Chương 6


Cô gái kia đến tính sổ với em đó

Đường Tư dậy sớm ơi là sớm, thoa kem nền và kẻ mắt. Môi thường chỉ tô sơ sơ hôm nay cũng được tô đỏ chót, trang điểm đậm đà, đánh lên một lớp phấn hoa vàng.

Nàng không sợ ánh nắng mặt trời gay gắt, mặc một bộ đồ ngắn tay và quần short, đến trước cửa phòng khám, trước gương kính lớn còn không quên kiểm tra lại trang phục của mình.

Rất tốt, rất hoàn mỹ.

Nàng vô cùng hài lòng với chiến phục của mình.

Đúng là trông có vẻ nghiêm túc, nhưng nàng chính là muốn không nghiêm túc một chút!

Thật ra, ở những nước nhiệt đới, bộ đồ này cũng không có gì lạ, chỉ là Đường Tư cảm thấy tâm lý của mình không giống trước, nàng luôn nghĩ mình đi để "chiến đấu". Đã "chiến đấu" thì phải có phong thái chiến đấu, trước tiên phải đè ép đối phương về mặt khí thế.

Nàng cười tự nhiên thật to, bước đi với dáng vẻ tự tin, nhưng thật ra đang tích lũy năng lượng, đây là lúc không ai ở đây biết nàng, còn nếu có Lâm Y ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra nàng đang chuẩn bị cho trận chiến lớn rồi.

Lên lầu hai, Huống Ly nhìn thấy Đường Tư đang đợi ở khu nghỉ ngơi, lập tức quay sang nói với Thịnh Ninh ——

"Em xong rồi, cô gái kia đến tính sổ với em đó."

"Chị nói linh tinh, cô ấy đến tái khám mà."

"Không tin chúng ta cược thử."

"Đánh cược gì chứ, chị có thời gian thì đi sắp xếp thêm lịch khám đi."

Nói xong, Thịnh Ninh liền mời Huống Ly ra ngoài, rồi quay lại ấn nút gọi tên.

Khi tên được gọi, Đường Tư đi thẳng vào phòng khám, sẵn sàng chiến đấu, nhưng đến cửa, đột nhiên lại dừng lại.

Nàng còn chưa bước vào, Thịnh Ninh đã đi ra, nhìn nàng thật nghiêm túc, rồi chân thành xin lỗi ——

"Xin lỗi, hôm qua tôi đã hiểu lầm em, khiến em phải chịu phiền phức."

Ánh mắt của Thinh Ninh rất thành khẩn, lúc nhìn người cũng rất thản nhiên, ngay cả giọng nói của cô ấy hôm nay cũng ấm áp hơn bình thường, khiến Đường Tư cảm thấy như mình đang tìm chuyện để gây sự.

Nàng đã chuẩn bị thùng thuốc súng để đối đầu, vậy mà chỉ một câu của người này lại dập tắt ngọn lửa giận của mình?

Không còn quyết chiến nữa à?

Vậy thì bộ trang điểm này của mình không phải vô ích rồi sao?

Thịnh Ninh vừa nhìn thấy đã hiểu ngay muốn làm gì, cũng nhận ra nàng vì chuyện tối qua mà bực bội, nhưng vẫn là câu nói ấy, Thịnh Ninh không biết cãi nhau, chưa từng cãi nhau với ai, mọi chuyện đều có thể giải quyết qua giao tiếp, chỉ cần nói rõ ràng thì sẽ không còn mâu thuẫn, huống chi là xung đột.

Lúc này, Đường Tư đẩy cửa bước vào, ngồi trên ghế nha khoa. Dù câu xin lỗi của người này khiến nàng không thể nổi giận ngay lập tức, nhưng cũng không thể bỏ lỏng sự phòng bị. Đường Tư nghĩ, nếu chị ta còn tỏ ra kiêu căng với mình, thì mình vẫn sẽ nã đạn vào chị ta!

"Tôi nghĩ vấn đề giữa chúng ta là do không giao tiếp kịp thời, chứ không phải là vì phủ nhận nhân cách của đối phương."

Thịnh Ninh bình tâm tĩnh khí cùng nàng nói phải trái, không trang điểm, gương mặt mộc nhưng làn da rất đẹp, khi nói, khóe môi khẽ nhếch lên, một nụ cười nhẹ như một con hươu mỉm cười trong màn đêm.

Đường Tư tự hỏi tại sao lại có những tưởng tượng lạ lùng như vậy, nhưng chẳng thể nghĩ ra cách nào khác để thay thế. Trong lúc ngẩn ngơ, lại nghe thấy giọng nói đối phương ——

"Xin lỗi, hôm qua tôi đã hiểu lầm em, nhưng tôi cũng có lý do của mình."

"Lý do gì?"

"Em thực sự không uống được rượu, và đã có tiền lệ."

"Chỉ một lần thôi mà!"

"Nhưng tôi không biết."

"Chị không biết là chuyện của chị, sao lại đổ lỗi cho tôi?"

"Vì vậy tôi mới nói, chúng ta thiếu sự giao tiếp, cần phải giao tiếp."

Đường Tư động môi định phản bác, nhưng chẳng thể nói ra nửa lời, thậm chí còn cảm thấy đối phương nói có lý... Gặp quỷ sống rồi sao? !

"Và hôm qua em nói, quán bar mở cửa là để người ta đến uống rượu, nếu muốn trách thì nên trách những kẻ có ác tâm, chứ không phải ngăn cản các cô gái không cho họ đến uống rượu."

Thịnh Ninh đặt tay lên đầu gối, gật đầu rồi lại lắc đầu ——

"Tôi đồng ý với em về phần này, nhưng không thể hoàn toàn ủng hộ, lý do rất đơn giản, vì kẻ xấu không có dấu hiệu nhận biết, chỉ nhìn bằng mắt thường là không thể thấy được, nhưng một khi tổn thương xảy ra, thì không thể cứu vãn."

"Vậy có nghĩa là, theo chị, phụ nữ trên toàn thế giới đều không thể đi bar à?" Đường Tư không phục.

"Được đi, nhưng em phải biết giới hạn của mình."

Thịnh Ninh nhìn vào cánh tay Đường Tư, rồi đưa tay ra, chiếc cánh tay mảnh mai của cô ấy, những tĩnh mạch xanh nhô lên nhẹ dưới làn da trắng nõn ——

"Nhìn chúng ta đều là phụ nữ, nhưng sức lực của tôi lại lớn hơn em, giữa những người cùng giới đã có sự chênh lệch về sức mạnh, huống chi là khác giới? Dù em uống rượu giỏi, nhưng cũng không thể đảm bảo là sẽ không gặp kẻ nhân lúc em không chú ý mà hạ thuốc, giả sử em không rời khỏi ly rượu, và từ chối những người lạ tiếp cận, nhưng... ngay lúc tôi gặp em hôm qua, đã là mười một giờ đêm rồi, em có nghĩ là em nên về khách sạn không?"

"Vậy sao chị không nói rõ ràng hơn? Tôi có phải là người không phân biệt đúng sai đâu?"

Đường Tư không phải là người nhỏ mọn, nếu người ta vì nàng mà lo lắng, nàng sao có thể không hiểu cho họ? Thực sự khiến Đường Tư cảm thấy khó chịu chính là câu nói của Thịnh Ninh "Uống đến say mèm rồi ở lại qua đêm?"

Dù Thịnh Ninh là vì nàng tốt, nhưng cũng không thể không nhận ra rằng câu nói đó đã tổn thương lòng nàng rất nhiều.

"Đừng nghĩ tôi còn trẻ mà dễ bị lừa, chỉ cần nói vài câu tránh trọng điểm là chị sẽ bị tôi dắt đi, ý của câu nói hôm qua của chị, cơ bản là cho rằng tôi là người có thể sống buông thả."

"Tôi thừa nhận tôi thích chơi, đôi khi cũng nói chuyện mà không suy nghĩ kỹ, nhưng tôi đâu đến nỗi tồi tệ như vậy, sao chị lại vội vàng định giá tôi như thế? Tôi sao lại tệ đến mức đó?"

"Không phải em tồi tệ, mà là tôi xử lý không ổn."

Thịnh Ninh vừa nói, vừa đứng dậy khỏi ghế ——

"Đường Tư, tôi xin lỗi vì lời nói không thích hợp của mình, nhưng về chuyện tôi nhất quyết bảo em quay về khách sạn hôm qua, tôi nghĩ tôi không sai."

"Vậy chị đang xin lỗi tôi hay là không xin lỗi?"

"Tuỳ em hiểu, tôi chỉ đang nói chuyện thẳng thắn."

Người này...

Đường Tư không biết nên gọi cô ấy là cứng đầu hay ngoan cố, trước mắt cô ấy đã xin lỗi rồi, đầu cũng cúi xuống, thái độ còn mềm mỏng hơn, vậy thì phải làm sao nữa? Cứ phải liệt kê rõ ràng như ba lần thẩm vấn sao?

Nàng rất muốn cãi nhau thêm với người này, nhưng câu nói của Thịnh Ninh lại không có sơ hở nào, Đường Tư dù có ngang ngược, nhưng nàng cũng không phải là người không phân biệt phải trái. Nói cho cùng... nàng uống rượu hay say rượu cũng chẳng liên quan gì đến Thịnh Ninh, chẳng phải vì người này tâm tính tốt bụng sao.

Thật ra thì Thịnh Ninh cũng có vấn đề, còn mình thì sao? Mình chẳng phải cũng nghĩ trong lòng rằng Thịnh Ninh có vẻ giả tạo sao? Hơn nữa, chính nàng mới là người đã mắng Thịnh Ninh là "đồ khốn" hôm qua, mà hôm nay gặp mặt, Thịnh Ninh lại chẳng nói gì về chuyện đó.

Đường Tư nghĩ, nếu Thịnh Ninh thật sự quyết định lý luận từng câu từng chữ với mình, có lẽ cô không chỉ không có lý mà còn có thể bị Thịnh Ninh dồn đến mức phải chui xuống đất luôn cũng nên.

Đường Tư không phải kiểu con gái sẽ cứ nắm chặt người khác mãi, nàng chỉ là kiểu ăn mềm không ăn cứng. Giờ đây, đối diện với Thịnh Ninh như vậy... nàng lại cảm thấy mặt mình nóng lên.

"Chuyện chẳng có gì to tát đâu, tôi cũng không thực sự giận. Lần sau cẩn thận, đừng nói linh tinh về tôi nữa là được... Dù sao thì tôi cũng đã mắng chị rồi, coi như là hoà nhé."

"Được."

Mọi chuyện đã được nói rõ, hiểu lầm cũng đã được giải quyết.

Bây giờ trở lại công việc chính, Đường Tư lại nằm lên ghế nha khoa tiếp tục làm răng.

Thịnh Ninh lại gần một chút, dù vẫn đeo khẩu trang nhưng ánh nhìn của Đường Tư lại cảm thấy có gì đó khác biệt, nàng chợt nhớ lại những hình dung lúc trước, tại sao lại cảm thấy Thịnh Ninh giống như một con hươu vậy? Chính là đôi mắt của cô ấy, đôi mắt ấy mới giống hươu.

"Không thoải mái sao?" Thịnh Ninh hỏi.

"Không, rất tốt."

Răng đã xong, Đường Tư vừa rời khỏi, ngay lập tức Huống Ly đến, một nửa thân người đứng ở cửa, một nửa thân người lách vào trong.

"Con bé này thú vị đấy."

Thịnh Ninh cúi đầu tháo găng tay, không trả lời cô nàng.

"Không thể giải quyết sao? Để chị theo đuổi cho?"

Huống Ly người này, lời nói thật giả lẫn lộn, Thịnh Ninh một lúc lâu mới hiểu được ý của cô ấy, nhưng nhìn vẻ mặt thú vị của đối phương, lại nghĩ đến tính cách thoải mái của Đường Tư, rõ ràng hai người không cùng một cấp độ ——

"Đã giải quyết xong với bạn gái cũ chưa?"

Huống Ly ngẩn người, nhìn Thịnh Ninh đang nghiêm túc, rồi bỗng bật cười.

Có chút thú vị đấy.

. . .

Đường Tư từ lúc đầy hứng khởi, tự tin bước vào, bây giờ lại ngồi ủ rũ, mặt mày cau có, thật kỳ lạ ha. Rõ ràng là người thắng, sao lại cảm thấy như vừa thua trận vậy... Trong lòng cảm thấy khó chịu không tả nổi?

Nàng kể chuyện này cho Lâm Y nghe, Lâm Y nghe xong liên tục tỏ vẻ ngạc nhiên ——

"Hai người thật có duyên phận!"

"Duyên cái gì mà duyên! Chắc là nghiệt duyên ấy! Mới gặp chị ta lần đầu mà đã xui xẻo như vậy!"

"Các chị em ơi, duyên là đáng quý, nhưng nghiệt duyên mới thực sự thú vị đó ~"

-----------------------------

Đôi lời của mình: Nếu các cậu thích truyện thì hãy lưu vào thư viện và cho mình xin một sao nhé nhé nhé ~ tysm

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro