Quyển thứ nhất - Chương 36
Chương 36
Chiếm cứ một phần quan trọng trong tâm trí của cô.
Giọng nói trầm thấp của Dụ Bạch một lần nữa vang lên trong phòng bệnh, lần này là nói với Chu Huy, nàng ngẩng mặt lên, đôi con ngươi đen nhánh nhìn Chu Huy.
"Nếu như cảnh sát Chu không ngại, có lẽ tôi có thể giúp các cô."
Nói xong, nàng giương lên một cười, đi về phía Chu Huy đang đứng.
Chu Huy cũng không ngại nàng làm như thế.
Sự chuyên nghiệp của Dụ Bạch không có gì để cô phải nghi ngờ, trước đó khi ở bệnh viện, cô đã cảm nhận được sự nhạy cảm vượt trội của nàng đối với án hình sự.
Để đối đãi với loại người như Giang Kế Văn, phương thức của Dụ Bạch có lẽ sẽ càng hữu hiệu hơn, hơn nữa là, Chu Huy cũng muốn được một lần tận mắt chứng kiến năng lực của Dụ Bạch.
Trong khoảng thời gian này, cô đã nghe quá nhiều về quá khứ của Dụ Bạch từ Hàn Úy, về những trải nghiệm hai năm trước khi nàng còn giảng dạy tại Đại học Cảnh sát tỉnh, những kỷ niệm chắp vá giữa nàng và Kỷ Thâm, cùng với danh tính mơ hồ và hành tung bí ẩn của nàng, tất cả đều kích thích sự tò mò muốn tìm hiểu của Chu Huy.
Cô không thể phủ nhận rằng, Dụ Bạch thực sự có năng lực cuốn hút người khác, sự bí ẩn của nàng và những điều không thể nói rõ ràng trên người nàng đều có sức hấp dẫn lớn đối với Chu Huy.
Như một lỗ đen sâu thẳm nhất trong vũ trụ, tối tăm mịt mù, không có thời gian, không có tọa độ, gần như là một tồn tại phi lý nhất, nhưng lại xâm nhập vào cuộc sống của cô, chiếm cứ một phần quan trọng trong tâm trí của cô.
Ánh mắt mơ hồ của Giang Kế Văn vẫn không thể nhìn rõ người đi tới, nhưng cơ thể hắn đã khẽ run lên.
Âm thanh này hắn không thể quên, vài giờ trước, chủ nhân của âm thanh này đã lạnh lùng cảnh cáo hắn trong một căn hầm u ám.
"Tôi muốn anh nói rõ với cảnh sát, hai năm trước các anh đã giết hại một nhà 5 người của Thiệu Nguyên như thế nào..."
...
"Vậy anh có lý do gì để nghĩ rằng tôi sẽ tha cho anh... anh có gia đình không?"
...
"Vậy để bảo vệ gia đình anh, tốt nhất là làm theo những gì tôi nói. Nếu không, anh sẽ được biết tôi xử lý anh như thế nào."
......
Lời cảnh cáo của Dụ Bạch vẫn vang vọng bên tai, Giang Kế Văn không ngờ rằng cuộc gặp gỡ tiếp theo của họ lại đến nhanh như vậy.
Dụ Bạch kéo một chiếc ghế, ngồi bên giường, nhìn Giang Kế Văn trên giường với ánh mắt đầy thâm ý, giọng nói trầm thấp vang lên: "Giang Kế Văn, cho anh một cơ hội nữa, từ 1 giờ rưỡi đến 3 giờ rưỡi sáng ngày 17 tháng 5, anh ở đâu?" Dụ Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, nở một nụ cười, cảnh báo hắn: "Giang tiên sinh, anh có hai phút để suy nghĩ, nhớ rằng đây là cơ hội cuối cùng của anh."
Câu cảnh báo đơn thuần của Dụ Bạch nghe không có chút lực sát thương nào, nhưng khi câu nói đó đến tai Giang Kế Văn, hắn không khỏi run rẩy.
Hắn hiểu rõ ý tứ của Dụ Bạch, vừa nãy ở trường bắn dưới tầng hầm của câu lạc bộ Alice, Dụ Bạch đã nói rất rõ ràng, tính mạng cả gia đình hắn bị ép phải đặt lên bàn cược, hắn không dám mạo hiểm.
Là con người, ai cũng có lúc khiếp đảm, một khi tiền cược của đối phương lớn đến mức đè bẹp dự tính của bạn, bạn sẽ bộc lộ sự khiếp đảm, đó là bản tính của con người, sống trên đời, trong lòng luôn có một số người và một số việc không thể từ bỏ.
Đối với bất cứ chuyện gì, chỉ cần tìm ra điểm yếu của đối phương, mọi thứ đều có thể được giải quyết dễ dàng.
Dụ Bạch chính là người nắm vững những điểm yếu không thể tránh khỏi trong bản chất con người, vì vậy có thể kiểm soát Giang Kế Văn một cách dễ dàng, nàng đã chặn tất cả lối thoát của Giang Kế Văn, khiến cho mọi việc chỉ có thể theo hướng mà nàng đã dự đoán.
Giang Kế Văn im lặng chưa đầy một phút, rồi mở miệng: "Là... là... hôm đó vào buổi sáng... tôi không ở nhà xem bóng đá... Tôi, tôi và Hứa Văn Lương ở nhà uống rượu."
Dụ Bạch rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi: "Hứa Văn Lương là ai?"
Giang Kế Văn: "Chính là... người đã lên hot search mấy ngày trước... là nạn nhân."
"Anh và anh ta có mối quan hệ gì?" Dụ Bạch mỉm cười nhẹ nhàng, lời nói không hề vội vàng: "Hoặc tôi nên hỏi theo cách khác, tại sao anh lại muốn giết anh ta?"
"Tôi... tôi không có ý định giết anh ta... thật đó, lúc đấy tôi chỉ dùng xẻng đánh anh ta một cái... tôi thật sự không có ý định giết anh ta..." Giang Kế Văn nói trong sự run rẩy.
Dụ Bạch khẽ cười: "Không đúng đâu, Giang tiên sinh, theo kết quả giám định pháp y, vết lõm sau đầu của Hứa Văn Lương là do bị đánh ít nhất hơn mười lần, giữa anh và nạn nhân có thâm cừu đại hận gì mà lại giết người bằng cách tàn nhẫn như vậy?"
Giang Kế Văn cắn răng nói: "Hứa Văn Lương... anh ta đã đe dọa tôi, muốn... muốn đem chuyện hai năm trước, chúng tôi... sáu người chúng tôi giết chết một cảnh sát ngầm... tiết lộ ra ngoài..."
Chu Huy: "!!!"
Hàn Úy: "!!!"
Hàn Úy không thể không ngạc nhiên: "Hai năm trước? Thiệu Nguyên?"
Giang Kế Văn không thể phủ nhận được nữa, nhắm mắt lại: "Đúng, viên cảnh sát tên Thiệu Nguyên và năm người trong gia đình anh ta là do chúng tôi giết." Nói xong, Giang Kế Văn đột nhiên mở mắt, gào lên như phát điên: "Thằng khốn Hứa Văn Lương thế mà lại chạy đến nói với tôi, nó sẽ tiết lộ tất cả những gì chúng tôi đã làm năm đó, là nó ép tôi, là nó ép tôi!"
Chu Huy đứng bên cạnh theo dõi quá trình thẩm vấn, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, cách thẩm vấn hỏi đáp như vậy giống như đang đem những câu trả lời đã biết trước đến điền vào giấy. Cô nhẹ nhíu mày, ánh mắt chuyển sang Dụ Bạch.
Đáy mắt Dụ Bạch một màu khó đoán, khi nàng ngẩng lên thì vừa vặn chạm phải đôi mắt hắc bạch phân minh của Chu Huy. Nàng hơi ngạc nhiên, sau đó cười lên, lịch sự nói với Chu Huy: "Cảnh sát Chu, tiếp theo là công việc của các cô, bây giờ tôi phải về nhà nghỉ ngơi."
Nói xong, không dừng lại một phút nào, nàng đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh.
Chu Huy nhanh chóng theo sau Dụ Bạch, chặn nàng lại ở cửa phòng bệnh, nheo mắt nhìn nàng, nói: "Dụ Bạch, cô biết điều gì đó, đúng không?"
Dụ Bạch vẫn giữ khuôn mặt tươi cười với Chu Huy, mặt không đổi sắc trả lời: "Đương nhiên... không có."
Chu Huy mặt nghiêm nghị nói: "Vậy cô cho tôi biết, tối nay cô đã đi đâu?"
Dụ Bạch thu liễm nụ cười, nhìn thẳng vào mắt Chu Huy, tiếp tục nói dối một cách không biết xấu hổ: "Haha, tôi thấy cảnh sát Chu một mình gọt táo quên cả trời đất, không muốn làm phiền cô, nên xuống lầu hít thở không khí thôi!"
Chu Huy: "......"
Dụ Bạch quan sát sắc mặt ngày càng trầm xuống của Chu Huy, quyết định sẽ được đà mà lấn tới một chút.
Nàng không có hảo ý, ghé sát tai Chu Huy, hơi thở ấm áp phả vào tai cô: "Sao vậy? Cảnh sát Chu muốn tôi ở bên cạnh sao?"
Chu Huy tức giận đẩy nàng ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: "Dụ Bạch—"
"Đây, tôi đây!" Dụ Bạch tựa vào tường, vừa cười vừa bổ sung thêm một câu: "Lần sau nếu cảnh sát Chu muốn tôi ở bên cạnh, có thể nói thẳng ra nhé! Tôi sẽ không từ chối yêu cầu của cô đâu."
Chu Huy nhìn Dụ Bạch, khó chịu kéo kéo cổ áo, mắng: "Dụ Bạch, con mẹ nó, cô..."
Dụ Bạch giả bộ tiếc nuối nhìn Chu Huy, chớp chớp mắt chân thành nói: "Nhưng bây giờ không được, tôi mệt rồi, cảnh sát Chu, cô sẽ đưa tôi về nhà chứ!"
Chu Huy: "..."
Chu Huy vốn định nói rằng, cô có điên không, cứ thỉnh thoảng lại phát điên như vậy?
Nhưng lời đến bên miệng, Chu Huy chỉ tức giận nói: "Bác sĩ không cho cô xuất viện, cô về nhà làm gì?"
"Về nhà còn cần lý do sao? Không phải hôm nay thì cũng là ngày mai." Dụ Bạch phớt lờ sự tức giận của Chu Huy, tiếp tục cười nói: "Cảnh sát Chu, cho cô hai phút để suy nghĩ, có muốn đưa tôi về nhà không?"
Chu Huy lạnh lùng, từ kẽ răng phun ra một chữ: "Cút!"
Dụ Bạch dường như còn rất vui, vẫy tay chào Chu Huy, giả vờ tiếc nuối nói: "Cô đã bỏ lỡ cơ hội ở bên tôi." Nói xong, nàng lại cười cười nói thêm: "Nhưng mà... cô sẽ luôn có cơ hội với tôi."
Chu Huy: "..."
Dụ Bạch lại một lần nữa thành công trong việc khiến Chu Huy tức giận đến mức nổi trận lôi đình. Trong khoảng thời gian chung đụng gần đây, Dụ Bạch đã nắm rõ tính tình của vị đội trưởng đội hình sự này. Với cấp bậc của Chu Huy, cô căn bản không phải là đối thủ của Dụ Bạch, chỉ cần hai câu nói là có thể khiến Chu Huy xù lông ngay lập tức, đúng là không thể chịu nổi một chiêu.
Sau khi thoát khỏi Chu Huy, Dụ Bạch đã gọi một chiếc taxi ở cổng bệnh viện, lên xe nàng liền nói tên địa điểm rồi không nói thêm gì nữa.
Hai mươi phút sau, taxi dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Kỷ. Dụ Bạch mở cửa nhà, ném mình lên ghế sofa, không bật đèn, ngồi trong bóng tối.
Chỉ có ánh trăng ảm đạm từ cửa sổ lớn chiếu vào sàn nhà, tạo nên một chút sắc thái xám trắng cho căn phòng tối tăm. Dụ Bạch nhìn về phía cây đào đã héo úa đối diện cửa sổ, nàng nhìn thật lâu, có phần thất thần.
Đột nhiên, trong màn đêm tĩnh lặng, âm thanh của một chiếc xe chạy qua vang lên, tiếp theo đó là hai luồng ánh sáng vàng trắng chiếu qua hàng rào cổng lớn.
Là Triệu Mẫn đã đến.
Dụ Bạch vẫn ngồi trong bóng tối, không đứng dậy cho đến khi điện thoại của Triệu Mẫn gọi đến. Dụ Bạch nhấn nút nhận cuộc gọi, nói: "Cô vào đi, cửa không khóa."
Chẳng bao lâu, hình bóng của Triệu Mẫn xuất hiện trong sân. Cô đi rất vội, đẩy cửa vào, tối tăm không có chút ánh sáng nào khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng. Cô gọi vào căn phòng tối: "Dụ Bạch, cô có ở đó không?"
Dụ Bạch đưa tay bật đèn bàn bên sofa, ánh sáng cam ấm áp, cũng không quá sáng.
Giọng của nàng vang lên trầm lắng: "Tôi ở đây, cô lại gần đi."
Nghe thấy giọng Dụ Bạch, Triệu Mẫn yên tâm, cảm giác an toàn từ ánh sáng cam ấm áp dần dần lan tỏa trong lòng.
Cô bước về phía Dụ Bạch, thấy nàng ngồi trên ghế sofa, trên mặt không có chút tức giận nào, Triệu Mẫn mạnh dạn gọi nàng: "Dụ Bạch."
Dụ Bạch lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi hơi mệt, không châm trà đãi cô được."
Triệu Mẫn nhận ra trạng thái của nàng tối nay không được tốt lắm. Nghe cuộc đối thoại giữa Dụ Bạch và Giang Kế Văn trong phòng bệnh, Triệu Mẫn liền phát giác, nếu Chu Huy có thể nghe ra những điểm bất thường, thì đương nhiên cô cũng có thể nghe ra được.
Dụ Bạch không đợi Triệu Mẫn trả lời, tiếp tục nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Có phải cô nên giải thích cho tôi về chuyện xảy ra tối nay không?"
Triệu Mẫn không giấu giếm, vì việc che giấu với Dụ Bạch không có ý nghĩa gì: "Đây là mệnh lệnh từ Sở Tỉnh, tôi không thể không chấp hành... Dụ Bạch, chúng tôi cũng chỉ là muốn bảo vệ cô."
Dụ Bạch hỏi: "Những vệ sĩ bên cạnh tôi cũng là do cô tìm người thay thế sao?"
Triệu Mẫn sững sờ: "Cô đã biết rồi?"
Dụ Bạch vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng cười một chút, nói: "Gần đây số lần cô tự ý quyết định ngày càng nhiều."
Triệu Mẫn giọng nói có chút lo lắng: "Tôi lo cho cô."
Dụ Bạch không nói gì.
Triệu Mẫn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Dụ Bạch, không khỏi nhíu mày, lần đầu tiên nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chất vấn: "Dụ Bạch, gần đây trạng thái tinh thần của cô thế nào? Cô vẫn đang dùng thuốc phải không?"
Dụ Bạch cuối cùng cũng lộ vẻ khó chịu trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro