11

Ngồi một lát, Lâm Hiên thanh toán tiền, nhẹ nhàng kéo Chu Duy lên,

"Đi thôi!"

"Đi đâu?"

"Đi rồi sẽ biết."



Lâm Tuyên lái xe, Chu Duy trong lòng có vô số suy nghĩ, dường như hữu hình nhưng cũng không thể nắm bắt được. Chẳng qua là cô oán hận chính mình, khóc cái gì vậy không biết? Mình đang làm gì vậy? Mình tại sao lại nghe lời nàng như vậy?


Lâm Hiên vẫn im lặng suốt chặng đường. Xe lái đến nơi lần trước cả hai ngắm hoàng hôn ở giữa núi. Xe vừa dừng lại, Lâm Tuyên đột nhiên úp mặt vào tay lái. Chu Duy nhìn thấy vai nàng run rẩy, nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào bị đè nén, trong lòng khó chịu, không tự chủ được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lâm Tuyên, sau đó tựa đầu vào nàng.


Mấy phút sau, Lâm Tuyên nhẹ nhàng thở dài, Chu Duy ngẩng đầu, nàng cũng ngẩng đầu theo. Lâm Tuyên chăm chú nhìn Chu Duy, buột miệng nói ra điều mà nàng đã kiềm chế đã lâu,

"Em hiểu không?"


Chu Duy ngây người,

"Em hiểu? Em hiểu cái gì?"


Lâm Tuyên chậm rãi đến gần, để môi mình nhẹ nhàng chạm vào môi Chu Duy, sau đó dịch ra khoảng cách có thể nhìn rõ biểu cảm của cô.


Cơ thể Chu Duy tê dại như bị điện giật, nhưng cô không biết phải làm sao bây giờ, phải hiểu như thế nào.


Lâm Tuyên thấy Chu Duy vẫn ngơ ngác, rất sốt ruột, nước mắt lại bắt đầu rơi,

"Em hiểu chưa!?"


Chu Duy đưa tay lau nước mắt cho Lâm Tuyên, vừa lau hai lần, nước mắt chính cô cũng bắt đầu rơi. Lâm Tuyên ôm cô vào lòng,

"Em có biết những ngày này chị nhớ em đến nhường nào không?"


Chu Duy thì thào,

"Em phải làm sao? Phải làm sao đây?"

"Tin tưởng chị, chị sẽ giải quyết tốt mọi chuyện!"


Lâm Tuyên nói xong lại nhẹ nhàng đưa môi hướng đến cô. Chu Duy cảm giác mình đang đáp lại, nhưng hành vi của cô tựa hồ không nằm trong tầm khống chế của cô, cả người đều rơi vào một trạng thái rất kì lạ, cô chưa từng trải qua, nhưng... rất vui vẻ! Một niềm vui mà cô chưa từng trải qua khi được người khác hôn!


Những ngón tay đan vào nhau, lặng lẽ âu yếm. Không phải Chu Duy không phải chưa từng rúc vào vòng tay người khác, mà là cô chưa bao giờ cảm nhận được loại tình cảm mà cô đang cảm nhận trong vòng tay Lâm Tuyên. Không phải Chu Duy chưa từng hôn, nhưng nó chưa bao giờ mang lại cho cô cảm giác tốt đẹp. Mỗi khi cô đến gần một người đàn ông, khi đối phương muốn làm điều gì đó thân mật hơn như nắm tay hay ôm eo, cô cảm thấy mình không thể chịu đựng được nên liền đuổi người kia kia đi. Cô chưa bao giờ nghĩ kỹ về lý do tại sao, nhưng bây giờ, cô đã biết.



Lâm Tuyên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ ôm một người vào trong lòng như vậy, nhưng hiện tại nàng đang làm vậy, hơn nữa còn khiến bản thân rất vui vẻ.


Trời dần tối, Lâm Tuyên đưa Chu Duy về ký túc xá. Trên đường đi hai người đều không biết nên nói cái gì, sắp đến nơi, Chu Duy suy nghĩ một chút:

"Chị, tốt nhất em nên xuống ở ngã tư."



Lâm Tuyên khẽ mỉm cười, "Được!"

Đến ngã tư, Lâm Tuyên vỗ nhẹ tay Chu Duy,

"Thứ sáu chị gọi điện thoại cho em."

-----


Xe vừa lái vào bãi, Lâm Tuyên đã thấy chiếc A8 của Hải Châu ở đó. Trong khoảng thời gian này, những cuộc cãi vã giữa hai người ngày càng nhiều. Sau cuộc cãi vã tuần trước, anh đã không đến gặp Lâm Tuyên trong vài ngày. Lâm Tuyên đỗ xe bên cạnh chiếc A8, thấy cửa xe khẽ mở, Hải Châu đang nhắm mắt dựa vào lưng ghế. Lâm Tuyên mở cửa xe, ngửi thấy mùi rượu còn Doãn Hải Châu sắc mặt đỏ bừng.



Lâm Tuyên muốn đánh thức Doãn Hải Châu, nhưng anh chỉ lẩm bẩm, tiếp tục ngủ. Lâm Tuyên nghĩ cũng không thế để anh ta ở bãi đậu xe cả đêm nên đành phải gọi điện cho Trịnh Dược Huy,


"Anh Huy, anh rảnh không?"

"Tôi đang uống trà với vài người bạn, có chuyện gì vậy?"

'Anh có thế qua nhà tôi được không? Hải Châu uống nhiều quá, Anh ấy đang ở bãi đậu xe nhà tôi. Tôi không di chuyển nổi anh ta."

"Được rồi, tôi sẽ đến ngay."


Trịnh Dược Huy và Lâm Tuyên đặt Hải Châu ngủ trên giường. Lâm Tuyên xả khăn và lau mặt cho Hải Châu, lau xong, nàng đi ra ngoài thấy Trịnh Dược Huy đang ngồi trên sofa, không có ý định rời đi. Thấy Lâm Tuyên đi ra, anh ta ra hiệu cho Lâm Tuyên ra ngoài đi dạo. Lâm Tuyên hiểu ý gật đầu, Trịnh Dược Huy nói,

"Vậy tôi đi về."

"Tôi muốn mang rác xuống, chúng ta cùng nhau đi."



Ra cửa, Trịnh Dược Huy hỏi:

"Hai người cãi nhau?"

"Ừ!"


"Tiểu Lâm, đừng trách anh Huy nói nhiều. Hai người đã ở bên nhau được 5 năm, anh Huy chứng kiến 5 năm. Hải Châu thực sự rất coi trọng em. Nhưng có đôi khi em không coi trọng anh ấy."


Thấy Lâm Tuyên cúi đầu không nói gì, Trịnh Dược Huy có chút gấp gáp,


"Tiểu Lâm, em rốt cuộc nghĩ thế nào?"

Lâm Tuyên cười khổ, "Em cũng không biết."



Trịnh Dược Huy chán nản,


"Hai người cũng không còn nhỏ nữa, sao có thế không biết? Có một số chuyện anh là người ngoài cuộc, cũng khó nói, nhưng chuyện của hai người, chính hai người phải suy nghĩ rõ ràng, đúng không? "


"Anh Huy, em sẽ suy nghĩ cẩn thận."



Trịnh Dược Huy chỉ có thể thở dài,


"Ôi, em lên nhà đi, giám đốc Doãn thân thể không tốt, Hải Châu dạo này sống vất vả quá."




Lâm Tuyên tắm rửa xong vào phòng ngủ, Doãn Hải Châu đã ngủ say.


Lúc còn học đại học, Lâm Tuyên và bạn cùng phòng đã thảo luận về việc tìm người mình yêu hay người yêu mình thì tốt hơn. Khi đó Lâm Tuyên nói rằng tìm người yêu mình sẽ tốt hơn. Sau này nàng may mắn gặp được một người tài giỏi, giàu có cũng yêu nàng, lúc đó nàng không nghĩ ra lý do gì mà không nhận lời. Những lợi ích đạt được sau đó cũng rất rõ ràng, nàng cũng đã đạt được điều mình hằng mong muốn. Những năm qua, hầu hết mọi thứ đều phát triển theo đúng mục tiêu nàng đã định trước, ngoại trừ tình cảm! Trước đây Lâm Tuyên cho rằng nàng đã dần dần hết yêu Doãn Hải Châu, nhưng hiện tại nàng nghi ngờ liệu mình có từng yêu anh ta hay không!


Lâm Tuyên vốn rất sợ hành vi say rượu của Doãn Hải Châu, lau mặt xong, lấy chăn bông trong tủ ra phòng khách ngủ trên ghế sofa. Chia tay là điều không thể tránh khỏi, nhưng Lâm Tuyên khó có thể làm được, Doãn Hải Châu sẽ phản ứng như thế nào nàng cũng không thể đoán trước được.


----


Doãn Hải Châu 8 giờ sáng tỉnh dậy, theo thói quen sờ sờ bên giường, phát hiện một chỗ trống trải, nhìn kỹ mới thấy căn bản chưa có người ngủ. Anh đi đến phòng khách và thấy chiếc chăn bông trên ghế sofa. Chẳng lẽ tối qua cô ấy ngủ ở phòng khách? Cô ấy thậm chí còn không muốn ngủ cùng giường với mình?


Có tiếng mở cửa phòng tắm, Lâm Tuyên từ trong phòng tắm bước ra, trang điểm nhẹ nhưng vẫn có thế thấy tối qua nàng đã khóc.

"Tiểu Tuyên, sao vậy?"

"Hải Châu, em nghĩ chúng ta đều nên suy nghĩ kỹ chuyện của mình, em đi làm, nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết!"



Nói xong nàng xoay người cầm túi xách và giày đi ra ngoài.


Doãn Hải Châu sửng sốt, cô ấy có ý gì? Tại sao lại thế này? Hải Châu ngơ ngác vào phòng vệ sinh đế tắm rửa. Trong phòng tắm có mùi dầu gội của nàng, bên cạnh sữa rửa mặt là kem cạo râu của anh. Mấy năm qua, anh đã quen với tất cả những điều này. Chẳng lẽ muốn kết thúc một cách khó hiểu như vậy?

-----


Chu Duy khóc rất nhiều, cả đêm không ngủ ngon, sáng thức dậy nhìn vào gương phát hiện mình đã trở thành bảo vật quốc gia. Nhưng không có biện pháp, cô vẫn phải đi làm. Tống Thành Anh thấy Chu Duy liền giật mình,

"Này, em làm sao vậy?"


"Em xem phim trên DVD."

"Phim gì cảm động như vậy?"


Chu Duy thuận miệng nói một bộ, Tống Thành Anh nghi hoặc nói,

"Chị không thấy nó cảm động đến vậy nha! Em cảm xúc cũng thật phong phú!"


Đang nói chuyện, Cố Chính thò đầu vào,


"Hai người đẹp, đang nói gì vậy?"


Tống Thành Anh nhìn thấy Cố Chính, cô ấy lập tức đi rót trà. Vừa rót trà, cô ấy vừa nhắc lại những lời vừa nói với Chu Duy. Cố Chính đương nhiên biết hôm qua Chu Duy ở đâu, trong lòng cười thầm.


Chu Duy đang ngẩn người, Cố Chính bỗng nhiên ghé sát vào mắt Chu Duy làm cô giật mình, "Anh Chính, anh đang làm gì vậy?"



"Lê hoa đái vũ đêm qua nhất định rất đẹp!"


Chu Duy mỉm cười đẩy Cố Chính ra, "Cút qua một bên đi!"


Tống Thành Anh trong lòng run lên, Cố Chính sẽ không phải thực sự thích Chu Duy chứ? Nghĩ đến laii có chút nản lòng, Chu Duy trẻ hơn và xinh đẹp hơn mình nhiều.



Nói đùa vài câu, Cố Chính cảm thấy rất thú vị, nhịn không được lên xe gọi Chu Kiện nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra. Chu Kiện cũng cảm thấy thú vị,


"Xem ra hai người này thật sự có quan hệ gì đó với nhau! Nhưng không phải nghe nói Luật sư Lâm có bạn trai sao? Còn là con rùa lớn đấy!"


"Sao tôi biết được. Phượng hoàng giả giờ cũng nhiều lắm, haha!"

[Phượng hoàng giả (假凤虚凰): trên baidu định nghĩa như sau: Phượng hoàng giả là một từ tiếng Trung, được phát âm là jia feng xu huang. Theo truyền thuyết, phượng và hoàng lần lượt là nam và nữ. Phượng hoàng giả có nghĩa là mối quan hệ vợ chồng không được xác định theo thế tục, thường đề cập đến đồng tính luyến ái.]


"Đừng suốt ngày cứ bát quái như vậy!"


"Tôi cứ bát quái đấy, cậu không bát quái sao còn nghe tôi nói!"


"Ôi, tôi bận rộn vẫn dành thời gian ra nghe mà vẫn không được, tôi không nghe nữa."


"Chết tiệt!"


"Cậu đừng quản chuyện của người khác nữa."


"Ài! Tôi chỉ tò mò thôi! Có cơ hội kết bạn với họ cũng không tệ, haha."


------


Lâm Tuyên bước vào văn phòng, chào mọi người với vẻ mặt bình thường sau đó đi vào phòng mình, nhưng mọi người đều nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của nàng. Mấy người trẻ chuyên bát quái bắt đầu bàn tán,


"Nhìn mắt chị Lâm đi, tối qua chị ấy đã khóc!"


"Chị ấy cãi nhau với bạn trai à? Bạn trai chị ấy đã không đến đón mấy ngày rồi."




Long Tú Anh từ phòng giám đốc đi xử lí chỗ trà thừa để qua đêm, tình cờ nghe thấy mấy đứa trẻ đang bát quái. Lâm Tuyên đã ở đây được 4 năm, là bà một tay nuôi dưỡng, bà luôn ngưỡng mộ khả năng và cách xử lý mọi việc của Lâm Tuyên. Bà nhận ra Lâm Tuyên gần đây tâm tình không tốt, bà muốn biết tại sao nên đổ chỗ trà còn lại trong cốc đi tìm Lâm Tuyên.


"Tiểu Lâm."

"Chị Long, có chuyện gì à?"



Trông em không ổn. Có chuyện gì vậy?"

"Thật sao? Không có nha?"


"Lại cãi nhau với Doãn Hải Châu à?"

"Ừm!"



Long Tú Anh vỗ vỗ vai nàng,


"Nếu có khó khăn gì thì cứ nói với tôi. Dù sao thì tôi cũng sống lâu hơn em vài năm, Có lẽ tôi có thể giúp được gì đó."



Loại chuyện này không có cách nào nói, Lâm Tuyên chỉ có thể qua loa bỏ qua. Thấy nàng không muốn nói, Long Tú Anh cũng không hỏi nữa.



Không thể nói trong đời thực, nhưng may mắn thay có Internet. Thổ lộ xong, có người nói với nàng,


"Bây giờ chia tay, cô có cảm thấy có lỗi với anh ta? Nhưng cô có bao giờ nghĩ rằng tiếp tục sẽ chỉ khiến cô càng thêm có lỗi với anh ta, chính bản thân cô và cô ấy."


Lâm Tuyên trả lời,


"Tôi sẽ tìm cơ hội đề cập với em ấy, nghĩ biện pháp."


"Thiếu quyết đoán, dẫn tới loạn! Người cô thích cũng thích cô, cô rất may mắn!"


[Thiếu quyết đoán, dẫn tới loạn (当断不断,必受其乱)]


Đúng vậy, nàng rất may mắn, em ấy hiển nhiên rất quan tâm đến nàng.



Đám người trẻ bên ngoài đang thấp giọng bàn tán. Một người trong số họ nói rằng anh ta đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi xe của Doãn Hải Châu khi anh ta đi chơi hai ngày trước. Một người khác nói,


"Chẳng lẽ thái tử đã vứt bỏ chị Lâm của chúng ta?


Lại có người nói tiếp,

"Mấy tên nhà giàu đó thì có gì tốt?"


"Ừ, nhưng chị Lâm xinh đẹp nha?"



"Có đẹp thì nhìn hoài cũng chán? Tôi thấy người đẹp đó có dáng người đẹp hơn Lâm Tuyên."



Một người đàn ông nói,

"Có phụ nữ đẹp nào thấy đàn ông giàu có sẽ không đi theo?"




Người phụ nữ khác nhìn thoáng qua văn phòng của Lâm Tuyên ra hiệu cho những người khác, sau đó nói,


"Đã nói chị ấy a, không có người đàn ông đó thì chị ấy cũng đâu có hôm nay." 

"Đúng vậy."




Một cô bé tên Cảnh Dung vẫn luôn thích Lâm Tuyên lên tiếng,

"Mọi người đừng nói vậy, chị Lâm là một người tốt."


Tên nam nhân chuyên bát quái La Lượng liếc mắt nhìn Cảnh Dung,

"Chậc, cô ngốc quá! Cô thì biết cái gì?"


Một cô gái buôn chuyện khác nói,


"Tiểu Cảnh, cô mới ra trường, rất nhiều chuyện không hiểu, sau này cô sẽ hiểu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro