Chương 40
Triệu Mẫn đến tìm cô để làm gì?
Chu Huy lái xe đến trước cửa nhà Dụ Bạch, mở cửa bước xuống, từ xa cô đã thấy được cành cây đào vươn qua bức tường đá hoa cương.
Cành đào trơ trụi, không còn một chiếc lá, Chu Huy nghĩ, cây đào này hẳn đã chết khô rồi.
Cửa cổng ở sân không khóa, Chu Huy đẩy cửa vào trong.
Cây đào khô héo đứng lẻ loi giữa sân trống trải.
Trong sân không có bất kỳ vật trang trí gì quý giá, đến cây đào duy nhất cũng chết khô, thật không có sức sống, đúng là một mảnh đất hoang vu.
Cửa sổ và cửa ra vào của biệt thự đều đóng chặt, rèm dày kéo kín, ánh nắng mặt trời không thể chiếu vào, giống như một pháo đài không lọt gió, dường như suốt năm không có ai ở, không có nhân khí.
Chu Huy không tài nào tưởng tượng nổi quang cảnh trong phòng sẽ còn như thế nào nữa, cũng không chắc Dụ Bạch có thật sự ở nhà dưỡng bệnh hay không, cô tiến đến trước cửa, thử bấm chuông hai lần.
Ngay từ đầu, trong phòng không có lấy một tiếng vang. Chu Huy chờ đúng năm phút đồng hồ cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ trong phòng truyền ra.
Gọi đi một cuộc điện thoại, không có người nhận, Chu Huy nghĩ thầm, có lẽ Dụ Bạch ở nhà dưỡng bệnh chỉ là một cái cớ để không phải đi làm, vì sao cô phải vịn vào cái cớ này mà khăng khăng đi tới nhà người ta?
Ngay lúc Chu Huy vừa định quay người rời đi, từ trong phòng truyền đến vài tiếng động nhẹ, tiếp theo là tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.
Cửa từ bên trong mở ra, giọng nói của Dụ Bạch truyền ra, có chút khàn khàn: "Hóa ra là cảnh sát Chu, cô đến đây có chuyện gì?"
Chu Huy bước vào trong nhà, điều đầu tiên cô cảm nhận được là mùi khói thuốc nồng nặc khắp phòng, căn phòng tối tăm đầy khói lượn lờ, cô ho khan vài cái, nhíu chặt lông mày, đánh giá Dụ Bạch từ trên xuống dưới, thấy trên người nàng vẫn đang mặc chiếc áo khoác Peppa Pig mà hôm qua ở bệnh viện cô đã khoác cho nàng, tóc xoăn xõa trên vai, khuôn mặt tiều tụy, quầng mắt thâm.
Nàng đứng lơ đãng sau cửa, toàn thân trông có vẻ lỏng lẻo, hoàn toàn không còn dấu hiệu nào của những ngày bình thường.
Chu Huy không hiểu sao lại muốn nổi giận, nói: "Cô đã hút bao nhiêu rồi?"
Dụ Bạch nhún vai, không quan tâm lắm, thậm chí còn nở một nụ cười đáp lại Chu Huy: "Chưa đếm qua, hay cô lại đây giúp tôi đếm thử?"
Nói xong, nàng xỏ dép lê đi vào phòng khách, lại ném mình xuống ghế sofa.
Chu Huy đi theo sau, thấy gạt tàn trên bàn đầy ắp tàn thuốc, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, hoàn toàn không coi trọng sức khỏe của bản thân đúng không! Cô nén giận nói: "Cô đã hút cả đêm ở đây à?"
Dụ Bạch ngả đầu ra sau trên ghế sofa, tiếp tục thách thức sự kiên nhẫn của Chu Huy, vô tư gật đầu: "Cũng gần gần vậy."
"Gần gần? Dụ Bạch, cô... cô thật sự giỏi, vừa ra viện đã làm phiền tôi." Chu Huy quả thực không biết nên nói gì nữa.
Dụ Bạch khàn khàn nói: "Sao cảnh sát Chu lại tức giận thế? Chỉ là hút thuốc thôi mà, đâu có chết người?... Ôi, tôi nhớ ra rồi, cô không thích mùi thuốc lá, vậy sau này tôi sẽ bớt hút ở trước mặt cô."
Âm cuối nhẹ nhàng run rẩy, có chút quyến rũ.
Chu Huy biết, Dụ Bạch đang cố tình.
Cô cố gắng kiểm soát bản thân, kiên nhẫn nói: "Không phải sáng sớm cô gọi điện nói thân thể không thoải mái sao? Thân thể không thoải mái sao không đi nghỉ ngơi?"
Dụ Bạch nở một nụ cười nơi khóe môi, mở miệng bịa chuyện: "Nhìn thấy cảnh sát Chu, tôi có bệnh gì cũng đều sẽ khỏe lại."
Chu Huy gần như không thể tin nổi, "Với trạng thái hiện tại của cô, cô gọi đó là khỏe mạnh?"
Nụ cười bên môi Dụ Bạch thoáng chốc ngưng lại, có một giây phút ngây ngẩn.
Nhưng cảm xúc này nhanh chóng vụt qua, đến mức mà Chu Huy còn chưa kịp nắm bắt, Dụ Bạch lại khôi phục nụ cười như trước, nói với Chu Huy: "Hôm nay cảnh sát Chu đến đây, không chỉ để quan tâm đến tình trạng sức khỏe của tôi chứ? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!"
Dụ Bạch liền nửa dựa nửa nằm trên ghế sofa, tay đặt lên thái dương, dứt khoát làm rõ với Chu Huy.
Với sự thẳng thắn của Dụ Bạch, Chu Huy lại không biết bắt đầu từ đâu, cô nhìn Dụ Bạch vài lần, thực sự không thể chịu nổi việc nàng tự làm hại bản thân như vậy.
Đi đến bên cửa sổ, "xoạt" một tiếng, kéo rèm ra, ánh nắng chói mắt lập tức chiếu vào, khiến trong phòng đột nhiên sáng trưng.
Bụi mù quần vũ trong ánh mặt trời, tùy ý bay lên, cuộn tròn, cuối cùng tiêu tán dưới ánh mặt trời, một căn phòng âm u đầy tử khí bị ánh nắng cắt thành từng mảnh.
Ánh nắng nhất thời khiến Dụ Bạch phản xạ né tránh, nàng có chút không hài lòng với hành động tự ý của Chu Huy.
Thế là, nàng nhíu mày không hài lòng hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Căn phòng u ám lập tức trở nên sáng sủa, Chu Huy xoay người lại, đứng ngược sáng, Dụ Bạch nghe thấy giọng điệu mệnh lệnh của cô: "Lên lầu tắm rửa đi, tắm xong thì xuống ăn sáng... Trong tủ lạnh chắc vẫn còn nguyên liệu nấu ăn chứ!"
Dụ Bạch do dự hai giây, trả lời: "... Chắc là còn." Nói xong, nàng lại do dự thêm hai giây, nheo mắt nhìn Chu Huy hỏi: "Cảnh sát Chu... định nấu bữa sáng à?"
Chu Huy: "Không lẽ cô nấu?"
Dụ Bạch: "..."
Nàng dường như ngơ ngẩn trong chốc lát, không biết Chu Huy muốn làm gì, chắc chắn là do tối qua không ngủ được, Dụ Bạch nghĩ.
Không muốn đứng phân tích xem hôm nay Chu Huy tới đây để làm gì, Dụ Bạch nhún nhún vai, dưới cái nhìn chăm chú của Chu Huy, nàng lên lầu vào phòng tắm, Dụ Bạch ngẩng đầu nhìn vào gương, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy người phụ nữ người không ra người, quỷ không ra quỷ trong gương, nàng vẫn bị giật mình, cũng không có gì lạ khi vừa nãy Chu Huy tức giận như vậy.
Nàng khẽ cười một tiếng, bước vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, Dụ Bạch tắt vòi sen, mặc áo choàng tắm lên người, ra khỏi phòng tắm.
Tóc dài ướt sũng rủ bên tai. Nàng cầm máy sấy định sấy khô tóc, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, bước chân có phần loạng choạng. Nàng nắm chặt tay, vịn vào bồn rửa mặt, mồ hôi lạnh toát ra.
Bỗng nhiên, nàng như bừng tỉnh nhận ra điều gì, ánh mắt trở nên sắc bén, bỏ máy sấy xuống, nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm.
Chu Huy đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, ánh mắt đối diện với nàng.
Ánh mắt sắc bén của Dụ Bạch nhanh chóng bị thu lại, nàng tựa lưng vào cửa nói: "Cảnh sát Chu, cô lên đây chỉ để xem tôi tắm thôi à?"
Chu Huy đứng dậy, tiến về phía nàng, hai tay dựa vào khung cửa, từ trên cao nhìn xuống nàng nói: "Khẩn trương như vậy làm gì?"
Dụ Bạch ngưng thở, nàng theo phản xạ lùi lại một bước, ánh mắt tận lực tránh Chu Huy, nói: "Tôi không có."
Chu Huy nheo mắt, nhíu mày nói: "Không có? Vậy áo choàng tắm của cô mặc ngược mà cô không nhận ra sao?"
Dụ Bạch làm việc rất cẩn thận, về sinh hoạt và ăn mặc càng nghiêm khắc hơn, tỉ mỉ đến từng sợi tóc cũng phải theo đúng tiêu chuẩn, nhưng hôm nay mọi thứ của nàng đều khác thường.
Chu Huy cứ như vậy nhìn nàng chăm chăm, còn cố gắng tìm ra manh mối gì đó, Dụ Bạch cũng không tránh né, nghênh đón ánh mắt đó, con ngươi lười biếng nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng mọi thứ. Nàng cười cười, mở miệng, nhưng không trả lời câu hỏi của Chu Huy, mà khéo léo lảng tránh: "Cảnh sát Chu, chẳng phải nói sẽ làm bữa sáng cho tôi sao?"
Chu Huy không bị nàng đánh lạc hướng, ánh mắt như gọng kìm bắt lấy nàng: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao lại khẩn trương như vậy?"
Dụ Bạch cố gắng kiềm chế phản ứng khó chịu do cơ thể mang lại, miễn cưỡng cười và tiếp tục vòng vo với Chu Huy: "Có phải đây là hình thức tra tấn bức cung không?"
Chu Huy nghiêm nghị nói: "Tôi chưa bao giờ tra tấn bức cung ai cả." Sau đó, cô duỗi ra một ngón tay, chỉ vào Dụ Bạch: "Nhưng nếu cô không nói sự thật, tôi không dám chắc bản thân sẽ làm gì tiếp theo."
"Ha!" Dụ Bạch khẽ cười, tặc lưỡi nói: "Không phải nói binh và cướp là một nhà sao? Cảnh sát Chu, cô trắng trợn quá rồi, cẩn thận tôi sẽ khiếu nại cô đấy!"
Chu Huy cười nói: "Vậy cô có định nói thật ngay bây giờ không?"
Dụ Bạch ngẩng đầu nhìn cô một cái, nàng biết rõ mục đích của Chu Huy hôm nay không chỉ đơn giản là quan tâm đến sức khỏe của nàng. Nàng đi đến bên giường ngồi xuống, thở hắt ra một hơi, mỉm cười nói: "Cảnh sát Chu muốn biết gì, cứ hỏi đi!"
Chu Huy nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không dời đi, Dụ Bạch cảm thấy ánh mắt của Chu Huy có chút lạ lùng, nàng không nói ra được là lạ lùng chỗ nào, nhưng vẻ dò xét trong ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái, nàng không nhịn được hỏi: "Cô thực sự muốn nói gì?"
Chu Huy im lặng vài giây, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: "Tối qua, Triệu Mẫn tìm cô để làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro