Chương 5
Tất Lam nắm lấy bả vai Nhan Chiêu lắc lắc: “Ngươi muốn chết sao?! Đem thịt rắn nhổ ra a!”
Nhan Chiêu bị lay đến choáng váng đầu, không khách khí mà đẩy nàng ra .
Tất Lam không ngờ Nhan Chiêu thân thể tuy gầy yếu lại có thể dùng lực đẩy nàng phải lùi vài bước mới đứng vững.
Nhan Chiêu không phản ứng nàng, trầm mặc mà thu hồi nồi chén, dập tắt lửa, xoay người một mình đi vào rừng cây.
“Nhan Chiêu!” Tất Lam vội vàng đuổi theo.
Cổ tay bị người giữ chặt, Nhan Chiêu không thể không dừng lại bước chân.
“Phía trước việc ta xin lỗi ngươi, nhưng hiện tại ngươi ăn vào rắn là kịch độc khả năng nguy hiểm đến tánh mạng, ta không thể trơ mắt nhìn!” Tất Lam gấp gáp, nói xong liền đem Nhan Chiêu kéo trở về, “Ngươi nhanh chóng cùng ta đi gặp đại phong chủ, thỉnh hắn giúp ngươi giải độc!”
Nhan Chiêu chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Nàng dùng sức đẩy ra tay Tất Lam, trên mặt trực tiếp viết không kiên nhẫn ba chữ: “Ta chết hay sống, có liên quan gì đến ngươi?”
Tất Lam bị hỏi đến nghẹn họng, khi bừng tỉnh Nhan Chiêu đã đi xa.
“Ai, thật là!” Tất Lam nhớ tới ý đồ của bản thân khi đến, nàng lời nói còn chưa xong đâu.
Trước mắt Nhan Chiêu cùng nàng không thân, hơn nữa trước đây là nàng sai, không còn cách khác, Tất Lam chỉ có thể trước đi Ánh Tiên Cư, đem việc này bẩm báo Nguyên Dịch.
Lại không ngờ Nguyên Dịch sau khi nghe xong lại vẫy vẫy tay, không chút nào để ý: “Không sao, một con rắn nhỏ thôi, độc không chết nàng.”
Tất Lam vẻ mặt mộng bức.
Kim Đan kỳ tu sĩ bị Ngũ Độc Xà Vương cắn một ngụm không kịp thời chữa trị cũng không nhất định có thể giữ được mạng, Nhan Chiêu trong cơ thể linh khí thưa thớt, thậm chí còn chưa đạt Trúc Cơ!
Nguyên Dịch trong lòng suy nghĩ đến việc khác, bối rối mà xoa xoa giữa mày, lầm bầm lầu bầu: “Duyệt nha đầu nhiều ngày không biết chạy đến chỗ nào, đi một lần chủ phong liền không trở về, phải chăng là bị tiểu tử thúi Kiếm Thành kia mượn cớ luận kiếm mà ngăn lại?”
Hắn mở nắp lư hương, hướng bên trong bỏ thêm ít hương phấn, sau đó lại nói: “Xem ra, ngày mai ta vẫn phải chính mình đi một chuyến.”
Ngày hôm sau, Nhan Chiêu tỉnh ngủ phát hiện chính mình lơ lửng giữa không trung, lại bị người như xách gà con cầm ở trong tay.
Lần này người bắt nàng là cái đạo sĩ, một thân đạo bào màu xanh đen tẩy đến trắng bệch, trong tay làm bộ làm tịch cầm phất trần, chỉ xem hoá trang quả thật cũng có vài phần tu sĩ tu tiên.
Chẳng qua nam nhân này mặt trắng lại không râu, nam sinh nữ tướng, bởi vì tướng mạo quá mức xuất chúng, cái này đạo bào mặc ở trên người hắn lại chẳng ra gì cả.
Cũng không phải lần đầu bị đối xử như vậy, Nhan Chiêu tập mãi thành thói quen.
Đạo sĩ là kẻ không chịu ngồi yên, còn chủ động hướng nàng nói chuyện: “Ngươi không hiếu kỳ chúng ta phải đi đâu sao?”
Nhan Chiêu: “……”
“Ngươi không phải luôn chán ghét trong tông sinh hoạt sao?” Đạo sĩ không chê nàng, lẩm bẩm đem có thể nói đều nói ra hết, “Vì thế ta suy nghĩ ra biện pháp đưa ngươi xuống núi.”
Nhan Chiêu: “……”
“Ai nha, ngươi không cần cảm tạ ta, coi như ta làm việc thiện tích đức. Ngươi nếu là may mắn không chết, ngày sau cho ta thắp nhiều chút nhang là được.”
Nhan Chiêu: “……”
Nàng ngước mắt lên.
Từ phía này nhìn không thấy biểu tình trên mặt đạo sĩ kia, nhưng nghe giọng điệu có thể cảm nhận được đối phương không thèm che giấu đắc ý.
Nhan Chiêu nghĩ thầm: Rốt cuộc có thể ném đi nàng loại này đại phiền phức, hẳn là nên cao hứng.
Chớp mắt bọn họ liền đến chủ phong, hắn bước lên bậc thang thẳng tiến đỉnh núi.
Trong mắt xuất hiện hình vuông bạch ngọc đài, ngọc bia cạnh lối vào có khắc dòng chữ: Đài quan sát.
Đài chung quanh đứng vài vị trưởng lão, đang nói chuyện luận đạo, phía sau mỗi vị trưởng lão đều có một đệ tử không rời nửa tấc đi theo.
Đối Nhan Chiêu mà nói, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, nàng 300 năm đều không có rời khỏi Thiên Châu Phong, càng đừng nhắc đến chủ phong đài quan sát chỗ này liền thân truyền đệ tử đều không thể tùy ý ra vào.
Bất quá, thực mau Nhan Chiêu từ trong đám người nhìn thấy mấy gương mặt quen mắt.
Trong đó liền có vị nữ đệ tử thích xen vào việc người khác kia.
Nguyên Dịch mang theo Nhan Chiêu đại diện Thiên Châu Phong, đi được nghênh ngang, không e dè ánh mắt người khác.
"Thì ra nàng chính là Nhan Chiêu, ta từng nghe sư phụ nhắc tới quá, một cái phế vật, tu hành 300 năm còn không thể Trúc Cơ, thật mất hết chúng ta Phất Vân Tông thể diện!”
“Dù sao Thiên Châu Phong danh ngạch cũng còn trống, Nguyên Dịch Tiên Tôn chắc cũng muốn thoát khỏi tai tinh này mới làm nàng xuống núi rèn luyện.”
"Chút tu vi này, xuống núi cũng là một con đường chết.”
“Khó nói, kẻ xui xẻo thường sống lâu, giống nàng như vậy, còn không bằng chết cho xong.”
Nhan Chiêu tu vi không cao, lỗ tai lại tốt, những lời bọn họ tự cho là đúng dù có nói nhỏ, nàng lại nghe được không sót một chữ.
Đạo sĩ bên cạnh nàng đương nhiên cũng nghe thấy, nói thẳng ra các đệ tử khe khẽ nói nhỏ, mỗi một vị trưởng lão tại đây đều nghe được rõ ràng.
Tuy nhiên không ai sẽ đứng ra ngăn lại.
Nhan Chiêu cũng không lên tiếng, giữ nguyên một khuôn mặt giả làm người trong suốt.
Nhưng nàng vẫn lưu cái tâm nhãn, bất động thanh sắc quan sát chung quanh.
Sau lưng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, đứng đầu là Thiên Châu Phong đại trưởng lão thân truyền đệ tử Lạc Kỳ.
Còn lại vài người nàng không quen biết, nhưng từ trên người quần áo có thể đoán được, bọn họ lần lượt đến từ Địa Linh Phong cùng Huyền Kính Phong.
Trong đài quan sát một góc, vài tên đệ tử của Hoàng Âm Phong an tĩnh, đối mọi việc đều không quan tâm.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Nữ đệ tử mới tới bị Lạc Kỳ cầm đầu mấy cái đồng môn cô lập, lại cùng Hoàng Âm Phong các đệ tử không thân, bởi vậy chỉ có thể lẻ loi một người đợi.
Nguyên Dịch đem Nhan Chiêu thuận tay ném xuống dưới đài, Tất Lam lập tức tiến lên: “Nhan sư muội!”
Thân mật đến dường như các nàng ở giữa mâu thuẫn không tồn tại. Nhan Chiêu mắt nhìn thẳng, từ nàng trước người đi qua, Tất Lam xấu hổ.
Bất quá trong lòng nàng hơi ngạc nhiên, hôm qua nàng chính mắt thấy Nhan Chiêu ăn thịt rắn chứa kịch độc, nghe Nguyên Dịch nói không có việc gì thời điểm còn nửa tin nửa ngờ, hiện tại thấy Nhan Chiêu sắc mặt hồng hào, xà độc đối nàng nửa phần cũng không ảnh hưởng, thật đúng không thể không thừa nhận tất cả là do chính mình nhìn việc chưa đủ nhiều.
Quả nhiên Thiên Châu Phong nhiều người tài giỏi, vị này Nhan sư muội tuyệt không giống Lạc sư huynh bọn họ nói như vậy vô dụng.
Lần này đệ tử xuống núi rèn luyện cuối cùng đều phải tham gia tiên môn đệ tử đại hội, tông môn các vị trưởng lão thập phần coi trọng, đặc biệt tổ chức buổi nghi thức tiễn đưa .
Các vị trưởng lão từng người lên đọc diễn văn, trưởng lão nói xong tông chủ lại nói, qua lại đã tốn hai canh giờ, từ khi mặt trời mới mọc đến giữa trưa ánh nắng chói chang chiếu vào đầu, Nhan Chiêu đứng ngủ được hai giấc, bọn họ vẫn nói chưa xong.
Dưới đài các trưởng lão nhắm mắt rồi lại mở mắt, phía sau đệ tử liên tiếp lau mồ hôi, lúc này Bộ Đông Hầu mới nói đến trọng điểm.
“Tiên môn đệ tử đại hội cần cầm tín vật đặc thù mới có thể tham gia, Vân Đỉnh Tiên Minh đã trước tiên an bài các cao thủ ẩn náo sẵn trong giang hồ, các ngươi chỉ cần tìm được bọn họ, khiêu chiến rồi đánh bại, là có thể đạt được đại hội tín vật.”
Vừa nói, hắn ngừng lại, “Bổn tọa tự nhiên hy vọng ở tiên môn đệ tử đại hội, Phất Vân Tông đệ tử đều có thể có tên trên bảng, nhưng cũng phải nhắc nhở các vị, giang hồ hiểm ác, đao kiếm không có mắt, bất kỳ thời điểm nào cũng cần lượng sức mà làm, đừng tham lam nhất thời, minh bạch sao?”
Các đệ tử cùng hô to: “Minh bạch!”
Nhan Chiêu không cho là đúng mà trợn trắng mắt.
Trước khi xuống núi, tông chủ làm các phong phong chủ đưa cho các đệ tử bản đồ, la bàn, mấy tờ truyền âm phù cùng một ít tu luyện đồ vật.
Mấy pháp khí cấp bậc nhập môn này tu vi cao đệ tử coi thường, còn tu vi quá thấp lại không dùng được, Tất Lam vừa vặn giữ lại pháp khí của tân đệ tử Trúc Cơ kỳ.
Còn Nhan Chiêu ai đến cũng không cự tuyệt, mặc kệ nó là thứ rách nát gì, chỉ cần đưa tới trong tay nàng, chính là đồ vật của nàng.
Buổi tiễn đưa kết thúc, đệ tử các phong còn muốn giả vờ theo phép tắc từ biệt, chúc nhau rèn luyện thuận lợi gì đó.
Nhan Chiêu không vướng bận, trở thành người đầu tiên xuống núi.
Nàng thân ảnh dần biến mất ở con đường trong núi, Đạo Linh Tiên Tôn liếc Nguyên Dịch một cái: “Ngươi thật sự nhẫn tâm? Nàng là ngươi cháu ngoại gái a.”
Nguyên Dịch đổi ngày thường hiền lành, lạnh lùng nói: “Nếu không có Nhan Chiêu, Nguyên Thanh sẽ không phải chết. Ta là tiên môn người , đương nhiên sẽ nhìn xa trông rộng, không có gì đáng vui mừng cũng chẳng có gì phải buồn, ta Nguyên Dịch tuyệt không sẽ vì mong muốn của bản thân dẫm lên Nguyên Thanh vết xe đổ.”
Lời này rơi vào Bộ Đông Hầu trong tai, Bộ Đông Hầu buồn bã thở dài: "Ngài vì đại nghĩa, Nguyên Thanh Tiên Tôn nếu có một nửa tâm tư như ngài cũng không đến nỗi rơi vào kết cục như thế.”
·
Trên đường xuống núi , trước sau đều có người không nhanh không chậm mà đi theo Nhan Chiêu, cùng nàng cách nhau ước chừng một trượng.
Bỗng nhiên Nhan Chiêu dừng bước, phía sau tiếng bước chân cũng dừng lại.
Quay đầu lại, quả nhiên là nữ đệ tử lạc đơn kia.
Nhan Chiêu sắc mặt không tốt, dù chưa mở miệng, nàng biểu tình đã hiện chán ghét.
Tất Lam bị nàng lạnh lẽo ánh mắt nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, lại vẫn là ôm một tia hy vọng mở miệng: “Dưới chân núi yêu thú giết người bừa bãi, hung hiểm khó lường, ta tưởng cùng Nhan sư muội kết bạn đồng hành, cùng nhau cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Nhan Chiêu cảm thấy người này thật đúng là không thể hiểu được.
Lặp đi lặp lại nhiều lần lôi kéo làm quen, tuyển ai không tốt lại muốn cùng nàng kết bạn, là có ý đồ gì?
Huống hồ, nàng không tính toán đi tham gia cái gì tiên môn đệ tử đại hội, hôm nay rời đi Phất Vân Tông, nàng sẽ không bao giờ trở về nữa.
Nàng nghĩ như thế nào, liền nói như thế đó: “Ta không cần đồng bạn.”
Tất Lam còn tưởng lại khuyên: “Chính là……”
Nhan Chiêu đã xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Đừng lại đi theo ta.”
·
Ném rớt cái đuôi, Nhan Chiêu rốt cuộc thuận lợi xuống núi.
Phất Vân Tông chân núi có một khu rừng trúc, nghe nói cánh rừng này là Phất Vân Tông Tổ sư gia dựa theo ngũ hành bát quái bố trí, dễ ra nhưng không dễ tiến vào.
Đợi sau này các đệ tử rèn luyện trở về, tới gần cánh rừng này, còn cần đến trưởng lão quen thuộc trận pháp ra tới tiếp ứng.
Đối việc này Nhan Chiêu không chút nào để ý.
Nàng tiếp tục hướng ngoài rừng đi, bỗng nhiên lỗ tai run nhẹ, nghe được một trận âm thanh kỳ quái từ đám cỏ phát ra.
Chỉ một lúc, một đạo bóng trắng chui ra từ trong bụi cỏ, như một tia chớp từ trước mắt nàng lướt qua.
Trong chớp mắt, Nhan Chiêu thấy rõ ràng, đó là một con linh hồ.
Hiếm khi thấy linh hồ màu trắng, nó bên ngoài cực kỳ xinh đẹp, màu bạc lông tóc dưới ánh mặt trời phản chiếu ra nhàn nhạt ánh sáng màu vàng.
Nhưng nó lông dưới bụng bị dính máu, bước đi vội vã, hoảng sợ không kịp chọn đường giống có người ở truy nó.
Nhan Chiêu nhìn lên, cảm giác vài đạo hơi thở mạnh mẽ đang từ bốn phương tám hướng nhanh chóng đến gần.
Là càng cường đại hung thú, vẫn là người?
Nhan Chiêu cảm thấy, người khả năng lớn hơn chút.
Dù sao đây cũng là một con tiểu hồ ly xinh đẹp, người bình thường khó mà đối nó xuống tay.
Kia linh hồ chạy ra không xa, bỗng nhiên đụng vào một tấm lá chắn bằng không khí, nó bay ngược trở về còn quăng ngã một cái.
Nhan Chiêu dừng chân xem diễn.
Con đường phía trước bị vô hình lực lượng phá hỏng, linh hồ thân hình linh hoạt nhảy lên, không có một lát do dự nhanh chóng đi vòng lại.
Lúc này, nó thế nhưng lập tức hướng Nhan Chiêu vọt tới.
Linh hồ tốc độ cực nhanh, Nhan Chiêu mắt nhìn đến nó, thân thể lại không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, hồ ly vèo một phát từ nàng cổ áo chui vào, tàng tiến trong lòng ngực.
Trong rừng vài đạo hắc ảnh đang muốn lộ diện, lại nhanh chóng mai danh ẩn tích.
Nhan Chiêu đợi trong chốc lát, không thấy người tới.
Nàng bĩu môi, cúi đầu, duỗi tay nhéo một cục lông xù xù.
“Tiểu hồ ly, ngươi cái đuôi còn thò ra ngoài đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro