Chương 102: So tài

"Phạt cái gì thì được nhỉ?"

Âm cuối của Ôn Vãn Tịch hơi cao lên, nghe có vẻ quyến rũ lay động lòng người, khiến Tống Kỳ vô thức nuốt nước bọt.

"Đừng, đừng như vậy, lát nữa ta phải đi gặp Tiêu Sanh mà."

Tống Kỳ cảm thấy nếu Ôn Vãn Tịch để lại chút dấu vết gì đó rõ ràng trên người cô, thì sẽ xấu hổ gần chết.

Tuy giờ đang là mùa đông, mặc kín mít cả người, nhưng khó mà đảm bảo tên điên này sẽ không để lại gì trên mặt mình.

Ôn Vãn Tịch cười khẽ một tiếng, lại nói: "Phạt nàng..."

Ọc ọc— Hồi hộp thế!

"Ba ngày không được hôn ta."

Tống Kỳ : "!!"

Tống Kỳ mở to hai mắt, người phụ nữ này tàn nhẫn vậy sao?

"Thế nếu nàng muốn hôn ta thì làm sao giờ?"

Tống Kỳ hỏi lại, cứ cảm thấy cái gọi là "không được hôn" của Ôn Vãn Tịch, chỉ giới hạn trong việc không cho cô chủ động, nhưng nếu nàng chủ động thả thính mình thì vẫn có thể.

Dù sao thì Ôn tỷ rất tiêu chuẩn kép, nhưng cô lại yêu cái tiêu chuẩn kép đó quá trời.

"Nàng nghĩ ta là loại người nặng dục vọng như vậy à?"

Không nghĩ, nhưng đúng là vậy còn gì!

Tống Kỳ hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ cũng không biết ai là người luôn trêu chọc mình mỗi ngày đây.

"Không, không phải."

Nhưng cô hèn, cô không dám nói!

Ôn Vãn Tịch hài lòng buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Mặc vào rồi đi ra ngoài đi."

Ôn Vãn Tịch chậm rãi bước về lại bên bàn, lại nói: "Đừng quên chuyện đã hứa với ta."

Bánh quế hoa, chè bo bo đậu hũ ky, và cả cổ nữa...

Khụ khụ, ừm!

Sau khi Tống Kỳ đáp một tiếng, không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy chiếc áo choàng lông thú trên giá mặc vào rồi vội vã rời khỏi thư phòng.

Không thể không nói áo lông Ôn Vãn Tịch đưa vẫn ấm hơn.

Sau khi cô ra khỏi sân, thì phát hiện Tiêu Sanh đang đợi cô ngoài sân.

"Tống Kỳ, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy?"

Vừa trông thấy cô, Tiêu Sanh liền không nhịn được mà hỏi, phải biết rằng Ôn Vãn Tịch đã tốn thật là nhiều nhân lực và vật lực để tìm Tống Kỳ, nhưng cuối cùng cũng không tìm được.

Bản thân hắn cũng đã ra ngoài tìm, nhưng cũng chẳng có tin tức gì y hệt. Ôn Vãn Tịch nói Tống Kỳ sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là không biết đang trốn ở đâu, lúc này Tiêu Sanh mới yên tâm trở lại.

Nhưng nghĩ lại thì, tại sao Tống Kỳ phải trốn?

"Ta bế quan tu luyện."

Tống Kỳ lại cười khẽ một chút, nói: "Đừng lo, ta không sao cả."

Quả thực Tống Kỳ không sao, nhưng Tiêu Sanh có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở trên người Tống Kỳ đã hùng hậu hơn, ắt hẳn nội lực của cô đã tăng lên rất nhiều.

"Vậy thì tốt, nghe nói ngươi tìm ta, có chuyện gì vậy?"

"Tình hình của Giản Tử Thư sao rồi?"

Tống Kỳ muốn biết, vì sao một tháng sau, cô cần phải đến kinh thành vớt Giản Tử Thư về. Chuyến đi kinh thành này, nếu cưỡi ngựa sẽ mất khoảng một tháng, cũng có nghĩa là hai tháng nữa, Giản Tử Thư sẽ gây chuyện ở kinh thành?

"Mấy ngày nay Giản Tử Thư đều đang chăm chỉ luyện võ, dạo trước còn xin ta cho hắn đến sàn đấu vật nữa."

"Ngươi cho à?"

"Thành chủ đã đồng ý."

Tống Kỳ nghe đến đây, đại khái đã biết Giản Tử Thư định làm gì, chỉ là đột ngột nóng đầu lên muốn đến kinh thành tìm Tào Hằng báo thù.

"Hắn ở sàn đấu vật hai tháng, từng bị thương, nhưng cũng đã leo đến vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng vũ lực."

Tiêu Sanh nói xong, Tống Kỳ nhướng mày, cười nói: "Vậy có phải hắn muốn khiêu chiến ta tiếp theo không?"

"Chuyện này thì phải xem ý của hắn rồi."

Tống Kỳ nghĩ, có lẽ cô không thể ngăn được quyết định của Giản Tử Thư, nếu không thì Hồ Đồ sẽ chẳng giao nhiệm vụ này cho cô.

"Giờ hắn đang ở đâu?"

"Chắc là ở sàn đấu vật đấy."

Hai tháng nay, Giản Tử Thư cứ ở lì trong sàn đấu vật, nhưng vẫn giữ được vẻ nho nhã trước sau như một, điều này khiến Tiêu Sanh cảm thấy thú vị.

Bởi vì trong sàn đấu vật toàn là những kẻ hung hãn tàn bạo, đột nhiên xuất hiện một công tử phong lưu, có nhìn thế nào cũng thấy lạc quẻ.

"Vậy thì tạm thời mặc kệ hắn."

Tống Kỳ nhớ đến loại độc Lam Nguyệt đang nghiên cứu, lại nghĩ đến việc hai người Hắc Bạch trưởng lão vẫn luôn nghiên cứu nó, bèn hỏi Tiêu Sanh: "Loại độc ta giao cho ngươi lúc trước, có thật là loại độc dùng để khống chế không?"

"Ừ."

Tiêu Sanh dừng một chút rồi nói tiếp: "Là một loại độc có thể khiến người ta nghiện, mà độc tính còn cực kì mạnh, nếu không uống thuốc giải đúng giờ, thì người trúng độc sẽ luôn trong trạng thái hưng phấn và đau đớn, hai trạng thái này sẽ liên tục xen kẽ nhau."

"Sống không bằng chết."

Tống Kỳ chỉ nghĩ đến bốn chữ này.

Cao Thao muốn khống chế ai? Người trong võ lâm, văn võ bá quan?

"Nhưng loại thuốc độc này, có lẽ Lam Nguyệt vẫn chưa nghiên cứu thành công."

Tiêu Sanh bổ sung: "Theo như loại độc mà Lam Nguyệt đã dùng, nếu cho người ta uống vào là sẽ chết ngay, cần một vị thuốc gọi là cỏ Xà Tiên để trung hòa độc tính, mà loại cỏ Xà Tiên này rất hiếm, không thể sản xuất hàng loạt."

"Triều đình cũng không có loại thảo dược này à?"

"Có, nhưng cỏ Xà Tiên thường được dùng để làm thuốc cứu mạng, số lượng không nhiều."

Tiêu Sanh lắc đầu, cười nhạt nói: "Giờ Lam Nguyệt vẫn đang chạy trốn, có lẽ nay mai thôi là bị bắt rồi."

Tống Kỳ hoàn toàn không ngờ Lam Nguyệt sẽ là nội gián, càng không ngờ bản thân giờ đây sẽ hợp tác với Ma giáo trong sách.

Trong nguyên tác, Ôn Vãn Tịch không hề biết Huyết Liên giáo là bạn chứ không phải thù, Huyết Liên giáo cũng thế, cả hai đã trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay Cao Thao, tổn thương lẫn nhau, cuối cùng cả hai đều thiệt.

Lam Nguyệt ở trong Huyết Liên giáo, không ít lần kích động mâu thuẫn với Vũ thành và võ lâm, cuối cùng chết dưới kiếm của Tống Thiên Tinh. Khi đó, xung đột giữa Huyết Liên giáo và võ lâm đã không thể cứu vãn, cuối cùng bị tiêu diệt.

Giờ đây, giải quyết tên phản đồ Lam Nguyệt này, chấn chỉnh lại Huyết Liên giáo, cùng hướng nòng súng ra bên ngoài, thì Cao Thao cũng sẽ không dễ gì bắt chẹt võ lâm như vậy nữa.

Song Hồng môn quả thực là một phiền toái.

"Ta biết rồi, ta còn một chuyện nữa muốn nói với Ôn thành chủ."

Vừa rồi bị sắc đẹp mê hoặc, suýt chút nữa là quên mất chuyện chính, may mà giờ đã nhớ ra rồi.

"Được."

Tống Kỳ quay lại thư phòng của Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch có chút ngạc nhiên, không ngờ người này lại quay trở lại.

"Chuyện gì vậy?"

"Còn một chuyện nữa ta muốn nói với nàng."

"Ừ, nàng nói đi."

Ôn Vãn Tịch thấy Tống Kỳ nghiêm mặt, xem chừng là chuyện rất nghiêm túc, nàng bèn không trêu cô nữa.

"Bên Cái Bang truyền đến tin tức, Hồng môn đang thu mua số lượng lớn quặng sắt và nguyên vật liệu."

Tống Kỳ dừng một chút, nhíu mày thật chặt, nói: "Ta nghi ngờ Cao Thao muốn đem quân nổi dậy."

Nghe xong, Ôn Vãn Tịch im lặng một lúc, cười nói: "Đây là chuyện không sớm thì muộn thôi."

"Người đời đều nói Phong Đế bất tài, trị quốc mà không có cái đức, dân chúng oán giận ngày càng nhiều, Cao Thao bèn càng có lý do để thảo phạt Phong Đế."

Dù có muốn tạo phản, cũng phải có lý do thích hợp, nếu không thì danh bất chính, ngôn bất thuận, sợ rằng nhân dân sẽ càng phản kháng hơn.

Hiện giờ sự dốt nát của Phong Đế đã đi vào lòng người, thời cơ tốt để dẫn quân tạo phản cũng đã đến.

"Vậy cũng không thể để mặc cho Cao Thao dẫn quân tạo phản chứ!"

Tống Kỳ có chút sốt ruột, Ôn Vãn Tịch nhẹ nhàng nghiêng người, nghịch ngợm nói: "Vậy chi bằng tiêu diệt Hồng môn đi?"

Tuy Ôn Vãn Tịch nói ra với vẻ dí dỏm, nhưng nàng không giống như đang đùa.

Là một tên điên, nếu thực sự có ý định tiêu diệt Hồng môn, nàng chắc chắn sẽ nhanh chóng ra tay.

"Nàng nói thật hay giả vậy?"

Tống Kỳ nhất thời không dò được suy nghĩ của Ôn Vãn Tịch.

"Mấy năm qua, Hồng môn đã làm ra bao nhiêu binh khí cho Cao Thao vẫn chưa rõ, giờ lại còn đang chế tạo số lượng lớn binh khí, đã là tai họa ngầm rất lớn trong lòng công chúa Hồng Liên, dù ta không ra tay, thì công chúa Hồng Liên cũng sẽ ra tay."

Ôn Vãn Tịch cười cười, nói tiếp: "Hơn nữa, giết sạch bọn chúng rồi đoạt lấy số binh khí đã chế tạo xong, cũng xem như một công đôi việc."

Tống Kỳ thấy hơi lạnh người, nhưng cô lại không bắt bẻ được chỗ nào trong việc này, diệt trừ Hồng môn quả thực là cách nhanh chóng và hiệu quả nhất.

"Thực ra công chúa Hồng Liên đã nói với ta về kế hoạch này rồi, chỉ là ta không ngờ Hồng môn có động tĩnh vào lúc này, xem ra kế hoạch phải triển khai sớm hơn dự kiến rồi."

Nghe đến đây, Tống Kỳ biết Ôn Vãn Tịch đã đưa ra quyết định, bèn không nói thêm gì nữa.

Một tướng thành công, vạn người bỏ xác, Tống Kỳ hiểu rõ sự thật ấy.

Sinh mạng con người, trước dòng chảy biến động của các triều đại, đã trở nên không đáng một đồng.

"Vậy chuyện này, ta có thể giúp được chỗ nào không?"

"Không."

Ôn Vãn Tịch từ chối cái một, nàng không muốn đưa Tống Kỳ vào chỗ chiến trường như địa ngục ấy, huống hồ việc này cho dù không có Tống Kỳ cũng có thể thành công.

"Nàng còn phải đến kinh thành mà, ta sẽ đi cùng nàng."

Nghe vậy, Tống Kỳ liền biết sự diệt vong của Hồng môn, cũng sẽ là chuyện xảy ra trong vòng một hai tháng tới.

"Được."

Thế nhưng nghĩ đến việc Ôn Vãn Tịch sắp đồng hành cùng mình, Tống Kỳ vẫn thấy vui vẻ. Cô không phải người mang thiên hạ trong tim, trái tim cô nhỏ bé vô cùng, rất nhiều lúc chỉ có thể chứa một mình Ôn Vãn Tịch mà thôi.

"À mà, vị nữ trưởng lão đó là ai vậy?"

Bây giờ Tống Kỳ mới nhớ đến chuyện này, ban nãy bị mê hoặc đến đầu óc quay cuồng, hoàn toàn quên mất chuyện này.

"Ninh Vân Mộng."

Tống Kỳ: "..."

**

"Há chì—!"

Ninh Vân Mộng siết chặt áo choàng lông thú của mình, nhẹ nhàng chà chà mũi, ngước đầu nhìn tuyết bay đầy trời.

Trời lạnh, Ôn Vãn Tịch gọi nàng đến Vũ Thành rốt cuộc là vì chuyện gì?

Kì lạ là, nội lực của mình cũng coi như vững chắc, sao tự dưng lại hắt xì hơi chứ?

Chẳng lẽ có ai đang nhắc đến nàng?

Ninh Vân Mộng lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, đi thẳng đến Phủ Thành chủ, hy vọng Ôn Vãn Tịch sẽ không chỉ định nhiệm vụ gì khó giải quyết cho mình. Nhiều năm như vậy nàng đã quen với việc thảnh thơi ở lầu Vân Mộng, ngược lại có chút không quen với việc thực hiện nhiệm vụ gì đó rồi.

**

Tống Kỳ và Tiêu Sanh đến sàn đấu vật, nơi đó vẫn hừng hực như mọi khi, mùi máu tanh vẫn khiến người ta bất an như thế.

Tiếng kêu gào khắp sân đinh tai nhức óc, Tống Kỳ nhíu mày thật chặt, tìm Giản Tử Thư trong đám đông. Người kia cũng coi như là hạc đứng giữa đàn gà, giữa rất nhiều gã đàn ông cao lớn thô kệch, hắn mặc một bộ đồ trắng, tay chắp sau lưng, cầm quạt xếp trong tay, lạc quẻ giữa bầu không khí của sàn đấu vật này.

Lúc này, gần như tất cả mọi người đều phát hiện lầu hai có người đến, ồ ạt nhìn về phía lầu hai, Tống Kỳ còn trông thấy người quen, Thuật Lực Cách.

"Tống lão đại kìa!"

Ể? Cô trở thành lão đại từ khi nào thế?

"Tống lão đại, lâu rồi không thấy tới, đánh một trận đi nào!"

Người ở đây hiếu chiến, ưa giết chóc, thấy Tống Kỳ là tự nhiên quên luôn nỗi sợ lần trước, liên tục háo hức muốn thử sức.

"Giản công tử."

Tống Kỳ gọi Giản Tử Thư một tiếng, rồi nói tiếp: "Muốn đánh một trận không?"

Tống Kỳ không định ngăn cản Giản Tử Thư đến kinh thành, chỉ khi hắn đến kinh thành rồi, bản thân lại vớt hắn về thì mới nhận được điểm giá trị may mắn.

"Được."

Sau khi Giản Tử Thư bước lên đài, những người khác đều lần lượt nhường đường. Cuộc so tài giữa người đứng đầu và người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng vũ lực, khiến cả sàn đấu vật xôn xao.

Mũi chân Tống Kỳ nhón một cái, thân hình như tiên giáng trần, trong chớp mắt đã đến được đài.

Tiêu Sanh không khỏi cảm thán, khinh công của người này lại tiến bộ rồi.

"Giản công tử không cần giữ lại gì cả, cứ dốc toàn lực là được."

Sau khi đến sàn đấu vật, Giản Tử Thư quả thực đã ngạc nhiên khi trông thấy cái tên trên bảng xếp hạng vũ lực, hắn không ngờ võ công của Tống Kỳ tốt đến vậy.

Sau đó lăn lộn trong sàn đấu vật suốt hai tháng, liền cảm thấy Tống Kỳ không chỉ giỏi võ, mà còn tàn nhẫn.

Đánh với những kẻ lỗ mãng ở nơi này, muốn giành được chiến thắng, chỉ có tàn nhẫn hơn bọn họ.

"Được."

Giản Tử Thư cũng tò mò thực lực của Tống Kỳ rốt cuộc đến đâu, lần này cũng không giữ lại, thu cây quạt xếp về, rút thanh kiếm Lưu Quang của mình ra rồi đánh tới. Kiếm Trường Hồng của Tống Kỳ vẫn chưa ra khỏi vỏ, cô chặn lại đòn tiến công của kiếm Lưu Quang bằng vỏ kiếm.

Hai bên vũ khí va chạm, Giản Tử Thư thế mà bị chấn động phải lùi lại mấy bước, còn Tống Kỳ vẫn đứng tại chỗ như cũ.

Không chỉ Giản Tử Thư, ngay cả Tiêu Sanh đang quan sát ở lầu hai cũng kinh ngạc.

Nội lực của người này vậy mà đã mạnh mẽ đến mức này ư?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro