15
Chu Duy và Lâm Tuyên đang ngồi xem TV ở hai bên sofa. Điện thoại Chu Duy vang lên, cô xem là số của mẹ. Nói chuyện với mẹ một lúc, bà chợt nhớ ra gì đó,
"Nhà của Lâm Tuyên sắp bị phá dỡ đấy. Dân khu vực đó không hài lòng với phương án phá dỡ, hôm qua họ đã đến chính quyền quận để phản đối. Hôm qua mẹ đi ngang qua thấy các hộ nhà bị phá dỡ đang cãi nhau kịch liệt với cảnh sát và người của chính phủ đấy."
Lâm Tuyên nghe Chu Duy nói lại lập tức gọi điện về nhà. Mẹ Lâm Tuyên nghe máy. Nàng hỏi thẳng,
"Hôm qua chuyện nhà máy XX đến chính quyền quận để gây rắc rối hai người có đi không?"
Mẹ nàng ngẩn ra, nghe giọng điệu không tốt của con gái không biết phải trả lời như thế nào. Lâm Tuyên đã hiểu,
"Có đi phải không? Ba đâu rồi? Con nói chuyện với ông ấy."
"Ông ấy đến nhà Lão Hạ."
Lâm Tuyên còn có thể không biết qua nhà phần tử hoạt động lão Hạ để làm gì sao? Nàng thậm chí còn tức giận hơn,
"Khi ba về bảo ông ấy gọi lại cho con."
"Được!"
Vài phút sau, bố Lâm Tuyên gọi điện cho cô,
"Bảo bối, có chuyện gì vậy?"
"Ba, hôm qua ba đến chính quyền quận náo loạn?"
"Sao lại là náo loạn? Chúng ta đến để phân rõ phải trái. Bao nhiêu người trong khu này có đủ khả năng mua nhà mới bằng tiền đền bù của họ? Bao nhiêu người ở khu vực này có đủ khả năng dọn về lại? Ba còn định nói cho con, cho con xem thử phương án phá dỡ có hợp pháp hay không đấy?"
"Ba, chúng ta có tiền mua nhà mới, cũng có tiền để dọn về, ba cần gì phải tham gia vào rắc rối? Vướng vào rắc rối cũng không tốt chút nào."
Ba Lâm Tuyên lại tức giận,
"Con nói cái gì vậy? Con kiếm được tiền liền mất phương hướng à? Gặp chuyện không công bằng chúng ta phải đoàn kết, phải đi phân rõ phải trái chứ. Pháp luật chẳng phải luôn nói về sự công bằng và chính đáng sao? Bạn có biết kh ông? Con đọc sách vô ích à? Luật pháp cũng vô ích à?"
"Ba, ý con không phải vậy. Con lo lắng cho sức khỏe của hai người."
"Vậy ý con là gì? Đừng tưởng ba con ngốc vì ông ấy không đi học, sẽ không biết con đang nghĩ gì. Dựa trời dựa đất dựa vào người khác đều dựa vào không ở lại, chỉ có thế dựa vào chính mình!"
Lâm Tuyên nhịn không được nữa,
"Ba, ba có ý gì đây?"
Mẹ nàng ở một bên nghe không được nữa,
"Lão Lâm, ông nói cái gì vậy? Nhiều năm như vậy, Tiểu Tuyên dễ dàng sao? Ai thân với ông? Ai đối xử tốt với ông? Ông đừng để chỉ vài chiêu trò liền không biết mình là ai ?"
"Bảo bối, bọn họ quá khó khăn!"
Lâm Tuyên thở dài,
"Được rồi, sáng mai con sẽ xuất phát sớm trở về. Gặp nhau rồi nói chi tiết."
Nàng cúp điện thoại, không nói lời nào, Chu Duy nhẹ nhàng ôm eo nàng,
"Chị, sao vậy?"
Lâm Tuyên im lặng vài giây,
"Ba chị, ưu điểm của ông là người chính trực, nhưng nhược điểm là quá chính trực! Ngày mai chị phải về."
"Em sẽ về cùng chị."
"Không chắc là sẽ quay lại vào Chủ nhật, em thứ Hai phải đi làm đấy."
"Không sao. Thứ Hai em không có việc gì quan trọng phải làm. Nghỉ một ngày là được."
"Được."
"Đừng nghĩ nữa. Ngủ sớm một chút."
Tắt TV, nằm trên giường, Lâm Tuyên không thể ngủ được, Quá khứ cứ trùng trùng điệp điệp ẩn hiện...
----
Chuông báo thức reo lúc 7 giờ sáng, Chu Duy nhìn sắc mặt Lâm Tuyên biết rằng nàng gần như không ngủ,
"Chị, em lái xe, chị có thể ngủ trong xe một lúc."
Xe chạy trên đường rung lắc nhẹ, nhưng lại dễ dẫn đến cơn buồn ngủ, Lâm Tuyên lên xe nửa tiếng liền ngủ. Khoảng 11 giờ nàng tỉnh lại, hỏi Chu Duy,
"Tiểu Duy, ăn ở đâu đây?"
"Chị, em không đói, về nhà ăn đi."
"Không sao, ăn cơm không lãng phí nhiều thời gian."
Chu Duy nhớ bữa sáng Lâm Tuyên chỉ là ăn lung tung vài miếng, cô đồng ý. Tìm một nhà hàng, tùy ý gọi hai bát mì, Lâm Tuyên ăn mấy miếng rồi nói không muốn ăn nữa. Không còn cách nào khác phải tiếp tục lên đường, về đến nhà đã hơn 1 giờ. Khi vào thị trấn, Lâm Tuyên nói,
"Lái xe về nhà em đi, chị sẽ bắt taxi tới đó, chị không muốn có người nhìn thấy chị về, bằng không thì phiền phức lắm."
"Em sẽ đi với chị, đậu xe ở nhà em rồi cùng chị đi taxi."
"Được, được. À mà khoan hãy nói chuyện của chị với Doãn Hải Châu với ba mẹ chị."
"Ừm!"
Đến nhà Lâm Tuyên, mẹ nàng đứng ở đầu cầu thang nói chuyện phiếm với một bác gái, Lâm Tuyên biết mẹ nàng đặc biệt xuống để đợi. Nàng đi tới, bác gái đang trò chuyện với mẹ nàng quay sang nàng nói,
"Đại luật sư Lâm, cô phải đến phân xử nha."
Lâm Tuyên cười rạng rỡ,
"Dì à, cháu có chuyện gấp muốn nói với mẹ, ở Côn Minh còn có việc, hôm nay liền phải vội về."
Bác gái kia ngẩn người,
"Ô! Vậy tôi đi đây."
Lâm Tuyên vẫn cười,
"Gặp lại dì!"
Vừa quay người lại, sắc mặt nàng liền trở nên lạnh lùng làmChu Duy giật mình. Lâm Hiên nhẹ nhàng kéo mẹ đi lên,
"Ba đâu?"
"Ba ở nhà làm mì cho con."
Ba nàng đang đeo kính đọc báo trong phòng khách nhỏ hẹp, bên cạnh có một cuốn từ điển Tân Hoa. Thấy Lâm Tuyên, ông lập tức ngồi dậy muốn đi xuống. Nàng vội vàng ngăn cản,
"Ba, trên đường chúng con đã ăn rồi."
Nghe Lâm Tuyên nói vậy, ông lại bắt đầu cắt dưa hấu. Lâm Tuyên không cự tuyệt, cầm ăn một miếng, sau đó mới nói,
"Ba, đưa con xem các tài liệu liên quan đến việc phá dỡ ba đang có."
Đọc xong, Lâm Tuyên nói,
"Ba, xem ra không có vấn đề gì về mặt pháp lý với phương án phá bỏ. Ba cũng biết nơi này sớm hay muộn cũng sẽ phá bỏ. Thật ra, vấn đề không phải là phá dỡ, mà là bọn họ nghèo, không đủ khả năng để chuyển đi."
Ba Lâm khịt mũi, hừ một tiếng,
"Con đang nói lời vô ích."
"Ba, phải chuyển đi, chuyển đi đâu cũng được. Chỉ cần không phải biệt thự, con có thể gánh."
"Ba của con không có ý định đó."
"Con lo lắng cho hai người. Eo của ba không tốt, mẹ huyết áp cao." Lâm Tuyên nghẹn ngào nói.
Ba Lâm nhìn Lâm Tuyên như vậy cũng băn khoăn,
"Bọn họ cũng không dễ dàng. Ba chỉ muốn giúp đỡ họ."
Lâm Tuyên cố hết sức đế kìm nén cảm xúc của mình,
"Ba, ai sống mà dễ dàng đâu? Chúng ta sống dễ dàng sao? Ba làm việc bán thời gian để nuôi con thời trung học, ba có thấy dễ không? Mẹ đi làm lao công có dễ không? Mỗi ngày con đều học đến nửa đêm, con dễ dàng sao? Con làm hai công việc khi học đại học, có dễ dàng sao?"
Ba nàng rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nghe tin nàng làm hai công việc cùng một lúc khi học đại học,
"Bảo bối, con... Iàm hai công việc... sao trước đó không nói?"
Ba Lâm cũng có chút nghẹn ngào,
"Là ba không có năng lực."
"Ba, không phải vậy, ba không thể chọn xuất thân của mình, nhưng ba có thể chọn con đường mình muốn đi. Không có ba tốn tiền mua sách và hỗ trợ con học tập, con sẽ có hôm nay sao? Lúc hai người đi làm thêm thì bọn họ đang làm gì? Đang đợi, dựa dẫm khắp nơi. Đám con của bọn họ đang làm gì? Đi đầy đường dạo chơi còn thêm ăn trộm. Hết thảy đều có nguyên nhân mới có kết quả như vậy, ba à!"
Ba nàng không phải không thừa nhận lời nói của nàng có lý, nhưng dù sao, nhìn thấy sự bất lực của rất nhiều người quen thuộc khiến ông cảm thấy băn khoăn, khó chịu.
Lâm Tuyên bình tĩnh lại,
"Ba, con đã xa nhà nhiều năm như vậy, mọi chuyện trong huyện cũng không quen thuộc, con cũng không thế làm gì được, điều con có thể làm chỉ là giúp ba sống thật tốt. Kỳ thực, chỉ cần cố gắng mỗi người đều sẽ gặp được cơ hội, chúng ta cố gắng, chúng ta bắt được cơ hội, chúng ta có cuộc sống tốt của mình, không phải sao? Ba, mẹ, tối qua con ngủ không ngon, đừng để con phải lo lắng!"
Ba Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói,
"Ba nghe lời con."
"Ba, con không có thời gian quay về giúp hai người xem nhà. Hai người tự mình đi xem, nói cho con biết, con sẽ quay về trả tiền."
Mẹ Lâm lúng túng hỏi,
"Tiểu Tuyên, con muốn mua dạng nhà gì?"
"Mẹ, con nghĩ mẹ nên tập trung vào những ngôi nhà mới xây, chỉ cần hai người thích là được."
Mấy năm nay, Chu Duy tốt xấu gì cũng đã trải qua và thấy được một số chuyện. Công bằng v à chính nghĩa luôn chỉ có thể mang tính tương đối và có điều kiện. Còn với những người phải vất vả, không thể sống dưới đáy, cô đã hiểu từ rất sớm. Chu Duy biết Lâm Tuyên không phải bất lực, chỉ là không đáng để làm, về cái này cô hiểu được.
Ba Lâm và mẹ Lâm có lòng mời Chu Duy ở lai ăn tối, Chu Duy thắng thắn nói về nhà tốt xấu gì cô cũng sẽ dùng bữa với mẹ, cha mẹ Lâm Tuyên đều hiểu.
Về nhà mình, mẹ cô đang phân loại đống len sợi trên sofa. Mẹ cô từ trước đến nay rất giỏi đan áo Ien. Hầu hết những chiếc áo len cô mặc đều do mẹ tự tay đan. Khi về hưu, bà cùng hội chị em lớn tuổi đi công viên tập thể dục vào buổi sáng, làm thợ đan vào buổi chiều. Các bà mỗi năm sẽ đi chơi gần N lần và đi xa mỗi năm một lần, sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại.
Cô cùng mẹ nói chuyện phiếm, kể về hoàn cảnh gia đình Lâm Tuyên. Mẹ cô tràn đầy cảm xúc nói,
"Lâm Tuyên thực sự không giống như xuất thân từ khu nhà máy XX, nhưng tính cách và cách cư xử đều phù hợp với con nhà nghèo sớm phải lo chuyện nhà."
"Mẹ, con nhà nghèo không nhất thiết phải sớm lo chuyện nhà, đa số người ngược lại vì vấn đề hoàn cảnh lại không hiểu chuyện đấy. Người như vậy con đã gặp qua trong rất nhiều bản án rồi."
"Đúng vậy nha, vấn đề hoàn cảnh rất quan trọng, vấn đề giáo dục rất quan trọng. Như con đó, khokng có mẹ quản tốt, con có được như hôm nay?"
Chu Duy cười khúc khích,
"Con biết, con biết, mẹ là trên đời hiếm có, thiên hạ vô song mẫu thân!""
"Đi đi, chỉ biết nịnh nọt."
Đang nói chuyện, bá mang theo Chu Duy yêu thích trái cây, gà om, thịt bò quay về,
Chu Duy giật mình,
"Bá, bá mua nhiều thế à? Ngày mai con phải về?"
"Ta biết, hôm nay cho con ăn, đều là đồ con thích ăn."
"Sao con có thế ăn hết những thứ này?"
Mẹ cô ở bên cạnh mắng,
"Lão già này lúc nào cũng đói con mắt."
-----
Chu Duy cả đêm suy nghĩ chuyện Lâm Tuyên nói nàng làm hai công việc. Nghĩ về cuộc sống sinh viên của mình chỉ có đủ ăn, uống và vui chơi, cô cảm thấy thật xấu hổ. Cô gửi tin nhắn cho nàng,
"Chị, chị làm hai công việc như thế nào?"
Lâm Tuyên nhanh chóng trả lời,
"Ban ngày làm nhân viên bán hàng trong siêu thị, buổi tối đi dạy kèm. Mì ăn liền, đồ uống, sản phẩm chăm sóc da, tất, và thậm chí cả đồ lót chỉ cũng từng chào hàng qua, haha!"
"Nhất định rất vất vả nha?"
"Cũng còn tốt... tài ăn nói là từ làm chào hàng luyện ra đấy, hơn nữa làm thời gian dài, gặp người nhiều cũng không sợ, rất tốt đấy!"
"Em hối hận rồi, hối hận khi đi siêu thị không nhìn nhân viên chào hàng thêm vài lần, có lẽ sẽ quen chị sớm một chút đấy, hì hì!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro