Chương 40

Sáng sớm hôm sau, Tống Đề tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ.

Đây là lần thứ ba trong tuần cô nằm mộng thấy Khương Tư Ý.

Trong giấc mơ đêm qua, cô thấy Khương Tư Ý thân mật khoác tay người khác, rồi cứ thế bước đi, mỗi lúc một xa.

Dù rằng Tống Đề có gọi thế nào đi chăng nữa, Khương Tư Ý cũng chẳng nghe. Khuôn mặt nghiêng nghiêng rạng rỡ nụ cười, ánh mắt chuyên chú dõi về người bên cạnh.

Người Khương Tư Ý khoác tay chìm khuất trong bóng tối. Mặc cho đường nét trông quen thuộc, nhưng Tống Đề không nghĩ ra được đó là ai.

Tống Đề chạy mãi, gọi mãi, vừa khóc vừa gào trong tủi thân.

Thế nhưng, Khương Tư Ý không quay đầu, kể cả một cái liếc mắt. Bóng hình Khương Tư Ý càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Khi giật mình tỉnh giấc, cảm giác mất mát xé lòng thấm đẫm tâm hồn Tống Đề.

Khó khăn mới gượng dậy được và Tống Đề ngạc nhiên khi thấy mình còn mặc nguyên bộ đồ và đôi giày cao gót, nằm vật vã ngay trong phòng riêng của ECHO.

Bộ quần áo đắt tiền giờ đây dính đầy vết rượu, thức ăn thừa, vả lại còn có cả dấu vết nôn ói. Giờ đây Tống Đề thực sự lôi thôi và bẩn thỉu, khác xa một Tống Đề thường ngày.

Tống Đề không thể tin rằng, đêm qua Đàm Nhã cũng ở đó mà không thèm đoái hoài, chăm sóc cô.

Suốt thời gian gần đây, Tống Đề luôn trong trạng thái mất cân bằng tâm lý nghiêm trọng.

Việc Khương Tư Ý mua đồng hồ tặng người khác rõ ràng cho thấy người ta đã có đối tượng mới. Lỡ đâu Khương Tư Ý có tình yêu mới, có mối quan hệ mới, thế Tống Đề khác nào trò cười? Bởi vậy, Tống Đề một hai phải duy trì mối quan hệ với Đàm Nhã.

Thế nhưng, càng ở bên Đàm Nhã lâu, Tống Đề càng cảm thấy không thuận lòng chút nào.

Không như Khương Tư Ý luôn dịu dàng, chu đáo, Đàm Nhã chẳng bao giờ nhường nhịn cô. Ngược lại, Đàm Nhã cực kỳ thích chỉ chỏ, từ gu thẩm mỹ cho đến phong cách làm việc, chuyện gì cũng thích xét nét, phán xét.

Trước đây, thỉnh thoảng cô sang London gặp Đàm Nhã một lần. Khi ấy tình cảm mặn nồng, người chưa hiểu rõ thì đã phải cách xa.

Nhưng lần này, với thời gian ở bên nhau ngày càng dài và đây là lần đầu tiên họ cùng nhau đối mặt với những rủi ro và sóng gió chung, Tống Đề cay đắng nhận ra Đàm Nhã không mang lại cho cô những cảm xúc tích cực.

Hoàn toàn không như Khương Tư Ý, người luôn giữ được sự ổn định về mặt cảm xúc, luôn an ủi, chăm sóc cô và mang lại giá trị tinh thần thoải mái.

Suốt thời gian bên Đàm Nhã, ngoài những trận cãi vã thì toàn oán trách lẫn nhau.

Hơn nữa, không hiểu tại sao, Đàm Nhã mãi chưa về London, dường như có công việc mới trong nước.

Tống Đề không muốn hỏi và không muốn đi xác nhận. Cô cần Đàm Nhã, tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng thì sợ Đàm Nhã thực sự sẽ ở lại.

Lần trước, cãi nhau chí choé với Đàm Nhã xong thì hai người luôn trong trạng thái chiến tranh lạnh. Không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ, Tống Đề gạt bỏ tự trọng, chủ động liên lạc với đối phương.

Tối qua, Tống Đề cùng Đàm Nhã và bạn bè vui chơi ở ECHO. Chuyện bắt đầu từ việc cãi xem cô bạn học đại học cũ đang làm việc ở Los Angeles hay West End của London và cuối cùng, họ lại cãi nhau đỏ mặt tía tai.

Tạ Thư Y chịu: "Hai đứa không còn chuyện gì khác để nói nữa à?"

Sau đó, Tống Đề buồn bã, uống rượu không ngừng, đến khi say mèm và nôn tháo.

Thế mà Đàm Nhã bỏ mặc cô ở ECHO?

Đáng nói hơn, Đàm Nhã còn chẳng buồn giúp Tống Đề lau người, chán chả quăng cho cái chăn đắp. Giờ thì đến bóng người cũng biệt tâm.

Đổi lại là Khương Tư Ý thì đã đưa Tống Đề về nhà, chăm sóc đến tận sáng hôm sau và dịu dàng pha cho cô ly trà giải rượu.

Người ta yêu nhau như thế mà?

Điện thoại Tống Đề liên tục rung lên. Cô biết đó là mấy cuộc gọi phiền phức từ CEO công ty, những lời cằn nhằn khó nghe từ ba mẹ và cả Đàm Nhã - người mà cô đoán là vẫn tiếp tục phán xét, phản bác cô đủ thứ.

Tất cả mọi thứ khiến cô cảm thấy bực bội, lo lắng.

Trong vô vàn tin nhắn, lại không có lấy một tin nào từ Khương Tư Ý.

Hôm nay, Tống Đề biết mình tuyệt đối không đến công ty được.

Cô về nhà tắm rửa, rồi thẳng tay vứt bỏ bộ quần áo trị giá hàng chục ngàn tệ mà cô mới mặc một lần duy nhất. Sau khi gọi Tạ Thư Y đến, Tống Đề chẳng nói năng gì, ngôi đó lặng lẽ uống cà phê, rũ mặt u sầu.

Tạ Thư Y liếc mắt một cái là đã thấu những gì đang diễn ra trong đầu Tống Đề. "Rồi thế này mãi là Khương Tư Ý cười chết cho mà xem."

Mái tóc dài lâu không được chăm sóc giờ đây vương vãi lộn xộn trên vai. Tống Đề bực bội nghịch bật lửa cầm tay.

"Đi giành lại Khương Tư Ý đi." Câu nói của Tạ Thư Y cuối cùng cũng khiến Tống Đề ngẩng đầu lên.

"Rồi sau đó, lại thẳng tay bỏ rơi nhỏ thêm lần nữa. Làm thế mới hả dạ chứ?" Tạ Thư Y ghé sát lại, trong mắt có sự phấn khích. "Nhỏ đó đi theo bao nhiêu năm rồi, sao nói quên là quên được. Chắc giận hờn vu vơ, chưa có cớ để xuống nước. Giờ đi xin lỗi đi, chân thành vào, nhỡ đâu nó đổi ý. Rồi khi quay lại thì đá một phát cho bay. Sau này, dù có chuyện gì xảy ra đi thì Khương Tư Ý là đứa bị đá và rồi nó sẽ vĩnh viễn là trò cười của thiên hạ."

Những lời của Tạ Thư Y đánh trúng vào điểm yếu mà Tống Đề quan tâm nhất, khiến cô rơi vào trầm tư.

Tạ Thư Y cố tình giấu mấy chuyện.

Tạ Thư Y có nghe sơ sơ mấy chuyện Lâm Tuyết Bạc và Kiều Cẩn sắp xếp. Bên cạnh đó còn biết chuyện Khương Tư Ý đeo nhẫn và tuyên bố mình đã kết hôn. Tuy nhiên, Tạ Thư Y tạm thời chưa nói gì với Tống Đề.

Dạo gần đây, tinh thần Tống Đề sa sút, sống buông thả nên chẳng biết mấy chuyện mới mẻ trong giới. Mà Tạ Thư Y cũng cố ý không cho cô biết, hơn thế nữa còn dặn dò bạn bè xung quanh phải giữ mồm.

Nếu Tống Đề biết được thì còn gì là vui?

Tống Đề càng suy ngẫm, mắt càng sáng lên. Đúng, như Tạ Thư Y nói, phải giành lại Khương Tư Ý rồi đá văng.

Tống Đề tự nhủ, đó là sự kích thích cô muốn, là sự kích thích khi trừng phạt và làm nhục Khương Tư Ý.

Vô số ý tưởng hiện lên trong đầu, Tống Đề bắt đầu hào hứng lựa chọn quà tặng.

Trang sức lộng lẫy, lễ phục cao cấp hay mấy chuyến du lịch được thiết kế riêng và cả đồng hồ đôi độc đáo chỉ thuộc về hai người...

Tống Đề thấy không có gì ổn cả.

Tống Đề hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân đang lừa mình, dối người. Thay vào đó, cô càng chuẩn bị lại càng nhập tâm, thực sự dốc hết tâm tư, thật tâm muốn làm Khương Tư Ý vui lòng.

Cô lục lọi mọi ngóc ngách ký ức, cố gắng tìm ra thứ gì đó thật đặc biệt, có ý nghĩa sâu sắc để tặng Khương Tư Ý.

Lục lọi trong trí nhớ, Tống Đề bỗng nảy ra một ý tưởng.

Buổi trưa.

Tại nhà đấu giá Giai Sĩ Bỉ.

Sau buổi sáng bận rộn, khi đại não mới được thả lỏng, Lâm Gai tự nhiên ở đâu chạy vào xâm chiếm tâm trí Khương Tư Ý.

Hai ngày trước, trong phòng thay đồ.

Lâm Gai hỏi cô còn bận tâm gì về việc công khai chuyện kết hôn hay không.

Khương Tư Ý chớp mắt, đáp: "Em có gì phải bận tâm đâu ạ, em tưởng chị không muốn công khai chứ."

Lâm Gai: ...

Cô không muốn công khai từ khi nào vậy?

Định hỏi lại cho ra nhẽ, nhưng Lâm Gai chợt nhớ ra nếu mình nói vậy, chắc Khương Tư Ý sẽ thấy cô hung dữ. Lỡ đâu em đi hỏi bạn bè xem cô có năng lực gì hay không, Lâm Gai điều chỉnh giọng điệu và ánh mắt, cố gắng làm cho lời nói trở nên mềm mại nhất có thể.

"Chị đâu bao giờ nghĩ mình sẽ giấu giếm chuyện hôn nhân."

Người trong gương lại một lần nữa hiện lên biểu cảm khiến Khương Tư Ý không khỏi xao xuyến, con tim như muốn tan chảy.

Lâm Gai không hay biết rằng, sự dịu dàng mà chị dốc lòng thể hiện, lại trở thành sự tủi thân trong mắt Khương Tư Ý.

Với một Lâm Gai như vậy, dù chị đưa ra yêu cầu gì, chắc chắc Khương Tư Ý không thể nào từ chối được.

"Em cũng không có gì bận tâm cả."

Khương Tư Ý lại vô thức đan hai ngón trỏ vào nhau. Nhưng không phải vì khó xử hay lo lắng. Mà vì cô căng thẳng, cô mong chờ trước một cuộc sống sắp thay đổi hoàn toàn.

Cô đồng ý sẽ cùng Lâm Gai tham dự buổi tiệc kỷ niệm năm năm thành lập Huyễn Duy.

Lần này hoàn toàn khác so với việc giúp Lâm Gai chặn mấy buổi xem mắt trước đây.

Hoàn toàn khác biệt.

Tối hôm đó, họ sẽ đeo hai chiếc nhẫn giống nhau, công khai mối quan hệ hôn nhân.

Sự căng thẳng trước một sự kiện trọng đại sắp đến khiến Khương Tư Ý hơi mất tập trung.

Buổi chiều có một buổi thương lượng riêng, liên quan đến một chiếc nhẫn. Giám đốc Ngô nói rằng khách hàng yêu cầu đích danh Khương Tư Ý phải có mặt.

Trước đó, cô khách này không phải là khách hàng của Khương Tư Ý mà do giám đốc Ngô xây dựng.

Giám đốc Ngô hào sảng: "Khương Tư Ý này, em không biết đâu, mấy cái video quay cảnh em đấu giá được đăng lên mạng, lượt xem cao ngất ngưởng luôn đấy. Chắc người chỉ đích danh em là fan hâm mộ của em rồi. Không sao, em đi đi, chị em cùng phòng ban cả mà, đừng ngại ngần gì. Tại tháng này nhờ phúc em mà doanh số của chị vượt chỉ tiêu rồi."

Giá trị ước tính của chiếc nhẫn khá cao. Tuy nhiên, Đoạn Ngưng và các đồng nghiệp khác còn có việc riêng vào buổi chiều, nên Khương Tư Ý đi một mình.

Theo địa điểm đã hẹn, Khương Tư Ý đến khu vực gần công viên. Đó là công viên đầy ắp kỷ niệm, nơi cô thường ghé qua ngồi xích đu mỗi khi rảnh.

Khương Tư Ý mỉm cười nhìn về phía chiếc xích đu, sau đó bước về phía khu dân cư phía trước.

Khu dân cư nơi đây thuộc loại hình nhà ở thế hệ thứ tư, được các sàn giao dịch bất động sản lớn đặc biệt giới thiệu rầm rộ trong thời gian gần đây. Những căn hộ lớn một mặt sàn, với tầm nhìn và vị trí địa lý cực kỳ đắc địa, lại thêm cả khu vườn trên cao khổng lồ, từng khiến Khương Tư Ý khao khát khôn nguôi. Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu về giá cả và đủ thứ rủi ro tiềm ẩn, cô dứt khoát gạch tên nó ra khỏi danh sách mong muốn.

Một căn hộ một thang máy riêng, Khương Tư Ý đi thang máy lên tầng mười sáu.

Cửa thang máy vừa mở ra, cô ngỡ rằng mình nhìn nhầm.

Hành lang hai bên bỗng chốc bừng sáng với vô vàn đóa hoa, trải thành một con đường hoa lộng lẫy choáng ngợp, kéo dài thẳng tới cánh cửa lớn phía trước.

Thế này...

Cảm giác kỳ lạ đến khó tả khiến cô phải khựng lại.

Khi cô nhận ra tất cả là hoa trà đỏ thắm thì có dự cảm chẳng lành càng trỗi dậy mạnh mẽ.

Không ngoài dự đoán, việc người đích danh yêu cầu cô đến, buổi thương lượng riêng này chắc chắn là một cái cớ mà thôi.

Mới xoay người định đi, phía sau đã vọng đến tiếng mở cửa.

"Tư Ý." Giọng nữ cấp bách vang lên, vội vã đuổi sau.

Khương Tư Ý không quay đầu, bước đi càng lúc càng nhanh. Khi cô sắp sửa đến cửa thang máy, Tống Đề lao tới, túm lấy cổ tay trái của Khương Tư Ý.

Khương Tư Ý định giơ tay đẩy ra, nhưng tay phải cô đang xách chiếc két sắt đựng nhẫn, tay trái bị khoá chặt. Trong khoảnh khắc, cô không thể thoát khỏi.

Khương Tư Ý trầm giọng: "Buông tôi ra."

Khương Tư Ý nghĩ lại chuyện tương tự mới xảy ra. Tống Đề cũng bất ngờ xuất hiện, níu kéo cô không rời, siết chặt cổ tay đến hằn vết đỏ phải mấy ngày mới mờ. Cả mấy lời điên rồi của Tống Đề làm cả hai lâm vào cảnh khó xử chẳng kém.

Khương Tư Ý nghĩ rằng lần này mọi chuyện sẽ như thế, cô lại phải giằng co với Tống Đề.

Nào ngờ, ba chữ "Buông tôi ra" mới thốt khỏi miệng, Tống Đề đã thực sự buông cô ra.

"Chị không muốn làm đau em, chỉ mong em đừng đi."

Khác với lần trước ở cửa hàng đồng hồ, khi Tống Đề cố gắng giữ chặt cổ tay cô, ngăn cô rời đi và sử dụng những lời lẽ xúc phạm để công kích, người trước mặt lại mở lời và đôi mắt đã đỏ hoe.

Đôi mắt từng dịu dàng và hay cười giờ ngập tràn nước mắt, tròng trắng nổi đầy tia máu, vành mắt sưng đỏ trông thực sự đáng thương. Tống Đề không còn níu kéo Khương Tư Ý nữa, mà lấy thân mình chặn trước cửa thang máy. Hoa trà không chỉ rải đầy hành lang, mà Tống Đề còn ôm một bó to trong lòng.

Sau một câu nói, Tống Đề nhìn chằm chằm vào mắt Khương Tư Ý, nước mắt lăn dài.

"Chị xin lỗi, Tư Ý... Chị sai rồi, chị làm em thất vọng, chị khiến em đau lòng. Chị có thể có một cơ hội để bù đắp cho em không?"

Những bất mãn, lo lắng và uất ức dồn nén suốt thời gian qua giờ đây hóa thành nỗi tủi thân trào dâng, nhấn chìm cả lòng tự trọng của Tống Đề.

Tống Đề chưa bao cầu xin ai tha thứ.

"Mình quen nhau bấy nhiêu năm, cùng nhau lớn lên, cuộc đời mình đã gắn chặt với nhau rồi? Em còn nhớ không, hồi bé mình luôn đồng lòng chống lại mọi khó khăn, luôn kề vai sát cánh, đứng về cùng một phía? Em biết em quan trọng với chị đến nhường nào mà. Chị... chị lầm lỡ thôi. Ai mà chẳng mắc sai lầm cơ chứ, chị sẽ thay đổi tất cả. Em cho chị một cơ hội để sửa chữa có được không? Em chắc chắn cũng không muốn tình cảm sâu đậm bấy nhiêu năm bỗng chốc hóa thành tro tàn đâu, phải không em?"

"Em thích công viên phía sau lắm mà? Chị mua căn này rồi, chị mua tặng em đó, mình cùng sống ở đây, em có thể nhìn ngắm công viên, có thể đi dạo trong công viên. Tư Ý... mình bắt đầu lại đi? Chị trưởng thành rồi, chị không bao giờ phạm lỗi nữa. Em không biết khoảng thời gian này chị sống ra sao đâu. Giờ để chị chăm sóc em, chị sẽ thương yêu em, trân trọng em thật nhiều, Tư Ý..."

Bề ngoài hào nhoáng không còn, sự kiêu ngạo biến mất. Người đang khổ sở cầu xin trước mắt mang một cảm giác xa lạ đến khó tin.

Thì ra Tống Đề biết cô thích công viên đó. Tống Đề biết cô quan tâm thứ gì, Tống Đề có nghe mọi lời cô từng nói. Thế nhưng, Tống Đề cũng cố tình im lặng, hành hạ cô bằng cảm xúc lạnh nhạt.

Khương Tư Ý nhìn mấy đóa trà tươi thắm, hãy còn đọng sương trong vòng tay Tống Đề. Hoa trà từng bị coi thường, lạnh nhạt, giờ đây lại được ôm ấp trân trọng như báu vật.

Mặt nào là thật, mặt nào là giả? Có lẽ, tất cả là thật.

Dù cho là Khương Tư Ý hay hoa trà, dù rằng quá khứ hay hiện tại, tất cả cũng chỉ là công cụ để Tống Đề thỏa mãn bản thân mà thôi.

Tống Đề lo lắng chờ đợi Khương Tư Ý mở lời. Một lúc lâu sau, Tống Đề thấy Khương Tư Ý lắc đầu, chậm rãi nói: " Chị chưa trưởng thành đâu, Tống Đề."

Người thực sự trưởng thành là cô, Khương Tư Ý nhủ trong lòng. Vậy nên, cô mới có thể nhìn rõ bản tính xấu xa của Tống Đề, nhìn rõ đoạn tình cảm giữa cô và Tống Đề đã đi đến hồi kết. Quay đầu chỉ khiến mọi nỗ lực vươn lên của cô thành vô ích.

Nếu cô tha thứ cho người đã từng tàn nhẫn làm tổn thương mình, như thế khác gì cô đang có lỗi với chính bản thân và có lỗi với cả những ngày tháng đau đớn tột cùng của quá khứ?

Trước ánh mắt không thể tin được của Tống Đề, Khương Tư Ý nói một cách bình thản nhưng tàn nhẫn: "Kết thúc rồi, kết thúc từ lâu rồi."

Đôi mắt đỏ ngầu của Tống Đề không chớp, nước mắt càng thêm tuôn trào.

Kết thúc từ lâu rồi...

Khương Tư Ý còn chẳng buồn thêm "chúng ta" làm chủ ngữ.

Khương Tư Ý: "Tránh ra."

Tống Đề nghẹn ngào, định xuống nước thêm, nhưng lại thấy trên ngón áp út của Khương Tư Ý có thêm một vật.

Hôm nay Khương Tư Ý đi bàn bạc sản phẩm riêng, nhưng chưa tiếp xúc với món đấu giá, nên tạm thời không đeo găng tay.

Chiếc nhẫn lọt vào tầm mắt của Tống Đề.

"Ơ?" Tống Đề nhìn chằm chằm vào tay Khương Tư Ý.

"Em... em thật sự ở bên người khác rồi sao?"

Khương Tư Ý nói thẳng: "Kết hôn rồi."

"Sao em có thể... giận chị rồi tìm bừa một người đi kết hôn? Khương Tư Ý, em làm thế khác gì vô trách nhiệm với bản thân em?"

"Không có bừa." Mắt Khương Tư Ý ánh lên, nói, "Tôi thích chị ấy."

Bốn chữ như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên trái tim Tống Đề.

Hoa rơi xuống đất từ lúc nào, Khương Tư Ý bấm nút thang máy khi nào, Tống Đề hoàn toàn không hay biết. Trong đầu Tống Đề ong ong vang vọng những lời Khương Tư Ý vừa nói.

Tống Đề tha thiết tự dối lòng rằng câu kia là giả dối, rằng Khương Tư Ý không chuyển tình cảm dành cho mình sang người khác.

Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng, cô hiểu rõ Khương Tư Ý. Từ ngữ điệu cho đến thái độ, cùng với những cử chỉ quả quyết toát ra, tất cả mách bảo cô rằng Khương Tư Ý tuyệt đối nghiêm túc.

Cửa thang máy vừa mở, Khương Tư Ý định bước vào. Tống Đề giẫm lên những cánh hoa mềm, cố gắng níu kéo Khương Tư Ý.

Tuy nhiên, lần này Tống Đề không thể chạm được vào Khương Tư Ý.

Hai tiếng "Ai đấy" chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì có người bất ngờ xông ra, một lực mạnh mẽ như trời giáng gần như đập vào lưng Tống Đề. Sau đó, hai cánh tay Tống Đề bị bẻ quặt ra một cách tàn nhẫn.

Cơn đau dữ dội khiến Tống Đề muốn thét lên thất thanh.

Chu Nghê - vẫn như mọi khi, bất kể đó là cha của ai hay người yêu cũ của ai, Chu Nghê chỉ tuân thủ một mệnh lệnh duy nhất là bảo vệ Khương Tư Ý. Và lời Chu Nghê nói ra cũng lạnh lùng như một cỗ máy vô tri, y hệt lần khống chế Khương Lạc.

"Đưa đến đồn cảnh sát hay bẻ cái tay chơi?" Giữ nguyên lời thoại.

Tống Đề nghe mà tái mặt.

Lôi thôi, nhút nhát, hèn mọn... Dấu vết cuối cùng của sự tự trọng của Tống Đề trong lòng Khương Tư Ý tan biến không còn gì.

Nhìn hoa bị giẫm nát, một vạt đỏ tươi tàn tạ hệt như lê hoa rụng sau cơn mưa.

Tiếc nuối gương mặt xinh đẹp không mắc bất kỳ lỗi lầm nào, Khương Tư Ý thôi nhìn, nói: "Bảo là tránh xa ra," rồi kiên quyết đóng cửa thang máy.

...

Tống Đề cảm thấy bản thân dường như không còn nhận ra Khương Tư Ý nữa.

Một Khương Tư Ý lạnh lùng, mang khí chất của cấp trên, lại càng khơi dậy sự xao động kỳ lạ, cuồng nhiệt trong lòng Tống Đề.

Sự xao động đó khiến cô nhớ về rất lâu rất lâu trước đây, những khoảng khắc cô từng nghĩ bản thân sẽ mãi mãi là người gánh vác mọi ưu phiền cho Khương Tư Ý.

Sau khi Khương Tư Ý hoàn toàn rời xa, Tống Đề lại rơi vào lưới tình với Khương Tư Ý.

Cú vặn tay từ người con gái" điên khùng" bất thình lình xông ra ấy đã khiến Tống Đề đau đớn đến mức không thể nào chợp mắt được suốt một đêm.

Ngày hôm sau, cô gọi Tạ Thư Y, Chu Ngạn Lâm và những người khác đến nhà, chất vấn họ có biết Khương Tư Ý kết hôn với ai không.

Cuối cùng thì Tống Đề cũng đã hay tin Khương Tư Ý kết hôn rồi. Nhìn tình trạng thảm hại của Tống Đề, có thể thấy rõ cô đã bị Khương Tư Ý từ chối, và còn là từ chối một cách phũ phàng, không chút lưu tình. Tạ Thư Y cố nén nụ cười khinh khỉnh nơi khóe môi.

Rồi cả đám tụ lại đoán.

Đoán một hồi, có người rụt rè nhỏ giọng nói trong góc: "Hồi bữa em có nói là Lâm Gai mà? Tại thời điểm hai người kết hôn khá gần nhau."

Nói xong thì bị cả đám chế giễu.

"Thời điểm kết hôn gần nhau thì có nghĩa là họ kết hôn với nhau sao? Mày có biết trên thế giới này có bao nhiêu người kết hôn trong cùng một ngày không?"

"Khương Tư Ý đeo một chiếc nhẫn trơn tầm thường làm nhẫn cưới. Nếu thật sự kết hôn với Lâm Gai, mày nghĩ Lâm Gai đeo cái đó chắc?"

"Nhưng mà... nghe đâu Lâm Gai đeo nhẫn trơn luôn đấy?"

Chu Ngạn Lâm là người không tin nhất, bản thân từng tuyên bố hùng hồn rằng nếu Khương Tư Ý thật sự kết hôn với Lâm Gai thì sẽ livestream nấu nồi lẩu sắt tự thiêu.

"Trời ơi, nói chuyện với mày mệt thật." Chu Ngạn Lâm thở dài một cách đầy kịch tính. "Một cái nhẫn trơn không đơn giản là một cái nhẫn trơn. Chiếc của Lâm Gai chắc chắn là hàng đặt làm giới hạn bên nước ngoài. Còn của Khương Tư Ý? Chắc hàng bán sẵn ngoài chợ thôi. Không chừng nó bắt chước Lâm Gai, cố tình tạo ra một màn khói che mắt thiên hạ đấy thôi."

Đa số mọi người cho rằng Khương Tư Ý và Lâm Gai không thể nào có chuyện gì được. Có người thì do nịnh bợ Tống Đề, cũng có người thật lòng cho rằng Khương Tư Ý không xứng với Lâm Gai.

Một mình Tống Đề im lặng.

Cô nhớ lại cái ngày Khương Tư Ý phát hiện ra Đàm Nhã. Hôm đó, Khương Tư Ý xuất hiện một cách khó hiểu, sau đó chị họ cô còn đuổi theo ra ngoài.

Vô số mảnh ký ức và những sự trùng hợp trong quá khứ bỗng chốc trào lên, rồi chắp nối hỗn loạn trong tâm trí cô.

Một cảm giác hoảng loạn tột độ dần lan rộng, siết chặt trái tim Tống Đề.

Tiệc kỷ niệm 5 năm thành lập Huyễn Duy.

Bữa tiệc tối nay không chỉ quy tụ những nhân vật nổi tiếng và giới tài phiệt của thành phố J, mà tất cả nhân viên của tổng bộ Huyễn Duy muốn tham dự cũng có thể đến ăn uống miễn phí.

Chiều hôm kia, Huyễn Duy bắt đầu cho nhân viên nghỉ phép. Cộng thêm cuối tuần, tổng cộng là ba ngày rưỡi, tạo thành một kỳ nghỉ dài đáng kể.

Các nhân viên của Huyễn Duy rất đỗi tò mò, chị chủ tịch chưa bao giờ tổ chức tiệc tối, tại sao lần này lại từ bi hỉ xả, không những cho nghỉ phép lại còn miễn phí ăn uống cho nhân viên.

Lâm Tuyết Bạc và Khổng Úc Sâm cùng nhau tham dự. Khổng Úc Sâm liếc nhìn xung quanh, thấy hôm nay còn rầm rộ hơn cả tiệc của Ngân hàng Thụy Hoa.

Mấy khách hồi trước không mời đi tiệc bên Thuỵ Hoa được giờ lại có mặt tại đây, cho thấy sức ảnh hưởng của Lâm Gai là không thể phủ nhận.

Tất cả chuyện trên thì dễ hiểu. Tuy nhiên, việc cả gia đình họ Tống xuất hiện thì lại có chút bất thường, khiến người ta phải suy nghĩ.

Khổng Úc Sâm hỏi vợ: "Sao hôm nay Tiểu Hữu chơi lớn vậy?"

Chuẩn bị biết bao ngày tháng vì đúng hôm nay, chắc chắn Lâm Tuyết Bạc biết Tiểu Hữu muốn làm gì. Có điều, bà không muốn nói trước với Khổng Úc Sâm - người mà chỉ được việc hỏng, hại việc thành.

Lâm Tuyết Bạc cầm ly rượu, "Rồi anh sẽ biết thôi."

Ngay lúc này, trong phòng nghỉ ở lầu trên.

Hôm nay Khương Tư Ý mặc váy hở lưng bữa kia, thiết kế ôm sát tôn lên vóc dáng yêu kiều.

Lâm Gai phối đồ với trang phục của Khương Tư Ý, cô hiếm hoi khoác lên mình váy dài cúp ngực màu sâm panh lộng lẫy, vừa vặn tôn lên những đường cong quyến rũ, khiến vóc dáng cô càng thêm phần khí chất.

Khương Tư Ý vẫn búi tóc thấp, đơn giản mà thanh lịch, còn Lâm Gai thì xõa mái tóc xoăn dài bồng bềnh. Hai đứng cạnh nhau, một người dịu dàng thanh lịch tựa tiên nữ, một người lạnh lùng trầm tĩnh đầy quyến rũ. Ai nhìn mà chẳng thốt lên hai chữ "xứng đôi"?

Lâm Gai đưa tay vén sợi tóc mai vương trên trán Khương Tư Ý. Chiếc nhẫn đặt làm riêng, lấp lánh rực rỡ và đầy kiêu hãnh trên ngón áp út giống hệt chiếc Khương Tư Ý đang đeo.

Họ tạm thời tháo chiếc nhẫn trơn ra, thay bằng chiếc nhẫn được Lâm Gai chế tác riêng riêng.

"Em đã suy nghĩ thật kỹ chưa?"

Trước khi cùng nhau xuống lầu, Lâm Gai hỏi Khương Tư Ý một lần nữa.

"Trở thành vợ của nhau, nghĩa là đôi ta sẽ trở thành hai người thân thiết nhất, sẵn sàng chia sẻ cả những chuyện riêng tư nhất. Trong suốt cuộc hôn nhân và cuộc đời này, trong mắt người khác, chị và em là một thể không thể tách rời. Ngày hôm nay em công khai cùng chị, tên của chị sẽ gắn chặt với cuộc đời em. Chị mong rằng em đã nghĩ suy thật kỹ, đừng để về sau phải thấy lòng mình nuối tiếc."

Tiếng trò chuyện râm ran của các khách mời dưới lầu vọng vào tai. Hôm nay có nhiều người đến, có thể cả gia đình họ Tống cũng có mặt. Cô biết hết, Lâm Gai đã nói với cô rồi.

Khương Tư Ý ngẩng đầu, đăm chiêu nhìn người trước mặt - người đang nói từng câu từng chữ đầy nghiêm túc, chu toàn và chân thành. Cô nhớ lại phản ứng của mình khi đối mặt với sự nghi vấn của Tống Đề.

Những lời thốt ra trong lúc bị Tống Đề quấn lấy, lại thực sự là cảm xúc chân thật mà bấy lâu nay cô chưa dám trực diện đối mặt.

Nguồn gốc của những bồn chồn, vui sướng, run rẩy và rạo rực trong tim cuối cùng đã phá vỡ mọi sự kìm nén để trỗi dậy mạnh mẽ.

Cô thích Lâm Gai, đó không phải là lời nói dối do giận dỗi.

Cô không ngốc. Những suy tư vương vấn trong lòng suốt thời gian qua xuất hiện vì ai, cô rõ hơn bất cứ ai khác.

Có lẽ không ai có thể được một Lâm Gai xinh đẹp, trưởng thành và mạnh mẽ chăm sóc tỉ mỉ đến thế, mà còn có thể toàn vẹn rời đi.

Khương Tư Ý đã yêu một người không nên yêu, đã nảy sinh một vọng niệm không nên có, khao khát một vầng trăng mà dù có kiễng chân cũng không thể nào với tới.

Nếu cuộc đời này có thể giao thoa với tên của chị, ai mà lại chần chừ, do dự chứ?

Đôi mắt Khương Tư Ý sáng rực, nhìn thẳng vào Lâm Gai.

"Em không hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro