Chương 17: Báo cáo Lục tổng, tôi diễn vai quả phụ
Những người quen cũ khi gặp mặt nhau hầu như sẽ nói: "Lâu rồi không gặp. Ủ uôi, cậu càng ngày càng xinh ra ấy nhỉ, tớ nhớ cậu lắm đó, moaz moaz cho ôm một cái đi." Bao nhiêu lời hay ý đẹp không nói, người phụ nữ nàng lại đi nói cái gì mà nàng hoá thành tro thì cô ta vẫn nhận ra được.
Người không biết còn tưởng rằng các nàng là kẻ thù chứ không phải là bạn cùng bàn.
Người phụ nữ này, một là EQ ở mức âm, hai là cố ý nói như vậy.
Tư Ngữ nhìn kỹ khuôn mặt có thể coi là đẹp của người này bị lớp trang điểm dày ngang vữa trát tường che khuất, xác định là chưa từng gặp qua, nàng hỏi Tiểu B: "Cô ta là ai?"
Tiểu B: "Cô ta tên là Lâm Sảng, là bạn học cùng lớp cấp 2 của ngài, các ngài là bạn cùng bàn được hai năm. Có một lần cả ớp tổ chức cuộc thi bình chọn hoa khôi, ngài hơn cô ấy 10 phiếu."
Về những nhân vật từng giao thoa với nữ phụ, Tiểu B đều có tư liệu thuyết minh đơn giản.
Nghe xong cái đoạn giới thiệu nhân vật này, Tư Ngữ trong lòng trợn trắng mắt.
Mới cấp hai mà bình bầu hoa khôi gì chứ, một lũ lười học.
Mà kể từ thời cấp 2 đến bây giờ đã là hơn 10 năm, mới đó mà Lâm Sảng đã nhận ra nữ phụ rồi?
Tư Ngữ làm ra vẻ bất ngờ nhậ ra, nàng nhiệt tình chào hỏi: "Ô, thì ra là cậu à! Nếu cậu không trang điểm đậm như vậy có khi tôi đã nhận ra ngay từ đầu rồi."
Vì buổi phỏng vấn ngày hôm nay, Lâm Sảng đã trang điểm rất tỉ mỉ, cô rất hài lòng với lớp make của mình, thế nhưng lại bị Tư Ngữ nói là trang điểm quá đậm. Thấy những người khác trong phòng đều đang đánh giá nhìn cô, Lâm Sảng xấu hổ cười, hạ giọng nói: "Cậu cũng không thay đổi gì nhỉ, vẫn xinh đẹp...như trước."
Tư Ngữ biết cô khen nàng xinh đẹp không phải là thật lòng, nàng cũng không thèm so đo, trả lời: "Ồ, cảm ơn cậu nhé."
Lâm Sảng kéo ghế lại gần nàng rồi ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi thăm: "Cậu cũng tới phỏng vấn à?"
Tư Ngữ trưng ra nụ cười nghề nghiệp, khách sáo nói: "Đúng vậy, nghe nói bọn họ tuyển diễn viên nên tôi đến xem."
Ánh mắt Lâm Sảng quét khắp người nàng từ trên xuống dưới, không hề tin tưởng nói: "Vừa lên cấp 3 cậu đã chuyển trường, mấy năm nay chúng tôi cũng không nghe thấy tin tức của câu, không ngờ cậu cũng vào giới giải trí đó. Nhưng từ trước đến giờ, tôi vẫn chưa gặp cậu lần nào cả."
"Tôi vẫn chưa vào giới giải trí hẳn hoi đâu." Tư Ngữ nói thẳng, "Tôi là người mới."
Lâm Sảng sửng sốt, hỏi: "Cậu chưa từng đóng phim sao?"
"Chưa."
"Vậy cậu đã học qua lớp đào tạo diễn xuất chưa thế?"
"Cũng chưa." Tư Ngũ trợn mắt nói dối.
Cũng không tính là nói dối, nữ phụ vốn dĩ chưa từng học qua lớp đào tạo diễn xuất nào.
Lâm Sảng cực kỳ kinh ngạc, hỏi: V-vậy, sao cậu lại được mời đến đây phỏng vấn?"
Trước khi Tư Ngữ tới, đại khái đã nắm được tình trạng của mười một người còn lại trong phòng, có hai nữ diễn viên cô quen, tuy rằng đều là ở tuyến mười tám nhưng từng đóng không ít phim. Tình trạng của mấy người còn lại cũng khác khác nhau lắm, đều đã lăn lộn được 2, 3 năm trong cái giới này.
Lâm Sảng xuất thân chính quy, đã xuất đạo được khoảng 5 năm nhưng vẫn không nổi tiếng được, diễn xuất rất chắc. Sau khi kết thúc hợp đồng với công ty cũ, cô muốn tiến sâu vào Quang Ảnh Giải Trí, nộp sơ yếu lý lịch tới 3 lần mới nhận được thư mời phỏng vấn.
Quang Ảnh Giải Trí là công ty có thực lực mạnh nhất cả nước, tài nguyên nhiều nhất giới giải trí, muốn vào trong thì phải cạnh tranh với rất nhiều đối thủ.
Lâm Sảng đợi mãi mới có được cơ hội lần này, cô không tin một người không biết gì như Tư Ngữ cũng được mời đến đây phỏng vấn.
Chẳng lẽ là do liên quan đến phòng ban nào đó?
Nhưng làm gì có phòng ban nào liên quan đến chuyện phỏng vấn này đâu?
Lâm Sảng càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Tư Ngữ cười rạng rỡ, vô tư nói: "Chắc là có anh trai xinh tươi nào đó đã bị sắc đẹp của tôi chinh phục đó~"
Lâm Sảng: "....."
Lời vừa rồi quả thực khiến người khác giận sôi, Lâm Sảng không khỏi nhớ đến hồi cấp 2, cô bị. TƯ Ngữ đè bẹp với 10 piếu binh chọn, thêm chuyện người cô yêu thầm vì thích Tư Ngữ nên đã từ chối cô, nghĩ thầm trong bụng: Xem lát nữa cô đắc ý kiểu gì.
Vẻ ngoài xinh đẹp thì sao chứ, Quang Ảnh không trưng bình hoa(*).
(*) Bình hoa: chỉ những diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ,... chỉ có sắc đẹp mà không có năng lực.
Đối phương trang điểm quá đậm, làm Tư Ngữ không đoán được suy nghĩ của Lâm Sảng, nàng không muốn giả vờ thân tiết với người này, cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Tôi đi vệ sinh một chút."
"Tôi đi với cậu." Lâm Sảng nói.
Tư Ngữ hỏi nhân viên công tác vị trí của nhà vệ sinh, đối phương nói cho nàng biết WC nữ của tầng này đang được tu sửa, bảo các nàng lên trên tầng 10. Trên đó là nơi mở họp, có ít ngời đi lại hơn.
Các nàng ra đứng chờ thang máy.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có mấy người phụ nữ đang đứng, tất cả đều là những người xinh đẹp giỏi giang.
Tư Ngữ theo bản năng định bước vào, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh cao gầy kia thì khựng lại.
Lúc đi trên đường, Tư Ngữ đã nghĩ đến khả năng có thể đụng mặt Lục Tịch, nếu gặp cô thật thì không biết có nên chào hỏi cô hay không. Nàng còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, Lục Tịch đã xuất hiện, bên cạnh cô còn có trợ lý Trần.
Hiển nhiên Lục Tịch không ngờ là sẽ gặp nàng ở đây, đôi mắt thanh lãnh loé lên một tia quái dị.
Tư Ngữ bình tĩnh, thong thả ung dung đi vào bên trong.
Lâm Sảng theo sau tiến vào.
Cạnh thang máy bóng loáng đến mức có thể soi gương được, Tư Ngữ đứng ở phía trước, ánh mắt vô tình chạm phải Lục Tịch, nàng làm bộ vô ý, liếc sang một bên.
Lỗ thông gió phun ra từng đợt khí lạnh, trong không gian chật hẹp, một thanh âm lãnh đạm vang lên phá vỡ yên tĩnh: "Cô tới đây làm cái gì?"
"Lục tổng, ngài đang nói chuyện với tôi sao?" Trần Nghiên hỏi.
Lục Tịch nhìn chằm chằm vào cái ót của Tư Ngữ.
Tư Ngữ nhìn chung quanh, ánh mắt lại một lần nữa va vào đôi mắt của Lục Tịch, mới ý thức được cô đang hỏi mình, dưới cái nhìn chăm chú của hai người khác, nàng hắng giọng, trả lời: "Tôi đến đây phỏng vấn."
"Cô phỏng vấn vị trí gì?"
Ban đầu Tư Ngữ định chờ phỏng vấn xong ra kết quả rồi mới nói cho người trong nhà, không ngờ lại đụng phải Lục Tịch, đành phải nói thật: "Diễn viên."
Lục Tịch ngưng mi, giống như không hiểu mà lặp lại: "Diễn viên?"
Tư Ngữ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Đinh --"
Thang máy lên tới tầng mười.
Địa điểm đến của Lục Tịch với Trần Nghiên cũng là tầng mười, các cô đang đi xuống dưới để mở họp.
Nhìn theo bóng dáng Tư Ngữ đang đi ra nhà vệ sinh, Lục Tịch như suy tư điều gì.
Trần Nghiên không quen biết Tư Ngữ, cô nàng đi theo Lục Tịch được mấy năm, biết rõ Lục Tịch là người lãnh đạm. Vừa rồi trong thang máy Lục Tịch lại có thể chủ động hỏi chuyện, tuy rằng ngữ khí vẫn lạnh như băng, nhưng không hiểu sao lại có chút thân quen. Cô nhịn không được hỏi: "Lục tổng, chị quen người kia à?"
Cho đến khi Tư Ngữ đi vào trong nhà vệ sinh, Lục Tịch mới thu hồi ánh mắt, khôi phục vẻ thanh lãnh vô tình như cũ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Mọi người đã đến đông đủ chưa?"
Trần Nghiên hiểu được Lục Tịch không muốn nói, cô nàng không nhiều chuyện thêm, nghiêm mặt nói: "Đều đã đến đông đủ rồi ạ."
"Ừ, đi thôi."
Lâm Sảng sảng.
"Aaaaaaa má ơi!"
Màng nhĩ Tư Ngữ bị thanh âm như cá heo của cô chấn động đến phát đau, cả người bị cô lay mạnh: "Người ban nãy là CEO của Quang Ảnh, Lục Tịch đó! Trông cô ấy còn đẹp hơn trên ảnh chụp nữa! Sao trên đời lại có người đẹp đến vậy chứ!"
Do tác giả chứ ai vào đây nữa.
Tư Ngữ bị cô lay đến mức sắp hôn mê, nàng đẩy cô ra, giả bộ si mê nói: "Đúng vậy, chị ấy rất đẹp, vừa rồi tôi thiếu chút nữa thì bị sắc đẹp của chị ấy làm cho hôn mê, được đứng chung thang máy với chị ấy quả thật là phúc ba đời mới có."
"...." Lâm Sảng chậm rãi bình tĩnh lại, nói: "Cũng không cần phải nói khoa trương như vậy chứ."
Tư Ngữ vẫy vẫy tay chuẩn bị đi vào buồng vệ sinh.
Lâm Sảng giữ chặt nàng: "Cậu quen Lục tổng à?"
Tâm tư của Tư Ngữ xoay chuyển, nói: "Không quen."
"Vậy tại sao ngài ấy lại hỏi chuyện với cậu chứ."
Tư Ngữ nháy mắt với cô một cái, chỉ vào gương mặt tươi cười nói: "Bởi vì tôi cũng xinh đẹp giống ngài ấy đó~"
Lâm Sảng: "........"
Lâm Sảng cạn lời, cô từng gặp nhiều người tự luyến, nhưng chưa từng gặp qua người vô liêm sỉ như Tư Ngữ.
Tư Ngữ không rảnh quan tâm cô nghĩ thế nào, nàng ngồi trên bồn cầu thở ngắn than dài.
Là một nữ phụ không có chút tiếng tăm, ngay cả chuyện khủng bố như 'Tư Ngữ' đã kết hôn với CEO của Quang Ảnh được hai năm cũng không có ai biết
Quá thảm, nhưng Tư Ngữ lại thấy may mắn thay khi tác giả viết như vậy, giảm bớt không ít phiền toái cho nàng.
Buổi phỏng vấn bắt đầu vào lúc 9 rưỡi sáng, còn nửa tiếng để chuẩn bị trước.
Tham gia phỏng vấn lần nầy tổng cộng có 13 người, chia thành từng cặp một, dựa theo rút thăm sẽ chọn ra một kịch bản để diễn với cộng sự của mình, như thế sẽ thừa ra một người.
Tư Ngữ chính là người bị thừa ra.
Nhân viên công tác đưa cho nàng một tờ giấy A4, trên đó là nội dung nàng phải diễn. Tư Ngữ nhìn lướt qua, trầm mặc.
Nàng đóng vai một quả phụ có chồng vừa mới chết, cộng sự của nàng đóng vai người chồng kia, không có lời thoại, tìm đại một người nằm trên mặt đất là được.
Những người khác đều đã cùng cộng sự của mình đi tập luyện, Tư Ngữ chỉ có thể yên lặng ngồi xem lời thoại một mình.
Thứ tự kiểm tra cũng phải rút thăm, riêng Tư Ngữ thì không cần, nàng được xếp ở cuối cùng.
Lâm Sảng với cộng sự của cô ta bốc được số thứ hai.
Sau khi kết thúc kiểm tra, Lâm Sảng trở về phòng nghỉ, vẻ mặt u ám.
Tư Ngữ không thèm hỏi cô kiểm tra có tốt không, nàng cúi đầu đọc kịch bản.
Lâm Sảng nhìn thấy, tưởng là nàng đang giả bộ nghiêm túc, chửi thầm trong bụng: Mẹ nó, hồi đi học cô cũng chẳng chăm chỉ như vậy. Giờ có chăm nữa cũng vô dụng thôi, tôi đây chống mắt xem lát nữa cô bị loại.
"Mời người cuối cùng, Tư Ngữ."
Đợi suốt một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đến lượt của mình, Tư Ngữ đứng dậy, phủi mông, vững vàng đi vào phòng kiểm tra.
Tổng cộng có bốn giám khảo, một người là quản lý nghệ sĩ, ba người còn lại là những người đại diện có thâm niên ở Quang Ảnh Giải Trí.
Tư Ngữ khom lưng cúi chào, tự giới thiệu bản thân trước.
Bốn vị giám khảo đều bị vẻ ngoài xuất chúng và khí chất bức người của nàng làm cho choáng ngợp, tám con mắt nhìn nhau.
Người quản lý nhìn sơ yếu lý lịch trước mặt, nói; "Cô Tư, kinh nghiệm đóng phim không có. Chúng tôi đã xem đoạn video kia của cô, diễn xuất rất sinh động, tự nhiên, trông cô không giống như một người chưa từng học qua lớp đào tạo nào."
Khi nộp sơ yếu lý lịch, Tư Ngữ có ghi hình một đoạn video, là đoạn độc thoại của một cô gái đáng yêu. Đây là nhân vật nàng từng diễn qua trong một bộ phim điện ảnh, nhờ nó mà nàng giành được giải thương "Nữ phụ xuất sắc nhất".
Tư Ngữ lại cúi đầu chào hỏi, không hề kiêu ngạo đáp lại: "Cảm ơn quản lý Hứa quá khen."
"Trong 13 người đến phỏng vấn, lý lịch của cô là đặc biệt nhất. Vì thế, chúng tôi mới phân cô một mình, muốn xem cô diễn đoạn phim này."
Video có thể chỉnh sửa lại, quay chụp nhiều đoạn rồi cắt ghép ra video hoàn hảo nhất, khó có thể đánh giá được thực lực. Nhưng chỉ cần biểu diễn một đoạn bất kỳ thì có thể đánh giá ngay.
Mấy người này không tin nàng, lo diễn xuất của nàng kém cỏi, ảnh hưởng đến sự phát huy của người khác nên mới không sắp xếp cộng sự cho nàng sao?
Tư Ngữ cười cười, nói: "Vâng, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
"Vậy bắt đầu đi, để nhân viên công tác giúp cô..."
"Cốc cốc --"
Quản lý còn chưa kịp nói xong, đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Nhân viên công tác vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, anh ta hít vào một hơi, gọi to: "Lục tổng, sao ngài lại tới đây vậy?"
Bốn vị giám khảo đồng loạt đứng dậy cúi chào: "Lục tổng."
Tư Ngữ xoay người, nhìn thấy người đến là Lục Tịch, lòng nàng lộp bộp nhảy dựng.
Sao chị ta lại đến đây?
Lục Tịch làm như không thèm để ý liếc mắt nhìn nàng một cái. Rồi cô lướt qua nàng, nhìn về phía bốn vị giám khảo, lãnh đạm nói: "Nghe nói có nghệ sĩ đến đây phỏng vấn, tôi qua xem một chút."
Người quản lý lập tức đứng dậy khỏi vị trí của mình, ý mời cô ngồi xuống.
Lục Tịch xua xua tay, nói: "Tôi chỉ tùy hứng đến đây xem thôi."
Nhân viên công tác lập tức đưa thêm ghế dựa cho cô.
Trần Nghiên giống như vệ sĩ, vẻ mặt không cảm xúc đứng phía sau Lục Tịch.
Cặp chân dài của Lục Tịch vắt chéo lên nhau, cô ngồi rất tùy ý, nghịch nghịch lọn tóc, nói: "Không cần phải chú ý tới tôi, mọi người cứ tiếp tục đi."
Tổng tài nhà mình đột nhiên xuất hiện, bốn vị giám khảo đều có chút câu nệ, quản lý kéo kéo cà vạt, tâm tình nặng nề, nói với Tư Ngữ đang phát ngốc: "Cô có thể bắt đầu được rồi."
Nói xong, một nhân viên công tác nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Lục Tịch khó hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Nhân viên công tác: "Lục tổng, cô ấy không có cộng sự, tôi hỗ trợ diễn vai thi thể."
Lục Tịch rất có hứng thú nhìn Tư Ngữ: "Còn cô đây thì sao?"
Tư Ngữ đứng thẳng lưng, trịnh trọng nói: "Báo cáo Lục tổng, tôi diễn vai quả phụ!"
Lục Tịch: "....."
Nàng ta đang nguyền rủa cô chết sớm sao???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro