Chương 78
Một hôn lễ giản dị.
Không xe hoa rình rang, không đón dâu ồn ào và không cả phù dâu.
Tâm điểm của ngày hôm nay, là hai cô dâu bên nhau.
Toàn bộ khâu tổ chức, từ danh sách khách mời đến kịch bản, do Lâm Tuyết Bạc và Kiều Cẩn cùng người nhà quán xuyến. Phần việc của hai cô con gái là đến duyệt lại một hai lượt cho quen.
Lâm Tuyết Bạc nói với Kiều Cẩn, ngày cưới phải là một ngày mà đến già nhớ lại cũng cười. Phải thật vui, thật nhẹ nhàng. Bà không muốn hai đứa con gái mệt mỏi chút nào. Hai con chỉ việc tận hưởng, không phải lo toan.
Trên váy cưới của hai người có một cặp trâm cài giống hệt nhau, cực kỳ nổi bật.
Cặp trâm cài ngọc lục bảo của mẹ, món quà từ chị gái, Khương Tư Ý luôn cất nó trong phòng thay đồ. Song nhiều chuyện xảy ra, Lâm Gai lại là người không màng trang sức, nên không biết đến sự tồn tại của nó.
Trước hôn lễ, Khương Tư Ý kéo Lâm Gai vào phòng, lấy cặp trâm ra, đưa một chiếc cho chị.
"Cô chủ định mệnh của nó đây rồi, chị có muốn xem thử không?"
Lâm Gai cẩn trọng cầm lên, xoay nhẹ dưới ánh đèn.
Ánh sáng mềm mại như nhung lấp lánh, như một vì sao xanh vĩnh viễn ngưng đọng giữa vũ trụ này.
Lâm Gai tán thưởng: "Đẹp thật."
Khương Tư Ý: "Mẹ em nói, hãy tặng nó cho người có thể cùng em đi hết cuộc đời. Nên em muốn..."
Lâm Gai: "Muốn đeo nó trong ngày cưới."
Khương Tư Ý gật đầu, "Này là thứ duy nhất mẹ để lại cho em. Đeo nó lên, biết đâu linh hồn mẹ trên trời cảm nhận được."
Nói ra mấy chữ "linh hồn trên trời", Khương Tư Ý thấy ngượng ngùng, cảm giác như mình nói chuyện trẻ con, không thực tế.
Thiệp mời đã gửi đi hết.
Hôm đó, nhà hàng khách sạn Vân Đỉnh sẽ bày trăm bàn tiệc. Họ hàng, bạn bè, đối tác, bạn học... có mặt chung vui. Tuy nhiên, Khương Tư Ý biết, người mẹ yêu thương cô, người mẹ không yên lòng về cô, vĩnh viễn không thể thấy được cảnh này.
Lâm Gai thấy em nói nửa chừng rồi thất thần, đoán được em đang nghĩ gì. Chẳng đợi đến hôn lễ, cô cài luôn chiếc trâm lên.
"Chị tin là linh hồn của mẹ sẽ cảm nhận được. Mẹ có thể yên lòng, vì con gái mẹ đã về chung một nhà với người thật lòng yêu thương em. Từ nay về sau, luôn có một người kề bên, ủng hộ mọi quyết định của em." Ngón tay cái miết nhẹ lên bề mặt trâm cài, rồi thở dài. Tiếc là không thể nói những lời này với mẹ được được, "Cảm ơn chiếc trâm của bác. Cảm ơn bác đã mang đến cho thế giới này, mang đến cho con một Tư Ý tuyệt vời như thế. Cảm ơn mẹ."
Tiếng "mẹ" không đi kèm một định ngữ nào. Ý nghĩa của nó, Khương Tư Ý hiểu.
Cảm giác hạnh phúc dịu dàng lại ùa về, sưởi ấm trái tim đang chực nguội lạnh của cô.
Cô ngước nhìn người bên cạnh, đôi mắt mới hết sưng, giờ vành mắt lại thoáng ửng hồng.
Thấy nét buồn thoáng qua trong mắt em, Lâm Gai áp tay lên gáy, kéo em lại gần. Nỗi xúc động chực trào, được làm dịu bằng cái chạm ấm áp bất ngờ.
Hàng mi khẽ rung động.
Chị định hôn cô sao... Khương Tư Ý ngẩng khuôn mặt đang nóng lên, ngoan ngoãn chờ đợi.
Ban đầu, Lâm Gai chỉ muốn hôn lên trán em, để xua đi nỗi buồn. Nhưng gương mặt thanh tú của em dưới ánh đèn thanh tú phảng phất nét mong chờ và ửng hồng.
Cô nguyện biến mọi mong chờ của em thành hiện thực.
Từ trán, nụ hôn trượt xuống môi. Cô hé mở đôi môi ngọt ngào của em, tay siết chặt vòng eo. Nụ hôn sâu quen thuộc, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Nụ hôn của Lâm Gai luôn mang một khao khát chiếm đoạt, như muốn xuyên thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn Khương Tư Ý. Những ngón tay bên hông đang cọ xác vì rung động.
Nỗi buồn tan biến, trên làn da trắng chỉ còn mỗi sắc hồng đào.
...
Cặp trâm cài ngọc lục bảo của mẹ Đào Tự, được cài trên ngực Khương Tư Ý và Lâm Gai, sánh cùng lời thề nguyện, chứng kiến khoảnh khắc họ trao nhẫn cho nhau.
Vẫn là cặp nhẫn kim cương đỏ. Thực ra, Lâm Gai tính rằng đặt một cặp nhẫn cưới lộng lẫy hơn, nhưng Khương Tư Ý ngăn.
Kim cương đỏ đã là cực phẩm trong các loại kim cương, một chiếc ngót nghét cả trăm triệu.
Đẹp hơn nữa thì đắt đến mức nào...
Khương Tư Ý xót tiền của Lâm Gai, nói rằng cặp đó đã tuyệt cả là vời.
Lâm Gai ngỡ đâu em thật sự thích cặp nhẫn. Nó đẹp thật, được chế tác riêng theo khí chất và dáng tay của Khương Tư Ý, vô cùng hợp với em.
Cũng phải.
Tuy đã đeo một lần lúc công khai, nhưng biết đâu đó lại là một lần được "khai quang", được nhuốm hơi thở của chuyện vui thì sao?
Khương Tư Ý đeo nhẫn cho Lâm Gai. Rồi Lâm Gai cũng cầm lấy đầu ngón tay hồng hào như thạch của Khương Tư Ý, đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Đẩy vào đến tận cùng, khẽ miết lên gốc ngón tay em.
Khóa chặt lấy em.
Cảm giác hoàn toàn khác. Niềm vui của lần trước hãy còn hoang mang, tựa như hạnh phúc đi vay mượn, như một màn kịch diễn cho ai đó xem.
Giờ đây, nhìn chiếc nhẫn vững vàng trên tay người mình yêu, trái tim chòng chành bấy lâu đã tìm thấy nơi neo đậu. Đây là nhà. Là bến đỗ cuối cùng cho trái tim này, cho cuộc đời này.
.
Nhìn thấy cặp trâm cài ngọc lục bảo, Khương Tư Linh ngồi dưới khán đài, lặng lẽ rơi nước mắt.
Glenda đang nháy máy lia lịa để bắt trọn khoảnh khắc thần tiên của hai cô dâu, bỗng quay sang, thấy bạn gái mình khóc ngon lành.
Khóc không một lời báo trước, Glenda đứng hình.
Đang yên đang lành?
Cô vứt máy, cuống cuồng đi tìm giấy.
Trớ trêu thay, cả hộp giấy trên bàn đã bị Kiều Cẩn trưng dụng, đang bận rộn thấm nước mắt cho Lâm Tuyết Bạc, người cũng đang sụt sùi không kém.
Hết cách, Glenda đành lấy tay áo của mình.
Sáng nay, Glenda mới đáp xuống thành phố J là đổi sim, gọi ngay cho Khương Tư Linh. Gọi cháy máy mới có người nghe.
Glenda: [Tình yêu của đời chị ơi, em còn nướng hở?]
Khương Tư Linh nằm trên giường, không thèm mở mắt, quẹt vội nước miếng, hỏi lại:
Khương Tư Linh: [Chị check-in chưa ạ?]
Glenda: [...Chị đáp xuống J rồi.]
Khương Tư Linh im một giây, liếc đồng hồ, rồi bật dậy như lò xo.
Chết bà, muộn rồi!
Món quà cưới của cô, bức tranh to như cái giường 1m8x2m, một mình cô không tài nào vác nổi. Cô cuống cuồng gọi dịch vụ đóng gói chuyên nghiệp, rồi ba chân bốn cẳng, cuối cùng cũng đến kịp giờ lành, kéo Glenda lao vào sảnh tiệc ngay trước giờ G.
Thở còn chưa ra hơi, thì thấy Khương Tư Ý và Lâm Gai bước ra. Mồ hôi chưa ráo, nước mắt đã tuôn. Cả buổi sáng tim cô không một giây nào được yên.
Glenda thấy bạn gái khóc đến nao lòng, vừa thương vừa thấy đẹp đến vô lý. Cô lau nước mắt cho bạn gái, rồi thuận tay rút điện thoại ra làm một pô.
Khương Tư Linh đang khóc, khựng lại.
Ủa?
Em khóc, còn chị check-in sống ảo à?
"Cục cưng của chị đừng khóc, mẹ của hai em ở trên trời sẽ tiếp tục yêu thương hai em." Để lấy le với nhà vợ, Glenda đã cày cấp tốc tiếng Trung, tự tin trình độ ở một tầm cao mới. Cô ngỡ câu này của mình đắt giá lắm.
Ai ngờ nói xong, Khương Tư Linh khóc còn to hơn, nước mắt như vỡ đê, dỗ không nín nổi.
Trở thành tâm điểm của sự chú ý, Glenda: ...
Bên này Khương Tư Linh khóc không thành tiếng, bên kia bàn Lâm Tuyết Bạc cũng lã chã nước mắt.
Khổng Úc Sâm rơm rớm. Thấy mặt vợ đầm đìa, giấy đã hết, ông định qua bàn bên cạnh vơ một ít, nhưng Kiều Cẩn đã nhanh tay hơn, ông đành thôi.
Bị vợ cho ra rìa cũng đáng. Suýt chút nữa ông đã hủy hoại cả cuộc đời con gái, phá nát gia đình mình. Lâm Tuyết Bạc đến giờ vẫn lạnh nhạt, ông không dám hó hé nửa lời, chỉ biết cố gắng bù đắp, dù đôi khi còn vụng về.
Ông biết Tiểu Hữu yêu Khương Tư Ý và vợ ông cũng mê cô con dâu. Vậy nên, ông lập một quỹ tín thác riêng đứng tên Khương Tư Ý để làm quà cưới. Quỹ tín thác được sử dụng để hỗ trợ mọi mặt cho con, từ phát triển cá nhân, sinh hoạt, đến y tế. Bên cạnh đó còn được chia lợi tức cố định hàng năm và ngang hàng với Tiểu Hữu.
Những gì ông có thể làm quá ít ỏi. Tốt nhất là âm thầm cho đi, ít xuất hiện, để Tiểu Hữu bớt nhìn thấy ông rồi nhớ lại cơn ác mộng năm xưa.
Thấy hai cô con gái vào trong thay đồ chuẩn bị ra chúc rượu, Lâm Tuyết Bạc đã ngồi lại với Kiều Cẩn, không thèm liếc ông một cái. Ông ngồi đây cũng thừa thãi, thôi thì ra ngoài làm một điếu thuốc.
Lúc ra ngoài, Khổng Úc Sâm lướt qua bàn của Phàn Thanh, gật đầu chào.
Phàn Thanh lịch sự đáp lại.
Chu Nghê ngồi bên, hỏi: "Ai đấy?"
Phàn Thanh rót rượu cho cô. "Ba sếp."
Chu Nghê: "Ồ, sếp cũng có ba à."
Phàn Thanh: ...
Thiệp mời của Chu Nghê do Khương Tư Ý đưa.
Hôm đó, Khương Tư Ý gọi Chu Nghê trong sân. Cô xuất hiện tà tà, vẫn là tư thế khoanh tay trước ngực, tựa người vào gốc cây gần đó.
"Có chuyện gì?"
Khương Tư Ý đưa cho cô một tấm thiệp được tinh xảo, trên đó còn có dòng chữ viết tay bằng bút máy thanh tú của mình.
"Thiệp mời đám cưới của chị và Lâm Gai, hy vọng em có thể đến."
Chu Nghê ngạc nhiên.
"Em cũng có ạ?"
Khương Tư Ý cười gật đầu, "Thời gian qua, cảm ơn em đã bảo vệ chị. Nếu em đến được, thì không cần mang tiền mừng, ghé qua chung vui là được rồi."
Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Nghê nhận được một tấm thiệp mời. Nhìn Khương Tư Ý chân thành trước mắt, cô hiểu vì sao Lâm Gai lại có thể yêu người con gái ấy đến vậy.
Chu Nghê: "Cảm ơn, chắc chắn sẽ đến."
Không chỉ là lần đầu tiên nhận được thiệp mời, đây còn là lần đầu tiên cô tham dự một tiệc cưới. Một kẻ quen lẩn khuất trong bóng tối, bỗng dưng được phơi bày dưới ánh đèn rực rỡ, ngồi giữa trăm bàn tiệc, nên có phần không quen.
Phàn Thanh rót rượu, cô không nhận, chỉ uống nước lựu ép pha soda. Cô có thói quen phải luôn giữ mình tỉnh táo.
Sầm Lộc bên bàn khác định ra ngoài nghe điện thoại, Nghiêm Du kéo lại, tò mò: "Mày tặng gì thế? Tính giấu luôn à?"
Sầm Lộc: "Rồi mày sẽ biết."
Nghiêm Du: "Hả? Úp mở với tao?"
Sầm Lộc: "Cho mày chừa cái tội chơi không đẹp. Cứ đợi đấy."
Nghiêm Du: ... Ủa, tặng quà thôi mà cũng phải cạnh tranh nhau à?
Sầm Lộc đi ra phía cửa, cũng lướt qua bàn của Phàn Thanh và Chu Nghê.
Cô đi qua rồi, lại lùi về.
"Chu Nghê?"
Chu Nghê nhận ra Sầm Lộc, hơi giật mắt.
"Cô Sầm."
"Đúng là em rồi, vết thương đỡ chưa?"
"Ừm, đỡ nhiều rồi."
Phàn Thanh không ngờ hai người lại quen nhau.
Sầm Lộc không nói nhiều, chỉ nói, "Kiểu tóc hợp đấy" rồi rời đi.
Phàn Thanh tò mò hỏi Chu Nghê, "Gặp rồi à?"
Mắt Chu Nghê nhìn xa xăm, tiện tay cầm ly nước. "Ừ, Bắc Myanmar."
Phàn Thanh vội chộp ly rượu Chu Nghê cầm nhầm xuống, đổi ly nước trái cây qua.
Chu Nghê: .
Sầm Lộc mới bước ra ngoài, đã nghe thấy một tiếng va chạm chát chúa từ lối thoát hiểm, kèm theo tiếng hét thảm thiết của đàn ông.
Cô dặn chuyện xong trong điện thoại, song song đi về phía lối thoát hiểm.
Mở cửa ra, cô thấy Khổng Úc Sâm, người đang mặc vest chỉnh tề, giờ cổ áo xộc xệch, nắm đấm đỏ bừng. Dưới đất là cái điện thoại vỡ nát, bên cạnh là một người đàn ông đang ôm mặt, anh trai của ông - Khổng Úc Minh.
Vừa nãy, Khổng Úc Sâm bước ra khỏi sảnh tiệc, thấy anh trai và mấy người họ hàng nhà họ Khổng đang hút thuốc. Anh trai ông, Khổng Úc Minh, chỉ vào tên của Lâm Gai trên bảng chào mừng, nói: "Viết sai tên rồi đấy? Sao, Khổng Gai, không biết viết à?"
Người bên cạnh thấy Khổng Úc Sâm, vỗ vỗ vào vai Khổng Úc Minh, hơi khó xử: "Người ta đã đổi tên bao nhiêu năm rồi, ngày vui đừng nhắc lại nữa."
Khổng Úc Minh: "Tao nói sai à? Không hề nhé. Bao nhiêu năm nay, ai là cái đứa mượn oai hùm, tự cho mình bố đời, mọi người tự biết. Có mỗi thằng em tao, là đồ vô dụng. Hồi đó tao đã nói rồi, cưới một con vợ quá mạnh mẽ thì chỉ có ảnh hưởng đến gia đình..."
Chưa dứt lời, cổ áo ông anh bị túm giật lại. Cú giật quá mạnh, suýt nữa làm ông anh đấy ngạt thở. Lúc hoảng hốt quay đầu lại, Khổng Úc Minh đối mặt với đôi mắt phẫn nộ của Khổng Úc Sâm.
"Lần cuối nhịn ông là lần bên tiệc ngân hàng đấy." Khổng Úc Sâm lôi ông anh trai sềnh sệch vào lối thoát hiểm không người, tặng cho hai cú đấm vào mặt.
Sầm Lộc đẩy cửa lối thoát hiểm ra và đây là cảnh tượng đập vào mắt cô: Khổng Úc Minh mồm miệng be bét máu, chỉ vào Khổng Úc Sâm: "Nó, nó đánh người! Báo cảnh sát đi!"
Sầm Lộc liếc nhìn cái điện thoại nát bét dưới đất, rồi lặng lẽ đóng sập cửa lại.
Khổng Úc Minh: ???
Sầm Lộc ung dung tựa lưng vào cửa, lắng nghe bản giao hưởng rên rỉ tuyệt vời bên trong, miệng thì lùa hết đám tò mò hóng chuyện đi chỗ khác.
Hôm nay không mở được.
Ngày vui của Tiểu Hữu, không đứa nào được phép làm bẩn mắt.
.
Theo lệ, hai cô dâu phải đi chúc rượu từng bàn. Nhưng, quy tắc sinh ra là để phá. Nhất là những quy tắc bất lợi cho vợ mình, Lâm Gai sẽ tiễn nó ra khỏi biên giới.
Cô đã thông báo trước, vợ cô không uống được rượu, nên không chúc rượu, cụng ly bằng nước ngọt.
Chẳng sợ làm ai mất hứng. Tình cảm thật, uống nước lọc cũng vui. Tình cảm giả, uống rượu vào chỉ tổ vả vào mặt nhau.
Hai cô dâu hiên ngang cầm ly nước ngọt đi "chúc rượu".
Hôm nay Lâm Tuyết Bạc vui quá, phát biểu xong là ôm Tuyết Cầu, cụng ly tới bến với Kiều Cẩn. Khóc xong lại cười, cười xong lại khóc, cảm xúc lên xuống thất thường, miệng thì nói không ngớt và đã ngà ngà say.
Thấy hai cô con gái cùng đi tới, bà đứng dậy, loạng choạng.
Khương Tư Ý vội đỡ lấy, "Mẹ, cẩn thận."
Nước mắt vốn mới nén lại, giờ lại có dấu hiệu vỡ đê. Ngày vui không muốn phá hỏng không khí, Lâm Tuyết Bạc quay đi lau vội.
Tuyết Cầu còn liếm liếm tay bà, làm bà bật cười.
"Hai cục cưng của mẹ, mẹ mong hai con sau này hạnh phúc, sớm tối có nhau, không bao giờ phải xa cách nữa." Nói đến câu cuối, giọng Lâm Tuyết Bạc run run.
Trước mắt Khương Tư Ý cũng nhòe đi.
Mẹ.
Cô hít một hơi thật sâu, ngước nhìn chùm đèn pha lê rực rỡ.
Mẹ yên tâm rồi nhé. Từ nay con đã có nhà, có một người yêu con hết lòng và có thêm một người mẹ yêu thương con.
Lâm Gai đứng bên canh chừng, sợ đâu Khương Tư Ý chúc bàn đầu tiên là khóc. Ai ngờ Khương Tư Ý rất kiên cường, chỉ đỏ mắt, nhất quyết không rơi lệ.
Cô đã hứa với Lâm Gai, hôm nay là ngày vui, tuyệt đối không khóc.
Lâm Gai mải mê canh vợ, lúc rót nước cho mình đã cầm nhầm. Cầm nhầm ly rượu của Lâm Tuyết Bạc, tu ừng ực mà không hề hay biết.
Đến khi họ chúc bàn thứ hai, Lâm Gai uống một hơi cạn sạch, bị cồn xộc lên sặc một cái mới nhận ra. Mải mê canh vợ, ai ngờ mình dính chưởng.
Tai Lâm Gai nóng bừng lên, ngơ ngác nhìn ly rượu. Đô chị Tuyết Bạc nặng thế?
Khương Tư Ý vuốt lưng chị.
"Chị sặc ạ?"
Lâm Gai: "Rót nhầm rồi."
Miệng nói thì bình tĩnh, nhưng hơi men đã bốc lên mặt thấy rõ.
Nói mới nhớ, Khương Tư Ý ít khi thấy Lâm Gai uống rượu. Tiệc tùng cũng ít uống, bình thường ăn uống lành mạnh, có thể gọi là khắc khổ, tiệc gia đình mà còn uống nước khoáng.
Không biết sức uống của chị thế nào, rồi bỗng nốc một ly rượu mạnh thế này có say không.
Lâm Gai lấy mu bàn tay khẽ cọ vào lòng bàn tay Khương Tư Ý.
"Không sao."
Không sao. Mắt hơi hoa, muốn dẫn vợ về nhà thôi.
Hôm nay khách khứa rất đông, ngoài họ hàng, bạn bè, đối tác của Lâm Gai, phía Khương Tư Ý cũng không ít.
Những người đã từng giúp đỡ, đối tốt với Khương Tư Ý bao năm qua, cô nhớ hết và cô gửi thiệp mời cho từng người.
Ngay cả dì Liễu và chú Dư cũng đến, hai người uống đến mặt đỏ bừng, nắm tay Lâm Gai khen hai người xứng đôi vừa lứa.
Cứ gặp một người, Khương Tư Ý lại nhớ về một đoạn ký ức.
Lúc rời khỏi bàn của Đoạn Ngưng, Lâm Gai nói với cô: "Chị giới thiệu cho em một người cực kỳ đặc biệt. Cô Ngụy."
Cô Ngụy.
Lòng Khương Tư Ý chùng xuống.
Là cô giáo Ngụy năm đó đã tốt bụng cứu giúp Lâm Gai trong ngôi làng kia.
Cô Ngụy nhỏ người hơn Khương Tư Ý tưởng, gầy gò, da ngăm đen, nhưng trông rất hoạt bát.
Nghe hai người nói chuyện, Khương Tư Ý mới biết, Lâm Gai đã thành lập một quỹ học bổng, giao cho cô Ngụy quản lý, để giúp đỡ thêm nhiều đứa trẻ thoát khỏi nghịch cảnh và thực hiện ước mơ.
Ngoài ra, Lâm Gai còn âm thầm tài trợ cho các hiệp hội tình nguyện tìm kiếm trẻ em bị bắt cóc. Chiều cuối tuần thứ ba hàng tháng, thì chị sẽ đến các hiệp hội ấy làm tình nguyện viên.
Lâm Gai chưa bao giờ kể với cô.
Khương Tư Ý nhớ Chu Nghê từng nói: "Không biết là trải nghiệm gì khiến chị ấy có lòng đồng cảm với những người như bọn em".
Là một trải nghiệm đau đớn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Song, Lâm Gai, người luôn luôn sử dụng bề ngoài lạnh lùng để đối mặt với thế giới, vẫn đang âm thầm thử yêu lại thế giới.
Cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, Khương Tư Ý và Lâm Gai đan mười ngón tay vào nhau, suốt buổi không rời.
Lâm Gai biết Khương Tư Ý đang nghĩ gì, đang lo lắng chuyện gì.
Từ lúc cô kể cho em nghe chuyện quá khứ, dù ở nhà hay ra ngoài, em luôn vô thức siết chặt tay cô. Đôi khi đang ngủ, em cũng trở mình, theo thói quen tìm tay cô.
Dẫu cho Lâm Gai đã hai mươi tám tuổi, đã trưởng thành và sắc bén, Khương Tư Ý vẫn sợ cô đi lạc.
Không muốn Khương Tư Ý căng thẳng, cô ghé sát vào tai em: "Đừng lo, dù có bị đày đến chân trời góc bể, chị cũng sẽ quay về ám em."
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Gai bị men rượu nhuộm hồng, đôi mắt luôn lý trí giờ đây cũng ngập tràn tình ý.
Trước đông đảo khách mời, Khương Tư Ý không nhìn một ai khác, chỉ hôn lên môi Lâm Gai.
Một nụ hôn khiến ánh mắt Lâm Gai sững lại vài giây.
Khương Tư Ý: "Em sẽ không để chị rời xa em nữa. Chân trời góc bể, em đi cùng chị."
Mắt Lâm Gai cong cong, hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc ấy.
Cô biết đây không phải là mơ. Vì trong vô số giấc mơ trước đây, chưa bao giờ có một giấc mơ hạnh phúc đến thế.
...
Chúc "rượu" xong, từng nhóm bạn bè thân hữu kéo đến chụp ảnh. Khương Tư Ý ôm Tuyết Cầu, nhóc được cài một chiếc kẹp tóc hình kẹo mút màu vàng. Lâm Gai thì ôm eo Khương Tư Ý. Khương Tư Ý dường như nghĩ chuyện vui, bật cười khúc khích.
Trong lúc đám đông tản ra, Lâm Gai hỏi cô: "Cười gì thế?"
Khương Tư Ý mím môi, ghé sát vào tai chị thì thầm: "Em nhớ lại lần đầu mình... hôn nhau. Lạ thật, sao tự nhiên ôm nhau rồi hôn nhỉ."
Lạ lạ kỳ kỳ mà khéo tới nỗi khó tin, kiểu ông bà dựa.
"Đâu có."
"Hả?"
"Nụ hôn đầu của chị với em, không phải lần đó."
Khương Tư Ý bị đánh úp.
"...Hả? Thế... là lúc nào?"
Đúng lúc đó, Đoạn Ngưng và giám đốc Ngô nhào tới, chen hai cô dâu vào giữa để chụp thêm một lượt ảnh. Lâm Gai cười, nhất quyết không hé răng nửa lời.
Mặt Khương Tư Ý thì cười, nhưng trong đầu là một mớ dấu chấm hỏi, vắt óc cũng không nghĩ ra nổi.
Không phải lần đó?
Vậy nụ hôn đầu tiên là lúc nào?
Chết thật, không lẽ mình từng mất trí nhớ à?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro