Chương 27: Mỗi một phương diện
Lúc này, Thiệu Từ Tâm đã có sẵn trong đầu một kế hoạch trả thù táo bạo.
Tên của kế hoạch ban đầu được đặt là: Không ngừng chọc tức tra nữ, chọc đến tức chết mới thôi!
Không phải Ôn Úc cảm thấy nàng còn yêu cô ta sao?
Vậy thì nàng sẽ dùng hiện thực nói cho chị ta biết, nàng đã yêu người khác và không còn yêu chị ta một chút nào nữa.
Không phải Ôn Úc muốn quay lại với nàng sao?
Vậy thì nàng sẽ dùng đủ các loại ân ái nói cho cô ta rằng: Cô nằm mơ!
Hình phạt tốt nhất dành cho một người như Ôn Úc chính là khiến cô không bao giờ có được thứ mình muốn, luôn rối loạn và đắm chìm trong hối hận!
"Em muốn làm gì?"
Ôn Chi Hàn cảm thấy rằng cô đã nhìn thấy ngọn lửa nhỏ đang cháy hừng hực trong mắt nàng.
Em ấy bỗng nhiên lại ..... Tràn đầy sức chiến đấu?
"Em muốn trả thù Ôn Úc." Thiệu Từ Tâm nói thẳng không cố kỵ, còn giải thích một chút, "Tất nhiên, điều này chắc chắn sẽ không làm hại ai hay phạm luật, em chỉ là muốn show ân ái và chọc chị ta tức chết, để chị ta biết rằng người nào đó họ Thiệu bây giờ đã là người mà chị ta không thể chiếm được!"
Nàng càng nói càng phấn khích, càng nói càng dõng dạc hùng hồn, giống vũ trụ nhỏ hừng hực thiêu đốt.
Ôn Chi Hàn khẽ nhướng đôi lông mày xinh đẹp.
Cô có thể đoán được đại khái những gì Thiệu Từ Tâm và Ôn Úc vừa nói, mặc dù không biết nội dung cụ thể, nhưng những lời đó chắc chắn đã làm Thiệu Từ Tâm tổn thương sâu sắc.
Thiệu Từ Tâm nói xong mục đích của mình liền nhìn Ôn Chi Hàn.
Nàng vẫn còn ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cùng cô gần gũi thân thiết — nàng cần cô giúp.
Xin giúp đỡ ai đó thì phải có tư thái cầu xin.
Thiệu Từ Tâm rất am hiểu việc này, nàng bắt đầu làm nũng: "Chị giúp em với, chị ơi, chị giúp em được không, cầu xin chị ~"
Làn nước mùa thu trong đôi mắt hoa đào của nàng trong veo lại càng không thể cưỡng lại được.
Lúc này, Ôn Chi Hàn cảm thấy nàng thật sự giống một con chó nhỏ đáng thương.
"Chị cần phải làm gì?" Ôn Chi Hàn thỏa hiệp.
Thiệu Từ Tâm lập tức nở nụ cười, nắm tay cô mười ngón đan xen nhau, lấy điện thoại di động ra nói: "Đơn giản lắm, cùng em chụp một ít ảnh tình cảm làm tư liệu sống, để em trữ hàng nhiều chút rồi thỉnh thoảng đăng lên vòng bạn bè là được."
Cũng giống như mở cửa hàng kinh doanh online, team sẽ giúp nàng chuẩn bị rất nhiều hình lưu sẵn phòng trường hợp nàng cần kinh doanh mà không có hình mới.
Hơn nữa, thật ra nàng đăng tải hình ảnh tình cảm với Ôn Chi Hàn lên vòng bạn bè, cũng có lợi cho việc ổn định ba mẹ hai bên.
Ôn Chi Hàn đã hiểu.
Cô rất hợp tác trong suốt quá trình, như thể cô đã giao tất cả tay chân và cơ thể của mình cho Thiệu Từ Tâm, để nàng tùy ý sử dụng.
Chỉ là chụp ảnh thôi, không mệt, cũng không mất miếng thịt nào.
Gió đêm mát mẻ, xung quanh im lặng.
Thiệu Từ Tâm tìm đủ loại bối cảnh, đủ mọi góc độ, cho dù không phải ảnh công việc, nàng cũng phải chụp ra những bức ảnh siêu cấp đẹp!
Nếu không thì làm sao show cho người khác thấy nàng và Ôn Chi Hàn đẹp đôi như thế nào!
Ôn Chi Hàn chỉ phụ trách đi lại phối hợp, cái khác không cần lo lắng.
Vỗ vỗ, gương mặt Thiệu Từ Tâm đột nhiên kề sát.
Mùi nước hoa trên người đối phương lập tức xông vào chóp mũi, mọi thứ đều gần trong tầm tay.
Ôn Chi Hàn không khỏi ngẩn ra một lát.
"Tách tách."
Đang xử lý ảnh chụp.
Bức ảnh này...... Không đủ tự nhiên.
Thiệu Từ Tâm nhìn vài lần và xóa nó đi mà không cần suy nghĩ.
Nàng ngước mắt nhìn Ôn Chi Hàn, không khỏi cong mắt cười, trong giọng nói cũng mang theo ý cười: "Chị ơi, tai chị lại đỏ rồi nè."
"......"
Ôn Chi Hàn nhẹ giọng nói: "Chỉ là không quá quen thôi."
"Thật là đáng yêu." Thiệu Từ Tâm đánh giá cô một chút, nói tiếp: "Không sao đâu, nhiều vài lần là quen à, nếu không được thì chúng ta không chụp mặt kề mặt là được."
Ôn Chi Hàn cũng không từ chối: "Dựa theo ý tưởng của em tiếp tục chụp đi, em là của vợ của chị, sau này nhất định phải ở nơi công cộng giả vờ thân thiết với chị, bây giờ làm quen là vừa vặn."
— thật là Bồ Tát đáng yêu, da mặt mỏng lại còn chu đáo.
Thiệu Từ Tâm cảm khái một câu trong lòng, cười tủm tỉm giơ di động lên: "Cảm ơn học tỷ, học tỷ chị là tốt nhất, yêu chị quá moah moah."
Nghe vậy, Ôn Chi Hàn giơ tay xoa đầu nàng, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, nở một nụ cười dịu dàng và chân thành.
Camera đã bắt được cảnh này và ghi lại vào điện thoại.
Lúc này, các nàng đã thân thiết hơn lần trước.
Thiệu Từ Tâm nhìn từng thành phẩm một, cảm thấy vui vẻ.
Phải nói rằng, có Ôn Chi Hàn ở bên, tâm trạng của nàng bây giờ tốt hơn nhiều.
"Ây nha, học tỷ của chúng ta thật xinh đẹp."
"Thật không hổ là Ôn tổng thịnh thế mỹ nhân, nhìn mặt chị đẹp như này, có photoshop cũng không đẹp bằng đâu."
"Chả trách trên mạng nhiều fans nhan sắc muốn gả cho chị như vậy, lời to lời to, Thiệu Từ Tâm em thật sự nhặt được của hời rồi!"
Thiệu Từ Tâm khen ngợi từ tận đáy lòng.
Ôn Chi Hàn chỉ nghe nàng lảm nhảm không ngừng, cười cười không nói lời nào.
"Chị ơi, em muốn đến đó chụp vài bức ảnh, được không ạ?"
Thiệu Từ Tâm có việc cầu xin ai, đó chính là Tiểu Điềm Điềm ngốc nghếch ngọt ngào.
Hai xưng hô "Học tỷ" và "Chị ơi" được sử dụng linh hoạt, nếu sau này nàng nghĩ ra cái khác, nàng sẽ dùng.
Gọi là gì không quan trọng, quan trọng là Ôn Chi Hàn cảm thấy thoải mái và ngọt ngào!
Ôn Chi Hàn cũng thực sự làm theo nàng mong muốn, hoàn toàn phối hợp theo nàng.
Sau khi chụp xong, Ôn Chi Hàn biết nàng uống rượu, còn lái xe đưa nàng về nhà.
Ngoại trừ biết được bí mật của Ôn Úc, tối nay được coi là hoàn hảo đối với Thiệu Từ Tâm.
......
Khi Ôn Úc từ trong phòng tỉnh lại đã là buổi trưa.
Cô ta nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất, quay người xoa xoa đầu, nhớ lại chuyện tối qua.
Tối qua Thiệu Từ Tâm đã đồng ý gặp cô ta.
Cô ta cũng biết lý do tại sao Thiệu Từ Tâm lại chia tay mình.
Sau đó Thiệu Từ Tâm bắt đầu tận dụng mọi thủ đoạn rót rượu cho cô ta, sau đó nữa.... Cô ta không nhớ bất cứ điều gì sau đó.
Nhưng biết lý do tại sao chia tay là được rồi.
Cô ta không biết những lời không thích không yêu của Thiệu Từ Tâm là thật hay giả, chỉ có thể cố gắng hết sức để cho nàng thấy được tấm lòng và sự chân thành của mình, để nàng biết rằng cô ta đã thực sự thay đổi và thực sự muốn trở thành người cùng nàng đi hết cuộc đời, một đời một kiếp một đôi người.
Vì vậy, cô ta muốn thể hiện thành ý của mình với Thiệu Từ Tâm và tìm cách đánh thức tình yêu của Thiệu Từ Tâm dành cho cô ta.
Về phần làm như thế nào... Để sau nghĩ lại.
Cô ta xoa xoa cái đầu hơi nhức, khi đã đỡ hơn, cô bắt đầu tìm điện thoại xem có tin nhắn gì không.
Sau khi trả lời tin nhắn của một vài người bạn, cô ta nhấp vào vòng bạn bè và lướt xem như thường lệ.
Lướt một hồi, cô ta phát hiện khác lạ, cô kinh ngạc bật dậy khỏi giường, không thể tin nhìn vòng bạn bè —
Cô ta nhìn thấy bài đăng của Thiệu Từ Tâm trong vòng bạn bè.
Thiệu Từ Tâm đã không block mình nữa!
Ngày hôm qua cô ta còn hỏi khi nào Thiệu Từ Tâm có thể gỡ chặn mình.
Cô ta nhớ Thiệu Từ Tâm còn nói không biết, ngạo kiều thật sự, không nghĩ tới hôm nay đã gỡ...
Thiệu Từ Tâm chắc chắn đã bị xúc động bởi những lời của ngày hôm qua, gặp gỡ và trò chuyện vẫn rất hiệu quả!
Ôn Úc vui mừng khôn xiết, vội vàng dùng đầu ngón tay vuốt xuống, chuẩn bị xem Thiệu Từ Tâm đăng cái gì.
[ Từ Tâm ]: Đi chơi gặp được chị gái xinh đẹp ~
Đi kèm là bức ảnh selfie mặt kề mặt giữa Thiệu Từ Tâm và Ôn Chi Hàn, trông rất xứng đôi, tay trái của Ôn Chi Hàn còn đặt trên đầu nàng và ngón áp út đeo một chiếc nhẫn.
Hai người dường như rất thân thiết.
Ba mẹ của họ cũng thích và bình luận.
[ ba ]: Ha ha, con và chị gái xinh đẹp này rất xứng đôi 👍
[ mẹ ]: Hai cục vàng của mẹ quá xinh đẹp ❤️❤️
Ôn Úc: "......"
Không cần ăn sáng, tức no rồi.
...
Vòng bạn bè của Thiệu Từ Tâm chỉ hiển thị với một số người.
Dung Nhã là một trong số đó.
Dung Nhã cất điện thoại di động, mỉm cười nhìn nghệ sĩ của mình đang đợi lên sân khấu: "Xem ra chị đẹp mà em gặp khi đi chơi đối xử với em rất tốt ha."
Thiệu Từ Tâm đắc ý nhướng mày, mắt cười cong lên.
Tất nhiên, dù gì chị ấy cũng là một vị Bồ tát tốt bụng và dịu dàng.
"Được rồi, sắp đến giờ rồi, em chuẩn bị lên sân khấu."
Thiệu Từ Tâm đứng dậy, hơi khom người chỉnh lại chiếc váy đỏ rượu trên người.
Mái tóc đen xoăn nhẹ xõa xuống bờ vai, xõa xuống bờ vai thẳng trắng như tuyết.
Góc nghiêng hoàn hảo, và khi lông mi của nàng chớp chớp, trông nàng vừa lười biếng vừa gợi cảm.
Lơ đãng liếc nhìn vào gương, nàng dừng lại và với lấy điện thoại.
"Làm sao vậy ạ?" Lâm Mộc Mộc hỏi trong khi đưa điện thoại cho nàng.
Thiệu Từ Tâm tạo dáng trước gương và chụp vài bức ảnh tự sướng: "Chị không thể là người duy nhất nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt vời này."
Lâm Mộc Mộc: "......"
Dung Nhã: "......"
Tập làm quen đi, tập làm quen thôi.
Sau khi chụp vài bức, Thiệu Từ Tâm tranh thủ thời gian up lên Weibo.
[ Thiệu Từ Tâm √]: Đẹp không? Đây là bức ảnh đẹp nhất mà tôi từng chụp.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đăng ảnh tự sướng hàng ngày, nàng đã khóa điện thoại của mình và giao nó cho Dung Nhã, sau đó lên sân khấu để tham gia sự kiện một cách xinh đẹp.
Rất nhiều người hâm mộ đã đến hiện trường, ngay khi nàng xuất hiện, tiếng hò hét lập tức làm nóng bầu không khí.
Dưới ánh đèn sân khấu, Thiệu Từ Tâm luôn là bông hồng đẹp nhất.
...
Quang Lam đầu tư.
Ôn Chi Hàn vừa kết thúc cuộc họp, chưa đi được vài bước thì nhận được tin nhắn từ người bạn từ thời thơ ấu của mình.
[ Chu Chu ]: 【 hình ảnh.JPG】
[ Chu Chu ]: Nhìn nè, vừa lướt đến đại minh tinh nhà cậu đăng Weibo
Hình ảnh là ảnh chụp màn hình Weibo mới nhất của Thiệu Từ Tâm, là ảnh selfie của Thiệu Từ Tâm nên không thể nhìn thấy toàn thân.
Vừa vặn hiện tại không có việc gì làm, Ôn Chi Hàn liền vào Weibo, bấm vào trang chủ của Thiệu Từ Tâm.
Người trong ảnh có một đôi mắt hoa đào tinh xảo, dường như luôn tràn đầy nước mùa thu bất kể nhìn vào thời điểm nào.
Bờ vai tinh tế, vòng eo thon nhỏ, thân hình mảnh mai khoác trên người chiếc váy dài màu đỏ rượu, gợi cảm và rực rỡ.
Nàng trời sinh chính là như thế, có thể nắm chặt ánh mắt người khác rồi bao vây chặt chẽ trong mị lực của nàng.
Ôn Chi Hàn bấm vào hình ảnh, ánh mắt dừng ở câu hỏi kia, ánh mắt thâm thúy trầm ngâm.
Một lúc sau, cô tắt Weibo và bình tĩnh mở WeChat.
[ Ôn Chi Hàn ]: Thấy rồi.
......
Ba mẹ hai nhà Ôn - Thiệu hẹn nhau ăn tối vào tối thứ Sáu.
Ai cũng không thể vắng mặt, kể cả ba đứa nhỏ.
Thiệu Từ Tâm có một sự kiện vào ngày hôm đó, vì vậy nàng đã đến hơi muộn.
Lúc xuống xe, vẫn là Lâm Mộc Mộc nhắc nhở nàng mới nhớ đeo nhẫn cưới lên.
Trước khi đi, nàng còn không quên quay đầu giơ ngón tay cái với Lâm Mộc Mộc, tràn đầy tán thưởng.
Địa điểm ăn cơm là khách sạn tốt nhất Phụng thành.
Khi bước vào đại sảnh, nàng phát hiện Ôn Chi Hàn đã sớm đợi nàng ở đó.
"Sao chị lại ra đây?" Thiệu Từ Tâm bước nhanh đến bên cạnh cô.
Ôn Chi Hàn vừa dắt nàng đi, vừa nhẹ giọng nói: "Tới đón vợ của chị."
Hợp lẽ thường.
Thiệu Từ Tâm nhớ rằng cha mẹ hai bên đều ở đó, vì vậy nàng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.
Cũng đúng, bọn họ giả bộ tình cảm như vậy, Ôn Chi Hàn không ra ngoài đón nàng thì quá đáng ngờ.
Nàng giơ tay vỗ nhẹ lên vai Ôn Chi Hàn: "Vất vả, Ôn tổng."
Hai người ngẫu nhiên trao đổi vài câu, vừa đi vừa tán gẫu.
"Ngày mai em có lịch trình gì không?"
"Ngày mai được nghỉ, nhưng em định đi mua sắm với Tuyết Phỉ, còn chị?"
"Ở nhà, nhưng phải giải quyết một số công việc."
"Về nhà cũng phải làm việc nữa hả, mệt mỏi quá, à không đúng, em đóng phim cũng đâu có dễ, đều vất vả đều vất vả."
Ôn Chi Hàn cười cười: "Tới rồi."
Đẩy cửa bước vào.
Vợ chồng Ôn Hành Vân và vợ chồng Thiệu Hành sớm đã đến, và họ đang trò chuyện rôm rả.
Đương nhiên, trường hợp này không bao gồm Ôn Úc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thiệu Từ Tâm, cô ta vô cùng hạnh phúc, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Thiệu Từ Tâm và Ôn Chi Hàn, cô ta lại trở nên không vui.
Lẽ ra mình mới là người đeo nhẫn cưới với Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm vừa ngồi xuống, thỉnh thoảng cô có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa từ phía Ôn Úc.
Nàng không thèm để ý, không sợ gì cả.
— à ha, chó tra nữ, đời trước đối xử với bà đây tệ bạc như vậy mà dám đòi quay lại hả, nhìn tôi có show ân ái chọc cô tức chết hay không!
Nàng bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để show ân ái, lúc này, một ly nước ấm đột nhiên được đưa đến trước mặt nàng.
Nàng quay đầu nhìn người đang cầm nước ấm.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn dịu dàng nói: "Làm ấm tay."
Thiệu Từ Tâm phản ứng rất nhanh, lập tức ngoan ngoãn nhận lấy, ngọt ngào nói: "Cảm ơn vợ."
Động tác của Ôn Chi Hàn hơi khựng lại nhưng không ai nhận ra, sau khi phản ứng kịp, mới cười nhẹ nói: "Không cần khách sáo, vợ."
Ôn Úc ngồi đối diện đang chịu đựng bạo kích.
— bình tĩnh, tôi không tức giận, tôi không hề tức giận.
Cha mẹ hai bên gia đình để ý đến hành động của đôi trẻ, nhìn nhau mỉm cười khi thấy các nàng quá tình tứ, ngọt ngào thì cũng yên lòng.
Khi ăn cơm, Thiệu Từ Tâm tận tâm làm Tiểu Điềm Điềm.
Hoặc là gắp đồ ăn cho Ôn Chi Hàn, hoặc là làm nũng đòi Ôn Chi Hàn gắp rau cho mình, cảm thấy canh ngon còn múc một thìa đút cho Ôn Chi Hàn.
Toàn bộ màn trình diễn tự nhiên đến mức ngay cả bản thân nàng cũng tin rằng các nàng là một cặp.
Ôn Úc không ăn nhiều, nhưng cơm chó và tức giận thì bị Thiệu Từ Tâm nhét vào bụng.
Cô ta căng bụng đều sắp no chết!
Ôn Úc không vui, Thiệu Từ Tâm liền vui, đã ăn bữa ăn này rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Thiệu Từ Tâm lau miệng, đứng dậy và nói với cha mẹ đang trò chuyện rằng mình đi toilet rửa tay.
Khi từ toilet đi ra, liền thấy Ôn Úc đang đứng cách đó không xa chờ nàng.
Nàng phớt lờ Ôn Úc và đi thẳng qua cô ta.
"Chờ đã." Ôn Úc gọi nàng lại.
Thiệu Từ Tâm dừng bước, vừa lau tay vừa quay đầu chậm rãi hỏi: "Cô em vợ, có chuyện gì sao?"
"......"
Ôn Úc nói: "Từ Tâm, tôi sẽ không từ bỏ em."
"Thì sao? Ngoài việc cho thấy cô là một kẻ bại hoại đạo đức, nó còn có thể chứng minh điều gì nữa?"
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, lông mày sinh động, đôi môi đỏ mọng mọng nước, rất đẹp.
"Đừng nói là cô cho rằng tôi sẽ cảm động đến mức từ bỏ Chi Hàn để ở bên cô đó chứ?"
Nếu nàng không biết gì và vẫn là Thiệu Từ Tâm của trước kia, người luôn cố chấp thích Ôn Úc, thì nàng có thể sẽ cảm động bởi câu nói này.
Nhưng bây giờ thì không có khả năng.
Ôn Úc khiến người ta không cảm giác an toàn, chỉ có kẻ ngốc mới lại đẩy mình vào hố lửa lần nữa.
Ôn Úc nhìn bộ dạng cự tuyệt của nàng mà đau lòng, cô ta khẽ cau mày, giọng điệu bất giác mềm xuống: "Từ Tâm, tôi sẽ thay đổi, em thích mẫu người gì tôi cũng có thể sửa đổi."
Trước kia là Thiệu Từ Tâm thay đổi để trở thành mẫu người lý tưởng của mình, hiện tại đổi thành mình làm như vậy đi.
Như vậy...... Cũng có thể coi như một loại bồi thường.
Thiệu Từ Tâm đả kích cô ta không chút lưu tình: "Thay đổi? Tỉnh lại đi Ôn nhị tiểu thư, cô có thay đổi bao nhiêu cũng không thể sánh bằng chị cô đâu, ý của tôi là về mọi mặt. Chị ấy tốt đến nỗi ngay cả bóng lưng của chị ấy cô cũng khó mà theo kịp, tôi ở bên cạnh chị ấy rất thoải mái, vô cùng thoải mái."
Dừng một chút, còn nhấn mạnh một câu: "Chú ý, là mỗi một phương diện nha."
Điều nàng nhấn mạnh là sự hoàn mỹ và toàn năng của Ôn Chi Hàn.
Nhưng mà Ôn Úc như bị trật khớp não, mặt đỏ bừng, tức điên và xấu hổ bỏ đi.
Thiệu Từ Tâm: "?"
Chỉ mới như vậy mà đã đi rồi?
Thế thôi hả?
Nàng xoay người nhìn Ôn Úc rời đi, liền thấy đối phương đột nhiên dừng lại ở một góc, sau đó thần sắc dữ tợn, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Nàng tò mò bước tới để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra Ôn Chi Hàn đang ung dung dựa vào tường, tựa hồ đã đứng nghe khá lâu.
Thiệu Từ Tâm bất thình lình bị hoảng sợ: "Trời mẹ ơi, sao chị lại đứng đây?"
Ôn Chi Hàn bình tĩnh chỉ vào Ôn Úc đang tức giận bỏ đi.
Thiệu Từ Tâm hiểu rõ, cảm động nhìn cô: "Bồ Tát của chúng ta thật sự quá tốt, lần nào cũng quan tâm an nguy của em."
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười.
Thiệu Từ Tâm vỗ vỗ quần áo: "Không sao, đi thôi, chúng ta trở về."
"Từ Tâm." Ôn Chi Hàn giữ lại nàng, đột nhiên hỏi: "Mỗi một phương diện là phương diện nào?"
Thiệu Từ Tâm dừng bước.
Lúc đó nàng cũng không nghĩ kỹ như vậy, chỉ nghĩ làm thế nào để chọc tức Ôn Úc, sao có thể ngờ rằng Ôn Chi Hàn sẽ nghe thấy, lại còn bị cô hỏi như vậy?
Thiệu Từ Tâm xoay người, một câu "Lời nói vui đùa chị đừng để trong lòng" đến bên môi.
Và khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng và ngây thơ của Ôn Chi Hàn, lại nuốt lời nói đó vào trong, trong lòng dâng lên một ý xấu.
Bồ Tát đáng yêu như vậy, không đùa một chút cũng quá đáng tiếc.....
Thế là Thiệu Từ Tâm nhếch khóe môi và mỉm cười đến gần vị Bồ tát xinh đẹp và ngây thơ này.
"Mỗi một phương diện chính là mọi khía cạnh nha, kể cả phương diện người trưởng thành."
"Làm sao vậy, Ôn tổng của chúng ta tò mò hả?"
Nói xong nàng bắt đầu chú ý biểu tình của Ôn Chi Hàn, mong được nhìn thấy Bồ Tát thẹn thùng.
Dựa trên kinh nghiệm trước đây, Ôn Chi Hàn chắc chắn sẽ nhẹ nhàng thay đổi chủ đề.
Sau đó nàng nghe thấy Ôn Chi Hàn nói: "Ừm, chị rất tò mò."
"?"
Thiệu Từ Tâm nhướng mày: "Bồ Tát, điểm chừng mực của chị hôm nay có chút lớn nha?"
Không ngờ lại nguyện ý tiếp tục đề tài này!
"Như vậy là chừng mực lớn sao?" Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng hỏi.
"Em cảm thấy lớn." Thiệu Từ Tâm đánh giá cô một cái, khẳng định nói.
"Vậy chị còn có cái lớn hơn nữa." Ôn Chi Hàn cười nói.
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một lúc, và đột nhiên trở nên tò mò.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn mặt mày nhu hòa, dùng thanh âm ôn nhu nhất, dễ nghe nhất nói với nàng —
"Chị cần thảo luận phương diện người trưởng thành với em một lúc, em có muốn khước từ không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro