Chương 63

Đến giờ cơm trưa, mắt Đoạn Ngưng sáng rực như đèn pha, chạy qua kéo Khương Tư Ý đi ăn.

"Đi, tao mời."

Dạo này hai người cứ đổi bữa, lúc thì ăn ở nhà ăn, lúc thì qua trung tâm thương mại đối diện. Hai bên có sẵn mấy quán ngon, tha hồ lựa chọn, đúng là đời sống đi lên.

Đoạn Ngưng dẫn Khương Tư Ý đến quán bún trộn đang nổi, hào phóng gọi hai tô đầy đủ, xong xuôi đâu đấy, cô cười gian: "Kem nền trôi chưa? Cần tao tút tát lại dấu ấn chủ quyền cho không?"

Khương Tư Ý lườm, nhưng trong lòng cũng hơi lo, vẫn quay cổ qua cho cô bạn xem giúp.

Cả hai không biết ra cô gái gầy gò ngồi ở góc xéo phía sau.

Mái tóc lâu không được chăm, xơ xác, xõa tung tùy tiện, trông chẳng ra làm sao. Nét tao nhã, gợi cảm ngày nào đã bay sạch, chỉ còn lại gương mặt hốc hác. Lớp trang điểm tuy dày cộp, vẫn không che nổi quầng thâm mắt và cái chất tàn tạ bao trùm.

Thoạt nhìn, chắc chẳng mấy ai nhận ra cô cả nhà họ Tống, Tống Đề.

Chuyện Khương Tư Ý và Lâm Gai kết hôn, là một đòn hủy diệt với Tống Đề.

Suốt chuỗi ngày vật vờ, cặp kè với một ngôi sao có nét hao hao Khương Tư Ý. Ném vào mấy triệu, nhưng càng chơi càng thấy vô vị.

Được mỗi cái mặt, còn lại chẳng có gì giống Khương Tư Ý. Không dịu dàng chu đáo, chẳng tinh tế và đáng yêu. Thậm chí ngay cả cái mặt tạm được, đem so với video và ảnh của Khương Tư Ý thì cũng thành hàng giả rẻ tiền.

Người quản lý lôi ngôi sao kia đi, Tống Đề không liên lạc lại, vả lại còn nhanh chóng quên luôn vụ này.

Rồi Tống Đề lại rơi vào trống rỗng. Chuyện của chị họ và Khương Tư Ý cứ lởn vởn trong đầu cô.

Cuộc sống của người khác, lại trở thành lẽ sống của Tống Đề.

Tại sao chị họ lại cưới Khương Tư Ý? Điều kiện của chị họ tốt như vậy, tại sao lại phải nhằm vào Khương Tư Ý?

Nếu không phải hôm đó nghe lỏm được mẹ và dì nói chuyện, có lẽ Tống Đề vĩnh viễn không thông.

Bây giờ, mới hiểu ra.

Thì ra chị họ không du học, sống sang chảnh, không học trường top, không là con nhà người ta trong truyền thuyết như bên nhà ngoại tưởng.

Chị họ từng bị bắt cóc.

Bị bắt cóc, sẽ bị bán đến nơi thế nào, trải qua cuộc sống kinh khủng ra sao, Tống Đề đã tra cứu và nó vượt ngoài sức tưởng tượng.

Đó tuyệt đối là vết nhơ lớn nhất đời người.

Thảo nào tính cách chị họ lại âm u lạnh lẽo, không giống người thường, chắc chắn là do những năm tháng bị bắt cóc đó làm tâm lý méo mó.

Nếu Khương Tư Ý biết Lâm Gai có quá khứ dơ bẩn, tính cách lại có khiếm khuyết nặng, liệu còn thấy việc sống hết đời với Lâm Gai là lựa chọn khôn ngoan không?

Còn về việc tại sao chị họ phải cướp Khương Tư Ý, Tống Đề đặt mình vào vị trí đó để suy nghĩ.

Nếu hồi nhỏ mình bị bắt cóc, chịu khổ chịu cực, chắc chắn sẽ sinh hận. Sau khi trở về, dù là thứ mình muốn hay không, thì chỉ cần là thứ đáng lẽ thuộc về mình, thì mình phải giật lại.

Kể cả cô vợ sắp cưới ngày xưa.

Tính Lâm Gai họ mạnh mẽ như thế, chắc chắn còn cực đoan hơn cả Tống Đề.

Còn tại sao bây giờ mới giật. Có khả năng là đến bây giờ sự nghiệp mới ổn định, kiếm đủ tiền để dụ dỗ Khương Tư Ý. Với lại, biết được chuyện của cô và Đàm Nhã, nên thừa cơ đục nước béo cò.

Thế thì hợp lý rồi, rõ ràng.

Vì để lấp đầy tiếc nuối, vậy thì chị họ chỉ muốn Khương Tư Ý chứ không thích Khương Tư Ý.

Đây không phải là phỏng đoán của Tống Đề, mà có bằng chứng hẳn hoi.

Khương Sính ngã thành người thực vật, Khương Lạc phá sản, Triệu Quân chạy vạy cầu cứu bác sĩ, đuổi việc người làm, nhà bị niêm phong, phải dọn đến cái nhà cũ nát ở ngoại ô.

Nhà họ Khương thê thảm mà Lâm Gai chẳng màng nhúng tay.

Đúng, quan hệ của Khương Tư Ý và nhà họ Khương không tốt.

Nhưng dù có ghét đến đâu, thì nhà họ Khương cũng là nhà mẹ đẻ của Khương Tư Ý.

Trước khi hủy hôn với Khương Tư Ý, tuy Tống Đề có coi thường nhà họ Khương đến mức nào, song chẳng bao giờ để nhà họ Khương tàn tạ thế kia. Nhà họ Khương mời tiệc thì Tống Đề sẽ đến.

Lòng nghĩ gì thì nghĩ, tuy nhiên phải giữ chút thể diện chứ? Vậy mà còn chẳng thèm lo, không sợ thiên hạ lời ra tiếng vào à?

Loại máu lạnh.

Nhà vợ chết sống ra sao cũng chẳng thèm ngó ngàng, sao có thể thật lòng với Khương Tư Ý?

Bên ngoài rùm beng, diễn thôi.

Cái tính mềm yếu của Khương Tư Ý, dù có bất mãn, chắc chắn không dám hó hé với chị họ.

Tính cách âm u của chị họ là khắc tinh của tình yêu, sao mà biết cách yêu một người.

Tống Đề xem xét lại tài sản của mình, vẫn còn cửa. Tạm thời giúp nhà họ Khương vượt qua cơn khủng hoảng, sau đó, mua lại căn nhà cũ của họ trong phiên đấu giá.

Cuộc hôn nhân của Khương Tư Ý và chị họ sẽ kết thúc nhanh. Khương Tư Ý chắc chắn không chịu nổi tính tình lạnh lùng của chị ta.

Chị ta, cũng nhanh chóng chán Khương Tư Ý.

Đợi đến lúc hai người toang, Khương Tư Ý không còn nơi nào để đi, lúc đó... con mồi sẽ rơi vào tay thôi.

Muốn vờn thế nào, là quyền của mình.

Kế hoạch đã xong, tiếc là thời gian đợi quá dài. Cơn mưa trong ảo tưởng không giải được cơn khát hiện tại.

Tống Đề lén chạy tới Giai Sĩ Bỉ, bám theo Khương Tư Ý và Đoạn Ngưng đến nhà hàng này, ngồi vào góc khó bị phát hiện, gọi bún trộn mà bản thân chẳng hề thích.

Thực ra là định lén lút quan sát Khương Tư Ý, nghe xem con nhỏ có than thở với bạn thân không. Muốn biết thêm chi tiết về cuộc sống tồi tệ của Khương Tư Ý.

Nhưng mà, hai người nó đang nói gì vậy? Kem nền che cái gì? Che cái gì cơ? Không thể nào là chuyện Tống Đề đang nghĩ...

Tại sao con nhỏ họ Đoạn kia lại có giọng điệu ngưỡng mộ như thế?

Vết hôn ở gần gáy, nên có bôi kem thì cũng dễ trôi, vết đỏ quả thực đã ẩn hiện qua buổi sáng làm việc.

Lúc Đoạn Ngưng giúp bạn tút tát lại, không quên cà khịa.

Khương Tư Ý không nói chuyện tình cảm riêng tư với người khác. Tuy nhiên, Đoạn Ngưng thì khác, hai người là bạn học, tốt nghiệp xong thì cùng làm việc, cùng nhau trưởng thành, cùng trải qua nhiều chuyện của cuộc sống, được xem là bạn thân duy nhất của Khương Tư Ý.

Quá trình qua lại ngày càng sâu đậm với Lâm Gai, Đoạn Ngưng là một trong số ít người chứng kiến, luôn giữ mồm giữ miệng, cực kỳ uy tín. Khương Tư Ý khá thoải mái khi tâm sự với cô bạn.

Chưa kể, lúc quán ăn vặt của dì Liễu, sau khi uống chút rượu, cô đã lỡ mồm nói tuốt tuột.

Đoạn Ngưng trêu: "Ngày xưa tao nói gì nào, nhìn vợ mày phát là biết gì cũng giỏi! Mày còn vu khống người ta không biết yêu đương, nói khả năng 'lâm trận' của người ta bằng không."

Khương Tư Ý: "Tao đâu có ngờ. Tao với Lâm Gai quen nhau hơn chục năm, chưa bao giờ biết chị lại giỏi thế..."

Hai chữ "hôn hít" được nói ra nhẹ như không.

Đương nhiên, hai người họ đâu chỉ hôn hít. Những chuyện khác, Khương Tư Ý ngại không dám nói.

Cô ngại, nhưng có người không ngại.

Đoạn Ngưng "Ối dồi ôi", "À, thế bây giờ sao mày biết? Chắc đâu 'giỏi' hôn hít không nhỉ?"

Đoạn Ngưng, bị véo một lần lúc sớm, đã chuẩn bị xong, cô né, không để Khương Tư Ý véo trúng lần nữa.

"Tao che vết hôn cho mày, mày còn véo tao. Mày là ngỗng chiến hay gì đấy hả Khương Tư Ý!"

Đoạn Ngưng cầm lọ kem nền ngồi lại ghế của mình, giữ khoảng cách an toàn, dễ táy máy tay chân hơn.

"Trải nghiệm xong rồi chứ gì? Mày đã hiểu con mắt nhìn người của tao nó đỉnh thế nào chưa? Chị Lâm Gai nhà mình... à không, bà xã vàng ngọc của mày tốt với mày thế nào, đứa mù cũng nhìn ra được. Kể cả trước đây không biết, vì hạnh phúc của mày người ta sẽ đi học. Không giống như đứa âm binh nào đó."

Tống Đề ngồi trong góc: ??

Mấy chuyện khác thật giả ra sao chưa bàn, nhưng ai là đứa âm binh? Không lẽ là mình?

Đoạn Ngưng: "Thôi, ngày vui đừng nhắc đến họ Tống đó, xui xẻo."

Tống Đề: ...

Bún trộn được mang ra, Đoàn Ngưng cho ớt ào ào bát của mình, hai người vừa ăn vừa tán gẫu chuyện khác.

Bún trộn của Tống Đề cũng được mang ra, nhưng Tống Đề vẫn đờ người ra đó, quên cả ăn.

Đầu óc ong ong.

Khương Tư Ý và chị họ... đã, hôn rồi?

Cái tính như tảng băng của chị họ, có thể động lòng với ai, lại còn để lại vết hôn?

Mà... rất giỏi nữa?

Ngay cả bạn của Khương Tư Ý cũng không sợ chị ấy, hình như rất thân.

Vậy nên, bọn họ không phải đang diễn, mà là thật lòng yêu nhau.

Làm sao có thể.

Làm sao có thể chứ...

Đến lúc Tống Đề hoàn hồn, Đoạn Ngưng và Khương Tư Ý đã ăn xong, quay về cơ quan làm việc.

Tống Đề vật vờ lang thang ở gần cả buổi chiều. Luôn tìm kiếm đủ loại lý do để tự an ủi mình.

Tống Đề muốn đợi Khương Tư Ý tan làm, muốn gặp Khương Tư Ý, muốn tìm thêm bằng chứng cho thấy tình cảm của Khương Tư Ý và chị họ chỉ là giả dối...

Tống Đề đứng đợi dưới lầu, thấy tốp năm tốp ba tan làm đi ra, hơn thế thấy cả cái cô Đoạn Ngưng kia, nhưng mãi không thấy bóng dáng Khương Tư Ý.

Cho đến khi thấy chiếc Bentley.

Chiếc Bentley của chị họ.

Thường ngày Lâm Gai kiên trì đưa Khương Tư Ý đi làm.

Nhưng giờ tan làm của hai người khá chênh lệch, nên Khương Tư Ý bảo Lâm Gai đừng đến đón, cô làm xong lúc nào thì tự về, cô sẽ về ăn tối với nhanh.

Hôm nay Lâm Gai áy náy vì chuyện hôm qua, với lại cô nhớ vợ, có thể gặp em sớm hơn nửa tiếng cũng tốt.

Cô giải quyết gọn gàng mọi công việc, xe Lâm Gai đỗ sẵn ở bãi đúng giờ tan làm của Khương Tư Ý.

Khương Tư Ý làm xong, thấy tin nhắn của Lâm Gai, cô thu dọn đồ đạc xuống lầu.

Ngồi lên chung một chiếc xe, cùng nhau về nhà.

Thời tiết chiều tháng Chín mát mẻ, cửa sổ xe hé mở. Gió chiều hiu hiu. Cho đến khi nhìn thấy Tống Đề.

Bóng người xám xịt bên đường, đang nhìn họ bằng cặp mắt hoang mang.

Khương Tư Ý không phát hiện ra Tống Đề và cười nói với Lâm Gai.

Lâm Gai đáp lời em, rồi cô nhìn thẳng vào Tống Đề.

Ánh mắt Tống Đề tha thiết muốn xuyên vào trong xe, Lâm Gai không nhìn, nhấn nút bấm mạ crôm.

Cửa sổ xe được kéo lên, che khuất tầm nhìn của Tống Đề đang nhòm ngó Khương Tư Ý. Thứ duy nhất Tống Đề nhận được, là một tia lạnh lẽo từ đôi mắt của Lâm Gai.

Về đến nhà, do không muốn Khương Tư Ý đợi quá lâu, tối nay Lâm Gai không xuống bếp nữa, mà gọi đồ ăn tối từ câu lạc bộ của khu dân cư.

Lúc ăn cơm, Khương Tư Ý lại nghĩ đến tin nhắn "Tối gặp em".

Cô ăn cơm mà hồn bay phách lạc, sau đó mỗi người đi tắm, người ngợm khoan khoái.

Mới tám giờ.

Đêm nay chỉ mới bắt đầu.

Lâm Gai nói: "Xem phim không em? Có thêm mấy bộ vừa mới ra rạp này."

Rạp chiếu phim tại gia, một không gian riêng tư, lãng mạn chỉ có hai người họ.

Lâm Gai sẽ làm gì mình đây...

Lúc Khương Tư Ý nói "Được ạ", tâm trí cô đã hoàn toàn rối loạn.

Đội ngũ giúp việc Lâm Gai thuê sẽ đến mỗi tuần một lần và bảo trì ba lần, không có người giúp việc ở lại. Cả hai không thích có người ngoài thường trú trong không gian riêng tư.

Bước vào rạp phim, không gian rộng rãi thoang thoảng mùi hương thanh nhẹ mới được dọn dẹp.

Nó giống với mùi gỗ đàn hương Lâm Gai hay dùng.

Rào rào rào

Máy làm bắp rang ngô rơi đầy một hộp bắp rang caramel.

Lâm Gai bưng hộp bắp rang to hơn cả đầu mình, đầy ắp mùi thơm ngọt ngào, hỏi Khương Tư Ý: "Muốn uống gì nào? Nước ngọt hay rượu?"

Hẹn hò ở nhà với có mỗi hai người, uống chút rượu chắc cũng được nhỉ?

Vả lại Lâm Gai đưa rượu vào lựa chọn, nếu mình chọn thật, chắc chị không phản đối.

Khương Tư Ý đi sang bên cạnh chị, cô nhận hộp bắp rang.

"Vậy uống chút rượu đi ạ."

Lâm Gai nhìn Khương Tư Ý kiểu "ra em là con ma men".

Khương Tư Ý: "Chị cho em chọn mà..."

Lâm Gai hôn chụt lên môi cô, chặn không cho nói tiếp.

Khương Tư Ý: ...

Đỡ không nổi.

Lâm Gai thích thú ngắm cô bé bị mình hôn một cái là câm nín, đỏ bừng mặt lên.

"Làm tí moscato nhé?"

"Vâng ạ..."

"Em ngồi đâu cũng được, chọn bộ phim em muốn xem. Đợi chị, chị đi rót rượu cho em."

"Vâng vâng..."

Tới màn "vâng" rồi.

Tim Khương Tư Ý đập loạn xạ, cô ôm hộp bắp rang ngồi xuống hàng ghế thứ hai. Chọn đại một bộ, chẳng biết mình đã chọn phim gì.

Trong lúc đợi Lâm Gai qua, cô căng thẳng căng sống lưng.

Thế nhưng, cho đến lúc phim chiếu hết, rượu trên bàn đã cạn, bắp rang hết sạch sành sanh, thế nhưng họ chỉ dừng ở nụ hôn lúc nãy.

Khương Tư Ý: ?

Sao lại thế này.

Ảo tưởng à?

Chị có định làm gì đâu...

Phim chạy hết credit, Lâm Gai chuẩn bị đứng dậy, nhưng Khương Tư Ý vẫn ngồi ì tại chỗ.

Trong mắt đã ngấm men say, Khương Tư Ý hỏi: "Về ạ?"

Lâm Gai lại ngồi xuống. "Sao em?"

"...Không có gì."

Ảo tưởng sức mạnh.

Cô đứng dậy định chuồn, Lâm Gai tóm cổ tay lại.

Men say cộng với cú kéo bất ngờ, làm Khương Tư Ý chới với ngã nhào. Cô đáp thẳng lên đùi Lâm Gai. Hơn thế còn ngồi nghiêng nghiêng.

"Xin lỗi..." Khương Tư Ý lí nhí, định bò dậy. Eo đã bị một cánh tay siết chặt. Cô bị ghì lại, khỏi đi đâu.

Màn hình còn chạy credit phim. Khương Tư Ý nhìn người đang ôm mình giữa dòng chữ và bản nhạc phim lãng mạn.

Lâm Gai ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực đến mức thiêu đốt trong bóng tối.

Chẳng phải không muốn.

Mà là, nhịn muốn nổ tung trời.

Tối qua làm em bé tơi tả, hôm nay mà làm nữa, sợ Khương Tư Ý chịu không nổi.

Với lại, sáng nay Khương Tư Ý đòi tự đi làm, em thà đi bộ, không cho cô đưa, vì em muốn có không gian riêng sau khi thân mật.

Cô hiểu mà.

Em quyết thế nào, cô sẽ chiều thế đó.

Tuy rất muốn, nhịn cũng rất khổ.

Ai mà ngờ, chị nghĩ bà, em nghĩ vịt.

Lâm Gai lưu luyến ôm Khương Tư Ý, siết chặt eo em.

"Xem thêm phim nữa."

"Hả? Còn xem nữa ạ?" Kiểu cách ngồi trên đùi mờ ám thì không nói, lại còn hơi chông chênh. Chân Lâm Gai quá dài, mũi chân Khương Tư Ý bị ép phải duỗi xuống, chỉ vừa chạm được đất, cô chới với.

"Xem." Miệng nói vậy, nhưng mắt Lâm Gai dán chặt vào mặt Khương Tư Ý.

Một tay ôm em, tay kia không biết rút ra thứ gì.

Mùi cồn nhàn nhạt hòa hương vang trắng và bắp rang.

Khương Tư Ý hiểu ra ngay.

Bàn tay vừa nãy còn ôm eo, giờ đã luồn dọc sống lưng, trèo lên gáy, giữ chặt đầu cô.

Ngón tay thon dài luồn vào tóc, khẽ xoa nắn rồi điều khiển đầu cô, ấn xuống, đón lấy nụ hôn đang hướng lên của Lâm Gai.

Khớp, sâu và quấn quýt.

Hơi thở lộn xộn.

Bộ phim tiếp theo tự động phát. Ánh sáng và bóng tối chập chờn trên hai người.

Người trong lòng Lâm Gai đã run lên. Lồng ngực mỏng manh phập phồng ngày càng điên cuồng.

Cô vòng tay siết chặt lấy cổ Lâm Gai. Trong nụ hôn bật ra những âm thanh ú ớ. Nhỏ nhẹ từng chút, như con mèo con bị bắt nạt song bất lực.

Mũi chân vốn không chạm đất, giờ lơ lửng chao đảo. Đến cả đùi trong cũng bắt đầu run bần bật. Như con chim sẻ rơi vào tay Lâm Gai, em run rẩy.

Đến đoạn nào đó trong phim, âm thanh ngừng lại. Xung quanh im phăng phắc. Còn mỗi tiếng nước "tí tách" vang lên, ai cũng nghe thấy hết.

Tai và cổ bị tiếng động của mình làm cho đỏ bừng. Chỉ biết rên rỉ cầu xin "chậm lại, chị chậm lại".

Ánh mắt Lâm Gai mê đi, miệng thì đáp "chị sẽ", nhưng ham muốn chiếm hữu lại gào thét thì ngược lại.

Khương Tư Ý không chịu nổi, vùi mặt vào hõm cổ Lâm Gai, eo cô mỏi và tê đến không còn là của mình.

Rồi, vòng tay đang ôm Lâm Gai siết lại, người run lên như sắp vỡ vụn.

Mấy tiếng rên rỉ ngọt lịm rót vào tai Lâm Gai, đổi lại một tiếng thở dài mê loạn.

Dòng nước chảy qua nốt ruồi son nhỏ ở mặt trong cổ tay Lâm Gai, khiến nó đỏ rực lên, long lanh ướt át.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro