12

Cha của Doãn Hải Châu, Doãn Bùi, từ ngày mẹ anh qua đời thân thể càng ngày càng ốm yếu. Mấy năm nay, công việc của công ty dần dần chuyển giao cho Doãn Hải Châu. Doãn Hải Châu vốn đã phải chịu rất nhiều áp lực, gần đây còn cãi nhau với Lâm Tuyên khiến tâm tình rất uất ức, chán nản.


9h30, vừa xong cuộc họp với một số bộ phận liên quan đến công tác đối ngoại, anh nổi giận vô cớ rồi quay lại văn phòng. Nhớ ra đã mấy tháng không gặp Lưu Khánh, con của anh ấy chắc đã Iớn lên rất nhiều!
Liền gọi cho Lưu Khánh,


"Huynh đệ, con gái anh thế nào rồi?"

"Chết tiệt, còn biết tới huynh đệ này à?"

"Gần đây bận quá!"


"Rồi, biết rõ cậu sẽ nói mấy câu này. Sao lại nhớ đến vị huynh đệ này đây?"



"Tâm trạng không tốt chỉ có thể tìm tới huynh đệ thôi! Tối nay cùng ăn cơm!"


"Tôi phải về nhà làm bảo mẫu, vậy cậu qua nhà anh đi."


"Cũng được, còn có thể xem bảo bảo."


"Muốn ăn gì anh bảo Thẩm Loan làm."


"Không cần. Đơn giản thôi, cả ngày tiệc rượu, ngán chết rồi."


"Không thành vấn đề."




Mấy người phụ nữ trong bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận bán hàng oán khí trừng trừng chạy về văn phòng, một bụng nghi vấn, thắc mắc hỏi Hoàng Uyển Đình,


  "Chị Đình, sao Doãn tổng dạo này có cảm giác như ăn phải thuốc súng vậy?"


Gần đây vì một dự án phát triển mới, thường cùng Doãn Hải Châu tiếp xúc, cô phần nào đoán được nguyên nhân, nhưng lại không thể nói chuyện riêng của ông chủ, đành phải nói,

"Sao tôi biết được."


Hoàng Uyển Đình sau đó trở lại văn phòng của mình, nặng nề ngồi xuống. 28 năm cuộc đời, Hoàng Uyển Đình chưa bao giờ nhìn thấy một công tử tận tâm như Doãn Hải Châu, Lâm Tuyên thật sự đang trong phúc mà không biết phúc!

‐-----

Doãn Hải Châu tan tầm đến nhà Lưu Khánh, Lưu Khánh hỏi tại sao không mời Lâm Tuyên đi cùng. Doãn Hải Châu cười khổ, "Từ từ sẽ nói."


Con của Lưu Khánh đã hơn ba tháng tuổi, là thời điểm dễ thương nhất. Doãn Hải Châu ôm bảo bảo không nỡ buông tay. Dù đứa bé khóc, cười hay thậm chí là chảy nước dãi đều thật dễ thương. Lưu Khánh thấy Doãn Hải Châu như vậy, nhịn không được nói,


"Thích như vậy? Tự sinh một đứa đi!"


Doãn Hải Châu sắc mặt buồn bã,

"Ai sinh cho em đây?"


"Cậu và Lâm Tuyên rốt cuộc có chuyện gì vậy?"


"Em cũng không biết cô ấy làm sao, tính tình càng lúc càng khó chịu."


"Vì sao?"


"Em cũng muốn biết là vì sao."


Thẩm Loan làm đồ ăn cũng không tệ, Doãn Hải Châu ăn lót dạ sau đó cùng gia đình Lưu Khánh tản bộ dưới nhà, Doãn Hải Châu thực sự hâm mộ khi nhìn gia đình anh ấy. Hải Châu tâm tình bị đè nén nói với Lưu Khánh,



"Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi."


"Được, để Thẩm Loan đưa con về trước."




Lưu Khánh và Doãn Hải Châu tìm một quán bar ngồi xuống, Doãn Hải Châu muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, hút thuốc không ngừng. Lưu Khánh từ khi muốn có con đã cai thuốc lá, từ khi cai thuốc một thời gian dài, anh không thể chịu được mùi thuốc lá.



"Hải Châu, có chuyện gì thì cứ nói, đừng hút thuốc mãi."

Doãn Hải Châu cười khổ,

"Em không biết nói từ đâu."


"Nói từ đâu cũng không quan trọng, tùy tiện đi."


"Lưu Khánh, anh biết lúc em ôm bảo bảo đang nghĩ gì không? Anh nói tại sao Lâm Tuyên lại không thích một đứa bé dễ thương như vậy?"


Lưu Khánh cũng không chú ý tới vấn đề này,


"Không có không thích đâu?"


"Ngày bảo bảo chào đời, em và cô ấy đến bệnh viện thăm. Nữ đồng nghiệp của Thẩm Loan thấy đứa bé liền rất thích, nhưng Lâm Tuyên giống như không có cảm giác. Khi bảo bảo đẩy đi tiêm, em nhìn những đứa trẻ bên cạnh bơi lội rất đáng yêu, nhưng cô ấy có vẻ thờ ơ."


Lưu Khánh luôn cho rằng yêu trẻ con là bản chất của phụ nữ, Lâm Tuyên từ trước đến nay luôn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng anh không ngờ rằng Lâm Tuyên đối với trẻ con cũng vậy.



"Bản chất cô ấy cũng lạnh nhạt quá!"


"Em càng ngày càng cảm thấy trong lòng cô ấy cũng lạnh đi. Ban đầu em còn tưởng cô ấy chỉ không muốn thể hiện bằng lời nói, mà sẽ thể hiện bằng hành động. Về sau không chỉ đối với em, cô ấy đối với mọi người dịu dàng tỉ mỉ, nhưng thật khó để biết được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì."



Lưu Khánh đồng ý với điều này,


"Đúng vậy! Cảm thấy cô ấy làm việc gì cũng rất chừng mực, nhưng cô ấy lại quá chừng mực, giống như không có gì ảnh hưởng đến cảm xúc trong lòng cô ấy."




Doãn Hải Châu nhếch khóe miệng lên phía trên bên trái, nở một nụ cười khổ khó chịu,


"Em cho rằng thời gian trôi qua, trái tim sẽ ngày càng gần hơn, nhưng ai mà ngờ được bây giờ thì ngày càng xa."



"Vậy cậu định làm thế nào?"


"Anh nghĩ sao?"


"Chuyện giữa hai người tôi không nên nói nhiều, nhưng là bạn bè nhiều năm, tôi nghĩ cậu sẽ không để ý."


"Lời vô ích, em mà để ý thì có hỏi anh không?"


"Tôi biết cậu muốn có gia đình, loại người như Lâm Tuyên sẽ không an phận xây dựng gia đình. Nếu em muốn một người giúp đỡ sự nghiệp, cô ấy sẽ rất có năng lực."


"Em hiểu, nhưng em không nỡ bỏ!" Lưu Khánh, anh biết em yêu cô ấy đến mức nào!"



"Hải Châu, tôi tin cậu có thể xử lý được."



Lưu Khánh nâng bia lên, Doãn Hải Châu cũng nâng bia đụng bia Lưu Khánh một cái, sau đó uống hết một chai.



Khi Doãn Hải Châu lái xe về nhà chỉ có tiếng TV yếu ớt phát ra từ phòng bảo mẫu ở tầng một. Bảo mẫu già đã làm việc ở nhà họ Doãn nhiều năm, trong phòng cũng có TV, nếu buổi tối không gọi thì bà sẽ ở trong phòng xem TV. Doãn Hải Châu đi tắm, tựa người vào giường bật TV, bực tức chuyển kênh liên tục. Cửa mở, Doãn Bùi bước vào,



"Hải Châu, hôm nay về sớm như vậy? Cùng Lâm Tuyên cãi nhau sao?"


"Vâng!"


"Cánh đã cứng cáp rồi, muốn bay!"


"Ba, ba có ý gì?"

"Không hiểu? Con không muốn hiểu phải không?"


-----



Thứ sáu, Lâm Tuyên lái xe đến địa điểm đã thỏa thuận thay vì lái xe đến viện kiểm sát của Chu Duy để đợi cô. Khi Chu Duy lên xe, Lâm Tuyên nắm chặt tay cô,


"Có nhớ chị không?"


Chu Duy vẫn chưa quen, nhưng chỉ một giây, kiên quyết nói,

"Nhớ!"


Lâm Tuyên cao hứng, cười vui vẻ khởi động xe,


"Em muốn ăn gì?"


"Vịt quay Nghĩa Hưng."

"Ơ, không phải em không thích đồ nhiều dâu mỡ à? Sao hôm nay lại nghĩ đến vịt nướng?"


"Không biết, chỉ là muốn ăn."



"Chị nhớ có một nhà hàng gần Đại học Sư phạm ngon hơn và không đông khách như Nghĩa Hưng. Sao chúng ta không đến đó?"


"Được!"



Hai người gọi một con vịt quay và một đĩa dưa chuột lạnh, lại không dám gọi thêm món gì khác. Chu Duy ngập ngừng,


"Chị, em muốn uống rượu."


"Vậy gọi đi."


Lâm Tuyên cho rằng Chu Duy nhiều nhất chỉ gọi một chai vang đỏ, nhưng ai ngờ Chu Duy duỗi ra hai ngón tay,



"Hai chai Tiểu hồng tinh!"

Lâm Tuyên suýt ngất, nói,


"Chỉ cần gọi một chai vang đỏ thôi. Hồng tinh quá mạnh a?"


"Không mạnh thì chán lắm!"



Lâm Tuyên tửu lượng tốt nhưng không thích rượu mạnh, nàng quay sang người phục vụ,


"Chỉ một chai thôi, cho tôi một cốc bia dứa."



Một con vịt ăn chỉ còn thừa 3,4 miếng, Chu Duy xoa xoa bụng hài lòng. Lâm Tuyên thấy mặt Chu Duy nhờn nhưng không bóng, liền đưa khăn ướt cho cô,



"Em thực sự không biết xấu hổ!"


"Đúng vậy! Mẹ em nói người vô liêm sĩ uống rượu rất tệ, nhưng em cũng không tệ đến thế, phải không?"



"Không tệ nha, rượu toàn uống rượu xái, người ta tới ghi món cũng giật mình! Đoán chừng là chưa bao giờ thấy tiểu cô nương nào gọi rượu xái!"


"Haha, là do người ta ít thấy thôi. Em hồi trung học buổi tối tự học môn vật lý còn xào ốc đồng nhắm rượu, không phải còn dọa người hơn sao?"


Lâm Tuyên xuất thân từ trường trọng điểm, không thể tưởng tượng được một số học sinh cấp hai có thế bạo dạn đến như vậy,


"Ah? Vậy giáo viên của em không quản à?"


"Quản chứ, mới đầu còn quản, về sau cảm thấy quản cũng vô dụng. Hơn nữa bọn họ cũng thấy quản nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của bọn họ."


Lâm Tuyên kinh hãi, "A!"

Buổi tối, Chu Duy ở nhà Lâm Tuyên chuẩn bị hai quả xoài lớn và nửa quả dưa hấu nhỏ. Lâm Tuyên tư hỏi tại sao đột nhiên Chu Duy sức ăn lại lớn như vậy. Chu Duy cười to,


"Em đây sức ăn tỷ lệ thuận với tâm tình đấy, haha!"


Lâm Tuyên chậm rãi dùng thìa đâm vào nửa quả dưa hấu nhỏ,  Chu Duy nhìn Lâm Tuyên tao nhã, nghĩ thầm, nàng làm sao có thế thích cô? Làm sao có thể? Thật kỳ lạ!



Lâm Tuyên ngẩng đầu, thấy ánh mắt nghi ngờ của Chu Duy,


"Em sao vậy?"


Chu Duy hì hì cười cười,

"Không có gì, em đi tắm."



Cô vừa tắm vừa nghĩ, vậy tại sao mình lại thích nàng? Cô thực sự không thể tìm ra lý do chính xác, vậy nên sao cũng được! Dù sao thì cảm xúc của con người nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân.



Khi Chu Duy tắm xong đi ra, Lâm Tuyên đang nói lớn tiếng trong điện thoại bằng tiếng địa phương,



"Lúc con đang học thì ai cho mượn tiền? Mẹ không biết con gái của họ là loại con gái như thế nào sao? Họ hàng à? Năm đó ai là họ hàng của chúng ta?"



Lâm Tuyên cúp điện thoại, vẻ mặt vẫn rất tức giận, Chu Duy hỏi,

"Có chuyện gì vậy?"



"Bọn họ lạm dụng lòng tốt của mẹ chị! Vay 10.000 nhân dân tệ để mở cửa hàng quần áo cho đứa em họ vô dụng đó."



Chu Duy đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra,


"Có đáng để tức giận như vậy không?"



"Em họ kia là điển hình người nghèo nuôi dưỡng con cưng. Nghỉ học trước khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tiền tiết kiệm cho nó đều bay rồi. Mẹ nó là dì của chị cũng đến giúp nó vay tiền. Chị không phải là tiếc tiền, nhưng đây là phóng túng!"


Lâm Tuyên cũng không phải vì chuyện này mà nổi giận, trước đây chả thấy họ hàng giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mấy năm nay lại làm như vậy, mọi người đều biết nhà Lâm Tuyên sẽ giúp đỡ có quan hệ họ hàng. Lâm Tuyên không ít lần vì câu nói của bố mẹ "Đều là họ hàng" mà xử lý những việc bẩn thỉu của bọn họ. Như em họ Hình Na, lần trước bị nghi ngờ cố ý gây thương tích vẫn là Lâm Tuyên không chịu được lời cầu xin của mẹ cô đem nó ra ngoài. Bọn họ được đằng chân lên đằng đầu, còn dám tới mượn tiền!



Chu Duy bước tới ôm lấy eo Lâm Tuyên, tựa đầu vào Lâm Tuyên, sau đó nở nụ cười rạng rỡ với nàng. Chu Duy vừa mới tắm xong, da dẻ đỏ hồng, mềm mại, mùi thơm dễ chịu, Lâm Tuyên cảm thấy tim mình đập loạn xạ. "Tiểu Duy..." Môi nàng bị bịt lại trước khi kịp nói xong.



Lâm Tuyên đang đứng bên cửa sổ, lý trí còn sót lại của nàng tránh đi nụ hôn của Chu Duy. Chu Duy không hiểu, tổn thương nhìn Lâm Tuyên. Lâm Tuyên không nói gì, ôm Chu Duy vào phòng ngủ mới nhoẻn miệng cười,


"Giờ thì được rồi, chị không muốn cho nhà đối diện xem kịch."


Chu Duy cười to,


"Xa như vậy, ai mà xem được."



Cô còn chưa cười xong, Lâm Tuyên đã đưa tay vào trong áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng, sau đó vòng ra phía trước. Chu Duy bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng bừng, sau đó cũng bắt đầu hành động tương tự.



Chu Duy lần đầu tiên cùng người thân mật, Lâm Tuyên cũng lần đầu tiên cùng người thân mật nhanh như vậy vui vẻ.

------

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tuyên có mặt tối. Thật ra nếu nghĩ kỹ, nàng sẽ không lựa chọn chia tay Doãn Hải Châu trong giai đoạn đầu của sự nghiệp. Nàng lựa chọn chia tay vì ngày càng mất kiên nhẫn với Doãn Hải Châu, mọi mặt khác đều tốt, chủ yếu là do mâu thuẫn về tình dục. Chia tay sẽ khiến Lâm Tuyên phải chịu những tổn thất nhất định, nhưng chắc chắn sẽ nằm trong phạm vi nàng có thể gánh chịu được.

Doãn Hải Châu thực sự ngày càng trở nên thiếu kiên nhẫn. Anh là một người đàn ông rất bình thường. Doãn Hải Châu cho rằng nàng xuất thân từ gia đình nghèo nên đối với cô anh ta trở nên rất quý giá. Nhưng xuất thân của Lâm Tuyên khiến cô hiểu ra rất nhiều chuyện quá sớm, nên thái độ bình tĩnh và lý trí của cô kém đi một chút nhân tính.


Sự xuất hiện của Chu Duy là bất ngờ lớn đối với cô, nhưng cô vẫn xử lý rất có tổ chức.


Lâm Tuyên quả thực là không thể yêu nổi, không thể chung sống với Doãn Hải Châu! Nhưng một người như vậy sẽ gây ấn tượng tốt với hầu hết những người chưa biết rõ về nàng, nên nàng sẽ rất thành công!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro