Chương 13
Trong phòng không khí đặc biệt yên tĩnh.
A Linh nghĩ thầm: Người này nhất định đang giả ngu.
Thật không rõ vì sao lão đại lại đột nhiên thay đổi thái độ, đêm qua còn tự mình ra tay bắt giữ tiểu tặc này, hôm nay lại lấy lễ chiêu đãi.
Nàng cẩn thận đánh giá Nhan Chiêu, ngoại trừ lôi thôi giảo hoạt, nhìn không ra còn gì đặc biệt nữa.
Phong Cẩn ngây ra giây lát, lắc đầu cười khẽ, thay đổi lý do thoái thác: “Tại hạ đối với nguyên nhân khiến cô nương lên núi rất là tò mò, không biết cô nương có thể chia sẻ hay không?”
Nhan Chiêu bưng lên canh cá được nấu đến trắng bệch uống một mồm to, liếm liếm môi: “Ta nghe nói các ngươi thường xuyên xuống núi cướp đoạt lương thực, nhà kho khẳng định có rất nhiều đồ ăn, cho nên mới đi lên nhìn thử.”
Phong Cẩn như suy tư gì, A Linh lại giận mà vỗ bàn, chửi ầm lên: “Nói hươu nói vượn! Chúng ta chưa bao giờ xuống núi cướp bóc! Lương thực trong kho đều là chúng ta chính mình tìm kiếm, ở sau núi trồng mới có! Ngươi trộm đi hai khối thịt kia, là lợn rừng lão đại tự tay săn !”
“A Linh!” Phong Cẩn lạnh giọng quát bảo nàng ngưng lại, “Bình tĩnh một chút! Ngươi còn vô lễ liền đi ra ngoài!”
A Linh không phục lắm, cãi lại: “Chính là nàng……”
Phong Cẩn lạnh giọng: “Câm mồm!”
Bởi vì Nhan Chiêu tự nhiên bị la, A Linh cắn môi, đôi mắt đỏ lên, giận dỗi mà quay đầu sang một bên.
Thấy nàng ủy khuất, Phong Cẩn bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu hòa hoãn chút: “Ta hôm nay mở tiệc là muốn giải quyết vấn đề, đã có hiểu lầm, đương nhiên cần biết rõ nguyên nhân.”
A Linh vẫn cứ tức giận, dùng cái ót hướng về nàng.
Phong Cẩn không hề khuyên bảo, quay đầu nhìn về phía Nhan Chiêu: “Còn không biết xưng hô với cô nương thế nào?”
Nhan Chiêu cho chính mình rót một chén rượu, nếm một ngụm, nàng cay đến le lưỡi.
Nghe được đáp: “Ta kêu Nhan Chiêu.”
“Nhan Chiêu.” Phong Cẩn lặp lại một lần, gật đầu, “Nhan cô nương, A Linh tuy rằng hơi manh động, nhưng lời nàng nói tất cả đều là thật.”
“Sơn trại chúng ta chưa bao giờ xuống núi cướp bóc, chỉ ở trong núi nơi đầy rẫy mãnh thú này thế bá tánh trông coi gia cầm gia súc, chúng ta cũng chỉ dựa công sức thu một ít thù lao.”
Nhan Chiêu đối những việc này nửa phần không quan tâm, lại nhấp ít rượu, cảm nhận được mùi vị và hương thơm, thuận miệng hỏi: “Vậy các ngươi trong trại có ai kêu Hắc Thiên Bá?”
“Hắc Thiên Bá?”
Phong Cẩn nhướng mày, tựa hồ đã hiểu rõ.
A Linh trong nháy mắt thần sắc đột ngột biến đổi, khuôn mặt đen tối, một tiếng răng rắc đã đem chiếc đũa trong tay bóp gãy.
Nhan Chiêu nghe thấy động tĩnh, lỗ tai giật giật, không rõ nguyên do nhìn sang nàng.
Phong Cẩn ngón cái vuốt ve miệng ly, cân nhắc giây lát liền trả lời: “Trước kia trong sơn trại đúng là có người tên Hắc Thiên Bá.”
Người này thân phận không tầm thường, chính là trại chủ đời trước của sơn trại, là một tên thổ phỉ thật sự, làm người gian tà xảo trá, tàn nhẫn thích giết chóc.
Hắc Thiên Bá không biết từ đâu được cơ duyên, tu luyện tà công, chiếm sau núi làm vua, thuộc hạ toàn là một đám tam giáo cửu lưu tà sĩ, thường xuyên quấy rầy thôn dân dưới chân núi.
Nhưng hai năm trước Phong Cẩn ra ngoài du ngoạn, khi qua ngọn núi này thấy Hắc Thiên Bá khinh nam bá nữ, liền thuận tay đem hắn giết vì dân trừ ác.
Nhưng những người trước đây bị Hắc Thiên Bá ức hiếp họ không quen biết ai, không chỗ để đi, liên tục quỳ xuống đất khẩn cầu Phong Cẩn thu lưu.
Phong Cẩn liền dứt khoát ở lại trong trại, từ đó về sau, quy củ sơn trại liền hoàn toàn sửa đổi.
Mấy năm nay thế gian chiến loạn thường xuyên, trong trại lại tiếp tục tiếp nhận một đám bá tánh trôi giạt khắp nơi trốn đến trong núi, mới có quy mô như hiện giờ.
Nhan Chiêu đối việc thế gian không chút nào quan tâm chỉ lo ăn, tiểu hồ ly không biết khi nào dò đầu ra, cằm lười biếng mà ghé vào trên bàn, nghe Phong Cẩn kể lại lai lịch của sơn trại .
“Chuyện này thật sự kỳ quặc.” Phong Cẩn giọng ôn hoà nói, "Tính cả Nhan cô nương, nhiều ngày nay đã có vài nhóm tu sĩ tiên nhân đi đến núi này, lúc đầu ta vốn tưởng rằng mục đích của Nhan cô nương cùng bọn họ giống nhau, hiện giờ xem ra, thật sự là hiểu lầm.”
A Linh nghe Phong Cẩn nói rõ từ đầu đến cuối, cũng nhớ lại nguyên do lúc trước chính mình tới trên núi, trong lòng cảm khái, cũng không còn tức giận như vừa rồi.
Thấy Nhan Chiêu đang choáng váng, bộ dáng không quá tập trung, A Linh nhịn không được nhắc nhở: “Chúng ta lão đại đang nói với ngươi a! Ngươi rốt cuộc có đang nghe hay không?”
Nhan Chiêu đối lời nàng nói không có phản ứng.
Lạch cạch một tiếng, chén rượu rơi xuống đất, Nhan Chiêu đầu gục xuống, suýt nữa đã đem hồ ly đè bẹp.
Tiểu hồ ly từ trong lòng ngực nàng chuồn ra tới, quay đầu liền thấy, gương mặt Nhan Chiêu đỏ bừng, ghé vào trên bàn ngủ rồi.
Nàng chưa từng uống rượu, mới biết mùi vị, nên tham lam uống thêm hai ly, ngắn ngủn chốc lát đã bất tỉnh nhân sự.
A Linh tức giận đến nắm chặt nắm tay: “Nàng người này sao lại như vậy?!”
Lão đại còn nói nàng vô lễ, Nhan Chiêu mới thật là thô bỉ!
“Không sao.” Phong Cẩn giơ tay ngăn lại A Linh, "Để nàng ngủ đi.”
Nàng tầm mắt từ trên người bạch hồ lướt qua, đột nhiên đứng dậy, đi đến trước bàn Nhan Chiêu, tự mình khom lưng đem Nhan Chiêu bế lên.
Nhan Chiêu ăn nhiều nhưng thân mình lại gầy đến lộ cả xương, ôm vào trong ngực nhẹ như không có gì.
A Linh kinh hãi: “Lão đại!”
Tiểu hồ ly cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lông mi xinh đẹp màu trắng nhấp nháy hai lần, đứng dậy đi theo Phong Cẩn ra ngoài.
Phong Cẩn ôm Nhan Chiêu ngang qua trước mắt mọi người, vài người ở trong trại tập luyện sôi nổi quay đầu lại, nhìn một màn này liền kinh ngạc đến rớt cằm.
Rõ ràng tối hôm qua lúc đại đương gia đem Nhan Chiêu bắt trở về còn xách nàng cổ áo, hôm nay không chỉ nhiệt tình chiêu đãi, còn tự mình ôm Nhan Chiêu trở về phòng.
Chờ Phong Cẩn đi xa, nhóm người mới hoàn hồn sau đó oanh tạc, lén lút sôi nổi suy đoán rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao thái độ của đại đương gia đối Nhan Chiêu chuyển biến lớn như thế?
Phong Cẩn ôm Nhan Chiêu về viện cũ, đem Nhan Chiêu đặt lên giường, sau đó đối A Linh nói: “Đi phòng ta tìm một bộ chăn gối tới đây, dạo này trên núi lạnh, giúp Nhan cô nương lấy bộ nào dày chút.”
A Linh không thể tin được, nhìn Phong Cẩn lại nhìn Nhan Chiêu đang ngủ say sưa, tự nhiên không hiểu được đau lòng.
Nàng trầm mặc, gục đầu xuống không rên một tiếng liền đi.
Chờ A Linh ra tiểu viện, Phong Cẩn quay đầu tìm linh hồ bên cạnh.
Tiểu hồ ly thay đổi vừa nãy lười biếng, ngồi xổm ở tiểu ghế tròn cạnh giường.
Nó chỉ ngồi ở chỗ đó, tư thái đoan trang, thần sắc trầm tĩnh, khí chất lộ ra vài phần ưu nhã.
“Sư tỷ.” Phong Cẩn mở miệng, không nghe lời khuyên đêm qua của Nhậm Thanh Duyệt, vẫn cứ lấy sư tỷ xưng hô, “Người khiến các ngươi lên núi phi thường khả nghi, bọn họ khẳng định có mục đích khác.”
Điểm này, Nhậm Thanh Duyệt đương nhiên cũng nhìn ra.
Nàng nhớ tới một người.
Từ trong miệng người nọ, có lẽ có thể tìm ra ít manh mối.
Tiểu hồ ly khéo léo nhảy xuống ghế đẩu, đi tới cạnh cửa, cái đuôi trái phải nhẹ nhàng đong đưa, hướng Phong Cẩn nâng nâng cằm.
Phong Cẩn lập tức hiểu ý nó, theo nó ra khỏi phòng.
Mấy nam nhân ghé vào một khối khe khẽ nói nhỏ, về nguyên nhân khiến Phong Cẩn thay đổi thái độ đối Nhan Chiêu, đã nghĩ được bảy tám phiên bản.
A Linh ôm chăn gối ra tới, vừa lúc nghe được một người trong đó nói: “Ai, ta hình như đã hiểu!”
Bên cạnh có người nói tiếp: “Ngươi hiểu cái gì?”
"Chuyện đó nha!” Người nọ hướng phòng cho khách Nhan Chiêu ở chu môi, “Trước đây không phải có tên tú tài động tâm với lão đại chúng ta, kết quả cùng ngày đã bị lão đại đuổi xuống núi, lão đại chúng ta nữ trung hào kiệt, khí thế hơn cả núi sông, làm gì có nam nhân nào có thể vào mắt nàng, có thể hay không……”
Hắn nói đến một nửa, khóe mắt thoáng thấy Phong Cẩn từ trong viện ra tới, bỗng chốc bị sặc nước bọt, giả ho khan không nói nữa.
Nhưng người bên cạnh hắn còn chưa nghe được kết luận, nóng nảy: “Có thể hay không gì nha? Ngươi nói rõ ràng đi chứ!”
Phong Cẩn nghe thấy trong viện ầm ĩ, nhưng nàng không quá để ý, theo sát bước chân của tiểu hồ ly xuyên qua đình viện.
Không bao lâu, các nàng vào phòng chất củi.
Là căn phòng hôm qua giam giữ Nhan Chiêu, bên trong còn có hai người, cũng nói chính mình là đệ tử Phất Vân Tông.
Tiểu hồ ly nâng móng vuốt nhỏ, đẩy ra cửa phòng.
Hai người Lận Siêu hôn mê cả ngày, mới vừa tỉnh không lâu.
Lạc Kỳ đang lải nhải giận mắng Nhan Chiêu là phản đồ, hắn đem những từ thô tục có thể nghĩ được đều mắng một lần.
Lúc này, cửa phòng bỗng chốc đẩy ra, một chùm sáng chiếu vào người bọn họ.
Lạc Kỳ theo bản năng quay đầu.
Thấy rõ người tới, sắc mặt hắn thoáng chốc trắng bệch, run lập cập.
·
Trong viện nam nhân chờ Phong Cẩn bóng dáng đi xa, hoàn toàn nghe không được, lúc này mới đè thấp giọng: “Ta hoài nghi, lão đại chúng ta thích nữ nhân!”
Mấy nam nhân nghe tám chuyện đôi mắt mở lớn, hai mặt nhìn nhau.
Trường hợp an tĩnh giây lát, bọn họ liếc lẫn nhau, thế nhưng trăm miệng một lời: “Không phải không có khả năng a!”
“Chính là……” Có người đưa ra ý kiến, “Tiểu cô nương kia lời nói cùng việc làm đều thô lỗ, còn lén tiến vào trại chúng ta trộm đồ vật, lão đại sao có thể thích nàng?”
Phản đối ý kiến cũng có người tán thành, mọi người lại sôi nổi quay đầu, xem người đưa ra quan điểm sẽ phản bác ra sao.
Lại thấy người nọ khóe miệng hơi nâng, dào dạt đắc ý: “Chuyện này ngươi đương nhiên không biết! Hôm qua ta tận mắt nhìn thấy, vị cô nương kia cũng rất xinh đẹp.”
Người xung quanh tò mò: "Đẹp cỡ nào, còn có thể xinh đẹp hơn A Linh ?”
“A Linh tính cái gì?” Nam nhân hừ một tiếng, cao thâm khó đoán mà nói, "Thiếu hiểu biết, ta dám khẳng định, nếu cô nương kia đổi bộ y phục, đem tóc chải lên, nhất định khiến các ngươi nhìn với con mắt khác.”
Mọi người dù tò mò, lại không có chứng cứ xác thực, hiếu kỳ hướng nơi Nhan Chiêu ở nhìn, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể thổn thức chuyển qua đề tài khác.
A Linh ôm chăn gối tránh ở sau tường, hàm răng cắn chặt khiến môi đập vỡ, nếm đến một ít chua xót.
Nàng không phải cố ý nghe lén, từ nơi này ngang qua, bước chân không biết vì sao liền dừng lại.
Giờ phút này lòng nàng như ngâm trong lu giấm, khó chịu nói không nên lời .
Chờ mấy nam nhân bên kia tường ồn ào tan đi, nàng mới sửa sang lại tâm tình, ôm chăn gối vào phòng Nhan Chiêu.
Nhan Chiêu đã ngủ say, A Linh dựa theo Phong Cẩn phân phó đem chăn đắp lên người nàng.
Sau khi đè kỹ góc chăn, tầm mắt nàng vô ý nhìn vào mặt Nhan Chiêu.
Gương mặt Nhan Chiêu bị mái tóc rối che đậy, nàng tóc mọc như cỏ dại vậy, chưa bao giờ chăm chút, quá dài liền tùy tiện cắt một đoạn, đuôi tóc lộn xộn, không chỉ không vấn tóc, quần áo cũng lỏng lẻo, nói chung không đứng đắn gì hết.
Ma xui quỷ khiến, A Linh duỗi tay vén tóc Nhan Chiêu lên.
Bên dưới mái tóc rối là một gương mặt trái xoan thanh tú, ngũ quan phá lệ tinh xảo, lông mi dày cong mà uyển chuyển, màu da ban đầu ảm đạm do uống rượu nên lộ ra hồng nhạt, như dương chi bạch ngọc, hồng hào mềm mịn.
Nàng mũi vểnh cao, môi dày mỏng vừa phải, hình dạng đẹp, no đủ, hơi hồng nhạt.
Giống như lời người vừa nãy, nếu Nhan Chiêu vấn tóc trang điểm, nhất định kinh diễm.
Mặc dù A Linh không thích Nhan Chiêu, nhưng nhìn kỹ gương mặt này, cũng sinh không ra nửa phần ghen ghét.
Thậm chí sẽ nhịn không được nghĩ, được trời cao yêu quý, vốn nên được rất nhiều người yêu thương, tại sao lại nàng có bộ dạng nghèo túng như vậy.
Phong Cẩn sinh lòng trắc ẩn, yêu thương Nhan Chiêu, thậm chí…… Động tâm, một chút cũng không kỳ quái.
A Linh thu tay, lau lau đôi mắt.
Nàng đứng dậy, trước khi đi còn giúp Nhan Chiêu đắp kỹ chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro