21

Tiểu Triệu dạy máy tính không có gì áp lực nên khi Chu Duy nằm viện, Tiểu Triệu dành phần lớn thời gian cho cô. Mấy năm nay cả hai bên cạnh nhau cũng chỉ có hòa hợp và vui vẻ, đây là lần đầu tiên họ cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, hơn nữa lần này Tiểu Triệu là người đầu tư thời gian và sức lực.


Bên trái của Chu Duy không bị thương nặng, cô cầm cuốn tạp chí bằng tay trái, nhưng tay lại bị đau sau một lúc giữ yên, cô phải buông xuống một lúc rồi mới tiếp tục đọc. Tiểu Triệu đang dùng laptop làm giáo trình, cho rằng Chu Duy không xem TV vì sợ ảnh hưởng đến bản thân,


"Nếu cậu chán thì cứ xem TV, giáo trình của mình chỉ tùy tiện sửa vài chỗ thôi, không tốn đầu óc,không bị ảnh hưởng gì đâu."


Chu Duy cong môi,

"Xem TV chắng có gì thú vị. Nói thật, mình rất chán, mình muốn ra ngoài chơi. Giờ mình mới biết nỗi vất vả của người khuyết tật."


Khoảng 5 giờ, Lâm Tuyên gọi điện cho Tiểu Triệu,


"Tiểu Triệu, buổi tối tôi có tiệc xã giao không thể không đi, thật sự phải phiền em. Canh xương ống tôi làm tối qua để trong tủ lạnh, phiền phức em hỏi em ấy muốn ăn bún hay mì rồi về lấy cho em ấy."


"Không thành vấn đề! Nhưng chị Lâm, chị có thế đừng khách sáo như vậy được không?"


"Có lẽ do áy náy đi! Hiện tại em hỏi em ấy muốn ăn cái gì, nói với em ấy ăn mì là tốt nhất. Bún không có nhiều dinh dưỡng như mì. Đương nhiên, cũng có thể ăn cơm, nhưng nhất định phải uống canh xương."


Tiểu Triệu thuật lại lời của Lâm Tuyên. Chu Duy kêu lên,

"Chị, canh xương béo lắm!"


Lâm Tuyên đã nghe thấy,

"Tiểu Trịêu, mua cho em ấy một gói mù tạt không tiêu."


Chu Duy kêu Tiểu Triệu đưa điện thoại đến cho cô,


"Chị, em đổi món khác được không?"


"Nằm trên giường có phiền hay không?"

"Phiền chứ!!!"


"Vậy phải ngoan ngoãn uống hết đi, xương cốt sớm hồi phục, em sẽ sớm được tự do."


"Mỗi ngày đều uống sẽ thành heo đó!"


Lâm Tuyên liền bật cười,

"Xương của em với xương heo chênh lệch rất lớn nha, nghe lời đi!"



"Vâng, hôm nay chị về muộn cũng đừng qua đây, phải nghỉ ngơi thật tốt."'


"Chị biết rõ mà."


Tiểu Triệu cũng quen với việc hai người này thân mật như vậy, nhưng vẫn nhắc nhở Chu Duy,


"Trước mặt mình thân mật thế nào cũng không sao. Dù sao mình cũng là bóng đèn công suất lớn có điện trở rất cao, nhưng trước mặt người khác vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu nhìn thấy cái gì giống mình, cậu sẽ gặp phiền toái đấy."

"Ừ, mình biết."

----

Lâm Tuyên bên này cùng Long Tú Anh rất vất vả mới dùng được "Tư nhân hữu nghị" mời người bên tòa án đến ăn cơm. Không có nhiều cơ hội đế kết nối với nhau một cách "tình cảm" như thế này.


Long Tú Anh gọi cho nàng tức là để mắt đến nàng, cho nên Lâm Tuyên dù trong lòng lo lắng cho Chu Duy cũng không từ chối. Long Tú Anh đặt một phòng riêng hai bàn, đi cùng với Long Tú Anh là một số luật sư có năng lực, những người này đều lớn tuổi hơn Lâm Tuyên, với tư cách là chủ tiệc và hậu bối, Lâm Tuyên biết hôm nay mình sẽ không may mắn.

Lang Dũng, phó đội trưởng đội cảnh sát tư pháp mới của tòa án, đã ngoài 40 tuổi, tóc bù xù, miệng đầy khói, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Lâm Tuyên sau hai ly rượu. Long Tú Anh cũng phát hiện ra, nhỏ giọng vào tai Lâm Tuyên,


"Lão này đức tính vô lại, *háo sắc không biết xấu hổ."

[Ở đây dùng chữ "lang" trong lòng lang dạ sói, đồng âm với họ Lang. Ý chỉ tên vận vào người.]


Lâm Tuyên mỉm cười nói nhỏ vào tai Long Tú Anh,


"Chị Long, trong lòng tôi liên tục hỏi thăm mẹ và cả gia phả nhà ông ta đấy."



Nụ cười của Lâm Tuyên làm trong lòng Lang Dũng nhộn nhạo, dứt khoát bưng ly rượu đi tới. Vừa tới, ông ta liền duỗi móng vuốt như muốn bắt tay, Lâm Tuyên không còn cách nào đành phải duỗi tay phải ra.


"Luật sư Lâm, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Thật sự là trăm hỏi không bằng mắt thấy. Tài mạo song toàn! Tài mạo song toàn! Haha! "


"Không dám, không dám! Nghe nói đội trưởng Lang trước kia từng là một lá cờ trong quân đội, tiểu muội kính anh một ly mới đúng."

Lâm Tuyên nói xong liền một ngụm uống hết nửa ly rượu. Rượu trong ly Lang Dũng nhiều hơn Lâm Tuyên, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài uống hết.


"Luật sư Lâm rất hào sảng! Tôi đây xuất thân từ quân đội rất thích những người hào sảng."


Lâm Tuyên nhìn ông ta rồi nhẹ nhàng rút tay Iại. Nàng dùng đũa gắp một miếng thịt gà, đứng dậy cho vào bát đối diện, chỗ ngồi của Lang Dũng.


"Đội trưởng Lang, uống một ly rượu lớn như vậy vào bụng thì phải ăn chút gì mới được. Gà này ngon lắm!"


"Đồ em gắp dù là chân ghế tôi cũng phải có cách ăn, haha!"


Lâm Tuyên nghĩ thầm, quả nhiên là lão "lang", nếu mình không cạn ly, không biết ông ta sẽ nắm tay mình nói nhảm bao lâu.



Kỳ thật động cơ và mục đích của Lang Dũng rất đơn giản, ông ta chỉ muốn thưởng thức vẻ đẹp, chiếm một ít tiện nghi nhỏ, bởi vì ông ta biết nghĩ cái gì cũng vô dụng, chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.


Người thực sự để tâm Lâm Tuyên là Tề Dương, người vừa mới vào tòa sau khi tốt nghiệp thạc sĩ luật. Tề Dương đã từng nghe Lâm Tuyên đã câu thái tử như thế nào và đã bị thái tử bỏ rơi như thế nào. Theo hắn ta, người phụ nữ xinh đẹp như vậy khẳng định khó tính. Vì vậy, hắn ta rất ngạc nhiên khi biết người phụ nữ nồng đậm phong độ của tri thức chào đón mọi người ở cửa chính là Lâm Tuyên trong truyền thuyết thì rất ngạc nhiên.


Khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Tuyên dần hồng lên sau vài ly rượu. Lang Dũng không chút che giấu nhìn Lâm Tuyên cười hì hì. Lâm Tuyên thật sự rất muốn ném chiếc cốc qua cho một lỗ vào đầu ông ta, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngượng ngùng.



Tề Dương mới 26 tuổi, đeo kính gọng bạc, rất thanh lịch. Lâm Tuyên cảm giác được Tề Dương vẫn luôn nhìn mình, nhưng cái nhìn của Tề Dương lại không làm nàng khó chịu như vậy. Nàng đứng dậy, bưng rượu đi đến bên cạnh Lang Dũng đáp lễ, khiến Lang Dũng nhảy nhót vui sướng. Sau đó nàng ra hiệu người phục vụ rót rượu cho mình, đi đến bên cạnh Tề Dương nâng cốc. Tề Dương không quen xã giao, Lâm Tuyên có chút bối rối, dùng tay trái nhẹ nhàng nâng cốc của Tề Dương, sau đó nâng cốc của mình lên uống một ngụm rượu.


Tiếp xúc làn da mềm mại của Lâm Tuyên, Tề Dương trong lòng cảm thấy tê dại, hắn máy móc uống hết một ly rượu, mặc dù hắn không phải là người uống rượu giỏi, mặc dù hắn có quy tắc không tùy tiện nâng cốc.



Lâm Tuyên trở lại chỗ ngồi, quay sang Long Tú Anh,


"Chị Long, hai ta cũng cụng một ly."

Long Tú Anh thấy Lâm Tuyên mấy ngày nay có vẻ buồn bã, thì thầm vào tai nàng,


"Em đừng mượn rượu giải sầu nha!"


Lâm Tuyên nghe được, nàng cố ý đang tươi cười thì cứng người lại, Long Tú Anh cảm thấy thương tiếc,


"Hắn không đến với em là tổn thất của hắn, lão già Doãn Bùi kia đúng là không có mắt nhìn."


Lâm Tuyên cố ý biểu lộ vẻ mặt không tốt, Long Tú Anh vỗ vỗ chân nàng bày tỏ lòng an ủi, trong lòng cảm thấy bất bình thay nàng.


Nàng biết rõ có bao nhiêu loại đồn đại, biểu diễn hiệu quả rất hài lòng, uống nhiều một chút cũng đáng giá.


Tan cuộc đã gần 9 giờ, Long Tú Anh ngồi xe của Phó viện trưởng Vương Dược đưa Lâm Tuyên về nhà. Khi Lâm Tuyên đã vào nhà, Long Tú Anh thở dài với Vương Dược,


"Cô ấy thật khổ sở!"


Lâm Tuyên uống quá nhiều không dám Iái xe đến gặp Chu Duy, gọi điện thoại ân cần hỏi thăm rồi tắm rửa đi ngủ.

----


Nàng đến bệnh viện lúc 8 giờ, Tiểu Triệu đang vắt khăn để Chu Duy dùng tay trái lau mặt. Lâm Tuyên muốn lấy lau cho cô, nhưng Chu Duy không cho.



"Chị, cơ thể em gần như cứng đờ rồi, tự mình làm coi như thả lỏng cơ bắp và kích hoạt tuần hoàn máu đi!"


"Tốt lắm! Chị ra chợ mua gà về hầm. Em ngoan ngoãn, lát nữa chị sẽ ở cùng em."



Buổi chiều Tiểu Triệu có tiết, Lâm Tuyên quay lại sớm bảo Tiểu Triệu về trường nghỉ ngơi, buổi chiều có thể hăng hái đến lớp. May mắn thay, xương của Chu Duy không bị trật và không có nội thương nào nên hồi phục khá nhanh cô về nhà hồi phục thêm vài ngày nữa.


Để cứu Lâm Tuyên và Tiểu Triệu khỏi việc chạy tới lui, Chu Duy đơn giản là đến nhà Lâm Tuyên hồi phục sức khỏe. Trong khi Lâm Tuyên đi làm, cô ở nhà đọc sách, lướt Internet và ngủ, sống cuộc sống như một con heo.


Mỗi ngày đều ngủ đủ giấc, Chu Duy không thể ngủ sớm, cho nên khi Lâm Tuyên đứng dậy đi làm, Chu Duy đã tỉnh rồi. Lâm Tuyên hôn hôn Chu Duy, sau đó nói với cô,


"Hôm nay có thể chị phải ra tòa cả ngày, em ngoan ngoãn ở nhà, không ai đi cùng thì không được phép chạy lung tung. Thịt bò chị nấu hôm qua để trong tủ lạnh đủ để ăn bữa sáng. Bữa trưa, em có thể tự mình Iàm, nhưng hãy cẩn thận, đặc biệt là không dùng quá nhiều lực vào tay phải."


"Vâng, nhưng mà tay cũng đã tốt lên rồi."



"Chị nói em biết, xương mà bị lệch thì phải cắt da làm cho thẳng lại, chính em tự xem mà xử lí! Nhân tiện, cũng không được ăn đồ cay, ho khan cũng rất nguy hiểm!"


Chu Duy giả vờ ấm ức, "uuuu..."


Lâm Tuyên cảm thấy buồn cười, sờ sờ đầu cô,


"Chị đi làm đây."

Chu Duy đưa tay ra như muốn ôm,

"Hôn tạm biệt!"

"Được rồi, hôn tạm biệt!"


Lâm Tuyên nói rồi hôn Chu Duy lần nữa trước khi cầm túi đi ra ngoài.



Chu Duy đọc sách, lướt Internet đến xế chiều, cảm thấy trên Internet không có gì thú vị nữa nên bắt đầu xem từng thứ trong ổ cứng của Lâm Tuyên. Khi mở thư mục MP3, cô bật cười vì trong đó có Chú Đại Bi, Ba Nhược Ba La mật tâm kinh, cũng có rất nhiều nhạc disco. Chu Duy thầm nghĩ người này là ai, sự tương phản giữa những loại nhạc đang nghe quá lớn!


Lúc 5 giờ, Lâm Tuyên gọi cho cô trên đường về nhà từ tòa án hỏi muốn ăn gì, Chu Duy muốn ra ngoài đi dạo,


"Hay là chị trở về, chúng ta cùng đi mua thức ăn nhé!"

"Được!"



Lâm Tuyên một tay cầm cá, dưa chuột, cà tím, một tay ôm Chu Duy. Chu Duy thấy dưa hấu liền kéo tay áo Lâm Tuyên,


"Em muốn ăn dưa hấu! "

Lâm Hiên nhìn bộ dạng Chu Duy làm nũng rất thú vị,


"Muốn ăn liền mua đi, chị có thể không cho em ăn sao?"


Chu Duy bĩu môi,


"Chị không cho em ăn nhiều thứ lắm, so với mẹ em còn nghiêm khắc hơn, sớm biết vậy em đã nói với mẹ, để bà chăm sóc sẽ tốt hơn."


Lâm Tuyên giả vờ nghiêm túc nói,

"Hiện tại em nói cũng không muộn! Dù sao thì em cũng đang nghỉ để hồi phục, nếu không chị đưa em về nhà? "

Chu Duy nhẹ nhàng vặn eo Lâm Tuyên,



"Chị giả ngốc, chị còn giả ngốc nữa đúng không! Chị nói xem lúc trước là ai đã câu dẫn em?"


Lâm Tuyên đỏ mặt,

"Này, là ngươi tình ta nguyện, chị cũng không có ép buộc em."

Lâm Tuyên mua dưa hấu, nhất quyết một tay cầm đồ ăn, một tay cầm dưa hấu. Chu Duy nghĩ đến trọng lượng của dưa hấu,


"Em cầm đồ ăn, chị ôm dưa hấu đi."


"Không nặng đâu, em lo chính mình là được."

Lâm Tuyên nấu mấy món thanh đạm, Chu Duy thích ăn cay nhìn đồ ăn như vậy thực sự không ngon miệng, cô chậm rì rì mà nhai. Lâm Tuyên nhìn không nổi, đẩy một nửa con cá qua,


"Nhất định phải ăn hết!"

"Uuuuuu!!!!!"


"Đừng la nữa! Em ăn không ngon em cũng sắp thành bạch cốt tinh rồi. Dù có chịu đựng bao lâu cũng phải lấy nó làm thuốc bồi bổ sức khỏe. Hơn nữa, hương vị chị làm khá ngon, còn tốt tốt hơn cả thuốc."


Chu Duy đột nhiên nghĩ tới một vấn đề,


"Tuyên Tuyên, chị cảm thấy chúng ta ai là chồng ai là vợ?"


Lâm Tuyên thật sự không có nghĩ tới vấn đề này, bỗng nhiên bị sặc canh,


"Khụ khụ khụ... Chuyện này quan trọng sao?"

Chu Duy nghiêm túc nói,

"Không quan trọng, quan trọng là em yêu chị!"

"Chị cũng yêu em! Nhưng đừng nghĩ đến dùng vấn đề này này để ngắt lời, ăn nhiều một chút, em gầy quá!"

---

Hai người ngồi xem TV một lúc, cảm thấy buồn chán. Chu Duy nhớ ra mình chưa từng thấy Lâm Tuyên viết chữ,


"Tuyên Tuyên, chữ chị viết đẹp như vậy, viết cho em vài chữ đi!"

"Viết cái gì? "


"Gì cũng được!"


Lâm Tuyên đến trước bàn viết, đổ một ít mực, nghĩ một lúc rồi cầm bút viết,


"Vân tại thanh thiên, thủy tại bình"


Một số giống mà không phải thể chữ Liễu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro