5
Món thịt kho tàu trong tiệm ăn giữa khu cắm trại hoang vu này chả ra làm sao, nhưng gà tùy tiện cắt thành từng miếng rồi nấu cùng với nước đun sôi trong nồi đất nguyên nước nguyên vị lại ăn rất ngon. Đặc biệt khi chấm với nước kê rừng lại mang vị tươi mát và cay cay. Kết hợp với rượu vang ủ ở trang trại, hương vị thực sự sảng khoái!
Lâm Tuyên không thể ăn quá cay, cũng không dám động vào nước chấm, nhìn Chu Duy mỗi miếng gà đều muốn nhúng vào nước chấm sau đó ăn rất thỏa mãn, quả thực rất bội phục!
Hầu hết những người lớn lên ở vùng dân tộc thiểu số đêu thích rượu, và Chu Duy cũng vậy, nhưng cô bình thường rất tiết chế, hơn nữa uống rượu trong các bữa tiệc xã giao không hề thoải mái. Hôm nay uống rượu với một nhóm bạn trẻ cô vô cùng cao hứng, ba ly rồi vẫn cảm thấy chưa đủ, lại đưa tay muốn xin thêm rượu. Nhưng ngay lúc bạn của Lâm Tuyên sắp rót xuống, nàng đã đưa tay ra ngăn cản,
"Tiểu Chu, được rồi, đừng uống nhiều."
"Lâm tỷ, hiếm khi em uống rượu, để em uống cho đã ghiền được không?"
Bạn của Lâm Tuyên cũng nói:
"Đúng vậy, hạnh phúc hiếm có!"
Sau đó lại rót đầy ly cho Chu Duy.
Lâm Tuyên trong lòng có chút khó chịu, nói nhỏ vào tai Chu Duy:
"Không vui thì cứ nói. Uống rượu sẽ tổn hại thân thể!"
Chu Duy sững sờ, cô thật không ngờ tới Lâm Tuyên đã suy nghĩ đến phương diện này rồi. Mặc dù đối với cha mình cô không phải hoàn toàn không để ý, nhưng nhiều năm qua cô cũng đã chứng kiến gia đình họ nhiều lần, cô cũng quen rồi, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nữa. Uống rượu thực sự chỉ là cảm thấy ăn một miếng thịt gà và uống chút rượu rất thoải mái.
Chu Duy ăn ngay nói thẳng với Lâm Tuyên điều cô đang nghĩ, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Tuyên, cô có cảm giác như nàng không tin.
Ăn uống xong, bên ngoài có gió đêm thổi qua, Chu Duy bắt đầu bước đi có chút loạng choạng, Lâm Tuyên vội vàng đỡ cô. Chu Duy kỳ thật vẫn còn thanh tỉnh, nhưng cô cảm thấy được như vậy cảm giác rất dễ chịu nên thuận theo mặc cho Lâm Tuyên ôm eo.
Lâm Tuyên đưa Chu Duy lên xe, suy nghĩ một chút rồi nhờ một người bạn khác lái xe, còn nàng thì ngồi ở ghế sau cùng Chu Duy. Chu Duy trong lòng vui vẻ, giả vờ ngủ, khi xe rẽ vào góc phố cô cố ý tựa đầu vào vai Lâm Tuyên. Chu Duy uống rất nhiều, sắc mặt dưới ánh sáng lờ mờ trông rất tái nhợt. Lâm Tuyên thấy trong lòng chua chát khi nhìn bộ dạng của cô, nàng dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Chu Duy còn chưa ngủ, có chút xúc động vòng hai tay ôm lấy eo Lâm Tuyên, cô cảm giác Lâm Tuyên ngồi thẳng lên một cái, nhưng lập tức lại thả lỏng, sau đó tựa đầu vào đầu Chu Duy.
Lâm Tuyên đánh thức Chu Duy khi vào thành thị, hỏi:
"Nhà em ở đâu? Chị đưa em về."
Chu Duy nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng, như vậy mà về nhà còn không phải cho mẹ cơ hội công khai xử tội sao?
"Không về, mẹ mắng."
Lâm Tuyên bật cười: "Hử?"
Lâm Tuyên đem Chu Duy về nhà mình, đặt cô lên giường mình. Chu Duy say rượu buồn ngủ, lên giường ngủ không biết gì.
Giường của Lâm Tuyên rất nhỏ, không thích hợp cho hai người nên nàng phải ngủ trên ghế sô pha. Chu Duy nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, buồn ngủ đụng vào giá sách, đánh thức Lâm Tuyên đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, đứng dậy đỡ cô. Chu Duy đã tỉnh rượu, thấy Lâm Tuyên ngủ ở sô pha, trong lòng rất có lỗi:
"Lâm tỷ, thật xin lỗi! Đáng lẽ em nên nghe lời chị không nên uống nhiều quá!"
Lâm Tuyên cười nói:
"Không sao đâu! Đã uống nhiều mà vẫn cư xử như em thật hiếm thấy. Tôi lấy điện thoại của em gửi tin nhắn cho mẹ em nói với bà em đang ở nhà tôi. Em có phiền không?"
"Làm sao lại phiền chứ? Chị nói xem chị sao lại cẩn thận như vậy?"
Chu Duy không có nói cho nàng biết thực ra cô gọi điện nói trước với mẹ tối nay có thể không về nhà. Lúc ấy nghĩ có thể mình sẽ ở suối nước nóng một đêm nên cô biết mẹ sẽ không lo lắng nếu cô không về.
"Trời còn chưa sáng, chúng ta ngủ thêm một lát đi."
Chu Duy năm trên giường nhưng lại không ngủ được. Lâm Tuyên nằm trên sofa nghe thấy Chu Duy trằn trọc, hỏi:
"Ngủ không được à?"
"Ừm, ngủ không được, chị ngủ đi, đừng lo cho em."
Tôi cũng ngủ không được, để tôi vào tâm sự được không?"
"Được!"
Lâm Tuyên vào phòng, Chu Duy nói:
Cùng nằm xuống đi."
"Chị ngồi được rồi."
Lâm Tuyên cởi giày, ngồi dựa vào tường ở cuối giường.
"Tiểu Chu, chị cho em một câu, đừng tức giận. Dù thế nào đi nữa, đừng uống rượu một cách bất cần như vậy, sẽ có hại cho cơ thể, đặc biệt là phụ nữ, dễ bi người khác lợi dụng."
Chu Duy khẽ giật mình:
"Đó là vì chị ở đó."
Cha mẹ Lâm Tuyên đều là những người lao động bình thường, nhưng nàng lại nhận được sự quan tâm và yêu thương vô bờ bến. Sau 4 năm làm luật sư, nàng đã chứng kiến quá nhiều gia đình tan vỡ và cũng chứng kiến quá nhiều đứa trẻ trong gia đình tan vỡ phải chịu cảnh oan trái. Nhìn Chu Duy, Lâm Tuyên cảm thấy đau lòng, không đành lòng trách cứ nữa, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào chân cô nói:
"Chuyện trong lòng phải nói ra."
Chu Duy hiểu ý nàng:
"Chị, hôm nay em thật sự không nghĩ tới ba mình. Nhiều năm như vậy, hiện giờ đã thành thói quen rồi. Ai còn để nó trong lòng suốt ngày được?"
Lâm Tuyên đổi chủ đề:
"Ban ngày em đi đâu chơi?"
"Không có chổ nào đế đi!"
"Không đi tìm bạn học cũ hay bạn cũ sao?"
"Hầu hết bạn học cấp ba đều mất liên lạc, ngoại trừ Tiểu Triệu."
Chu Duy không hiểu tại sao, lại xúc động tâm sự:
"Hồi cấp hai, em trốn học, đánh nhau, bạn bè đều là những tên bại hoại. Sau này, em muốn học tập chăm chỉ, vì trước đó bỏ lỡ bài vở quá nhiều nên em chỉ có thể dành gần như toàn bộ thời gian cho việc học. Vi vậy, sau này em đã tránh xa những tên bại hoại và cũng không thân thiết với các bạn cùng lớp. Tốt nghiệp xong cũng không có liên hệ. Thật là một cơ duyên bất ngờ khi cùng Tiểu Triệu trở thành bạn tốt. "
Lâm Tuyên không thế tin được Chu Duy có bộ dạng ngoan ngoãn lại trốn học, đánh nhau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chu Duy cười nói:
"Sao vậy? Chị không tin? Có vẻ như em nói cũng đều không có ai tin. Lần sau chị có thể đến trường cấp 2 hỏi xung quanh, không có giáo viên cũ nào trong trường không biết em đâu, haha!"
Lâm Tuyên từ nhỏ đã nghe lời. Từ tiểu học đến đại học, nàng đều học giỏi và giành được nhiều giải thưởng. Dựa trên điểm bình thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nàng lẽ ra có thế được nhận vào một trường tốt hơn, chỉ vì căng thẳng mà làm bài không được tốt mới học tại trường tỉnh.
Chu Duy sau đó chậm rãi kể về quá khứ của mình...từ bố mẹ Iy hôn cho đến khi đánh nhau bị bắt đến đồn cảnh sát của bố, nói tiếp đến sự kỳ vọng của mẹ, rồi đến việc cô đã nỗ lực vì tương lai của mình vào năm cuối cấp ba và được học đại học.
"Chị, chị biết không? Bây giờ em cảm thấy không có chuyện gì mà không thểnói với người khác. Bản thân em đã làm rất nhiều điều sai trái. Nhưng em hiện tại không mắc sai lầm nào nữa nên em có đủ tự tin để đối mặt với những sai lầm trong quá khứ của mình. Hơn nữa bởi vì đã trải qua, em biết chắc điều gì là đúng. Thực ra, trải nghiệm một số chuyện sớm hơn cũng không phải là xấu."
"Vậy thì những năm qua em không giữ liên lạc với họ?"
"Hai năm nay, ông ta thỉnh thoảng gọi điện, thỉnh thoảng cũng đến nhà ông nội và chú để cùng nhau ăn tối. Hôm qua em không đến chào hỏi vì vợ ông ta sợ em, thấy em chân tay sẽ luống cuống không biết phải làm sao. Tất nhiên, đối với bà ta em cũng sẽ không cao hứng, vậy thì sao phải bận tâm?"
"Bà ta sợ em?"
"Tất nhiên! Hồi trung học em đã cao 1m65, mập hơn bây giờ, trốn học và đánh nhau khắp nơi, chị nghĩ xem, hung hãn biết bao nhiêu! Có lần gặp bà ta trên đường, em đã tiến tới và tát bà ta một bạt tai, gọi bà ta là 'tiện nhân'. Vốn bà ta tránh mặt em vì lương tâm cắn rứt, về sau càng sợ gặp em."
Lâm Tuyên cẩn thận quan sát Chu Duy, tưởng tượng Chu Duy ở trước mặt người khác làm ra vẻ hung hãn, phụt một tiếng cười lớn,
"Lợi hại vậy? Tôi thực sự không thể tưởng tượng được em có thể hung hãn đến mức nào! Nhưng em cao hơn bà ta một cái đầu, điểm này khiến bà ta có áp lực! "
"Tất nhiên! Chị nói chị cao vì ba chị rất cao, mẹ chị cũng không thấp, hơn nữa chị so ra vẫn thấp hơn ba chị rất nhiều. Mà em rõ ràng đã cao giống cha."
"Tổ tiên của ba chị là người Sơn Đông!"
"Ba em muốn có con trai, nhưng ông lại dùng bụng ép mẹ ly hôn. Em không thể không bận tâm, hiện tại vẫn vậy. Họ có thể không kìm lòng nổi, nhưng phải gánh chịu một số trách nhiệm. Tuy nhiên, mấy năm nay em và mẹ sống rất tốt. Em không hận, đối với người ba này thật không có cảm giác. Ngược lại rất đơn giản, ai đi đường nấy, gần gũi với nhau lại gây phiền toái."
"Đúng vậy! Còn sớm, em ngủ một lát đi."
"Ừm!"
Chu Duy lần nữa tỉnh lại mặt trời đã lên cao ba sào. Lâm Tuyên vừa rửa mặt xong:
"Tiểu Duy, ở nhà có một ít mì ba chị làm, em muốn ăn không? Hay ra ngoài ăn bún?"
"Đương nhiên muốn ăn, em thích ăn mì."
"Đúng không? Ba chị làm món mì ngon số một đấy. Em rửa mặt đi, tôi đợi."
Sợi mì rất dai, Chu Duy phải thốt lên rằng chúng rất ngon.
"Chị cũng biết làm, lần sau chị sẽ làm cho em, chỉ là lực tay không khỏe bằng ông, làm sẽ không ngon như ông."
Ăn mì xong, Chu Duy muốn về nhà thay quần áo,
"Chị, chị cũng tới nhà em đi, thăm nhà."
"Được, lái xe hay đi bộ?"
"Đi bộ nha, không xa."
Nhà Chu Duy ở tầng 16, với dãy cửa sổ có tầm nhìn bao quát toàn cảnh thành phố. Khi về đến nhà, tình cờ nhìn thấy mẹ Chu Duy đang đứng bên cửa sổ ăn gì đó, Lâm Tuyên vô cùng kinh ngạc,
"Dì ơi, cao như vậy, con nhìn mà còn choáng váng. Sao dì có thể đứng đây ăn?"
Mẹ Chu cười cười:
"Quen rồi sẽ không sao. "
Mẹ Chu cùng Lâm Tuyên trò chuyện và ăn trái cây ở phòng khách. Chu Duy vào phòng thay quần áo rồi đi ra, mặc cái áo phông rộng thùng thình và một chiếc quần short denim rách nát.
Mẹ Chu nói: "Tiểu Duy, con bao nhiêu tuổi rồi? Sao suốt ngày luộm thuộm thế?"
"Con luộm thuộm ở đâu? Đi làm cả ngày mặc đồng phục, ngày nghỉ mà cũng không cho con chút thời gian để thư giãn?"
" Nhìn Lâm Tuyên xem, người ta cũng đang nghỉ?"
Lâm Tuyên mặc một chiếc váy hoa màu hồng xanh dài đến đầu gối, đi một đôi sandal đế bằng màu be. Thực sự rất giản dị nhưng cũng tinh tế và mới mẻ! Nhìn lại chính mình...nhưng vẫn không chịu thừa nhận thất bại:
"Mặc như thế này rất mát mẻ và thoải mái!"'
Lâm Tuyên cũng giúp mẹ Chu:
"Thật ra mặc váy cũng rất mát mẻ"
Em không thích mặc váy. Phiền phức!"
"Phiền phức?" Lâm Tuyên có chút buồn bực.
Mẹ Chu nói: "Con bé mặc váy không được nằm giang tay giang chân. Đương nhiên là phiền phức'!"
Chu Duy dựa vào mẹ,
"Mẹ, vẫn là mẹ hiểu con nhất!"
Mẹ Chu trợn mắt nhìn con gái,
"Con bao nhiêu tuổi rồi? Có phải là công tố viên không? Ai mà tin cơ chứ? Con gái nên tự chăm sóc bản thân mình!"
Lâm Tuyên cười:
"Đúng vậy! Mẹ em nói đúng! Với nền tảng tốt như vậy, em không nghĩ rất lãng phí sao?"
Chu Duy trợn mắt: "Được! Được! Hai người cùng nhau ức hiếp con...huhuhu...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro