Chương 41: Tổng giám đốc vạn người mê (41)


Bị chôn vùi.

__________

"Tôi còn..." Dư Tĩnh nghẹn lời, nửa ngày không nói được câu nào.

Ngoài cái vẻ bề ngoài và vóc dáng này ra, cô ta quả thực không có vốn liếng gì đáng để tự hào.

Khóe miệng Khương Sanh Ngôn hơi cong lên —— một độ cong gần như không thể nhận ra.

"Tôi trẻ!" Dư Tĩnh đột nhiên tìm được một vũ khí sát thương, lập tức dương dương tự đắc.

Khương Sanh Ngôn bị nói trúng chỗ đau, khóe mắt giần giật hai cái.

Ngay sau đó, cô lại cảm thấy buồn cười vì hành động bốc đồng vừa nãy của mình.

Phân cao thấp với một cô bé, đúng là càng sống càng thụt lùi.

Quả thật, Khương Sanh Ngôn vẫn luôn rất muốn làm như vậy một lần, quang minh chính đại tuyên bố chủ quyền của mình.

Dục vọng chiếm hữu bị chôn vùi trong mảnh đất đen tối, có thể được ánh mặt trời chiếu rọi dù chỉ một giây, cũng là tốt rồi.

Con ngươi Khương Sanh Ngôn không chút gợn sóng, nhìn về phía Dư Tĩnh.

Đỉnh mày cô hơi nhướn lên, cong khóe môi, nói: "Ngần ấy năm nay, những người như cô dựa vào tuổi trẻ xinh đẹp để quyến rũ sếp của tôi đầy một sọt, nhưng sếp tôi vẫn không hề có chút hứng thú nào."

Ý tại ngôn ngoại, trẻ tuổi cũng không chiếm được bất kỳ lợi thế nào đâu.

Nghe những lời này, Dư Tĩnh lại càng thêm tự tin.

Chị gái đối diện này nói rằng cổ đã ở bên cạnh tổng giám đốc Cảnh nhiều năm rồi, người có đẹp đến mấy, ngày nào cũng nhìn rồi cũng sẽ thấy chán thôi.

"Bà dì ơi, từ lúc đến giờ toàn là cô nói, tổng giám đốc Cảnh có nói câu nào đâu." Dư Tĩnh khiêu khích: "Tôi có thấy tổng giám đốc Cảnh thừa nhận mình có mối quan hệ tình cảm nào đâu."

Nói trắng ra là, tất cả mọi người đều như nhau. Cơ hội bình đẳng.

Cảnh Hựu vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, im lặng.

Khương Sanh Ngôn ghé vào tai Cảnh Hựu, dùng âm thanh cực nhỏ để nói: "Tiểu Hựu, chị gái đang giúp em giải quyết phiền phức nè, em phối hợp một chút nhé?"

Tuy nhiên, Cảnh Hựu chỉ cảm thấy bên tai ong ong, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh từ bên ngoài.

Lúc này, não bộ Cảnh Hựu đang vận hành với tốc độ cao, cố gắng tìm kiếm một đáp án đúng —— tại sao thư ký Khương lại ngồi lên đùi mình? Tại sao cơ quan nội tạng của mình lại suy yếu hết, không còn chút sức lực nào?

Cơ mà, tư duy của Cảnh Hựu giống như chiếc xe hơi bị chết máy, mắc kẹt trên con đường cao tốc hoang vắng, trì trệ không thể tiến lên.

Lúc này, mọi nghi hoặc và mờ mịt ban đầu đều biến thành nỗi sợ hãi.

Lòng bàn tay Cảnh Hựu đổ mồ hôi, cô ấy bắt đầu thở hổn hển như một bà bầu sắp sinh đối phó với cơn đau khi chuyển dạ.

Bộ não bị trục trặc —— là sự kiện gây ra nỗi sợ hãi số một của Cảnh Hựu.

Khương Sanh Ngôn bị phản ứng của Cảnh Hựu làm cho trở tay không kịp.

Này là bị cô dọa sợ rồi à?

Dư Tĩnh không hiểu đầu cua tai nheo gì, đứng ngây ra một cái cọc gỗ.

"Chị ơi."

Cảnh Hựu vùi mặt vào lồng ngực Khương Sanh Ngôn: "Dây điện của em bị cháy mất rồi!"

Lúc này, cô ấy chẳng khác nào một chiếc siêu máy tính mất đi hệ thống cung cấp điện, hoàn toàn không có khả năng tính toán.

Trái tim Khương Sanh Ngôn lập tức bị một sợi dây mây siết chặt, mỗi nhịp đập đều vô cùng khó khăn. Thời gian trở nên đặc biệt dài trong khoảnh khắc này.

Cảnh Hựu cứng nhắc xoay cổ, dùng trán cọ cọ vào bả vai Khương Sanh Ngôn, nói: "Em muốn về nhà nghỉ ngơi." Bộ dạng ấy chẳng khác nào một con robot vừa học được kỹ năng làm nũng.

Khương Sanh Ngôn như rơi vào suối nước nóng bốc hơi nghi ngút trong chớp mắt, toàn thân được hơi ấm bao bọc, lồng ngực nóng ran.

Cho dù Khương Sanh Ngôn cố tình che giấu ý cười bên môi thì thần thái trong con ngươi trong trẻo vẫn cứ bán đứng cảm xúc chân thật của cô.

Khương Sanh Ngôn đứng dậy, nắm lấy tay Cảnh Hựu, giọng nói thanh thoát: "Đi nào."

Cảnh Hựu đứng dậy, đuổi theo bước chân Khương Sanh Ngôn, nghe lời cực kỳ.

Dư Tĩnh lại một lần nữa bị hai người họ bỏ rơi giữa bầu không khí thoang thoảng mùi vị cô đơn.

Tô Vân Tình, người đã quay lại toàn bộ quá trình, thầm nghĩ: "Thảo nào lại không động lòng trước sắc đẹp của mình, hóa ra là cùng với thư ký..."

Ngẫm lại như vậy, vết thương tâm lý do bị đả kích trước đó coi như đã lành lại một chút, tổng giám đốc Cảnh không động lòng trước sắc đẹp của cô ta, xem ra, có lẽ là một người bị vợ quản nghiêm.

Thật sự không ngờ tới được.

Tô Vân Tình cẩn thận lưu video lại rồi lặng lẽ rời đi.

Nói không chừng sau này lại có ích lợi gì thì sao.

------

Dọc đường đi, hai mắt Cảnh Hựu đều đờ đẫn nhìn thẳng băng về phía trước, lực chú ý tan rã.

Mãi đến khi đi vào trong phòng khách sạn vẫn còn ngơ ngác.

Sau một đoạn tiếp xúc thân mật như vậy, thần kinh căng thẳng của Khương Sanh Ngôn thả lỏng đi rất nhiều, cô cười nhạt vỗ vỗ đầu Cảnh Hựu: "Sao lại ngẩn tò te như bé ngỗng ngốc như này rồi?"

"Tôi muốn ngủ." Cảnh Hựu bước vào phòng ngủ, tay chân cùng bước đi một cách lóng ngóng, có chút buồn cười.

Thậm chí còn chưa cởi lễ phục ra đã nằm thẳng đơ trên giường.

Ngàn vạn suy nghĩ quanh quẩn trái tim Khương Sanh Ngôn.

Cảnh Hựu biểu hiện như vầy là có ý gì, cô đoán không ra.

Dù đã ở bên Cảnh Hựu mười năm, Khương Sanh Ngôn vẫn không chắc chắn mình đọc hiểu được ý nghĩa đằng sau mỗi hành động của cô ấy.

Nửa phút sau.

Cảnh Hựu đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, hai đôi mắt trong veo có thêm vài phần ánh sáng.

"Thư ký Khương, biểu hiện ban nãy của chị giống như con sư tử dùng mùi để đánh dấu lãnh thổ trong chương trình [Thế giới Động vật] đúng không? Chị ngồi lên đùi của tôi, giống như sư tử mẹ bảo vệ con non ấy, là để giúp tôi ngăn cản sự quấy rối của người kia."

Khương Sanh Ngôn nhìn chằm chằm Cảnh Hựu một hồi lâu, dò hỏi: "Nãy giờ em vẫn luôn suy nghĩ về đáp án của câu hỏi này à?"

Cảnh Hựu im lặng không nói, đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.

Biểu hiện này thì Khương Sanh Ngôn hiểu được rồi, là do bị cô nói trúng, nên bày trò làm kiêu.

Sư tử mẹ bảo vệ con non?

Ý là, trong mắt Cảnh Hựu, cô vẫn chỉ là một bảo mẫu thôi à?

Cổ họng Khương Sanh Ngôn khẽ phát ra một tiếng thở dài bất lực.

"Thư ký Khương, sao chị còn chưa đi vào?" Cảnh Hựu thúc giục: "Một mình tôi không có làm được."

Khương Sanh Ngôn xoa xoa huyệt thái dương.

Như vậy cũng tốt, cô đỡ phải giải thích.

Vị sếp ngây thơ này căn bản không hề hoài nghi cái gì cả.

------

Trên khu phố ban đêm Vạn Quốc nổi tiếng nhất Thượng Hải.

Đèn neon như những dải lụa rực rỡ, quấn quanh rìa đám đông nhộn nhịp, vẽ nên một dòng sông đầy màu sắc trong màn đêm.

Lục Tiêm hiếm khi không mặc chiếc áo blouse trắng của mình, thay vào đó là một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần short bằng vải bò, dép lê, tóc vẫn búi lỏng lẻo, lại toát ra một vẻ phong tình lười biếng khác biệt với người thường.

Một đôi tình nhân nắm tay nhau đi tới, chàng trai vừa nhìn thấy Lục Tiêm, một làn sương đỏ ngượng ngùng lập tức lan từ cổ lên mặt anh ta. Người bạn gái nhìn thấy, không nói hai lời đã cho một đòn.

"Anh là đàn ông con trai, em đừng có mà đánh vào đầu!"

Chàng trai cứng cổ, dường như muốn tìm lại chút mặt mũi.

"Đánh thẳng vào đầu đấy rồi sao!" Cô nàng bực tức nói: "Ngay trước mặt tôi mà dám liếc người phụ nữ khác à? Mới ba ngày không dạy dỗ mà đã leo nóc nhà lật mái ngói rồi, đúng không?!"

Chàng trai biện bạch: "Anh không có!"

"Không có thì mặt anh đỏ lên cái làm gì? Từ trước đến giờ anh nhìn tôi có đỏ mặt bao giờ đâu!"

......

Đôi tình nhân nhỏ vừa cãi nhau vừa đi lướt qua Lục Tiêm, hai con mắt Lục Tiêm đều dán chặt vào những quầy hàng ăn vặt ven đường, chẳng thèm liếc nhìn họ một cái.

Ứng Giản bước nhanh hai bước, mua một phần takoyaki ở một quầy hàng nhỏ, đưa đến trước mặt Lục Tiêm.

"Cái này ăn ngon lắm, chị nếm thử đi."

Lục Tiêm khẽ cười khẩy một tiếng, đuôi lông mày bên phải hơi nhếch lên.

"Em gái nhỏ à, em cho rằng tôi sẽ mắc lừa em nữa chắc?"

Vẻ mặt như thể đã nhìn thấu mọi âm mưu quỷ kế.

Ứng Giản nghiêng nghiêng đầu: "Nếu sau này chị không coi em là em gái thì em sẽ không bao giờ trêu chị nữa đâu."

"Không coi em là em gái nhỏ thì tôi nên coi em là gì đây?" Lục Tiêm cười khẩy một tiếng: "Em đừng có mà chiếm tiện nghi của tôi, tôi chỉ hơn em có mười một tuổi, sẽ không để cho em gọi tôi là dì đâu."

"......"

Ứng Giản ghé sát lại, nói: "Vậy tôi gọi chị là... Tiêm Tiêm nhé?"

Một bàn tay của Lục Tiêm giật lấy phần takoyaki trong tay Ứng Giản, tay kia dúi vào trán Ứng Giản, không chút thương tiếc mà đẩy một cái.

"Trẻ con thì phải luôn luôn tuân thủ truyền thống tốt đẹp kính trên nhường dưới, tôi miễn cưỡng đồng ý cho em gọi tôi là dì, sau này cứ báo hiếu tôi cho tốt là được."

Sau khi quan sát cẩn thận, Lục Tiêm nhận ra, trong thời gian ngắn như vậy, em gái nhỏ chắc chưa kịp giở trò trong món takoyaki đâu.

Vậy thì nàng đây không khách sáo nữa.

Lục Tiêm thích ý xiên một viên takoyaki cho vào trong miệng.

Khóe miệng Ứng Giản cong lên một nụ cười đắc thắng.

Một giây, hai giây...

Hương mù tạt xộc thẳng từ khoang mũi lên tận đỉnh đầu.

Đôi môi Lục Tiêm mím chặt lại, trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ quặc, dường như muốn mắng người nhưng lại không có sức mở miệng.

Là do nàng quá ngây thơ.

Ứng Giản thản nhiên nói: "Em đã nói rồi mà, chỉ cần chị không coi em là trẻ con thì tôi sẽ không chơi trò trẻ con để chọc chị nữa."

Trước mắt Lục Tiêm như có một lớp sương mù, tầm mắt mờ mịt. Nàng vừa nín thở để ngăn không cho vị mù tạt xộc lên trên nữa; vừa cố gắng ép nước mắt ra, thế giới chung quanh cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Lục Tiêm cố nhẫn nại, bình tĩnh nói: "Em gái nhỏ, mẹ tôi đã dặn tôi là phải chăm sóc em nhiều hơn, tôi không phải là loại người bằng mặt không bằng lòng. Đám trẻ mấy đứa không muốn thừa nhận mình non nớt là chuyện bình thường, tôi không so đo với em đâu."

Lục Tiêm nghĩ nghĩ: "Thế này đi, tôi nhận em làm con gái nuôi, nếu em còn làm chuyện quá đáng với mẹ nuôi nữa thì đó là bất hiếu!"

Ứng Giản mặt không cảm xúc nhìn Lục Tiêm vài giây, cười nhạo, nói: "Chị lại tưởng bở quá!"

Lục Tiêm gãi gãi lông mày, rồi lại gãi gãi tai, nghĩ không ra nên đối phó với đứa nhóc ác ma âm hồn bất tán này như thế nào. Rất chi là khổ não.

Ứng Giản khoác lấy cánh tay Lục Tiêm, chỉ vào quán trà sữa cách đó không xa.

Nhẹ giọng nói: "Chị tiến sĩ, chị mời em uống trà sữa trân châu đi."

Vẻ mặt làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Được thôi."

Lục Tiêm đồng ý, một bên khóe môi khẽ nhếch lên, dường như đã có kế hoạch trả thù nào đó.

"Em gái nhỏ." Lục Tiêm khẽ gọi một tiếng bên tai Ứng Giản.

Ứng Giản quay đầu lại theo bản năng.

Lục Tiêm nhanh như chớp nhét một viên takoyaki vào miệng Ứng Giản, còn dùng tay bịt miệng cô bé lại.

Phải cho em gái nhỏ nếm chút đau khổ thì mới chịu nghe lời.

Ứng Giản thản nhiên nhai mấy miếng rồi nuốt xuống.

"Hương vị không tệ."

Lục Tiêm khô khốc chớp mắt mấy cái, trong lòng tràn đầy hoài nghi.

Ứng Giản nhún vai, nói: "Em chỉ rưới thêm chút mù tạt vào đúng một viên thôi, mấy viên khác đều ổn cả. Lãng phí đồ ăn cũng không phải là một thói quen tốt."

Lục Tiêm thầm nghĩ: "Trời ạ! Sao mình lại xui xẻo thế, ngay viên đầu tiên đã có vấn đề."

Để chắc chắn, Lục Tiêm lại nhét thêm một viên vào miệng Ứng Giản, vẻ mặt Ứng Giản vẫn như thường.

Lãng phí đồ ăn quả thực không tốt.

Tuy nhiên, Lục Tiêm vẫn có chút không yên tâm, đưa hộp takoyaki đến trước mặt Ứng Giản, giả vờ nói: "Cho em ăn nốt viên cuối cùng, còn lại là của tôi."

Hừ hừ, đợi em gái nhỏ chọn xong, nàng sẽ cướp luôn.

Như vậy thì chắc chắn sẽ không trúng chiêu nữa!

Bàn tay cầm xiên của Ứng Giản lơ lửng bên trên hộp giấy, dừng lại ở một viên vài giây, rồi xiên vào viên bên cạnh.

Lục Tiêm thấy Ứng Giản sắp đưa vào trong miệng, đúng là thời cơ tốt!

Nàng giật phắt lấy cái xiên trong tay Ứng Giản, đắc ý bỏ viên Ứng Giản chọn vào trong miệng.

......

!!!

Lịch sử luôn lặp lại bất ngờ.

Lục Tiêm vừa chảy nước mắt vừa nghiến răng nhìn chằm chằm Ứng Giản.

Ứng Giản lấy hộp giấy đựng đồ ăn từ trong tay Lục Tiêm, lại xiên một viên bỏ vào trong miệng.

Sau khi nuốt xuống, cô bé mới buồn bã nói: "Quên nói với chị, em miễn dịch với mù tạt, ăn bao nhiêu cũng không chảy nước mắt đâu. Em rất thích ăn mù tạt, chị gái tiến sĩ nhớ kỹ nhé~"

——Chết tiệt!

Lục Tiêm chửi thầm trong lòng.

Môi Ứng Giản nhếch lên thành một nụ cười trào phúng: "Muốn làm mẹ nuôi của em thì chị phải hiểu rõ em mới được."

Cái mũi Lục Tiêm giần giật, đôi mắt sáng lên. Không còn dây dưa với Ứng Giản nữa, nàng đi thẳng về phía trước, khoảng chừng ba mươi bước thì ngồi vào một quán mì ramen.

"Ông chủ, cho một bát mì ramen suối nước nóng đi."

Ứng Giản siết chặt tay.

Cô bé lại bị làm lơ nữa rồi, đúng chứ?!

------

Ngày hôm sau.

Nhà hàng trà Tĩnh Cảng.

Cảnh Hựu và Khương Sanh Ngôn bước vào phòng riêng, ngồi xuống bên chiếc bàn tròn màu trắng.

Vưu Cẩn, người sáng lập trung tâm nghiên cứu X, thích dùng trà vào buổi sáng. Khương Sanh Ngôn cố ý chọn địa điểm gặp mặt tại nhà hàng trà này, thương hiệu lâu đời nổi tiếng nhất ở Thượng Hải.

Vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn.

Khương Sanh Ngôn hỏi: "Sếp, tối qua ngủ không ngon à?"

Đáy mắt Cảnh Hựu có quầng thâm mờ nhạt. Kể từ khi thức dậy đến giờ, cô ấy ngáp dài ngáp ngắn liên tục.

Ánh mắt Cảnh Hựu nhìn về phía Khương Sanh Ngôn mang theo một chút oán trách.

Khương Sanh Ngôn khẽ nhíu mày, nghĩ thầm, tâm trạng khó chịu sau khi rời giường vẫn chưa hết sao?

"Tối qua tôi mơ thấy thư ký Khương......" Cảnh Hựu chậm rãi mở miệng: "Tôi cứ bị thư ký Khương đè nặng, suýt nữa thì không thở nổi."

____________

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Bí ngố: Cảm giác như chính mình đột nhiên đổi màu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro