7

Lâm Tuyên mặc áo dài tay che đi vết bầm tím trên cổ tay, nhưng lại không thể làm gì được với dấu hôn. Khi nàng đến viện, mọi người nhìn cổ nàng rồi nở một nụ cười kỳ quái, nhưng nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ và sắc mặt không tốt của Lâm Tuyên, không ai dám đùa.


Lâm Tuyên không muốn nói chuyện, nàng giả vờ không để ý, từ từ làm việc của mình. Đến10h, vì chưa ăn sáng, nàng cảm thấy dạ dày hơi khó chịu nên nắm xuống bàn và ngủ thiếp đi. Trong mộng nàng cảm thấy lạnh lẽo, ôm chặt lấy Chu Duy, đột nhiên cảm giác được có người từ phía sau chạm vào mình, nàng bừng tỉnh, quay người lại thì thấy là giám đốc viện Long Tú Anh, nàng giật mình,


"Chị Long, thật xin lỗi!"


Long Tú Anh 50 tuổi, có thể nói là nhóm luật sư sớm nhất sau cải cách và mở cửa. Khi bà bắt đầu từ tòa án ra làm luật sư, nhiều người cho rằng bà thật ngu ngốc. Nhưng giờ đây tài sản và danh tiếng của bà không thể so sánh được với những người đã từng cho rằng bà ngu ngốc. Tất nhiên, con đường bà đã đi và những đau khổ phải chịu cũng không thể so sánh được với những con người đó.


Long Tú Anh nhìn sắc mặt Lâm Tuyên không tốt , đôi mắt sưng đỏ,


"Tiểu Lâm, sao vậy?"

Lâm Tuyên cười nhạt:


"Không có gì, đêm qua ngủ không ngon."


Long Tú Anh nhìn dấu hôn trên cổ Lâm Tuyên cho là mình đã hiểu, bà cũng không cố kỵ như người khác, dùng ánh mắt chế nhạo nhìn nàng:


"Tiểu Lâm, đêm qua nhiệt tình quá sao? Người trẻ mà, ta có thế hiểu được, haha! Nhưng đừng quên ngủ nhé!"


Lâm Tuyên gượng cười,

"Được, về sau em sẽ chú ý."



Long Tú Anh là người kỹ tính, lúc này nhìn ra biểu tình của Lâm Tuyên có gì đó không ổn, không phải ngượng ngùng mà là bi thương.


"Xảy ra chuyện gì? Cãi nhau? Chẳng lẽ tên nhóc Doãn Hải Châu kia bắt nạt em?"


Đối với Lâm Tuyên mà nói, Long Tú Anh vừa là thầy vừa là bạn, nàng không muốn hoàn toàn giấu giếm Long Tú Anh,


"Ừm, là cãi nhau!"

"Có nghiêm trọng không?"


Lâm Tuyên thực sự xấu hổ khi nói về vấn đề có sử dụng biện pháp an toàn hay không, có bị ép buộc hay không, nàng ngập ngừng, Long Tú Anh cũng không ép nàng giải thích rõ ràng,chỉ nói,

"Không thoải mái thì về nghỉ ngơi đi."

"Không sao, ngày mai em có một vụ án phải ra tòa, em muốn xem lại tài liệu."

-----

Chu Duy 8 giờ 10 sáng đến trại giam cùng với Tống Thành Anh, mấy vị cảnh sát vẫn đang ăn sáng. Một người trong đó, Trần Dũng, ngước mắt lên:


"Mỹ nữ, sớm như vậy?"


Chu Duy cười đáp,


"Hôm nay phải thẩm vấn hai người, đến sớm một chút sợ không kịp."


"Ăn sáng chưa? Chưa ăn tới đây đi."


"Ăn rồi, cảm ơn!"

Chu Duy quay về phía Tống Thanh Anh,

"Chị Anh, chị đăng ký đi, em đi trước."


Phòng thẩm vấn trong trại tạm giam được ngăn cách bằng lan can sắt, bên ngoài là bàn ghế thông thường, bên trong có ghế sắt có khóa. Không biết tại sao, trại tạm giam luôn nhiều bụi, mỗi lần Chu Duy đến, cô đều phải mang theo mấy tờ giấy để trên bàn ghế mới có thế ngồi xuống. Cô lấy bản ghi chép, tập mực và tập hồ sơ đặt lên bàn trước khi có người đến. Cô đứng dậy, quay đầu nhìn cây cối ngoài cửa sổ. Trên cây cũng có một lớp bụi dày làm mờ đi màu xanh vốn có của nó.


Gần 12 giờ, cuộc thẩm vấn mới kết thúc, cả hai nghi phạm đều không thừa nhận tội cướp bóc gây thương tích nghiêm trọng. Họ khẳng định rằng đó là một cuộc cãi vã giữa những người quen biết dẫn đến vụ đâm người, nhưng không phải họ đâm nạn nhân, mà là hai người khác đang chạy trốn. Dấu vân tay trên con dao dính máu của nạn nhân tại hiện trường chắc chắn không phải của họ. Bây giờ bằng chứng duy nhất để vụ án được phân loại là cướp là lời khai của nạn nhân. Vì vậy, vụ án không được giải quyết và chỉ có thể được rút lại để điều tra.


Chu Duy đã báo cáo với trưởng phòng Mạc Hồng khi cô đi làm vào buổi chiều, trưởng phòng cũng đồng ý rút. Cô quay lại văn phòng, vừa viết báo cáo tổng kết và vừa nói chuyện phiếm với Tống Thành Anh,


Tống Thành Anh rất tức giận:


"Hai tên tạp chủng buổi sáng thật sự chẳng ra gì!"


" Không phải chúng ta toàn đối mặt với bọn tạp chủng thôi sao!"



"Nghe Thang Vĩ nói sáng nay mẹ nạn nhân lại đến, hỏi chúng ta khi nào sẽ khởi tố."


"Ha, khởi tố cái gì! Căn bản không làm được, bằng chứng rõ ràng không đủ, chỉ có thế rút khỏi cuộc điều tra. Chúng ta suy đoán sự thật là một chuyện, mà bằng chứng có thế chứng minh sự thật lại là một chuyện khác."


"Hai mẹ con thật đáng thương! Vốn dựa vào con làm việc bán thời gian để kiếm tiền, nhưng giờ tay cũng bị tật."


"Ôi có biện pháp nào đây? Chỉ có thể rút lại để xem liệu có thể tìm thêm bằng chứng mới hoặc bắt được hai kẻ đấ trốn thoát không?

----


Chu Duy bữa sáng đang nhai bánh bao, mẹ nạn nhân đã đến đây mấy ngày đây Iại đến. Chu Duy nói,


"Dì đừng lo lắng, bởi vì chứng cứ còn có vấn đề, chúng tôi phải trả về Cục Công an để điều tra bổ sung."


Ai mà biết được dì kia tự nhiên phẫn nộ,


"Chứng cứ? Còn muốn chứng cứ gì? Không có giám định pháp y à? Không phải con trai tôi đã bị tàn tật sao? Trên con dao không có máu của con trai tôi sao?"


" Đúng vậy, nhưng chỉ giám định pháp y thôi thì không thể xác định được vụ án."


"Mấy người không tin vào khoa học à?"

"Dì..."

Chu Duy chưa kịp nói thêm gì thì dì đã bật khóc.


"Mấy người không chịu trách nhiệm! Giết người mà mấy người cũng không quản! Mấy người là loại công bộc của dân kiểu gì vậy!"


"Dì, không phải là chúng tôi không quản. Rút lại để điều tra bổ sung, Cục Công an sẽ gửi lại cho chúng tôi sau một tháng." 


Chu Duy vừa dứt lời, đã thấy dì quỳ dưới chân cô,


"Cầu xin cô! Cô không thể mặc kệ được!"


Chu Duy cuống quýt, vội vàng kéo dậy, nhưng dì rất béo, cô dù có kéo mạnh đến mấy cũng không thế kéo lên được. Thang Vĩ và Mạc Hồng nghe thấy chuyện không ổn thì chạy tới, cuối cùng cũng kéo được dì ngồi trên ghế sofa. Chu Duy đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra. Mạc Hồng và Thang Vĩ liên tục an ủi, nhưng dì bắt đầu la hét và chửi bới, ồn ào đến mức Phó công tố viên Trương, phụ trách viện kiểm sát cũng đến. Khi phó công tố viên Trương đến, đầu tiên anh ta quở trách tất cả những người có mặt, sau đó thề thốt cam quan nhất định sẽ quản đến cùng mới làm dì yên lòng, sau đó còn phái xe đưa dì về nhà.


Tiễn dì đi, Phó công tố viên Trương quay lại hỏi chuyện gì xảy ra, Chu Duy kể toàn bộ tình hình thực tế. Nhưng ông vẫn phê bình:


"Chúng ta phải kiên nhẫn và tỉ mỉ trong cách đối xử với dân đến đây, đặc biệt là nạn nhân và gia đình họ, nhất định phải kiên nhẫn, tinh tế..."


Tối đó, Chu Duy và Lâm Tuyên trên mạng một bên chơi cờ một bên trò chuyện,

"Chị, tâm trạng em không tốt!"

"Sao vậy?"


Chu Duy vốn muốn nói vụ án ngày hôm nay, còn thêm việc dì đã gây ra, nhưng sau đó cô nhớ Lâm Tuyên dù sao cũng là luật sư, nên chỉ nói:


"Về vụ án. Tại sao trên đời lại có nhiều tên khốn nạn như vậy?"

Bản thân Lâm Tuyên thấy kẻ khốn nạn nhiều hơn cả Chu Duy,


"Vấn đề này không thể trong một, hai câu mà nói rõ ràng! Hoàn cảnh quyết định tính cách, tính cách quyết định vận mênh!"


"Tại sao luôn có nhiều người đáng thương như vậy?"


"Tiểu Duy, kiểm sát viên không thể quá mềm lòng. Mềm lòng sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá khách quan. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận."


"Chị nói xem?"


"Nếu em tiếp xúc nhiều hơn, em sẽ biết lý do tại sao mọi người rơi vào hoàn cảnh đáng thương, ngoại trừ một số ít người không may mắn do thiên tai hoặc thảm họa do con người gây ra, phần lớn mọi người chỉ có thể tự trách mình. Những người này chỉ đứng đó và chờ đợi bánh từ trên trời, và khi nó không đến, họ sẽ phàn nàn về mọi thứ! Thực ra, thế giới này không thiếu cơ hội. Cơ hội chỉ có thể được phát hiện khi tiến về phía trước!"


"Em cũng nghĩ như chị! Mọi người không nên tự thương hại mình! Thực ra, sau này em đã nghĩ lại. Lúc đầu khi bố em ly hôn và chuyển đi, ông ấy đối xử tốt với em và cố gắng hết sức để đáp ứng những nhu cầu hợp lý của em. Sau đó, ông ấy trở nên lạnh nhạt với em vì đứa con trai út của ông ấy, nhưng cũng có thể là vì em trốn học đánh nhau hay làm những điều xấu."


"Tiểu Duy, chị vẫn luôn tò mò, sau này em thay đổi như thế nào?"


"Em nhớ đó là năm hai phổ thông. Một ngày nọ, cả lớp thảo luận về việc liệu có nên được phép thảo luận một cách im lặng trong giờ tự học buổi tối hay không. Em đã bác bỏ những học sinh giỏi chủ trương rằng không nên cho phép thảo luận theo cách vui vẻ, em đã làm chúng phải câm miệng. Sau đó, trường tổ chức một cuộc thi tranh luận, chủ nhiệm lớp thực sự đã giới thiệu em tham gia. Lúc đó, em đã trượt tất cả các môn ngoại trừ tiếng Trung và lịch sử."


"Đó là những gì một giáo viên nên làm. Nhưng thật không may, không có nhiều giáo viên như vậy."


"Đúng vậy! Đó là một bất ngờ lớn đối với em! Em chưa bao giờ nhận được bất kỳ giải thưởng nào trong suốt cuộc đời đi học của mình. Vì vậy, em đã lo lắng về việc có nên tham gia hay không và kết quả sẽ như thế nào. Sau đó, em về nhà và nói với mẹ, và bà ấy nói, "Con có thể sẽ không thành công nếu con làm, nhưng con chắc chắn sẽ thất bại nếu con không làm." Vì vậy, em đã chuẩn bị nghiêm túc. Chân em run bần bật trong vòng đầu, nhưng sau đó trường đã giành giải nhì thành phố, em là người tranh luận giỏi nhất. Sự cố này đã cho em sự tự tin và khiến em bắt đầu theo đuổi vinh dự. Khi em quay lại tìm giáo viên đó, ông ấy đã chuyển đi."



Sau khi nói chuyện với Chu Duy, Lâm Tuyên nằm trên giường nghĩ tới Iâfn đầu gặp Chu Duy, công tố viên này còn nhỏ như vậy! Lớn lên khả ái như vậy, trông thật kỳ lạ trong bộ đồng phục đó! Sau đó, khi nhìn thấy Chu Duy trên tòa trán đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, Lâm Tuyên nghĩ mình nên đi tới an ủi cô, không ngờ, vừa đứng dậy liền ngã ra sau, trái tim Lâm Tuyên chợt nhói một cách khó hiểu, nàng vội vàng tiến lên đỡ cô.


Lâm Tuyên không ngừng hồi tưởng, cho đến khi ngủ thiếp đi, trong mộng vẫn là Chu Duy. Khi chuông báo thức reo, Lâm Tuyên tỉnh dậy vẫn nắm trên giường rất lâu, tự hỏi tại sao nội dung giấc mơ ban ngày lẫn đêm qua của mình đều là ôm chặt Chu Duy!


Chu Duy buổi sáng đọc kỹ hồ sơ, chuẩn bị đem hạng mục vấn đề điều tra bổ sung. 11 giờ điện thoại reo, là Lâm Tuyên,


"Tiểu Duy, tôi đến viện kiểm sát của em có việc, buổi trưa chúng ta cùng ăn nhé."


"Được! Mấy giờ, ở đâu? "


11 giờ rưỡi, tôi sẽ đón em ở cửa."


Lâm Tuyên đến đúng 11 giờ 30. Chu Duy lên xe và ngửi thấy hỗn hợp mùi nước hoa thoang thoảng cùng mùi son phấn. Cô từ nhỏ thực sự không thích bất cứ thứ gì có mùi thơm, nhưng mùi hương của Lâm Tuyên lại khiến cô cảm thấy dễ chịu!


Thực ra, Lâm Tuyên đã hoãn lại một việc khác cấp bách hơn đẩy ra sau, đồng thời chuyển sang xử lí việc không khẩn cấp nhưng cần phải làm ở viện của Chu Duy. Lâm Tuyên mặc dù biết nàng làm như vậy rất kỳ quái, nhưng nàng rất muốn gặp Chu Duy.


"Chị ăn gì? Bún, mì, hay cơm?"

"Em làm chủ, còn hỏi chị? Đều được! Em thấy ngon là được. "

Có quán bún gà không tệ, người cùng quê chúng ta mở, đến đó không?"

"Được!"

Sau bữa trưa, Lâm Tuyên vui vẻ lái xe trở về thành phố. Chu Duy cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, buổi chiều xem hồ sơ cũng không cảm thấy chán nản!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro