Chương 62
Ực.
Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức Khương Tư Ý nghe rõ cả tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Sao... không có tí phản ứng nào vậy. Còn nhìn cô kiểu đó?
Cảm giác hoảng hốt dâng lên trong lòng. Cụm từ "người thay thế" tự dưng lướt qua đầu cô, tuy cô không muốn tin.
Dòng suy nghĩ mới nhen nhóm bị cái bóp cầm của Lâm Gai cắt ngang, khiến tim cô thót lại.
Lâm Gai nâng cằm cô lên và khuôn mặt đẹp chết người, lạnh như băng của chị từ từ tiến lại gần dưới ánh đèn. Đôi môi đỏ mọng mềm mại nhưng giỏi luồn lách vào môi cô, đã ở ngay khoảng cách có thể hôn, làm hơi thở cũng chậm lại mấy nhịp.
Soạt...
Lâm Gai ngửi môi cô.
Khương Tư Ý: ?
Lâm Gai: "Không có mùi rượu."
Khương Tư Ý: ...
À, thì ra cô tưởng mình say. Tưởng cô say rồi nói bậy à?
Không có mùi rượu, có nghĩa là, không say vẫn nói lời yêu. Trái tim Lâm Gai mới bị em chiếm đoạt, thì thấy Khương Tư Ý quay mặt đi, thoát khỏi tay cô.
Trong tay bỗng hụt hẫng.
"Em không uống rượu, sao lại có mùi rượu được." Tức mình, Khương Tư Ý đứng dậy. Cái đứng dậy quá mạnh, trông như cô giận thật. Mà có hụt hẫng thật, vì mãi mới gom đủ can đảm tỏ tình...
"Tư Ý." Lâm Gai muốn kéo tay Khương Tư Ý, nhưng em đã đi trước một bước.
Khương Tư Ý: "Em đi tắm đây."
Trong làn hơi nước nghi ngút, cô ngâm mình vào bồn tắm, nơi tinh dầu tắm tô màu hồng anh đào lấp lánh trên mặt nước.
Đầu ngón tay lướt trên mặt nước, cô cố gắng không nghĩ gì, không nhớ lại cảnh tượng quê độ.
Nhưng sao lại trách Lâm Gai được. Vì cô uống rượu vào là lại chủ động. Trước đây Lâm Gai phải dí tới buổi tiệc bên London, vì cô lỡ uống thêm hai ly.
Nhưng mà, chuyện tỏ tình, tuyệt đối không phải vì rượu mà bốc đồng làm được.
Lúc nãy Lâm Gai có hơi vội và hơi buồn không? Cảm giác chua xót lan dần trong lồng ngực.
Đừng vậy mà, Khương Tư Ý. Cô vỗ vỗ mặt mình. Đừng làm người mình thích buồn, đừng làm trò như thế.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, lúc sấy tóc cô đứng trước gương chỉnh lại biểu cảm, quyết định lát nữa ra ngoài sẽ giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Thích thôi mà, kiểu Tuyết Cầu thích chị ấy...
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, mặt cô trông rất bình thường, nhưng trong đầu vẫn rối tung.
Vừa mở cửa, cô thấy Lâm Gai đứng bên cạnh phòng tắm đợi mình. Lần này không đọc sách, mà chỉ đứng không ở đó, tập trung đợi cô.
Lâm Gai cũng đã tắm xong ở phòng tắm khác, mới sấy tóc sấy nên còn hơi ẩm.
Không giống như bề ngoài chỉn chu được chải chuốt cẩn thận thường ngày, tối nay, mái tóc dài của chị vểnh ra mấy sợi, dường như chị chẳng còn tâm trạng để ý xem tóc tai có vào nếp không.
Đương không chạm phải đôi mắt trĩu nặng tâm sự của Lâm Gai. Màu đen sâu thẳm, như muốn hút hồn người ta.
Mỡi hãy còn tự nhủ, thích kiểu như Tuyết Cầu cũng được. Vậy mà bây giờ, khi chị nhìn, đáng lẽ phải tiến lên dụi dụi vào người chị mới đúng, chứ không phải quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt chị.
Khương Tư Ý nào biết, Lâm Gai đã nhìn bóng lưng của em bao nhiêu lần. Cái quay người đó, bóng lưng mỏng manh ấy như nhát dao cứa vào tim Lâm Gai.
Cô không muốn em lại bỏ đi.
Đôi tay vươn về phía trước, siết chặt vào, ôm ghì em từ sao.
Cô ôm mạnh, như một con thú, thúc thẳng vào sống lưng Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý bất ngờ loạng choạng, nhưng chị ôm cô rất chặt, rất vững, nên hoàn toàn không có khả năng ngã. Bước chân định rời bị chặn đứng. Người đang ôm cô run run.
"Tại sao không nghe chị trả lời mà bỏ đi rồi?" Giọng Lâm Gai trầm xuống, phả vào hõm cổ nóng ran của Khương Thư Ý. Nghe kỹ, có thể thấy rõ sự ấm ức.
Có sự ấm ức le lói trong lời nói của Lâm Gai, nó đè lên tim Khương Tư Ý, biến thành một mảng chua xót.
Cô không đi nữa.
Cô muốn nghe câu trả lời của chị.
Gì cũng được.
Nhịp tim ồn ào nện vào lồng ngực. Linh tính mách bảo. Câu trả lời mà cô không dám mơ tới, đang được giọng nói quyến luyến của Lâm Gai rót vào tai.
"Chị yêu em, yêu em sớm hơn cả lúc em thích chị." Đôi tay ôm Khương Tư Ý siết chặt đến mức xương cốt nhức buốt, lại càng siết vào trong.
"Sớm hơn nhiều lắm."
Lạ thật, sao hạnh phúc và đau lòng lại giống nhau đến thế?
Cảm giác căng tức và chua xót trong lấp đầy trái tim Khương Tư Ý. Trăm ngàn suy nghĩ thắt thành nút, rồi lại tan chảy trong nụ hôn của Lâm Gai.
Hương sữa tắm giống nhau quyện vào nhau, tan giữa môi và răng, vì nụ hôn quá sâu, quá quấn quýt hong thành một luồng hơi nóng bỏng.
Cửa phòng ngủ đã đóng, giường rất mềm. Khương Tư Ý bị hôn đến ngã nhào lên giường, người ở trên im lặng vây giữ.
Giữa lúc môi răng quấn quýt, chiếc lưỡi mềm ẩm của bị cuốn lấy, trêu chọc. Nụ hôn thật sâu, sâu đến mức mí mắt mỏng của Khương Tư Ý cũng ửng lên màu hồng đào.
Cái cằm mỏi và mềm, lại bị giữ chặt, chẳng thể trốn đi đâu, đành ngẩng lên hôn chị. Người khô nóng, sống lưng đẫm mồ hôi, tóc ẩm ướt bết lại. Chưa kịp biết cách thở đều khi hôn nên nhịp thở hãy còn nóng hổi, vụng về, nhưng nụ hôn lần này của Lâm Gai lại hoàn toàn khác.
Khương Tư Ý nhíu mày lại vì không chịu nổi, nuốt trọn mấy tiếng rên nhẹ vào trong.
Lòng bàn tay Khương Tư Ý rất nhỏ, mang nét mảnh mai, sạch sẽ, trắng nõn của con gái.
Lâm Gai luồn tay vào, miết ngón tay cái lên những đường chỉ tay của em, như muốn chiếm lấy toàn bộ lòng bàn tay. Rồi cô kẹp tay Khương Tư Ý, dễ dàng để lại vệt đỏ trên làn da mỏng manh. Bên dưới vệt đỏ, là một màu hồng đã bị nụ hôn và sự vuốt ve nhuộm thấu.
Khương Tư Ý rối tung, nhưng tâm trạng Lâm Gai giờ đã khác xa. Giờ cô chỉ muốn làm cho giấc mơ bao năm của mình càng thêm rối, thêm loạn.
Lâm Gai nắm chặt vạt váy Khương Tư Ý. Đôi chân thon dài trắng nõn không co lại. Đầu gối được giữ lấy. Động tác rất xa lạ, nhưng chủ nhân của cơ thể bị hôn đến mơ màng, mềm nhũn như nước. Bất kể là tư thế gì, chủ nhân cơ thể đành mặc cho Lâm Gai sắp đặt.
Đầu gối bị lòng bàn tay Lâm Gai ủ nóng, ửng đỏ. Đùi trong run run.
Hơi thở của Khương Tư Ý càng thêm hỗn loạn, căng thẳng đến mức cả người co rúm lại trong lòng Lâm Gai.
Lâm Gai hôn từ tai, xuống sau tai, xuống cổ, rồi đến hõm cổ, an ủi từng chút một.
An ủi dịu dàng, nhưng chiếm đoạt mạnh mẽ.
Trong lời động viên "ngoan quá", biến căng thẳng dần biến thành cảm giác xa lạ, một sự tê dại và ngứa ngáy kỳ diệu.
Gương mặt thanh tú cổ điển, bị trêu đến mức toát ra sự quyến rũ và mời gọi. Đôi mắt mất đi tiêu cự, đôi môi luôn luôn mím chặt nói lời xin tha.
Van xin rồi, lại được dỗ dành "ngoan thật" rồi bế ngồi dậy. Vòng eo thon ửng đỏ bị ghì chặt, hoàn toàn không thể trốn thoát.
Đây là cảm giác gì? Nó xa lạ đến mờ mịt. Khương Tư Ý chỉ biết choàng tay qua cổ Lâm Gai, kẹp chặt eo chị, không để cơ thể mình mềm đi, rơi xuống. Tư thế trông như đang cầu xin, nhưng lại giống như đang đòi hỏi hơn.
Dù có làm động tác gì khác, nụ hôn vẫn không dừng lại. Hơi thở nóng hổi mơ màng giao thoa.
Thực ra Khương Tư Ý không rõ mình có đang đòi hỏi không. Một mặt thì hoang mang sao cơ thể lại có biến hóa thế này. Mặt khác thấy Lâm Gai hôn quá giỏi, ôm quá giỏi, thông minh đến mức chị có thể dễ dàng tìm được những nơi bản thân cô không biết, dễ dàng thoả mãn cô.
...
Luôn một lòng muốn Lâm Gai có giấc ngủ ngon, ngày ngày mong nhớ. Không ngờ tối nay người phá hoại giấc ngủ của chị, lại là mình.
Nửa đêm, Khương Tư Ý mất hết sức lực được Lâm Gai ôm, chìm thẳng vào giấc ngủ không biết từ lúc nào.
Trong mơ, bàn tay quá đỗi xinh đẹp của Lâm Gai vẫn vuốt ve cơ thể cô, mặc sức để lại những dấu tay trên làn da trắng nõn.
Tất cả những ký ức vụn vặt về Lâm Gai trong quá trình trưởng thành và mấy lần cố tình đi đường vòng để tránh chị được lôi ra.
Lúc đó, hình như Lâm Gai cũng nhìn nhìn cô như vậy.
Tất cả tâm sự được giấu trong con ngươi đen không ánh sáng, phản chiếu bóng hình của cô và cũng bị nuốt chửng vào trong đó...
...
Khi tỉnh lại, cô cảm nhận được sức nặng rõ rệt ở eo, đó là cánh tay của Lâm Gai.
Điều hòa đang mở, nhưng lại rất nóng. Bởi vì có người quấn lấy mình.
Ngủ sao thức dậy. Điểm khác biệt là, không còn nằm thẳng, mà là ôm người trong lòng. Cánh tay thì siết chặt, như thể sợ người ta chạy mất.
Đêm qua quá hoang đường, nghĩ đến bộ dạng tả tơi của mình, tim Khương Tư Ý đập thình thịch.
Không biết ga giường được thay từ lúc nào, rất khô ráo, sạch sẽ và thoải mái.
Có điều, cái quần lót ren màu hồng của cô...
Sao lại biến thành chiếc màu trắng cùng kiểu rồi?
Ký ức bỗng quay ngược. Sau hai lần, cô đã mềm đến mức không đứng dậy nổi.
Lâm Gai vừa hôn cô, vừa dỗ dành cô. Cô còn ấn tượng cảm giác ren lụa lướt trên da thịt.
Ồ.
Vậy là Lâm Gai đã thay cho cô.
Hơi thở đều đặn của người phía sau phả tới, làm vành tai cô dần nóng đỏ và cần cổ đỏ lên.
Chưa bao giờ nghĩ đến người lạnh lùng như Lâm Gai có thể làm tới mức ấy. Bàn tay không nhiễm bụi trần của chị, lại chạm vào nơi đó.
Từ hôn cho đến... đến cái đó, cái đó, cái đó, cái, giỏi không chịu được.
Thời gian chung sống qua, cô tưởng đã khá hiểu chị rồi, tuy nhiên, giờ mới tỏ hiểu biết của mình về chị chưa tới một phần chục nghìn.
Cô nghĩ lan man, cô nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức thấy người khô nóng khó chịu. Nhiệt độ cơ thể của người phía sau cực kỳ rõ ràng, nhưng cô lại không muốn rời đi nhanh như vậy, cô muốn tiếp tục được Lâm Gai ôm.
Vòng tay của Lâm Gai có cái siết chặt khiến cô thấy vững chãi. Giống như chị không thể sống thiếu cô.
Cuối cùng, tiếng chuông báo thức của điện thoại đã kết thúc tất cả. Lâm Gai cũng tỉnh, vòng tay nới lỏng, Khương Tư Ý vươn tay tắt báo thức.
Sau khi chuông báo thức tắt, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
"Em..." Lâm Gai muốn mở miệng.
Khương Tư Ý nói ngay: "Xin chào."
Sợ nghe thấy Lâm Gai nói mấy lời "đen tối", cũng không dám nhìn người phía sau. Khương Tư Ý giả vờ như không có chuyện gì, chào buổi sáng như mọi khi, sau đó cuống cuồng chuồn xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Mới đứng dậy, hai chân cô mềm nhũn và muốn khuỵu. Suýt nữa thì ngồi phịch lại giường.
Là Lâm Gai đã vòng tay qua eo, đỡ cô dậy.
"Cảm ơn chị..." Khương Tư Ý choáng váng nói cảm ơn.
"Chị nên xin lỗi chứ." Đêm qua hành em quá ác. Hành em xin tới xin lui mà vẫn không tha.
Khương Tư Ý không dám nghe tiếp, cô nói "đâu phải lỗi của chị", sau đó gắng gượng đi vệ sinh cá nhân.
Vo vo vo...
Khương Tư Ý đứng trước gương đánh răng.
Khó tránh khỏi việc kiểm tra cổ của mình.
Ờ, trên xương quai xanh không có vết tích rõ ràng. Tuy chị cắn liếm đủ bộ, nhưng cực kỳ có kỹ thuật, không để lại dấu vết gì. Đỡ phải nghĩ cách che mới đi làm.
Phía dưới xương quai xanh thì khác. Dấu răng và vết đỏ xen kẽ, không đau, nhưng toàn là dấu ấn.
Là dấu ấn chứng tỏ cô thuộc về Lâm Gai.
Nghĩ đến sự quấn quýt đêm qua, ánh mắt cô có phần đờ đẫn.
Cô và Lâm Gai đã làm chuyện rất kinh khủng.
Không thể nghi ngờ là mơ được, không chỉ cổ, xương quai xanh, hay cảm giác tồn tại mơ hồ ở nơi nào đó, tất cả nói với cô, cô không những vượt rào, mà còn dung túng cho Lâm Gai lần này đến lần khác vượt qua vạch cuối cùng.
Mặc dù trước mặt Lâm Gai, cô hình như cũng chẳng có vạch cuối cùng nào để nói...
Suy nghĩ càng bay càng xa. Cho đến khi khóe mắt phát hiện ra bóng dáng của Lâm Gai, cô hoảng loạn.
Lâm Gai đi qua sau lưng em, thấy em bé đánh răng một cách nghiêm túc, tập trung một nghìn phần trăm, như đang nghiên cứu đồ đấu giá. Lâm Gai không nói gì, cô cầm bàn chải, đứng ở bồn rửa mặt bên cạnh, cùng nhau đánh răng.
Khương Tư Ý rửa mặt, lúc lau khô giọt nước, cô vô tình thấy Lâm Gai đánh răng xong và đang rửa bàn chải.
Đầu ngón tay dính nước, giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn, rơi tí tách tí tách.
Tối qua cô cũng đã làm ướt tay Lâm Gai như vậy. Nó lấm tấm rơi rớt. Lâm Gai muốn hứng cũng chịu, để lại trên ga giường mấy vệt ẩm ướt.
Cô thầm hít sâu hơi, đôi tai ửng đỏ đã bán đứng tâm trạng của cô, cô vội lau mặt rồi chuồn tập haii.
Vì cảm giác ngượng ngùng ai cũng biết là vì sao, sáng nay Khương Tư Ý chủ động xin đạp xe đi làm.
Lâm Gai: "Đạp xe được không, em có thể sẽ không thoải mái."
Khương Tư Ý: ...
Nếu là cô của ngày hôm qua, có thể sẽ không hiểu được ám chỉ của Lâm Gai. Nhưng cô của bây giờ, hiểu trong giây.
"Không sao, vậy, em đi bộ."
Thấy Khương Tư Ý thật lòng, Lâm Gai đành nhẹ nhàng "ừm".
Tối qua là lần đầu của họ, nhưng có phần quá trớn. Không, nó quá trớn thật. Lâm Gai biết cô mất kiểm soát.
Tư Ý hướng nội, cần cho em thời gian và khoảng cách để em tiêu hoá.
Lâm Gai: "Em đi cẩn thận."
"...Vâng."
Sáng sớm đầu tháng Chín, khí trời dễ chịu, Khương Tư Ý đi đi rồi lơ đãng, từ từ đến công ty.
Ở dưới lầu công ty, cô gặp Đoạn Ngưng.
"Ủa, hôm nay sao không thấy chị Lâm Gai dịu dàng xinh đẹp nhiều tiền đưa đi làm?" Nói xong câu đầu, Đoạn Ngưng hoảng sợ. Không lẽ cãi nhau rồi? Cái miệng chết tiệt, hỏi gì không hỏi, liên quan gì đến mình.
Khương Tư Ý nghe thấy tên Lâm Gai, cô hoảng loạn, "Hôm nay trời đẹp nên muốn đi bộ."
Đoạn Ngưng thuận nước đẩy Khương Tư Ý: "Ừa, đẹp thật... ủa?"
Đoạn Ngưng thấy phía sau gáy của Khương Tư Ý lúc, cô hoảng loạn, rồi kéo Khương Tư Ý lại. Không đi thẳng đến thang máy, mà dẫn bạn về phía nhà vệ sinh tầng một.
Khương Tư Ý: "Sao thế?"
Đến nhà vệ sinh, Đoạn Ngưng lấy túi đồ trang điểm mang theo người ra, lấy kem nền chấm lên gáy của Khương Tư Ý.
"Làm gì thế, cứ thế này mà đi làm à? Nghĩ đến cảm nhận của đám độc thân ở đây chút được không?"
Dù không nhìn thấy phía sau gáy, Khương Tư Ý vẫn hiểu ra ngay.
Là vết hôn...
Sáng nay soi gương chỉ kiểm tra được khu vực phía trước, không nhìn thấy sau gáy. Lại còn tránh Lâm Gai, nên Lâm Gai không thấy, không nhắc cô được.
Con cá lọt lưới.
"Cảm ơn..." Đoạn Ngưng là bạn thân thì cũng ngại chết đi được.
Đoàn Ngưng che vết hôn phía trên xương bả vai, tông màu hơi tối hơn da của Khương Tư Ý chút, nhưng tạm được.
"Ơn nghĩa gì không biết." Đoạn Ngưng cười gian, "Thấy tình cảm hai người tốt đẹp là tao yên tâm rồi. Hồi đó tao nói gì nhỉ? Gì chị Lâm Gai cũng biết hết trơn?"
Khương Tư Ý chịu không nổi, véo tay cô bạn.
Đoạn Ngưng "Úi da". "Không giỡn nữa không giỡn nữa, sắp muộn rồi. Trưa nay mời mày ăn cơm, tám chuyện cho đã, hi hi hi hi."
.
Tưởng rằng hôm nay mệt mỏi, tại ba lần tối qua thực sự đẩy cô tới giới hạn.
Nào ngờ, ngoài lưng và chân mỏi nhừ, tinh thần lại rất tốt.
Trừ những lúc cảm giác của đêm qua quay về, không có chỗ nào khiến cô khó chịu.
Có đồng nghiệp còn hỏi sao nay da dẻ cô hồng hào thế.
"Hồng hào à?" Lần đầu cô biết "làm chuyện đó" còn có công hiệu.
Bận đến gần trưa, cuối cùng cũng được ngồi xuống uống miếng nước.
Đang uống, cô thấy có tin nhắn thoại của Lâm Gai. Chưa kịp uống xong, cô đã vội bấm vào nghe.
,: [Trong người khó chịu không em?]
Là tin nhắn thoại, áp vào tai, giọng nói dịu dàng của chị như đang gãi nhẹ vào tai, làm nó nóng ran và ngứa ngáy.
Buổi sáng quá bận, cô không kịp xem điện thoại, nên không kịp trả lời chị.
Sau cái tin nhắn không được trả lời đó, là cách nửa tiếng, Lâm Gai lại gửi qua tin nhắn.
,: [Mèo con thăm dò.gif]
,: [Cún con thăm dò.gif]
,: [Cáo con thăm dò.gif]
,: [Capybara thăm dò.gif]
"Khặccc..." Khương Tư Ý muốn sặc nước.
Cảm giác như bị vô số phiên bản của Lâm Gai bao vây.
Khóe miệng cong lên, Khương Tư Ý dựa vào lưng ghế nghĩ ngợi, rồi trả lời: [Sáng bận quá, em không thấy tin nhắn. Không khó chịu đâu ạ...]
Vúttttttt
Tin nhắn gửi đi giây, Lâm Gai đã trả lời lại.
,: [Vậy là dễ chịu hỏ?]
Khương Tư Ý: ...
Dễ chịu là thoải mái... đúng không?
Câu này bảo người ta trả lời thế nào đây.
Trớ trêu là chị cực kỳ nghiêm túc khi hỏi.
Mặt Khương Tư Ý nóng bừng, nhưng không trả lời cũng không được, cô không muốn bơ Lâm Gai, vì cô bơ chị cả sáng rồi.
Trong lúc Khương Tư Ý lo trái nghĩ phải, điện thoại rung lên.
Lâm Gai đã tự hỏi tự trả lời.
,: [Thế cô Bánh Mì Lát Vụn ngầm chốt đơn là 'có' nhé.]
Khương Tư Ý: ...
Cô có thể tưởng tượng ra, Lâm Gai cười như nào khi gửi tin nhắn qua.
Chưa kịp "phốt" chị, lại có tin nhắn nữa đến.
,: [Tối gặp em.]
Tối gặp em.
Ba chữ, kéo theo một trời liên tưởng.
Hai tay ôm điện thoại, co ro ở góc tường lén lút đọc tin nhắn của vợ, đầu óc bay lên chín tầng mây, Khương Tư Ý hoàn toàn quên luôn việc "phốt". Hai vành tai cô đỏ ửng. Giống như trái dâu tây cô thích ăn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro