Chương 18: Nói về hoa linh lan ngọc trắng của Giác Quang
Những nông dân nuôi gà đó sao có thể không thèm bộ da lông của nàng được, cứ mỗi lần gặp là chỉ muốn rút gân lột da nàng.
Lung Minh nằm nghiêng trên giường, mái tóc bạc uốn lượn buông xuống như suối lạnh, nhìn hồ ly bên cửa sổ không chớp mắt.
Ánh mắt nàng ấy hơi u tối, cho dù ở địa phủ cõi âm cũng có thể thấy rõ mọi vật trong bóng đêm, bao gồm cả ánh mắt né tránh kia của hồ ly.
Thật đúng là con thú nhỏ, không thể che giấu được một chút gợn sóng ở trong lòng, tất cả đều hiện rõ trên gương mặt, ngay cả dáng vẻ ngoan ngoãn giả vờ cũng xen lẫn sự ương bướng chưa được Thiên Đạo dạy bảo.
Thật linh động, thật thuần khiết.
Hồ ly lặng lẽ nhìn Lung Minh, kỳ thật trong lòng đã nóng như lửa đốt.
Sao còn chưa đồng ý, tùy tiện đáp một câu cũng được, để nàng dễ suy nghĩ làm thế nào lì lợm la liếm ở lại.
Một lát sau, hồ ly nói: "Đại vương là yêu quái tốt nhất và lợi hại nhất mà tiểu nữ từng gặp, có đại vương ở đây, dù trời sập xuống cũng không sợ."
Lung Minh thờ ơ xì một tiếng, thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một hồ ly.
"Miệng lưỡi trơn tru? Ta thấy là mồm mép láu lỉnh."
Hồ ly gượng cười hai tiếng, "Có thể thấm vào lòng đại vương, mồm mép láu lỉnh mới tính là hữu dụng."
"Vậy ngươi cứ ở lại đi." Lung Minh khẽ nâng lòng bàn tay lên, vỗ nhẹ vào mép giường một cái, "Ta cũng không muốn một đêm trôi qua, ngươi đã bị dọa mất hồn."
Diệu kế trong bụng Trạc Tuyết chưa kịp dùng, nàng nghe vậy sửng sốt.
Thế là đồng ý rồi sao, nàng đã hóa thành mỡ thấm vào lòng Lung Minh?
Nghe không giống giả, hồ ly bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đến gần giường. Hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, nàng vọt người nhảy lên đệm giường.
Nhưng nàng không dám được voi đòi tiên, nằm cuộn tròn ở cuối giường không nhúc nhích, còn cắn chặt chóp đuôi của mình để khỏi nói mê giữa đêm.
Như thế này làm sao không tính là cùng giường chứ, chỉ chưa cùng gối mà thôi. Quả nhiên hồ ly càng to gan lớn mật bao nhiêu, thiện cảm càng tích cóp được bấy nhiêu.
Nếu Lung Minh không có một chút thiện cảm nào với nàng, chắc chắn sẽ không cho nàng ở lại.
Trong phòng lại tĩnh lặng không tiếng động, hổ không động thì hồ không động, xung quanh giống như không có một vật sống nào vậy.
Hổ yêu tóc bạc thật lâu mới nhắm mắt, đôi mắt đỏ ẩn vào bóng tối, sự sắc bén trên người đột nhiên thu lại.
Mơ mơ màng màng, Trạc Tuyết nhắm nghiền hai mắt chìm vào giấc mơ, trong mơ không phải là vườn đào, mà lại là Hoàng Thành phồn hoa náo nhiệt của thế gian.
Nàng tạm thời không cảm thấy giấc mơ thường xuyên và tương tự này có gì kỳ lạ, chỉ mơ hồ nghĩ, rốt cuộc nàng đến đây làm cái gì.
Nàng nghe thấy có người kể chuyện mới biết mình đang ở trong quán trà, nhưng quán trà này khác với quán trà trước kia. Trước mặt nàng toàn là vàng bạc châu báu, các loại bánh ngọt điểm tâm đặt trên đĩa, ngay cả bánh bơ giòn trên đĩa cũng tinh xảo chưa từng thấy.
Nhìn lại, bạch hổ đang nghỉ ngơi ở dưới chân, nó gác đầu trên hai chân hổ chồng lên nhau, dáng vẻ thật an nhàn, hoàn toàn khác với dáng vẻ phô trương trước đó.
Quán trà ở Hoàng Thành tốt hơn rất nhiều so với ở thị trấn, ngay cả người kể chuyện cũng kể sinh động và thú vị hơn.
Người đó không kể những chuyện nhỏ nhặt trong nhà, mà kể về nữ hiệp vô tình hay đạo sĩ thành tiên.
Từ thiên cung cho đến địa phủ, kể về sự khác biệt giữa tiên và yêu, rồi lại nói đến sự khác biệt giữa người và quỷ.
Nghe như vậy, dường như trong mơ còn có mơ, nàng đi theo giọng nói của người kể chuyện, du ngoạn khắp Cửu Châu vài vòng.
Sau đó, có thị vệ mặc áo đen vội vàng đến gần, không biết nói cái gì.
Trạc Tuyết nhìn thấy một chiếc muỗng bạc trượt xuống trước mặt, rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, khiến cho Bạch hổ từ từ mở mắt ra.
Nữ nhân làm rơi muỗng hốt hoảng đứng dậy, phía trên đôi giày gấm thêu hoa mực của nàng lộ ra mấy vòng tơ hồng, trên tơ hồng buộc hoa linh lan bằng ngọc trắng.
Đó là Giác Quang mà nàng mơ thấy lần trước.
Nhưng Giác Quang chưa kịp đi đã có thích khách vung đao múa kiếm xông tới, nàng sợ hãi muốn trèo ra cửa sổ, nhưng lại bị bạch hổ cắn vào góc váy.
Bạch hổ vốn ôn hòa hiền lành ngày thường lại cắn thích khách xông tới đến chảy máu đầm đìa.
Quán trà trở nên hỗn loạn, khách khứa la hét chạy ra ngoài, còn chưởng quầy cùng tiểu nhị không biết đã đi đâu rồi.
Thị vệ nhân cơ hội bắt sống toàn bộ những kẻ xâm nhập còn lại, bạch hổ nằm xuống liếm bàn chân, đầu móng vuốt của nó đỏ tươi, tất cả toàn là máu.
Có người lên tiếng.
"Hàn Tinh."
Không ai đáp lại, nhưng bạch hổ đang liếm láp móng vuốt kia hơi ngước đôi mắt lên.
Hàn Tinh có lẽ chính là tên của bạch hổ này.
Giác Quang nói: "Đa tạ ngươi bảo vệ ta, nhưng sau này đừng như vậy nữa."
"Nếu lại để người khác thấy bộ dạng khát máu như điên của ngươi, ta sẽ không giữ được ngươi đâu."
Một tiếng thở dài.
"Có hộ vệ ở đây, ta tuyệt đối sẽ không bị thương, ngươi cứ yên tâm."
Đôi mắt xanh biếc của bạch hổ rũ xuống, như thể nó không hiểu tiếng người, hoặc có lẽ là hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục thảnh thơi liếm móng vuốt.
......
Hôm sau bình minh, Trạc Tuyết ngáp một cái, liếc mắt thấy trên giường không có yêu quái nào, nàng ngạc nhiên tỉnh cả ngủ.
Bùa chú trói thân hẳn là đã được giải, nếu không nàng chưa chắc có thể tỉnh dậy sau giấc ngủ, chỉ cần Lung Minh đi xa hai bước, nàng sẽ bị đứt thành hai đoạn.
Trạc Tuyết hóa thành hình người, thong thả sửa sang lại mái tóc, một bên vừa nhìn ngó xung quanh.
Thế gian nói rất đúng, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Nàng đã đến Lăng Không Sơn, nhưng nàng vẫn chưa quan sát kỹ lưỡng tẩm điện của sơn chủ. Hiện giờ sơn chủ không ở đây, nếu nàng không xem thì quá thiệt thòi.
Khi Trạc Tuyết nhút nhát thì lá gan còn không bằng hạt bụi, nhưng khi đã mạnh dạn thì lá gan có thể to bằng trời.
Chỉ thấy trong tẩm điện của Lung Minh bày không ít tranh chữ, chữ viết rất đẹp, tranh vẽ cũng sống động như thật, nếu đổi lại là nàng, e rằng chỉ có thể để lại một dấu móng vuốt đen sì.
Nàng lục tung trong tủ một trận, cảm thấy không thú vị, vừa định co tay lại, bất chợt nhìn thấy phía sâu trong tủ giấu một món đồ vật.
Một chuỗi nho nhỏ, bị miếng lụa che khuất một nửa, không nhìn rõ là cái gì.
Trạc Tuyết dựng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc, mới lấy hết can đảm kéo miếng lụa ra, nhẹ nhàng vén một góc lên, sau đó nàng kinh ngạc cứng đờ.
Tơ hồng đỏ rực, không khác gì vừa được lấy ra từ thùng nhuộm, ngọc trắng trên tơ hồng long lanh không tì vết, tựa như một mảnh nhỏ được mài giũa từ mặt trăng, sáng trong bóng mịn.
Mỗi hoa linh lan xâu trên tơ hồng đều giống hệt nhau, bên trong trống rỗng không có lõi chuông.
Trạc Tuyết không hề nghĩ ngợi giơ tay lên muốn búng vào trán mình một cái, nàng nhắm chặt mắt, khi hai ngón tay gần chạm vào trán thì không kìm được mà giảm lực lại, sợ làm đau mình.
Vẫn hơi đau, xem ra không phải đang nằm mơ.
Ngọc trắng trong tay được phủ một lớp dầu bóng mịn, các đường chạm khắc ở bên mép đã mờ đi, rõ ràng là thường xuyên bị người khác cầm trên tay thưởng thức đến mức hình thành lớp bóng loáng.
Trạc Tuyết hoang mang, Lung Minh chưa từng đề cập đến tơ hồng và ngọc trắng này, không lẽ nàng vô tình mơ thấy.
Hay giấc mơ đó không phải là mơ, giống như suy nghĩ ban đầu của nàng, là do nàng chưa uống hết canh Mạnh Bà?
Nàng là người xem kịch nhưng cũng ở trong vỡ kịch, vậy rốt cuộc nàng là ai? Không thể nào là Giác Quang được, nàng và Giác Quang không hề có điểm tương đồng nào.
Trạc Tuyết hoảng hốt, nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài, nàng vội vàng đặt miếng lụa trở lại trong tủ, rồi rón ra rón rén đi đến mở cửa.
Bữa tiệc quần yêu chưa kết thúc, hôm qua có một số yêu rời núi, hôm nay lại có khách mới đến.
Bàn tiệc đã đầy ắp chỗ, các yêu quái ăn uống linh đình, cười nói không ngớt.
Trạc Tuyết liếc nhìn về phía đại điện, thầm nghĩ chắc Lòng Minh lại đang ngồi lẻ loi ở trong điện, nhưng Lan Huệ đâu, Lan Huệ đã đến hay chưa?
Cánh cửa điện đóng chặt khiến người khác thực sự muốn tìm hiểu, những hoa văn kỳ quái không rõ ràng trên cửa chắc chắn là hoa Mạn Đà La làm rối loạn tâm trí.
Yêu chủ đến từ Tuyệt Minh Lĩnh vẫn còn ở đây, nàng ấy luôn nhớ đến những lá bài hôm qua, thấy hồ ly xuất hiện thì lập tức vẫy tay nói: "Hồ ly lại đây, hôm qua chơi chưa thỏa thích, hôm nay tiếp tục."
Trạc Tuyết không tập trung, chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nhưng nàng cũng không muốn đắc tội với đại yêu, đành phải cố nén một hơi, miễn cưỡng bước đến.
Côn Vũ lấy những bài lá mới làm từ trong tay áo ra, cười nói: "Đừng nhìn nữa, yêu chủ nhà ngươi đang bận nói chuyện với yêu khác."
Trạc Tuyết bất an trong lòng, thầm nghĩ vị yêu khác đó chắc không phải là Lan Huệ chứ.
Nàng nhận lấy những quân bài chạm ngọc mới, hồn vía lên mây nói: "Hay hôm nay chúng ta chơi kiểu khác đi."
Nửa khuôn mặt của Côn Vũ giấu trong đầu lâu, nhìn trông âm u quỷ dị nhưng thái độ của nàng ấy rất hào phóng, gật đầu nói: "Ngươi nói xem, chơi kiểu khác thế nào?"
"Thêm đặt cược, người thắng có thể lấy tất cả những thứ đặt cược." Trạc Tuyết thò tay vào trong tay áo, mò tìm một lúc lâu lại không tìm thấy gì, giả vờ ngượng ngùng kêu ai nha một tiếng, "Tiểu hồ ly ta không một xu dính túi, chỉ có thể đặt cược cả nhà."
Cả nhà, đương nhiên là bao gồm Lan Huệ và Thu Phong Lĩnh.
Côn Vũ kinh ngạc, "Chơi lớn vậy sao? Thế ta phải nghiêm túc hơn một chút, để giành lấy ngươi từ Lung Minh."
Trạc Tuyết làm bộ không tình nguyện, trong lòng đã sớm thắp hương cầu trời.
Chuyện giả vờ thua cuộc là chuyện nàng chưa bao giờ làm, lần này chỉ được phép thành công, không được thất bại.
Thua thì sẽ có thêm một con đường sống, lát nữa nếu Lung Minh đổi ý, không niệm tình nghĩa đồng sàng, nàng có thể kéo Lan Huệ đến nhờ cậy Côn Vũ.
Đều là đại yêu, Côn Vũ chắc sẽ không thua Lung Minh quá nhiều, nhất định cũng có năng lực đối phó với heo yêu, biết đâu còn có thể phá giải cấm chế của nàng.
"Yêu chủ mới học chơi bài lá này chưa đến một ngày, còn tiểu hồ ta đã có kinh nghiệm sa trường, làm sao thua được." Trạc Tuyết cúi đầu xáo lá bài rồi cẩn thận xếp lại, âm thầm đưa những lá bài tốt cho Côn Vũ.
Nhưng nàng tuyệt đối không thể thiên vị quá mức rõ ràng, nếu không các yêu khác sẽ nghi ngờ.
May mắn Trạc Tuyết thường hành tẩu ở thế gian, học được vô số kỹ xảo, không cần vận dụng một chút yêu lực nào cũng có thể che mắt thiên hạ.
"Hồ ly nhà ngươi." Côn Vũ lắc đầu, lật tay lấy ra một chiếc đèn làm bằng xương trắng, "Pháp khí này tên là Thúc Hỏa, có thể nhốt vong hồn vào trong, vong hồn ở bên trong sẽ tránh được sự truy đuổi của Vô Thường và có thể vạn năm bất diệt."
Các đại yêu khác trong bàn cũng lần lượt lấy đồ đặt cược ra, có vàng bạc châu báu, cũng có những pháp khí lợi hại như chiếc đèn xương kia.
Trạc Tuyết nhìn không kịp, đây là lần đầu nàng nhìn thấy cái gọi là pháp khí, tất cả đều tại Thu Phong Lĩnh nghèo rớt mồng tơi, Lan Huệ thậm chí không lấy ra được một pháp bảo tử tế.
Các món này đều là bảo bối.
Hồ ly thèm chảy nước miếng, nhịn đau tự véo vào đùi mình một cái.
Bảo bối dù có hấp dẫn đến mấy, nàng cũng không thể động lòng.
Chỉ lát sau, bài đã được chia xong hết, các đại yêu có người hớn hở, có người cau mày ủ dột.
Hai mắt Côn Vũ sáng ngời, một tay cầm gọn tất cả lá bài, che ở trước mặt như cái quạt, đắc ý nói: "Những lá bài tốt trên tay ta, có thể đánh cho các ngươi tơi bời hoa lá."
Trạc Tuyết thầm nghĩ thật may quá, ngoài miệng lại nói: "Vận may của yêu chủ tốt như vậy sao? Ta muốn xem xem, tơi bời hoa lá là như thế nào."
Bài còn chưa đánh ra, cánh cửa điện ở phía xa hé mở.
Trạc Tuyết hoảng loạn quay đầu, muốn nhìn rõ người bước ra từ trong cửa là ai.
Không phải Lan Huệ, là Lung Minh cùng một nữ tử mặc trang phục lộng lẫy bằng vải voan màu xanh ngọc. Nữ tử đó che lại nửa khuôn mặt, trên váy áo gắn đầy lông chim sẻ, bước đi thanh thoát tựa tiên nữ, hệt như sắp hóa thành tiên.
Côn Vũ liếc mắt nhìn, khinh thường nói: "Đó là chủ nhân của Hoàng Lương Mộng Thị, Hoàng Lương Mộng Thị chính là thành quỷ mà người phàm thường nói. Hoàng Lương Mộng đó xuất thân từ Vũ tộc, có chút bản lĩnh và có mối giao du với cả Tam Giới, tin tức nhanh nhạy hơn ai hết."
"Thứ nhất, ta không phải họ Hoàng." Lương Mộng tai thính.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro