17
Sáng thứ sáu trước Tết Trung thu, Chu Duy ngóng trông nhanh tan sở thật nhanh đi tìm Lâm Tuyên. Ai mà ngờ, Mạc Hồng thông báo Đại đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự mời các công tố viên và điều tra viên đi ăn vào buổi chiều. Chu Duy không muốn đi, nhưng Mạc Hồng nói trừ khi có chuyện đặc biệt không thì không thể nghỉ phép. Cô nhăn mặt đau khổ gọi Lâm Tuyên,
"Chị, buổi chiều em phải ăn cơm với "đại hình phạt"."
Lâm Tuyên cũng nhăn mặt đau khổ khi nghe điện thoại,
"Hôm nay và mai chị cũng phải ăn tối với hai người từ hai đơn vị cố vấn khác nhau."
"Hả? Tội nghiệp hai chúng ta!"
---
Sau giờ làm việc, buổi chiều, cả đám người cùng đến chỗ hẹn ăn cơm. Trong lữ đoàn Cảnh sát Hình sự, ngoài Lý Ngọc Phân được thăng cấp đội trưởng còn có Trần Khải, phó giám đốc phụ trách điều tra tội phạm. Cố Chính cũng có mặt.
Trần Khải cho biết Cố Chính đã được thăng chức phó đội trưởng. Còn bên Chu Duy ngoài tất cả các công tố viên, điều tra viên và giám sát viên còn có Phó viện trưởmg viện kiểm sát mới được thuyên chuyển đến Tấn Vĩ.
Trần Khải khui rượu mời khách trước, bưng một chén rượu trắng, "Ngày lễ vui vẻ", rồi uống cạn. Lý Ngọc Phân bên cạnh cũng uống cạn. Lý Ngọc Phân xuất thân từ gia đình nông dân chính tông dân tộc Di. Không mặc đồng phục cảnh sát trông cô ấy rất mập mạp, chân chất, dù nhìn thế nào cô ấy cũng như một phụ nữ trung niên nông thôn. Nhưng thay vì là nhược điểm, điều này lại trở thành lợi thế của cô ấy. Ngoại hình này khi điều tra vụ án không gây chú ý, đi sâu vào hang hổ cũng không dễ gây nghi ngờ, vì vậy nhiều lần phá đại án nên dần dần thăng lên chức đội trưởng.
Lý Ngọc Phân có thể vì chính mình lớn lên không đẹp nên đặc biệt thích những người đẹp. Cho nên, thỉnh thoảng cô ấy lại liếc nhìn Chu Duy và Cố Chính đang ngồi đối diện cô ấy. Hôm nay, cả Chu Duy và Cố Chính đều mặc áo sơ mi hồng, Lý Ngọc Phân thỉng thoảng còn đưa ánh mắt trêu chọc làm Chu Duy và Cố Chính cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Chính cũng có tâm muốn trêu chọc Chu Duy, từ khi bước vào liền nhìn cô mỉm cười, khiến Chu Duy oán hận nghĩ nếu trên khuôn mặt trắng trẻo của anh ta có dấu năm ngón tay màu đỏ sẽ đẹp biết bao. Cố chịn trước đây đã từng ăn với Chu Duy, biết rằng cô không thích ức gà, nhưng hết lần này đến lần khác làm ra vẻ trìu mến và gắp cho cô một miếng ức gà thịt trắng như tuyết lớn. Chu Duy không thể không ăn, vừa ăn vừa hận, cô cảm thấy in dấu tay màu đỏ lên mặt Cố Chính vẫn chưa đủ, tốt nhất là nên đủ sắc màu. Cố Chính cảm thấy thú vị, cố ý hỏi,
"Ăn không ngon?"
Chu Duy hung ác trừng mắt Cố Chính. Anh ta giả vờ không hiểu, hỏi Chu Duy,
"Sao vậy? Trên mặt tôi có cái gì sao?"
"Hiện tại không có, nhưng tôi thật sự muốn có gì trên đó?"
"Có gì vậy?"
"Vừa rồi tôi thấy dấu tay màu đỏ đẹp, nhưng bây giờ lại thấy màu lục, lam, đỏ, đen các loại nhìn đẹp hơn!"
Cố Chính hét lên,
"Oa, cô muốn làm gì? Cô có khuynh hướng bạo lực sao?"
Chu Duy tức giận đến đấm hắn một cái, vừa đánh vừa nói,
"Tôi có khuynh hướng bạo lực, nhưng tôi chỉ bạo lực với anh vì trông anh có vẻ đáng bị đánh."
Cố Chính cường điệu hét lên,
"Đau muốn chết! Cứu mạng!"
Một bàn người cười haha. Tuy nhiên, trò đùa này có ý nghĩa khác nhau trong mắt những người khác nhau. Điển hình nhất là Lý Ngọc Phân, Tống Thành Anh và Thang Vĩ. Lý Ngọc Phân rất cao hứng, nghĩ thầm hai người có hi vọng! Tống Thành Anh trong lòng chua xót, sợ rằng Cố Chính thật sự thích Chu Duy! Thang Vĩ chán nản, không thể biểu hiện ra ngoài, răng đều nghiến nát. Tâm tình pha trộn như sự kết hợp giữa lửa và băng!
Ăn uống là một cách để gắn kết với nhau nên việc chúc mừng những người được thăng chức Ià điều đương nhiên, phương thức chúc mừng đương nhiên là mời rượu. Không biết là vì Thang Vĩ đã nói gì đó hay là vì Cố Chính cần được đánh đòn, các đồng nghiệp trong viện đối với Cố Chính đặc biệt lợi hại. Chu Duy ghét Cố Chính trêu chọc cô, rất vui khi thấy anh ta bị trêu chọc. Thấy vẻ mặt hả hê của Chu Duy, Thang Vĩ cảm thấy có chút an ủi, thầm nghĩ,
"Hừ, Cố Chính, ngưoi cho rằng mình lớn lên đẹp là bất khả chiến bại sao? Chẳng phải cũng như ta!"
Cơm nước no nê, Cố Chính được hai "huynh đệ" giữ lấy, Lý Ngọc Phân do Chu Duy cùng Mạc Hồng giữ. Lý Ngọc Phân bước đi loạng choạng, nhưng chơi vẫn chưa chán nên muốn đến KTV. Trần Khải cũng chưa đủ vui vẻ vẫy tay nói,
"Đi, KTV!"
Chu Duy ở KTV chán nản, nhắn tin cho Lâm Tuyên,
"Chị, em ở KTV chán quá, nhớ chị quá! Chị ăn xong chưa? Chị ở đâu?"
Qua nửa tiếng Lâm Tuyên mới hồi đáp lại,
"Chị cũng đang ở KTV! Vừa rồi đang hát, không nghe thấy âm thanh tin nhắn. Em cũng chơi với bọn họ đi! Em cũng lên hát đi!"
"Chị lại không biết giọng hát gào rống của em, ban ngày dọa người, ban đêm dọa quỷ!"
"Ra ngoài chơi cũng nên thư giãn, đâu ai cũng có thể hát hay!"
"Có nha! Là chị cùng Tiểu Triệu đó, ở đây không ai bằng hai người. Có mấy người ở đây còn lợi hại hơn cả em. Đoán chừng dọa quỷ đến hồn phi phách tán! Haha!"
"Được được, cứ vui vẻ đi! Chị tiếp tục hát!"
Lâm Tuyên không trả lời nữa, Chu Duy có chút thất vọng. Hung hăng giật lấy micro, đã không hát được nên cô quyết định không nghiêm túc, gào khóc thảm thiết, tru như ma sói. Mọi người bật cười, vài người trẻ ném xấp khăn giấy và hoa về phía Chu Duy. Cố Chính càng khoa trương hơn, mở cửa thò đầu ra ngoài hét lớn,
"Phục vụ, có trứng thối không?"
Chu Duy hát xong còn cầm ly rượu như cầm cúp,
"Cảm tạ CCTV, cảm tạ MTV, cảm tạ người hâm mộ của tôi, cảm ơn giấy và hoa tươi của mọi người. Nhìn xem ở đây có ai vinh dự được nhận hoa giấy không? Chỉ có tôi thôi! Haha!"
Cố Chính cười đến mức suýt khóc, lung la lung lay bước lên phía trước, giả vờ làm fan,
"Chị ơi, em yêu chị lắm! Em rất sùng bái chị!"
Chu Duy cười đẩy Cố Chính ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, Cố Chính gần đây rốt cuộc sao vậy? Chẳng lẽ thích mình? Không đời nào?
---
Ồn ào đến 12h30 về ký túc xá, Chu Duy gửi tin nhắn cho Lâm Tuyên,
"Chị, ở đó xong việc chưa?"
"Gần rồi, đang ăn khuya, còn em thì sao?"
"Em đã xong, em nhớ chị, 5555555. Chiều mai chị còn xã giao đúng không? Khi nào thì đi?"
Lâm Tuyên trong lòng chửi rủa những trò xã giao chết tiệt này, nghĩ đến bên cố vấn đơn vị mời khách, mình mang người theo cũng không thành vấn đề, hơn nữa còn là nang công tố viên, không biết bọn hắn hạnh phúc đến mức nào.
"Buổi trưa phải đi rồi. Sao em không đi cùng chị?"
"Bất tiện lắm!"
"Không có gì bất tiện cả. Hơn nữa, nhiệm vụ ngày mai sẽ gian khổ, em tới chiếu cố cho chị!"
"Vậy được rồi."
"Em ngủ đi, chị sẽ sớm quay về ngủ."
---
9 giờ sáng thức dậy, Chu Duy chỉ muốn gặp Lâm Tuyên càng sớm càng tốt nên đã đến thẳng trạm xe buýt mà không ăn sáng. Khi đến nhà Lâm Tuyên, nàng đang đánh răng, cô không thèm để ý ôm Lâm Tuyên từ phía sau. Lâm Tuyên miệng đây bọt, bong bóng bay ra khỏi miệng trước khi nàng kịp nói lời nào, hai người cùng nhau cười lớn.
Nàng tắm rửa xong đi ra, hôn lên mặt Chu Duy một cái,
"Chúng ta nên ra ngoài ăn sáng hay tự nấu?"
"Em không đói, ở nhà nấu cháo đi. Em chỉ muốn ăn cháo thôi."
"Chị cũng vậy."
Vo gạo rồi nấu, Lâm Tuyên thấy Chu Duy đang buồn chán, nói với Chu Duy,
"Chị đi giặt quần áo, em muốn đọc tạp chí thì trong tủ TV có rất nhiều."
"Để em giúp chị!"
"Không cần, phần lớn máy giặt đều có thể giặt được, nhưng có hai món chị cần giặt bằng tay."
Chu Duy mở tủ TV ra nhìn, bên trong có mấy chồng tap chí xếp gọn gàng, có hai loại tạp chí. Một là chuyên mục thời trang, và một là chuyên mục chính trị và kinh tế. Cô cảm thấy tạp chí thời trang chỉ là quảng cáo nên chưa bao giờ có hứng thú. Cô lật qua một quyển "Tuần báo Tin tức Trung Quốc" và đọc. Một lúc sau, Lâm Tuyên đi ra, đi tới tủ TV lấy tạp chí. Chu Duy thấy nàng lấy tạp chí thời trang,
"Chị, chị thích xem thời trang à?"
"Học cách phối quần áo, ấn tượng đầu tiên của một người đối với người khác là ngoại hình, chị vẫn phải chú ý."
Chu Duyvđột nhiên muốn trêu chọc Lâm Tuyên, cô liền kể lại chuyện tối qua của Cố Chính. Cuối cùng còn nói câu,
"Chị, Cố Chính thích em sao?"
Lâm Tuyên véo má cô,
"Nha đầu chết tiệt này muốn làm gì? Muốn xem ta ghen tị sao? Ta không cho ngươi xem."
Chu Duy che mặt hét lớn,
"Không ghen tị sao lại chèn ép như vậy?"
"Ta tới dạy cho ngươi một bài học. Ai bảo ngươi có ác ý?"
"Ui, ui..."
"Đau à?"
"Đương nhiên rồi!"
Nàng nhìn kỹ mặt Chu Duy, trên mặt thật sự hồng một mảng nhỏ. Nhưng thật ra nhìn rất đáng yêu, liền hôn một cái, sau đó hôn từ mặt xuống môi, kéo dài đến mức không thở được.
-----
Ăn cháo xong, nàng dẫn Chu Duy đến địa điểm đã thỏa thuận, đón Cảnh Dung đi về trang trại Gia Nhạc. Vừa xuống xe, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tiến tới, Lâm Tuyên giới thiệu,
"Đây là Vương tổng của công ty XX. Đây là bạn tốt của tôi, Chu Duy, làm việc tại Viện kiểm sát huyện XX. "
Đôi mắt của ông Vương sáng lên,
"Ơ, một công tố viên còn trẻ như vậy? Thất lễ, thất lễ! Xin mời vào!"
Bên trong đã có sẵn mấy bàn mạt chược, Vương tổng giới thiệu người của công ty mình cho Chu Duy.
Lâm Tuyên, Chu Duy, Vương tiên sinh và một người khác trong công ty tập trung tại một bàn chơi mạt chược. Kỹ năng Chu Duy kém, liên tục nã pháo làm Vương tổng và đồng sự phải bật cười. Người kia nói,
"Tiểu Chu, cô vốn là pháo binh phải không?"
Chu Duy mím môi,
"Đúng vậy, pháo thủ sứt sẹo nhất, chỉ có thể bắn phá chính mình, tôi nên đổi tên là Chu đại pháo!"
Vương tổng cười haha,
"Cái tên này không dễ nghe đâu."
Lâm Tuyên cười hỏi, "Cái gì nghe êm tai hơn?"
Vương tổng nghiêng đầu tưởng tượng,
"Chu pháo pháo, haha!"
Lâm Tuyên cười, "Đúng lắm! Đúng lắm! Haha!"
Chu Duy oán hận trừng mắt nhìn mọi người, ai mà biết được vừa ném ra một quân bài, kết quả lại là nhất pháo tam hưởng, cô thiếu chút nữa thì nghẹn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro