Chương 44
Chúng ta đi ném đá dò đường.
"Uống cà phê? Vụ án còn chưa phá, cà phê cà pháo gì?" Chu Huy nhấc chân liền rời đi.
"Có cần kính nghiệp như vậy không cảnh sát Chu, nhàn khổ kết hợp cũng được mà!" Dụ Bạch đuổi theo hai ba bước, cười híp mắt nói.
"Này, cô đừng đi! Chu Huy — —"
Chu Huy đành phải dừng lại.
Dụ Bạch thu liễm nụ cười, ném chìa khóa xe cho cô, hất cằm về phía chiếc SUV nổi bật giữa những chiếc Mercedes và BMW trong bãi đậu xe của bệnh viện: "Được rồi, không đùa nữa, dẫn cô đi gặp một người. Lên xe."
"Người nào?"
Dụ Bạch lộ ra nụ cười như có mưu kế: "Lên xe rồi nói."
Chu Huy nắm lấy vô lăng, quay sang hỏi: "Bây giờ có thể nói được chưa! Đi đâu?"
"Đến khu Cô Nhị, quán Mười Dặm." Ánh mắt Dụ Bạch lướt qua một vẻ tinh quái, giọng nói hơi trầm vang lên trong không gian kín: "Vụ án không phải không có tiến triển sao, chúng ta đi ném đá dò đường*."
(*) ném đá dò đường: người ta hay dùng câu này để chỉ hoàn cảnh của một ai đó khi lần đầu tiên làm việc gì đó mà phải vừa làm vừa rút kinh nghiệm, vừa làm vừa căn chỉnh, vừa làm vừa đoán, tức là dò dẫm.
SUV từ từ rời khỏi bãi đậu xe, quẹo ở cửa bệnh viện, nhanh chóng xuyên qua khu thương mại nhộn nhịp của thành phố, rẽ vào khu dân cư lớn nhất trong thành phố.
"Đến đây để ném đá dò đường?"
Gần hoàng hôn, ánh đèn neon của thành phố sáng lên lấp lánh, muôn màu muôn vẻ, vào khu Cô Nhị thì đèn tắt dần, ba cái hỏng một cái, năm cái hỏng ba cái.
Những ngôi nhà nguy hiểm nằm lộn xộn, những con hẻm chật hẹp, những viên gạch vỡ, ngói nát có ở khắp nơi.
"Không phải cô luôn muốn biết nguồn tin của tôi sao?"
Chu Huy không trả lời.
Dụ Bạch hạ cửa kính xe, chỉ về phía con hẻm đầy hỗn loạn: "Thông tin về Ngô Quốc Giang đến từ những cọc đất ngầm này."
Hai bên đường có những người bán hàng rong la hét bán xiên nướng, bún, phân bón, chim cá, tiếng mặc cả vang lên, hòa lẫn với mùi hôi thối từ cống rãnh thành phố và mùi nước hoa rẻ tiền, lập tức tràn ngập khung cảnh ban đêm của đô thị.
Môi trường sống kém, thành phần kinh tế phức tạp, quản lý còn tồn tại nhiều lỗ hổng, quả thực là thiên đường của tội phạm.
Nhiều người trong số đó vẫn còn mơ mộng về viễn cảnh "một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên"*, suốt ngày trộm cắp, chơi bời lêu lổng. Đây là khu vực không ai quản lý, Ngô Quốc Giang, Giang Kế Văn và những người như họ sống ở đây, côn đồ, lưu manh, gái mại dâm, đủ mọi thành phần.
(*) ý chỉ một người làm quan thì những ai có quan hệ với người đó đều được nhờ. Vì vậy câu này là châm chọc những người dựa vào quyền thế mà thăng quan phát tài.
Dụ Bạch dường như quen thuộc với nơi này hơn, khuỷu tay thoải mái gác lên cửa sổ xe, bình thản nói: "Đội trưởng Chu, cô có biết ở thành phố Bình Lăng có bao nhiêu cây cọc ngầm như vậy không?" Nàng ra hiệu cho Chu Huy, "Hai mươi ba."
"Chuyên tìm hiểu các tin tức ngầm, từ trộm cắp, đánh nhau trả thù, đến đủ mọi loại hình, ừm, giống như tình báo viên mà các cô đào tạo đó."
Điều này không sai, Chu Huy đã là cảnh sát hình sự nhiều năm, đã từng lén lút đào tạo không ít tình báo viên ở bên ngoài, những người này có thân phận cực kỳ phức tạp, khó đoán, biến hóa khôn lường, không thể nắm bắt được danh tính thực sự của họ.
Nhưng những người này thường có thể mang lại cho cảnh sát những thông tin bất ngờ.
Dụ Bạch tiếp tục nói: "Chỉ riêng khu Cô Nhị đã có 17 cây cọc ngầm, bên quán Mười Dặm có 9 cây, những người này bề ngoài mở cửa hàng kim khí, tiệm massage chân, phục vụ bóp chân, massage, cắt tóc gội đầu, đều là những công việc hợp pháp, nhưng việc làm mờ ám phía sau thì rất khó nhận ra."
"Cô rất quen thuộc với nơi này." Đây không phải là câu hỏi.
Dụ Bạch nhẹ nhàng nở một nụ cười, biết ý của Chu Huy, bình tĩnh giải thích: "Không đến mức quen thuộc, chỉ là, vì làm ăn mà quen biết được một vài người bạn, tình cờ có chút quan hệ với chủ ở đây."
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cảm nhận được một chút mát mẻ trong cái lạnh đang dần giảm xuống.
Khuôn mặt dịu dàng của Dụ Bạch phần lớn bị che khuất trong bóng tối, từ góc độ này nhìn sang, Chu Huy cảm thấy có điều gì đó sâu sắc.
Cô không nói gì, chỉ hỏi nàng: "Bây giờ đi đâu?"
Dụ Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, chỉ về phía không xa: "Trước tiên đi đến cửa hàng Ngọc phong thủy."
"Làm gì vậy?"
"Ném đá dò đường mà không có gì trong tay thì sao được! Những người làm trong ngành này rất mê tín, phần lớn đều tin vào một chút gì đó, mua một khối ngọc rồi cầm theo, sẽ dễ dàng hỏi ra thông tin hơn." Dụ Bạch dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Hơn nữa, những người đó miệng lưỡi rất ác, đùa giỡn cũng có thể chửi luôn cả tổ tiên nhà cô, mua một viên ngọc, coi như xua đuổi xui xẻo đi."
Chu Huy: "......"
Cửa hàng Ngọc.
Chu Huy tiện tay cầm một con tỳ hưu nặng tới bốn cân, quay lại hỏi Dụ Bạch: "Cái này thì sao?".
Tỳ hưu
Cô vốn không tin vào những điều mê tín dị đoan, nên tự nhiên cũng không hiểu rõ mấy thứ quỷ quỷ thần thần này.
Dụ Bạch nghe thấy liền quay lại, không nhịn được cười nói: "Ô hô! Tỳ hưu? Lại còn to như vậy? Cô đang trừ tà hả? Đổi cái khác đi! Ngọc Thiềm, ngọc bắp cải đều được, chỉ cần chúc phát tài là được rồi, chứ cô thật sự định đi trấn yểm cho người ta à?"
Ngọc Thiềm
Ngọc bắp cải
Chu Huy: "......"
Cuối cùng, Chu Huy ôm ra ngoài một cái Ngọc Thiềm nặng hai cân.
Khi ra về, người chủ tiệm có răng nạm vàng đầy miệng, trên tay đeo năm sáu chiếc nhẫn gọi với theo: "Em gái, thường xuyên ghé chơi nhé! Lần sau anh sẽ giúp em trừ tà! Đảm bảo em sẽ cảm thấy sảng khoái!"
Xung quanh lập tức vang lên vài tiếng huýt sáo vang dội và vui vẻ, ý trêu chọc không cần nói cũng hiểu.
"Sao ông ta không ghẹo cô?" Đứng trước cửa xe, Chu Huy cuối cùng không nhịn được hỏi.
Dụ Bạch cố gắng kiềm chế nụ cười sắp tràn ra khóe mắt, nghiêm trang nói: "Có thể ông ấy thấy cô... có khí chất đặc biệt."
Chu Huy nhìn Dụ Bạch trong bộ âu phục được cắt may vừa vặn, nếu nói là vừa từ Bộ Ngoại giao tham dự hội nghị quốc tế về thì có người cũng tin, ý là, cái khí chất "không biết đến những khổ sở trên thế gian" của nàng thật sự hợp với nơi này sao?
Dụ Bạch cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng: "Chu Huy, cô thật dễ thương quá đi!"
Ông chủ của cửa hàng ngọc ở đây đã mở được mười mấy năm, số người mà ông đã gặp không một vạn thì cũng tám ngàn, chắc chắn đều là những kẻ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Dù có nhìn kém đến đâu thì ông cũng nhận ra rằng Dụ Bạch rất quen thuộc với nơi này, là một tay lão làng thường xuyên lui tới.
Hầu như có thể đoán được nàng có mối quan hệ sâu sắc với những ông lớn phía sau, nên ông ta không dám nói lời thiếu suy nghĩ để đắc tội với họ, không có việc gì mà tự chuốc lấy phiền phức.
Chu Huy nghĩ mãi mà không biết mình có khí chất đặc biệt gì, chỉ im lặng không nói.
"Đi thôi!" Dụ Bạch vẫy tay gọi cô, "Xe không vào được ngõ nhỏ, chúng ta đi bộ."
Chu Huy theo chân Dụ Bạch quanh co trong ngõ, sau bảy tám phút cuối cùng dừng lại trước cửa một tiệm massage chân.
Ánh đèn vàng trắng bao quanh những chữ đỏ lớn, một phần ba bóng đèn bị hỏng không sửa, Chu Huy nhìn mãi mới nhận ra được chữ "Trung tâm Massage Chân Nguyên Vinh.".
Kéo tấm rèm nhựa nhơm nhớp lên, bên trong tối om không nhìn rõ, chỉ có bể phun nước cũ kỹ với thần tài phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo, tạo nên cảm giác kỳ quái không thể diễn tả.
Trong cửa tiệm không có nhiều khách, một chàng trai tóc vàng đang chán chường nằm ở phía sau quầy lễ tân, cúi đầu lướt điện thoại. Nghe thấy tiếng, cậu ta ngẩng đầu lên, ngay lập tức nở nụ cười: "Chị Dụ? Ôi, hiếm khi thấy chị, sao chị tới mà không gọi cho em ? Em chưa chuẩn bị gì cả. Ui? Chị khách sáo như vậy làm gì? Còn mang quà đến nữa?" Nói xong, cậu ta nhận lấy Ngọc Thiềm từ tay Chu Huy, rống lên một tiếng với mấy người ở sau lưng: "Mấy đứa qua đây cảm ơn chị Dụ đi!"
Một đám người đầu xanh đầu đỏ không biết từ đâu xuất hiện, cùng nhau cười lớn: "Cảm ơn chị Dụ——"
Chàng trai tóc vàng kéo một người tóc xanh lại: "Nhanh! Đi mua chút bia, dưa hấu, hạt hướng dương... Mày nhanh lên!"
"Không cần đâu..."
Người tóc xanh đó đã chạy mất.
Dụ Bạch mỉm cười, không nói thêm gì, chuyển câu hỏi: "Tam ca có ở đây không?"
Chàng trai tóc vàng nhún vai, chỉ vào trong, bĩu môi nói: "Chị đến không đúng lúc rồi, Tam ca vừa mới bay đi Chiang Rai (một thành phố ở Thái Lan) hôm trước, anh ấy nói là đi cái gì... cái chùa gì đó để cầu duyên cho con của anh ấy, em không rõ lắm."
Người tóc tím tiếp lời, cười ha hả: "Rồi cầu được một người chuyển giới về đây hả?!"
Rồi cậu ta cười dị hợm, bắt chước vài câu "Sawadika", những người xung quanh lập tức cười ồ lên.
"Có khi Tam ca thích người chuyển giới, lần này đặc biệt trốn chúng ta đi Chiang Rai vui chơi khoái hạt đó..."
"Ha ha ha!"
"Miệng mồm tụi bây ghê quá! Để tao đi méc Tam ca." Chàng trai tóc vàng cười cười, giả vờ cảnh cáo họ, rồi quay lại nói với Dụ Bạch: "Chị Dụ, đừng để ý tụi nó, hôm nay chị đến có việc gì? Còn dẫn cả chị cảnh sát này đến chơi nữa?"
Chu Huy mới nhớ ra, chàng trai tóc vàng này đã gặp ở quán bar Miller, chính là người không cho cô chặn rượu cho Dụ Bạch.
Dụ Bạch: "Tôi tìm chú Cửu, muốn hỏi một vài chuyện."
"Chú Cửu ở phía sau." Chàng trai tóc vàng chỉ vào cánh cửa tối tăm ở phía sau, rồi quay sang nhìn Chu Huy với ánh mắt đầy ý vị sâu xa, cười nói với Dụ Bạch: "Chú Cửu ghét nhất là việc liên quan đến cảnh sát, một lát để chị cảnh sát này giấu thân phận đi."
Dụ Bạch lịch sự cười cười: "Biết rồi, cảm ơn."
Chu Huy theo chân Dụ Bạch đi qua đại sảnh bẩn thỉu, thuận miệng hỏi: "Chú Cửu này có liên quan gì tới con đường của chúng ta?"
Dụ Bạch nghe vậy dừng lại, chân nàng dẫm lên mấy chiếc ghế massage nằm chỏng chơ, trên lưng ghế treo vài chiếc khăn tắm bừa bãi, bức tường xám xịt phía sau đã mòn mỏi, bong tróc nhiều nơi.
Nàng bình thản nói: "Mười lăm năm trước, con trai ông ta bị bắt giam, chưa được hai năm lại cố tình phạm tội trong tù, bị cảnh sát bắn chết... Cho nên, lát nữa cô vào trong thì cẩn thận chút."
Chu Huy rõ ràng cảm nhận được nàng dừng lại một chút, âm điệu cuối câu có phần dịu dàng hơn.
Cô ngạc nhiên, lập tức nói: "Tôi không lộ thân phận là được chứ gì?"
Dụ Bạch nhìn cô từ trên xuống dưới, chỉ thấy một chiếc áo phông đen, quần đen, tóc ngắn gọn gàng, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ kiên cường và chính trực, lắc đầu nói: "Chưa chắc đã qua mặt được ông ta đâu."
Những người như bọn họ đã lăn lộn nhiều năm trên con đường này, kiếm sống bằng khả năng nhìn người.
Dự đoán của Dụ Bạch không sai.
Khi mở cánh cửa màu vàng ở cuối sảnh, một người đàn ông có vết sẹo dài bên má trái, từ mặt bàn đầy chữ bùa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn Chu Huy một cái, rồi nói với giọng u ám: "Cảnh sát à!"
Dụ Bạch: "Chú Cửu..."
Chú Cửu cúi đầu thổi vào những lá bùa vẫn chưa khô, từ tốn bổ sung: "Tao không làm ăn với cớm đâu."
Dụ Bạch liếc nhìn chiếc ghế sofa da đã bong tróc ở góc, kéo Chu Huy ngồi xuống một cách không khách khí, như thể lời đuổi khách của ông ta không phải dành cho họ.
"Chú Cửu, cho tôi chút mặt mũi đi, tôi đã hợp tác với Tam ca lâu rồi, làm ăn đến giờ không dễ dàng gì. Chú giúp tôi lần này, có yêu cầu gì cứ việc nói."
"Yêu cầu? Có phải là yêu cầu gì cũng có thể nói không? Con trai tao có thể nuôi tao sống đến già, còn cái cảnh sát thối này có thể không? Ông đây làm ăn gì cũng được, chỉ có việc làm ăn với cớm là không nhé. Con trai tao hàng ngày ở đó kêu oan cho tao, nó sẽ không ra đi thanh thản đâu!" Chú Cửu đập bàn ầm ầm, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Chu Huy mà gào lên: "Bọn cớm chết tiệt muốn bàn chuyện làm ăn với tao, chi bằng đi chết đi!"
"Chú Cửu, tôi chẳng quan tâm con trai ông sống ở đó thế nào, nhưng Dụ Bạch tôi đây cũng không phải là người hiền lành dễ dãi. Tôi chỉ chỉ cho chú một lối thoát, chú không đi, lại muốn đi trên con đường độc đạo nguy hiểm, được, không thành vấn đề." Dụ Bạch nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt cảnh báo rõ ràng: "Gần đây làm ăn không dễ dàng đúng không."
Ông ta giận đến nổi trận lôi đìng, đứng dậy định động thủ, vừa đi được hai bước lại ngã trở lại ghế, hiển nhiên là chân bị thương.
Dụ Bạch lảng tránh một chút, xoa xoa thái dương nói: "Nghe nói công ty đòi nợ đang truy đuổi ông sít sao, vết thương này chắc là do bị chúng đánh!
Sống làm người thì phải biết nhìn về phía trước, ông đã già rồi mà không ai chăm sóc, lại không nghĩ rằng cuối cùng sẽ chết cũng phải phơi thây đầu đường, không có ai thu dọn cho ông đâu! Thế nào, tôi giúp ông giải quyết rắc rối, lần này tôi sẽ lấy thêm một phần trăm..."
"Đừng nói nữa!" Chú Cửu nghiến răng nói từng chữ: "Tao nể mặt Tam ca mới nhường nhịn mày, nếu mày cứ muốn ở bên cạnh cái cảnh sát này, thì đừng trách tao."
Ông ta vung tay, ngay lập tức có năm sáu người xông vào.
"Đưa cái cảnh sát thối này và người phụ nữ này vào giam, cho chúng nếm thử mùi vị mà con trai tao đã phải trải qua trong tù."
Dụ Bạch nghe thấy liền ngoảnh lại: "Chú Cửu, không cần phải chăm sóc kỹ thế đâu, nếu không đàm phán được, lần sau gặp lại vẫn là bạn bè, hòa khí sinh tài là quan trọng nhất, chú thật sự muốn làm tận làm tuyệt như vậy sao?!"
Nàng chắc chắn chú Cửu không dám làm gì mình, ai ai trên đường cũng biết Dụ Bạch có thủ đoạn gì, tên nào mắt mù dám đụng đến nàng?
Thấy bên kia không nói thêm gì nữa, nàng vỗ vỗ lên ghế sofa, tiếc nuối nói: "Vậy thì chúng tôi đi trước nhé, chú Cửu."
Đến cửa, nàng lại dừng lại, quay đầu cười khiêu khích với ông ta: "Lần sau, tôi sẽ mời chú uống trà."
Chú Cửu tức không biết làm sao, chỉ còn cách đập bàn.
Ra khỏi tiệm massage, trời đã tối hẳn, khu vực Cô Nhị lại càng náo nhiệt hơn, nơi đây như một club đêm luôn hoạt động không ngừng nghỉ, trong sự ồn ào hỗn độn lại lẫn lộn chút hơi thở của cuộc sống.
Tâm trạng của Dụ Bạch cũng không bị ảnh hưởng, có vẻ như đã quen với tình huống như vậy.
Thấy quán nướng ven đường, nàng chỉ tay qua đó: "Ăn chút gì đó rồi đi nhé?"
Lăn lộn một đêm, Chu Huy cuối cùng cũng nhớ ra mình chưa ăn gì, vừa định gật đầu thì nghĩ đến tình trạng hôm qua của Dụ Bạch không tốt, cô bận rộn quay về cục mà không chú ý, chắc hôm nay nàng cũng chưa khá hơn.
Nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở một quầy: "Ăn chút rau xào nhé?"
Dụ Bạch ngạc nhiên, gật đầu cười: "Được."
"Nghêu sông xào, cháo nồi đất, cá biển hấp, gà luộc..."
Trước bàn nhựa tròn của quán ăn, Chu Huy gọi vài món, ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, cô cũng đã phần nào hiểu được sở thích ăn uống của Dụ Bạch.
"Đủ rồi." Dụ Bạch bất đắc dĩ ngắt lời cô: "Ăn không hết đâu."
"Vậy thì trước mắt gọi những món này." Chu Huy đưa menu qua, rồi quay sang rót trà cho Dụ Bạch: "Cả ngày nay cô chưa ăn gì hết."
Buổi trưa bận rộn thẩm vấn Giang Kế Văn, một hộp cơm cũng chỉ ăn qua loa.
Dụ Bạch cầm tách trà, hơi nước bốc lên, trà dù kém chất lượng nhưng vẫn có chút hương thơm nhẹ nhàng.
Nàng đột nhiên cảm nhận được một cảm giác thoải mái xa lạ trong sự tinh tế này, tâm hồn như được khơi dậy.
Lấy lại tinh thần, món ăn đã được dọn lên đủ, hai người trò chuyện qua lại, được vài câu lại quay về vụ án.
Khi ăn gần xong, Chu Huy múc cho nàng một chén cháo: "Bây giờ phải làm sao? Còn đường nào khác không?"
Dụ Bạch nhận lấy, nhún vai nói: "Có chứ, nhưng mà tin tức của chú Cửu ở khu này là đáng tin cậy nhất, nếu ông ấy không chịu mở miệng, có lẽ những nguồn tin khác cũng không ai dám tiết lộ."
Những mối liên hệ giữa các mạng lưới thông tin ngầm chặt chẽ hơn nhiều so với những gì thấy được bề ngoài, họ tuân theo một bộ quy tắc sinh tồn riêng, thô bạo và khắt khe, lại bảo mật cực kỳ chặt chẽ.
Chu Huy hơi ngẩn ra.
Dụ Bạch bắt được biểu cảm nhỏ này, liền bổ sung: "Nhưng trong thương trường, xưa giờ chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn. Không phải tôi đã hẹn ông ấy uống trà sao! Hôm nay không hỏi được, lần sau chưa chắc cũng không được, tôi sẽ nghĩ kế hoạch khác."
Dụ Bạch giãn đôi mày, rồi nở một nụ cười vô hại với Chu Huy: "Vậy bây giờ, cảnh sát Chu có thể đưa tôi về nhà không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro