Chương 37: Tổng giám đốc vạn người mê (37)
Đầu lưỡi tê rần.
____________
Dù Khương Sanh Ngôn biết lúc này Cảnh Hựu không hề có ý tứ mờ ám nào nhưng trái tim cô vẫn cứ chìm sâu vào trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Cảnh Hựu.
Giống như một bước chân vào vũng lầy, càng giãy giụa lại càng lún sâu.
Cảnh Hựu kéo Khương Sanh Ngôn lên giường, để cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn đàng hoàng.
Khương Sanh Ngôn nhắm mắt lại, không nhìn vào cặp mắt hoa đào đang làm rối loạn tâm trí mình nữa.
Cảnh Hựu đi ra ngoài vài bước, rồi lại quay trở về, vén góc chăn cho Khương Sanh Ngôn.
"Chị à, nếu chị bị ốm, em sẽ chăm sóc cho chị."
Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.
Cảnh Hựu dùng giọng điệu trần thuật, không có sự thay đổi về ngữ điệu, nhưng lại khơi dậy một chuỗi gợn sóng trong lòng Khương Sanh Ngôn.
Điện thoại của Khương Sanh Ngôn vang lên tiếng chuông, chủ nhân chiếc điện thoại bèn nhấn nút nghe máy.
"Alo, mẹ ạ."
——"Ngôn Ngôn, hôm nay con có về ăn cơm không?"
"Tối nay con không về đâu ạ." Khương Sanh Ngôn nói.
——"Lại phải tăng ca à? Vậy con nhớ ăn tối đấy nhé."
Khương Sanh Ngôn: "Mẹ, con ăn rồi, mẹ đừng lo làm gì."
——"Nhà họ Cảnh có ơn với chúng ta, mẹ không phản đối con ra sức làm việc, nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng, có biết chưa?"
Khương Sanh Ngôn: "Con biết rồi, mẹ."
——"Ngôn Ngôn, có phải là con bị cúm rồi hay không? Sao mà giọng nghe khàn thế?"
Khương Sanh Ngôn: "Không đâu ạ, chắc là con bị khô họng thôi, uống nhiều nước là được."
——"Vậy mẹ không làm phiền con làm việc nữa, con mau làm xong sớm một chút rồi nghỉ ngơi đinhé."
Khương Sanh Ngôn: "Vâng ạ, con chào mẹ."
——"Ừ, mẹ cúp máy đây."
Khương Sanh Ngôn đặt điện thoại xuống, đột nhiên ho mấy tiếng liền.
Cảnh Hựu đột ngột mở cửa phòng ngủ ra.
"Thư ký Khương làm sao thế? Có cần phải gọi bác sĩ đến xem lại không?" Có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt.
Khương Sanh Ngôn lắc đầu: "Ho vì bị sốt thôi, không có gì nghiêm trọng đâu."
Đôi mắt Cảnh Hựu nhìn xuống sàn nhà: "Trước nay tôi chưa bao giờ thấy thư ký Khương bị bệnh bao giờ."
Khương Sanh Ngôn cười rồi nháy mắt với Cảnh Hựu, nói: "Em có biết mọi người ở công ty đặt cho tôi biệt danh gì không?"
Cảnh Hựu ngẩng đầu, chờ Khương Sanh Ngôn tiết lộ đáp án.
Khương Sanh Ngôn nói với giọng điệu cực kỳ tự hào: "Khương Iron Woman."
Cảnh Hựu và Khương Sanh Ngôn nhìn nhau vài giây, rồi cô ấy lui một bước, đóng cửa lại.
Khương Sanh Ngôn: ???
Ý gì đây?
Im lặng chế giễu hay gì?
------
Đêm xuống.
Khương Sanh Ngôn nhẹ nhàng đến bên giường Cảnh Hựu, nương vào ánh trăng để nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành kia.
Tay Cảnh Hựu đặt ngay ngắn trên bụng, đôi môi hồng hào mím thành một đường thẳng, tiếng thở nhẹ từ mũi rất khẽ.
Khương Sanh Ngôn cầm lấy mép chăn, kéo nhẹ lên.
"Chị tiên nữ, chị đừng có khóc mà." Môi Cảnh Hựu giật giật, phát ra tiếng hừ trầm thấp.
Ngón tay Khương Sanh Ngôn vô thức siết chặt lại, cô rất muốn biết 'chị tiên nữ' mà Cảnh Hựu đã nhắc đến suốt bao nhiêu năm nay là thần thánh phương nào.
Khương Sanh Ngôn chậm rãi cúi người xuống.
Biết rõ phía trước là một ngọn lửa, nhưng cô lại không thể kiềm chế trái tim muốn lao vào trong đó.
Cơ thể nghiêng đến nửa chừng, Khương Sanh Ngôn chợt tỉnh lại, năm ngón tay luồn vài mái tóc, vuốt ra đằng sau, nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại một chút.
Khương Sanh Ngôn rời khỏi mép giường, lùi ra ngoài, người thường ngày điềm tĩnh lúc này lại đang hoảng loạn bước chân. Nếu có người ngoài cuộc đứng xem, họ sẽ rất dễ dàng nhận ra sự luống cuống của cô.
Là do cô sốt đến nỗi mơ màng rồi.
------
Ngày hôm sau.
Đồng hồ trên tường chỉ tám giờ.
Cảnh Hựu bước ra khỏi phòng, trong nhà tràn ngập mùi thơm lừng của thức ăn, trên bàn ăn bày biện hai phần bữa sáng có màu sắc rất hấp dẫn.
Khương Sanh Ngôn tháo tạp dề trên người xuống, nở một nụ cười với Cảnh Hựu.
"Thư ký Khương, sao chị không nghỉ ngơi tử tế đi?" Cảnh Hựu rất bất mãn.
"Bệnh của tôi khỏi rồi." Khương Sanh Ngôn hít vài hơi bằng mũi: "Thở phà phà, không sốt không ho, mọi thứ đều bình thường cả."
"Hôm qua chị bệnh nặng lắm." Cảnh Hựu đi đến trước mặt Khương Sanh Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt đi đã."
"Tôi cần làm việc." Khương Sanh Ngôn đáp: "Vì rảnh rỗi nên tôi mới bị ốm."
Cảnh Hựu: "Thư ký Khương——"
"Mau ngồi xuống ăn đi." Khương Sanh Ngôn ấn vai Cảnh Hựu, làm cô ấy ngồi xuống: "Một tiếng nữa phải xuất phát ra sân bay rồi."
Cảnh Hựu chợt nhớ ra mấy ngày trước đã nói sẽ đi công tác Thượng Hải, tham dự một diễn đàn khoa học kỹ thuật.
"Tôi đi công tác với thư ký Tề." Cảnh Hựu nói: "Thư ký Khương cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Sếp." Khương Sanh Ngôn nói: "Lần công tác này đi ba ngày, thư ký Tề không tiện đâu."
Cảnh Hựu suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì để thư ký mới tới đi với tôi đi."
Khương Sanh Ngôn: "Lỡ đâu thư ký Ứng bị sắc đẹp của sếp mê hoặc thì phải làm sao bây giờ?"
Cảnh Hựu: "Tôi có kinh nghiệm rồi."
Khương Sanh Ngôn: "Thư ký Ứng còn phải giúp tiến sĩ Lục sắp xếp lịch trình, e là không xoay xở hết nhiều việc vậy đâu."
Cảnh Hựu nghi hoặc hỏi: "Tiến sĩ Lục cũng đi á?"
"Tiến sĩ Lục cũng nhận được lời mời mà, tôi đã nói qua với sếp rồi." Khương Sanh Ngôn khẽ nhướng mày: "Chắc là do sếp không để tâm nghe lời tôi nói rồi."
Cảnh Hựu: "Vậy thì để tiến sĩ Lục chăm sóc tôi cũng được, thư ký Khương ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Ngồi xuống." Giọng điệu Khương Sanh Ngôn nặng nề hơn, biểu cảm cũng sắc bén hơn trước nhiều: "Ăn đi."
Không cho phép từ chối.
Cảnh Hựu tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ dựng ngược hết cả lên.
Cô ấy ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm nĩa kim loại cuộn mấy sợi mì Ý cho vào trong miệng.
Khương Sanh Ngôn ngồi đối diện với Cảnh Hựu, không chừa chỗ nào cho sự thương lượng.
Cô nói: "Chín giờ xuống tầng để ra sân bay, máy bay riêng đã sẵn sang rồi, trong hai tiếng bay cần họp với cố vấn pháp lý. Nếu mọi việc suôn sẻ, có thể rời sân bay Thượng Hải vào 12 giờ, xuất phát đến khách sạn Wilson, nghỉ ngơi một chút, 1 giờ chiều đến hội trường thương mại EC. Chiều nay là nửa chặng cuối, trước 4 giờ phải hoàn thành việc tham quan. Buổi tối đi dự tiệc trên du thuyền của ngài Vạn, em có thể chọn bạn đồng hành nữ đi cùng, tiến sĩ Lục hoặc là tôi."
Khi Khương Sanh Ngôn nói xong câu cuối cùng, nhiệt độ trong căn phòng dường như giảm xuống vài độ.
Cảnh Hựu xoa xoa tay, vẻ mặt mờ mịt.
"Thư ký Khương, chị có thấy hơi lạnh không? Rõ ràng là mùa hè vẫn chưa hết mà."
Không đợi Khương Sanh Ngôn nói chuyện, mặt Cảnh Hựu liền lộ vẻ lo lắng, cô ấy nói: "Hay là tôi bị suy nhược rồi? Rõ ràng hôm qua tôi phải đi kiểm tra sức khỏe, đều bị trì hoãn cả."
"Trước buổi tối, tôi phải chuẩn bị xong lễ phục cho bốn người, sếp vui lòng cho tôi biết lựa chọn bạn đồng hành của sếp trong vòng mười phút nữa. Sếp cũng có thể chọn thư ký Ứng."
Khương Sanh Ngôn đặt chuông báo mười phút trên điện thoại, rồi cúi đầu ăn.
Con số trên màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy, cực kỳ giống bùa đòi mạng.
"Không cần phải lâu vậy đâu." Cảnh Hựu không thèm nghĩ ngợi mà trả lời: "Tôi đi cùng tiến sĩ Lục, thư ký Khương cứ ở khách sạn nghỉ ngơi——"
"Vậy thì tôi với thư ký Ứng sẽ cùng nhau tham dự." Khoé môi Khương Sanh Ngôn hơi cong lên —— một nụ cười tiêu chuẩn không có một chút sơ hở.
"Chúc sếp có một buổi tối vui vẻ trước."
Cảnh Hựu hóa đá vài giây, lẩm bẩm: "Tại sao chứ?"
"Sếp có gì thắc mắc sao?" Khương Sanh Ngôn vẫn duy trì nụ cười ban nãy.
"Thư ký Ứng..." Cảnh Hựu nhíu mày: "Thư ký Khương rất thân thiết với cô ấy."
Khương Sanh Ngôn: "Chăm sóc em gái nhỏ tuổi hơn là điều nên làm mà."
Trong khoảnh khắc đó, hai con ngươi của Cảnh Hựu như bóng đèn bị ngắt điện. Cô ấy bưng tách cà phê trên bàn lên, ừng ực tu một hơi hết sạch.
"Thư ký Ứng đi để làm việc." Cảnh Hựu nói: "Tiến sĩ Lục không thích tham dự tiệc tùng, thư ký Ứng phải đưa chỉ đi ăn."
Khương Sanh Ngôn nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, đáy mắt ánh lên những tia sáng nhỏ vụn.
Vẻ mặt không thay đổi chút nào: "Vậy buổi tiệc tối thì..."
Cảnh Hựu dùng ngón giữa xoa xoa xương mày, thở ra một hơi nặng nề.
"Buổi tối thư ký Khương làm bạn đồng hành của tôi đi."
Đúng lúc đo, chiếc điện thoại trên bàn reo lên một hồi chuông, báo thức cài đặt ban nãy đã hết giờ.
Khương Sanh Ngôn thong thả nhấn nút "Dừng".
Cảnh Hựu nghĩ đến mùi vị của rượu, đầu lưỡi khẽ run vài cái; nghĩ đến chuyện không có ai giúp mình uống rượu, đầu lưỡi đã tê rần.
Khương Sanh Ngôn: "Hình như sếp không muốn tôi làm bạn đồng hành của sếp cho lắm nhỉ."
Cảnh Hựu nhìn Khương Sanh Ngôn, thở dài.
"Thư ký Khương bị bệnh rồi thì nên nghỉ ngơi cho tốt đi đã."
Khương Sanh Ngôn ngậm cười, nói: "Nếu sếp bằng lòng vì thế mà trả cho tôi gấp ba tiền lương, tôi sẽ rất vui."
"Kể cả thư ký Khương kiên quyết không nghỉ ngơi thì tôi cũng sẽ không trả thêm tiền lương cho chị đâu."
Cảnh Hựu đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, lấy một hộp thuốc mang trở về, đặt lên bàn.
Rồi lại quay người đi vào phòng thay quần áo.
Khương Sanh Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve hộp thuốc bằng lòng bàn tay, như thể vuốt ve một món quà mình trân quý.
Trong phòng thay đồ, Cảnh Hựu vừa thay quần áo vừa mất hồn.
——chăm sóc em gái nhỏ tuổi hơn là điều nên làm x1
——chăm sóc em gái nhỏ tuổi hơn là điều nên làm x2
——chăm sóc em gái nhỏ tuổi hơn...
Những lời này của Khương Sanh Ngôn giống như một quả bóng cao su có độ đàn hồi cực tốt, bị đập qua đập lại liên tục qua hai lỗ tai của Cảnh Hựu.
Khương Sanh Ngôn bước vào, đưa tay giúp Cảnh Hựu cài cúc áo.
Rất chuyên tâm.
Trán Cảnh Hựu chạm phải vai Khương Sanh Ngôn, ngừng lại ở đó, tựa như một cái xác không hồn.
Khương Sanh Ngôn lập tức nín thở.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Bình dấm họ Cảnh: Thư ký Khương, ngươi có mấy em gái ngoan vậy?
Tinh linh chanh họ Khương: Sếp, rốt cuộc là em muốn tiến sĩ Lục hay là muốn tôi?
Lục Tiêm & Ứng Giản: ???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro