18
Hôm trước cũng đã xã giao ngán đến chết, Chu Duy nhìn đồ nướng, đồ xào, đồ luộc hay đồ mặn đều không có hứng thú, cô xin bà chủ một bát cơm, múc hai thìa canh vào rồi ăn cùng hẹ lạnh. Lâm Tuyên, Cảnh Dung và mấy người phụ nữ cũng ăn theo cách tương tự như Chu Duy, cơ bản không ăn thịt. Còn mấy người đàn ông đều bụng phệ, bộ dạng phải thường xuyên xã giao, ăn nhiều thịt và uống rượu dương mai do bà chủ ủ. Chu Duy buồn bực nghi hoặc, bọn họ ăn không ngán sao? Đây có phải là lý do tại sao đàn ông và phụ nữ có cấu trúc sinh Iý khác nhau? Mấy người đàn ông cũng cảm thấy khó hiểu, lúc nào cũng nói con gái luôn thích giảm cân, nhưng họ lại không bao nghĩ Chu Duy thực sự cũng rất mệt mỏi với việc đó.
Lâm Tuyên trông tinh thần không được tốt, chỉ ăn được vài miếng. Vương tổng hỏi làm sao vậy thì Lâm Tuyên nói có thế là say nắng. Vương tổng nói,
"Vậy để tôi đưa cô về!"
Chu Duy vội vàng,
"Không cần phiền phức đến Vương tổng, tôi đêm nay muốn ở lại nhà chị Lâm, tôi cùng chị ấy về là được rồi."
Lâm Tuyên áy náy cười,
"Ngại thật, Vương tổng, tôi phải đi trước."
"Chị, chị không thoải mái, để em lái xe."
Lâm Tuyên đưa chìa khóa xe cho cô, tự mình ngồi vào ghế phụ. Lái xe ra ngoài rồi Chu Duy mới hỏi,
"Chị khó chịu thật à?"
Lâm Tuyên bật cười,
"Hơi khoa trương một chút thôi, chỉ có một chút đau đầu, không thể tiếp tục được, chỉ muốn về nhà."
----
Chu Duy tắm xong trước, Lâm Tuyên nói,
"Chị đi tắm, em không có việc gì làm thì tự mình xem đĩa đi, tủ TV bên trái có không ít, em tự tìm đi."
Chu Duy mở tủ ra, bên trong ít nhất có hàng trăm đĩa DVD, cả trong và ngoài nước, cả cổ xưa lẫn hiện đại. Phần lớn đều là phim văn học. Cô từ trước luôn không thích những bộ phim bom tấn kiểu Mỹ hiện thực hóa giấc mơ anh hùng trong một thế giới ảo tưởng, những đĩa phim này rất phù hợp với sở thích của cô. Nghĩ đến phim hoạt hình, cô chọn "Nausicaa of the Valley of the Wind" của Hayao Miyazaki, cho vào đầu DVD rồi cuộn tròn trên ghế sofa xem.
Khi Lâm Tuyên đi ra, nàng đem dĩa dưa hấu cắt thành từng miếng nhỏ, xếp vào dĩa, xiên que rồi đặt lên bàn cà phê, rồi cùng xem với Chu Duy. Chu Duy không ngờ phim hoạt hình lại có nội dung nặng nề nh ư vậy, xem quên cả ăn, xem một lát rồi bật khóc. Cô rút khăn giấy ra lau rồi dựa vào vai Lâm Tuyên. Lâm Tuyên nhẹ nhàng nói,
"Người chứng kiến càng nhiều tàn ác thì càng biết trân trọng hạnh phúc. Thực tế thì không ai chứng kiến nhiều như vậy."
----
Buổi họp vào sáng thứ hai sẽ thảo luận bản án chưa đủ chứng cứ mà Chu Duy đang theo có nên tiến hành khởi tố, hầu như tất cả nhất trí là không khởi tố. Chu Duy biết rõ sẽ là kết quả này, mà ý vị sâu xa của kết quả này làm cô thấp thỏm không yên. Tấn Quân suy nghĩ một chút,
"Có lẽ nên kiến nghị Cục công an rút án."
Chu Duy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nếu việc đàm phán thành công, ít nhất cũng có người chia sẻ mâu thuẫn đảm trách cộng đồng với cô. Nhưng khi nghĩ lại, Chu Duy lại hỏi,
"Tấn phó, bọn họ có đồng ý không? Vậy bộ phận pháp lý sẽ trừ điểm bọn họ phải không?"
"Vốn là do bên điều tra của họ có vấn đề, đương nhiên họ phải chịu trách nhiệm. Tại sao họ lại đem mọi mâu thuẫn tập trung vào chúng ta? Tôi đi tìm Trần phó của bọn họ để thương lượng."
Chiều thứ năm, Tấn phó nói với Chu Duy,
"Cục công an đã đồng ý rút án, sáng
mai họ sẽ rút hồ sơ."
Tống Thành Anh biết rõ tình tiết vụ án, chờ Tấn phó ra ngoài mới nói,
"Mấy tên khốn nạn kia chiếm được tiện nghi rồi."
"Không có cách nào, pháp luật yêu cầu chính là chứng cứ."
Chu Duy trong lòng cũng chán nản, những kẻ tình nghi đó quả thực rất có vấn đề. Bọn hắn vận khí tốt, chứng cứ chưa đủ, còn gặp người bên Công an đã sơ suất, chứng cứ quan trọng không được bảo quản kịp thời.
Cô gọi Lâm Tuyên để trút giận,
"Chị có biết không? Bọn khốn đó cướp người, còn ngại điện thoại di động của nạn nhân không tốt nên làm nạn nhân bị thương nặng. Nhưng em không có cách nào để khởi tố chúng. Tức chết em! Tên phụ trách bên công an là đồ vô lại, không được thì đừng có làm."
"Pháp luật thật sự rất bất lực, nhưng nếu trên đời này không có pháp luật thì càng bất lực."
-----
Sáng thứ Sáu ở viện kiểm sát mở đại hội toàn viện, bởi vì đã hẹn người phụ trách bên cảnh sát 9h đến Iấy hồ sơ, cô xin nghỉ đợi ở văn phòng một mình. 9 giờ 30, người vẫn chưa đến, Chu Duy gọi điện nhưng không ai trả lời. Gọi đến đồn cảnh sát mới biết hôm qua đã xảy ra chuyện. Mẹ nạn nhân ngã quỵ tại đồn sau khi nghe tin cảnh sát muốn rút hồ sơ vụ án. Bà được 120 đưa vào bệnh viện cấp cứu. Nghe nói vẫn đang trong tình trạng nguy kịch. Dù không phải lỗi của cô, nhưng Chu Duy vẫn cảm thấy khó chịu, nằm úp trên bàn, đầu óc hỗn loạn.
Nghe thấy tiếng bước chân cô ngẩng đầu lên. Một người đàn ông trung niên nhìn Chu Duy với đôi mắt đỏ hoe. Chu Duy nhận ra anh ta là nạn nhân của vụ án. Anh ta khoảng bốn mươi tuổi, tóc bạc nhiều so với mấy tháng trước.
"Có chuyện gì vậy?"
"Sao không khởi kiện?"
Chu Duy thấy hắn ta rất kích động,
"Anh ngồi xuống uống tách trà từ từ nói."
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, ngồi trên ghế sofa hút thuốc. Chu Duy tận lực tinh tế giải thích cho hắn ta mọi chuyện một cách chi tiết và đơn giản nhất có thể. Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu hét lớn,
"Cho nên ngươi buông tha cho hung thủ giết người? Ta bị chém vô ích? Ta là cái gì? Mę ta là cái gì? Pháp luật là cái quái gì vậy?"
Chu Duy có chút sợ hãi, đứng dậy gọi bảo vệ. Tên đàn ông này càng hung tợn, bước tới đẩy Chu Duy xuống. Đàn ông sức lớn, Chu Duy đứng không vững, trước tiên ngã xuống ghế, sau đó theo ghế ngã xuống đất.
Hắn ta càng lúc càng kích động, trước khi cô kịp đứng dậy, hắn ta đá vào cô, sau đó, rưng rưng nước mắt, đá Chu Duy nằm trên đất rống to,
"XXXX, ta không còn đường sống. Các ngươi bọn quan tham ô, các ngươi bọn người này..."
Chu Duy bị đá mấy cái, đau đớn co rúm người lại, hoàn toàn không thể phản kháng. Cô cảm giác đau nhức khắp nơi, sau đó trước mắt chuyển sang màu đen. Không biết qua bao lâu, Chu Duy mơ hồ nghe thấy có người xông vào, sau đó có người đỡ đầu cô nói gì đó. Chu Duy buông lõng nhẹ nhõm, sau đó không biết gì nữa.
-----
Lâm Tuyên buổi trưa như thường lệ gọi điện cho Chu Duy, sắp xếp thời gian địa điểm gặp nhau vào buổi chiều. Gọi mấy lần không ai bắt máy, gọi đến văn phòng cũng không ai nghe, trong lòng càng cảm thấy khẩn trương một cách khó hiểu. Nàng gọi cho một người quen cũng làm trong viện kiểm sát với Chu Duy.
"Anh Hoàng, tôi có chuyện muốn hỏi Chu Duy, sao điện thoại di động lẫn điện thoại văn phòng đều không có người trả lời?"
"Vừa rồi mới xảy ra chuyện, Tiểu Chu bị đánh, đưa đi bệnh viện rồi?"
Lâm Tuyên cảm thấy xương cốt trong cơ thể đang run lên,
"Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra? Bị thương nặng rất nặng sao?"
"Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, tôi họp ở trên lầu, lúc biết thì cô ấy đã lên xe cứu thương rồi."
"Xe cứu thương? Bệnh viện nào?"
"Đợi một chút, tôi sẽ gọi điện hỏi."
Lâm Tuyên chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, tay nàng run lên vì sợ hãi,
"Phiền anh hãy nhanh lên."
Lúc Lâm Tuyên đến bệnh viện, Chu Duy đang chụp X-quang, Mạc Hồng, Thang Vĩ và Tống Thành Anh đều cau mày quan sát bên ngoài. Mạc Hồng có chút kinh ngạc khi thấy Lâm Tuyên chạy về đây,
"Tiểu Lâm, em đây là?"
"Chị Mạc, em ấy thế nào rồi?"
"Tỉnh rồi, đang kiểm tra."
Chu Duy nghiến răng chịu đựng để không rên rỉ. Nhìn dụng cụ quét quanh người mình, cô cảm thấy sợ hãi, mồ hôi càng lúc càng đổ nhiều hơn, cô chỉ có thế tuyệt vọng mà hy vọng sẽ không có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Sau khi quét xong, cô bị đẩy ra khỏi phòng chụp X-quang, Lâm Tuyên nghe thấy động tĩnh, lập tức lao tới, một tiếng kêu lên "Tiểu Duy". Nhìn thấy Chu Duy một thân đổ mồ hôi lạnh, nàng khóc không thành tiếng, đứng cũng không vững.
Mạc Hồng ở bên cạnh đỡ Lâm Tuyên, trong lòng có chút kỳ quái. Hai người này từ khi nào Iại có quan hệ tốt như vậy? Chu Duy ý thức tỉnh táo, thấy Lâm Tuyên hoảng sợ, nhẹ giọng gọi,
"Lâm tỷ."
Y tá đẩy cô đi về phía trước, Lâm Tuyên ổn định tinh thần, quay người muốn đi tìm bác sĩ,
"Chị sẽ đến thăm em sau."
Chu Duy mỉm cười, "Được."
Mạc Hồng đến hỏi bác sĩ tình hình, Lâm Tuyên nhất quyết đi theo. Bác sĩ cho biết hiện tại xem ra đều là ngoại thương, nhưng xương sườn bị nứt, trong thời gian ngắn không thể cử động tự do tránh bị trật. Lâm Tuyên thở phào nhẹ nhõm, cùng Mạc Hồng quay lại thăm Chu Duy.
Chu Duy cũng đang đợi có người nói cho cô, biết được kết quả cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang Tống Thành Anh,
"Chị Tống, phiền chị quay lại văn phòng lấy túi xách cho em."
Mạc Hồng thấy có Lâm Tuyên trông coi,
"Tôi về nhà làm đồ ăn cho em, lát nữa có thể tiêm.
"Chị Mạc, xin lỗi đã làm phiền chị."
"Này, nói gì vậy chứ!"
Lâm Tuyên rất khó chịu, nhẹ nhàng nắm lấy tay Chu Duy,
"Cảm thấy thế nào? Nói thật cho chị biết!"
Chu Duy mím môi, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt đã kìm nén bấy lâu nay.
"Chị, chị nói xem rốt cuộc là tại sao?"
Lâm Tuyên dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô,
"Đừng nghĩ tới, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Chu Duy quả thực cảm thấy rất đau, nhưng quan trọng hơn Ià trong lòng cô có cảm giác khó tả, tất cả đều quá đột ngột! Thật không thể giải thích được!
Mạc Hồng chu đáo mang đồ ăn tới, sau đó cùng Lâm Tuyên đỡ Chu Duy ngồi dậy. Không cử động thì còn đỡ, cử động lại đau đến nhăn mặt. Mạc Hồng cũng rất tức giận,
"Tên khốn đó có còn là người không? Dám làm ra chuyện như thế này."
Miễn cưỡng ăn được mấy miếng, y tá đến gắn ống truyền dịch, chỉ lúc sau, Chu Duy ngủ thiếp đi. Lúc này Lâm Tuyên mới cẩn thận hỏi chi tiết những gì đã xảy ra. Mạc Hồng nói may mắn là cảnh sát phụ trách đã đến kịp lúc, nếu không mọi người trong viện kiểm sát đều có mặt trong phòng họp, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro