Chương 38: Nói về hồ ly dùng mưu mẹo làm lòng hổ rối bời

Một nửa khuôn mặt bị che khuất dưới vành nón lá, Lung Minh hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhìn phía sau.

Nàng ấy bất giác cảm thấy có gì đó đã thay đổi nhưng lại cũng như chưa hề thay đổi.

Trạc Tuyết hoàn toàn vô tư, vẻ mặt tự nhiên thoải mái, mỉm cười nói: "Không phải người ta nói vậy sao, ta không đọc sách nhiều. Hổ lạc bình dương, chẳng phải là con hổ đến Bình Dương chơi à?"

Lung Minh không muốn giải thích, tiếp tục lái xe.

Đến khi xe ngựa tiến vào đại lộ Tương Cẩm ở Tây Thị, Trạc Tuyết mới nhận ra nơi này không phải Bình Dương.

Nơi này có những gác vẽ lầu son cao vút và nhà thêu san sát nhau, khắp nơi đều là tường trắng ngói đỏ, rèm châu lụa hoa giăng đầy trời, không khác gì Thiên cung trên mặt đất.

Con đường xe đi qua thông thoáng, thẳng tắp và rộng rãi. Hai bên đường, các gian hàng tấp nập tiếng rao, nhìn đâu cũng thấy quán rượu, tiệm trà, quầy bán hương liệu son phấn, hàng bán trâm cài trang sức.

Đồ vật quý hiếm có thể tìm thấy ở khắp nơi, có cả hàng nhuộm vải, quầy bán bánh nướng, kẹo đường và tranh thư pháp, có thể nói là đầy đủ mọi thứ.

Xa xa, tòa tháp chuông cao vút kia giống hệt trong ký ức của Trạc Tuyết.

Đây không phải Bình Dương, đây là Vân Kinh.

Vân Kinh ư, trăm năm trôi qua tựa như dòng sông cuồn cuộn chảy, những nơi khác chắc hẳn đã cảnh đời thay đổi, chỉ riêng nơi này vẫn còn giống dáng vẻ ngày xưa đến vậy.

Tất cả sự phồn hoa náo nhiệt đều không cần phải nghe người khác kể lại, cũng không cần chỉ thấy trong giấc mơ. Nó đã trở nên thật gần, thậm chí còn lộng lẫy tráng lệ hơn cả trước khi dịch bệnh xảy ra.

Đây thực sự không phải là giấc mộng hão huyền sao?

Trạc Tuyết thò tay ra ngoài cửa sổ, một đứa bé đang cưỡi ngựa vui vẻ cùng người lớn cúi xuống tặng cho nàng một cành hoa.

Hương hoa xộc vào mũi, đây không phải là mơ.

Trạc Tuyết co tay lại, cúi đầu xoay cành hoa, một lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh, giả vờ không biết mà mở miệng hỏi: "Không phải Bình Dương sao?"

Giọng điệu của Lung Minh không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhận ra nỗi nhớ và buồn bã ẩn chứa trong đó.

"Đây là đô thành của nước Thự Vân, Vân Kinh."

"Vân Kinh à." Trạc Tuyết ngửi mùi hoa, cẩn thận đặt nó lên đầu gối. Sau đó nàng bám mười ngón tay vào cửa sổ, có vẻ như bị khung cảnh muôn hoa làm cho choáng ngợp, mất một lúc mới hoàn hồn.

"Đẹp không?" Lung Minh hỏi.

Trạc Tuyết hào hứng đáp: "Thật nhộn nhịp, ta muốn xuống đi dạo một chút."

Lung Minh không ngăn cản, chỉ nói: "Nơi đây được các thần tiên che chở, vào đến cổng Đông Phúc này thì không được tùy tiện dùng yêu thuật, yêu khí cũng phải giấu thật kỹ, không được để lộ ra một chút nào."

"Đương nhiên rồi."

Cho dù kiếp trước không hiểu, kiếp này Trạc Tuyết làm sao lại không biết.

Điều này Lan Huệ đã nói với nàng không dưới trăm lần, nói rằng khắp chốn trên trần gian đều có thần tiên, đặc biệt là những nơi phồn vinh hưng thịnh.

Nơi nào tràn ngập hương khói thì nơi đó có thần tiên tụ tập, yêu quỷ cả gan đến gần thì chỉ có đường chết.

Nếu không phải thế, nàng cũng chẳng cần lén lút ăn trộm gà một cách chật vật như vậy, ngay cả yêu lực cũng không dám sử dụng nhiều, chỉ dám biến hình hoặc giả vờ làm người phàm hay một con hồ ly bình thường.

May mắn hiện giờ có Lung Minh ở bên, nàng không cần phải rơi vào tình cảnh nơm nớp lo sợ như trước nữa.

Lung Minh kéo vành nón xuống thấp hơn, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, đôi môi mỏng mấp máy: "Tìm một chỗ ít người, ta sẽ cho ngươi xuống xe."

Trạc Tuyết ngạc nhiên: "Còn ngươi?"

"Đương nhiên là đi cùng ngươi." Lung Minh kéo chặt dây cương, buộc con bạch mã chỉ có thể đi những bước nhỏ để tránh đâm vào người phàm.

"Không đi tìm Hoàng Lương Mộng Thị sao?" Trạc Tuyết nói nhỏ, "Liệu có làm chậm trễ không."

"Hoàng Lương Mộng Thị chỉ xuất hiện vào nửa đêm, lúc này mặt trời lên cao, vẫn còn sớm lắm." Ngay cả tư thế lái xe của Lung Minh cũng giống những người phàm qua đường, không biết đã bao nhiêu lần giả làm người phàm rồi.

Điều này đúng ý Trạc Tuyết, nàng gật đầu: "Cũng tốt, có thể dạo chơi trong thành thêm một lúc nữa."

Chỉ là trăm năm trôi qua, diện mạo của phố phường đã khác xa so với trong ký ức của nàng. Các tòa lầu cao nhiều hơn, ngõ hẻm càng thêm chằng chịt, một vài cửa hàng quen thuộc không còn nữa.

Nàng không muốn nghĩ đến việc, nếu nàng là Giác Quang, khi trở lại chốn cũ này sẽ cảm thấy thế nào. Hiện tại nàng là một con hồ ly, chỉ làm những gì hồ ly làm, chỉ nghĩ những gì hồ ly nghĩ.

Xe ngựa đi qua khu phố chợ đông đúc, qua một cây cầu nhỏ rồi dừng lại ở một nơi vắng vẻ.

Lung Minh xuống xe, tháo chiếc nón lá và nhìn về phía xa, đợi Trạc Tuyết cũng xuống xe, nàng ấy mới lật bàn tay biến chiếc xe ngựa trở về cành cây khô.

Cành cây rơi xuống đất, cuối cùng không chịu được sức nặng, phát ra một tiếng nứt rồi gãy làm đôi.

Trạc Tuyết nhìn thấy ngọn núi phía xa, không khỏi nhớ lại lúc nàng lên ngôi chùa cổ trên núi để cầu phúc. Nhìn thấy những chiếc đèn lồng đầy màu sắc bị dòng sông cuốn trôi gần cầu, nàng lại nghĩ đến cảnh mình thả đèn hoa đăng bên bờ sông.

Lúc không biết mình là Giác Quang, nàng cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng giờ đây lại không hề tiếc nuối, nàng đã vô cùng may mắn vì có được một kiếp sống đầy rực rỡ như vậy.

Chuyện quá khứ hay việc tương lai, tất cả đều như một giấc ngủ dài, đúng sai không thể truy cứu, nếu đang sống ở hiện tại thì đừng lãng phí nó.

"Muốn đi nơi nào?" Lung Minh giẫm nát cành khô.

Trạc Tuyết không trả lời, nàng đã nhanh chân chạy xa, hướng về khu phố chợ náo nhiệt vừa đi qua.

Mọi người đi lại tấp nập trên phố, có người bán hàng rong đang múa hai con rối bóng, tự chơi một mình rất vui vẻ. Nhiều đứa trẻ ngồi xổm trước quầy hàng xem, đồng thanh vỗ tay tán thưởng.

Người bán hàng cúi đầu nói: "Mỗi cặp rối này hai đồng tiền, có muốn mua về chơi không?"

Đám trẻ lập tức chạy tản ra, không cho một đồng nào.

Người bán hàng lắc đầu, tiếp tục múa rối chơi. Hai con rối đánh nhau, từ cảnh vui vẻ hòa thuận ban nãy trở thành một vở kịch đấm đá.

Trạc Tuyết đến gần xem. Múa rối bóng này hình như cũng từng xuất hiện trong ký ức của nàng, nhưng vì thời gian quá lâu nên nàng chỉ nhớ mơ hồ.

Lung Minh lấy túi tiền ra, nói với người bán hàng đó: "Chọn vài con đẹp đi."

"Ta chọn." Trạc Tuyết đã bắt đầu lựa chọn.

Người bán hàng mặt mày hớn hở, thậm chí còn lấy cả những con rối bọc vàng khảm ngọc ở dưới đáy hộp ra, nói: "Từ từ chọn, cô nương muốn con nào, có thể nói cho ta biết không?"

Những con rối bóng mỏng manh, cầm trên tay cũng sợ làm gãy.

"Chọn vài con đẹp, có hổ không?" Trạc Tuyết nói.

Lung Minh liếc nhìn nàng, không biết hồ ly này muốn bày trò gì.

Người bán hàng trả lời: "Có có, kiểu hổ này có rất nhiều. Cô nương còn muốn con gì nữa?"

Trạc Tuyết tùy ý chọn thêm vài con đẹp nữa rồi nói: "Lấy mấy con này, gói lại cho ta đi."

Người bán hàng không chỉ gói cẩn thận mà còn lấy một chiếc hộp gỗ để đựng vào, vui vẻ nói: "Cô nương đi thong thả."

Lung Minh vừa quay đầu lại thì Trạc Tuyết đã chui sang chỗ khác, suýt nữa không tìm thấy bóng dáng.

Người đi đường vai kề vai, trong chốc lát nàng ấy đã bị cách xa hơn mười thước, nhưng nàng ấy không hề hoảng hốt, dù sao cũng sẽ không để lạc mất hồ ly được.

Trạc Tuyết đứng trước một quầy bán trâm cài hoa, đây là thời điểm hoa đào ở trần gian đang nở rộ, còn có một ít hoa hải đường. Trên búi tóc của những cô nương đi ngang qua đều có hoa màu hồng hoặc đỏ, mang đậm sắc xuân.

Trạc Tuyết không cài trâm hoa mà lại xin người bán hàng một chiếc giỏ, trong giỏ là những cánh hoa vụn rơi rụng.

Nàng cầm giỏ hoa rồi nói cảm ơn, quay đầu lại thấy bóng dáng Lung Minh ở đằng xa. Nàng không dừng lại, cứ như bôi mỡ vào chân, thoắt cái lại chạy mất.

Lung Minh thong thả đi theo sau, tin chắc hồ ly này cố ý nhưng nàng ấy không lên tiếng. Nàng ấy đã lâu không đến đây, cũng vừa lúc có thể từ từ ngắm cảnh.

Thế nhưng chỉ vừa ngắm cảnh, nàng ấy thật sự đã để lạc mất hồ ly.

Lung Minh dừng bước chân, không thể phân biệt được hơi thở của hồ ly trong biển người.

Vì tu vi của hồ ly đã tăng lên, yêu khí cũng được che giấu kín kẽ hơn trước nên khó tìm ra.

Trong khoảnh khắc dừng chân đó, trên đỉnh đầu có những cánh hoa bay lả tả tựa như ráng mây rải xuống, mùa xuân đang đến gần.

Thoáng chốc, Lung Minh lại nhớ tới Giác Quang. Khi đó, hoa rơi đầy trong cung, Giác Quang đã nhặt thật lâu. Tưởng rằng nàng sẽ chôn hoa xuống đất, nào ngờ hoa không chôn xuống đất, mà nàng lại bị chôn vùi trong những cánh hoa.

Giác Quang hiếm khi bộc lộ sự hồn nhiên như vậy. Nàng vén làn váy, vừa trải đầy hoa lên lưng hổ, vừa nói rằng nếu nàng là tiên nữ thì đây chính là chiếc áo tiên mà nàng dệt.

Lung Minh đã gặp vô số yêu thần, nhưng vào lúc đó, nàng ấy lại cảm thấy những chiếc váy áo lộng lẫy kia cũng không thể sánh bằng những bông hoa trên lưng hổ của mình.

Mọi thứ như một giấc mơ thoáng qua, nàng ấy ngước nhìn lên, thấy một khuôn mặt tươi cười lộ ra từ cửa sổ, có vài phần giống Giác Quang.

Nhưng không phải Giác Quang, là Trạc Tuyết.

Trạc Tuyết vẫy tay nói: "Hàn Tinh."

Lung Minh sững sờ tại chỗ, không biết có phải vì nỗi nhớ quá sâu đậm nên mới nghe nhầm hay không.

Hồ ly ở trên lầu vẫy tay vẫn như bình thường, thái độ tự nhiên, không hề trêu chọc.

Nhưng thử hỏi trên thế gian còn có ai biết cái tên này?

Lung Minh rốt cuộc vẫn không muốn coi Giác Quang là người khác, cũng không muốn dùng bất cứ ai để thay thế Giác Quang, nàng ấy chỉ muốn nghe sự thật.

Nàng ấy nheo mắt lại, không để ý đến lời mời chào của tiểu nhị trong tửu lầu, tự đi thẳng lên lầu, nhìn hồ ly bên cửa sổ hỏi: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Trạc Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ta không gọi ngươi, ta hỏi ngươi có ngửi thấy hương hoa không, chẳng lẽ ngươi cũng bị nghễnh ngãng rồi à?"

Hương hoa và Hàn Tinh, cũng hơi...giống nhau.*

(*Hương hoa: 花香 [Huāxiāng], Hàn Tinh: 寒星 [hánxīng])

Lung Minh hoàn hồn, tạm cho rằng mình bị nghễnh ngãng.

"Nghễnh ngãng cũng không phải chuyện xấu." Trạc Tuyết an ủi: "Nhờ thế mà không nghe thấy lời mắng chửi của người khác."

Lung Minh ngồi xuống hỏi: "Lên đây làm gì? Tưởng ngươi sẽ đi dọc theo con phố dài, ai ngờ ngẩng đầu lên đã mất hút."

"Đương nhiên là ăn cơm." Trạc Tuyết chống cằm, gọi tiểu nhị đến, ánh mắt sáng rỡ hỏi: "Món ăn nổi tiếng của quán các ngươi là gì?"

Tiểu nhị cười đáp: "Thượng Vị Hiên của chúng ta là quán lâu đời cả trăm năm rồi. Nổi tiếng với món thịt phù dung sốt tươi, gà muối xào lê, đuôi nai hương sen. Còn có cả bánh trôi nước, bánh tuyết hoa và bánh gạo trà."

Nghe có vẻ hoa mỹ, không biết hương vị thế nào.

Trạc Tuyết nói: "Ngươi chọn hai món ngon nhất của quán dọn lên cho chúng ta, thêm một phần cơm chiên ba loại măng hầm, nước dùng để riêng."

"Cơm chiên ba loại măng hầm?" Tiểu nhị ngơ ngác, trong quán có món ăn ba loại măng hầm, nhưng lấy nước hầm đó để chiên cơm e rằng sẽ làm mất vị tươi ngon của món ăn.

Ba loại măng hầm là măng được hầm trong nước gà, lúc này ba loại măng không quá nhạt cũng không quá ngấy, hương vị vừa phải. Việc dùng măng hầm để chiên cơm thì quả là kỳ quái.

Lung Minh ngẩn người, kinh ngạc nhìn Trạc Tuyết, nhíu mày hỏi: "Món này ngươi nghe ở đâu vậy?"

Trạc Tuyết cười không đáp, nàng không chỉ cố ý gọi món này mà còn cố ý gọi trước mặt Lung Minh.

Bên cạnh có một ông lão nói: "Hơn trăm năm trước, trong ghi chép sinh hoạt thường ngày của Giác Quang công chúa cũng có món cơm chiên ba loại măng hầm này. Nghe nói Giác Quang công chúa rất thích món này, mỗi lần đi tuần đều gọi một phần. Vị quan ghi chép sinh hoạt đó chính là bà cố của tại hạ."

Trạc Tuyết cảm thấy hơi buồn. Mới hơn một trăm năm mà vị nữ quan ghi chép sinh hoạt thường ngày của nàng đã có con cháu lớn tuổi thế này rồi.

Ông lão cảm thán: "Nghe nói năm xưa Giác Quang công chúa được yêu mến vô cùng, giống như vầng trăng được các vì sao vây quanh. Ghi chép sinh hoạt thường ngày của nàng được sao chép không dưới ngàn lần, được dân chúng truyền tay nhau đọc. Món cơm chiên ba loại măng hầm đó cũng từng thịnh hành một thời, nhưng vì thời gian trôi qua và triều đại thay đổi, nên đã ít người ăn theo kiểu đó."

Một thực khách gần đó lắng nghe rất hứng thú, quay đầu hỏi: "Vậy món đó có ngon không?"

"À..." Ông lão tạm dừng, "Rau xanh với củ cải, mỗi người một sở thích."

"Vậy là không ngon rồi." Thực khách kết luận.

Trạc Tuyết nhìn sang Lung Minh, tùy tiện bịa chuyện: "Dưới chân núi Thu Phong Lĩnh có một thị trấn nhỏ, ở đó có một gia đình họ Tiền, họ có một cuốn đấy."

Bà Tiền đang xếp hàng trước cửa luân hồi chợt hắt xì một cái, không biết ai đột nhiên nhắc đến mình.

Lung Minh cúi đầu không nói gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Có lẽ vì đang ở Vân Kinh, nơi đâu cũng có bóng dáng của Giác Quang, nơi đâu cũng khiến nàng ấy nhớ đến Giác Quang.

Đại yêu biến thành một nữ tử phàm trần tóc đen, xoay chén trà với ánh mắt nặng nề. Tuy không còn uy áp trên người nhưng nàng ấy vẫn lạnh như băng, khiến người khác không dám lại gần, tựa như người đẹp trong tranh chỉ có thể nhìn từ xa.

Trạc Tuyết xem như đang ngắm một bức tranh, trong lòng không kìm được làm thơ.

Ai đã biến nỗi tương tư thành tro bụi

Hóa ra là con hổ trắng đau khổ.

Thơ hay, thơ hay.

Ông lão kia không nhịn được thở dài: "Tiếc là ta sinh ra muộn, không có cơ hội được thấy dung nhan tiên nữ của Giác Quang công chúa."

"Ta cũng không có cơ hội đó." Trạc Tuyết tùy tiện phụ họa.

Ông lão nói tiếp: "Trong ghi chép sinh hoạt có viết, Giác Quang công chúa cao quý, thường ngày toàn ăn sơn hào hải vị và uống sương tiên. Không hiểu sao lại cam tâm tình nguyện thường xuyên đi tuần, hễ đi tuần là lại ăn món cơm chiên ba loại măng hầm đó."

"Có lẽ vì trong cung không có." Trạc Tuyết nhìn Lung Minh rồi nói.

Lung Minh nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Đó là vì Giác Quang lo lắng cho dân chúng. Tình nguyện đi thăm hỏi những người nghèo khó, thể nghiệm và quan sát tình cảnh của dân chúng."

Trạc Tuyết tỏ vẻ do dự: "Nhỡ đâu...nàng ấy chỉ đơn giản là thích món đó thôi thì sao?"

"Ngươi..." Lung Minh muốn nói lại thôi, không biết hôm nay hồ ly này bị cái gì, cứ muốn khuấy bụi trong lòng nàng ấy lên.

Lát sau, tiểu nhị mang các món ăn đến. Trạc Tuyết vui vẻ chia cho Lung Minh một chén, thái độ vô cùng rộng rãi, còn mời: "Đến cũng đến rồi, ngươi nếm thử đi, mượn bữa cơm để nhớ cố nhân."

Nàng tạm dừng, nhỏ giọng nói: "Nghĩ lại thì có lẽ ngươi cũng chưa từng nếm qua, hổ phàm trần chỉ ăn thịt, chắc hẳn công chúa không cho ngươi ăn cơm đâu."

Lung Minh cầm đôi đũa tre, một lúc sau lại đặt xuống bàn, ra vẻ bình tĩnh nói: "Ngươi ăn đi."

"Thật sự không nếm thử sao?" Trạc Tuyết thuyết phục, "Cơm chiên thơm lắm, canh gà cũng ngọt, thảo nào Giác Quang mỗi lần đi tuần đều đến ăn."

Nữ tử tóc đen nhấp một ngụm trà, rốt cuộc cũng cầm đũa lên.

"Ngon không?" Trạc Tuyết ung dung hỏi.

Lung Minh không nói, nhai kỹ từng hạt cơm trong miệng, như muốn nhai nuốt hết nỗi nhớ dai dẳng không dứt kia vào bụng.

"Có thấy nhớ Giác Quang hơn không?" Trạc Tuyết ghé sát vào bàn, không muốn bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt của Lung Minh.

Lung Minh ngước mắt lên, đối mặt với nàng.

Trạc Tuyết chậm rãi dời mắt đi, nhỏ giọng nói: "Ta làm vậy là vì ai chứ."

Lung Minh không muốn nổi giận với hồ ly này ở Vân Kinh, im lặng ăn hết cơm trong chén.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro