Chương 116: Lưỡi của ta có linh hoạt không?
"Ngươi đoán xem?"
Tống Kỳ cười hì hì, gọi tiểu nhị mang cho mình một bình rượu, nói: "Sư phụ à, ngươi nhiều chuyện hơn rồi đó nha!"
"Thôi đi, con nhóc này còn định qua mặt sư phụ của ngươi hả?"
Hai người nói chuyện rất nhỏ, Tống Kỳ còn chốc chốc để ý xem có ai nghe lén không. Nhưng dù sao ở đây cũng là Vũ thành, đám người được triều đình phái đến cũng không dám lộng hành đến thế.
Ít nhất thì theo Tống Kỳ, trong tửu lầu Long Phi này có ít nhất là hai bàn của đệ tử Vũ thành, bọn người triều đình phái đến sẽ không ngu vậy đâu.
"Sư phụ, có rất nhiều chuyện ta còn chưa kịp kể với ngươi."
Sau khi Tống Kỳ nhận lấy rượu từ tay tiểu nhị, liền nghiêng người đến ghé vào tai Trình Doanh nói: "Hồng môn là người của Thừa tướng Cao Thao, bọn họ có ý đồ làm phản."
"Cái gì cơ!"
Trình Doanh rõ ràng cũng không ngờ tới, Hồng môn xem như là môn phái nửa lánh mình khỏi sự đời, bọn họ vậy mà lại im lặng làm chuyện tày trời ư?
"Suỵt, chuyện này ngươi đừng hỏi quá nhiều thì hơn."
Trình Doanh gật đầu, dù sao thì cũng không có ai dám coi những chuyện liên quan đến làm phản hay đoạt quyền là chủ đề để tám chuyện sau bữa ăn cả.
"Tiếp theo đây, cả giang hồ và triều đình đều sẽ chẳng yên ổn, tạm thời đến đâu hay đến đấy thôi vậy."
Hồ Đồ: [Ting— Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến, moi được thông tin hữu ích từ miệng Tào Anh.]
Tống Kỳ: [Tao á hả? Vãi cả đi moi tin, như thế nào mới tính là "hữu ích" thế?]
Hồ Đồ: [Tôi sẽ tự đánh giá, cộng 300 điểm giá trị may mắn đó nha!]
Nhiệm vụ mà cộng tận 300 điểm thế này, xem ra sẽ không dễ xơi đâu!
"Ngươi tự mà cẩn thận đấy."
Trình Doanh bắt đầu lo lắng cho Tống Kỳ, một khi chuyện này dính đến cuộc tranh giành ngôi vị trong triều đình, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ phải chôn theo phe thua cuộc.
"Ta biết mà."
Cô đến thế giới này chỉ để giúp Ôn Vãn Tịch, chỉ cần là điều nàng muốn làm, cô đều sẽ giúp nàng, dù có là lật đổ bọn gian thần chuyên quyền đi chăng nữa.
Trình Doanh cũng không nói gì thêm, uống một bình rượu với Tống Kỳ xong thì rời đi. Giờ tửu lượng của Tống Kỳ đã khá hơn nhiều, uống một bình rượu cũng không đến nỗi say, chỉ là hơi lâng lâng thôi.
Hồ Đồ: [Giản Tử Thư đang ở Tiên Nhã Các.]
Tống Kỳ: [Được, tao đi tìm hắn cái coi.]
Tống Kỳ đến Tiên Nhã Các, tìm thấy Giản Tử Thư đang ngồi đọc sách ở một góc. Thay vì nói là đọc sách, Giản Tử Thư càng giống như đang thẫn thờ, trông vẻ vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
"Giản Tử Thư."
Tống Kỳ đi đến bên cạnh Giản Tử Thư, hắn đầu tiên là run một cái, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thì ra là Tống cô nương."
"Ngươi sợ như vậy, hẳn là sợ kinh thành phái người đến giết ngươi nhỉ?"
Giản Tử Thư cười khổ, không tỏ ý kiến gì với chuyện này, Tống Kỳ nghĩ mình chỉ đoán đúng một nửa.
"Sao ngươi lại hấp tấp như thế?"
Giản Tử Thư không giống như người thiếu suy nghĩ, hắn có thể âm thầm điều tra cái chết của cha mình nhiều năm như vậy, là một người cẩn trọng, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
"Tào Anh là con gái độc nhất của Tào Hằng, còn là trợ tá quan trọng nhất của hắn, nàng ta tự đánh giá mình quá cao, không sợ bị đối thủ tấn công, ta nghĩ bắt nàng ta là một kế hay."
"Nhưng ngươi cũng phải bàn bạc với bọn ta chứ."
Tống Kỳ thở dài, bỗng hiểu ra vì sao Giản Tử Thư muốn hành động một mình.
"Vũ thành đã giúp ta quá nhiều, ta không muốn dính líu đến Vũ thành nữa."
"Nếu ngươi bắt được Tào Anh thật thì tính thế nào?"
"Đương nhiên là giao nàng ta vào tay Ôn thành chủ."
Tống Kỳ nghe xong, lắc đầu cười khổ, ý tưởng thì có đấy, nhưng hắn nào có thực lực để làm việc này.
"Ngươi cũng vừa mới nói Tào Anh là trợ tá quan trọng của Tào Hằng, vậy chắc chắn nàng ta rất thông minh, việc chúng ta vừa rời thành mà đã có quân binh đuổi theo không ngừng cho thấy nàng ta đã có chuẩn bị từ lâu."
Tống Kỳ lại nói tiếp: "Nếu không có bọn ta giúp, ngươi đã không thể thoát khỏi toán lính truy đuổi đó rồi."
Nghe đến đây, Giản Tử Thư cúi đầu, gương mặt đầy hổ thẹn. Bản thân hành động mà chưa suy nghĩ chu toàn, nếu không có Tống Kỳ và Ôn Vãn Tịch, có lẽ hắn đã đánh rắn động cỏ, thậm chí còn sẽ đem lại rắc rối cho Vũ thành.
"Sau này dù là bất kể chuyện gì cũng phải bàn bạc với bọn ta, ta biết ngươi muốn báo thù, nhưng Cao Thao cũng có thù với bọn ta."
Tống Kỳ vỗ vai Giản Tử Thư, trầm giọng nói: "Nhưng chuyện này cũng coi như đã giải quyết trọn vẹn, đừng mãi vướng bận nữa."
"Ta định rời khỏi Vũ thành."
Tống Kỳ biết Giản Tử Thư sợ bản thân sẽ liên lụy đến Vũ thành, bèn nói ngay: "Ngươi cứ ở lại Vũ thành cũng được, nếu Ôn thành chủ đã không cho ngươi đi, tất nhiên là có ý của nàng rồi."
Giản Tử Thư suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ nói: "Ta sẽ suy nghĩ thêm."
"Nếu ngươi rời Vũ thành mà gặp phải đối thủ mạnh, bị bắt sống, e rằng sẽ còn rắc rối hơn nữa."
Giản Tử Thư nghe xong, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý Tống Kỳ.
Sau khi nói chuyện xong với Giản Tử Thư, Tống Kỳ liền rời đi. Chuyến đi đến Hồng môn lần này của cô, đi đi về về thôi mà đã hai tháng, băng tuyết vừa tan, thời tiết càng thêm rét lạnh.
Cô vốn dĩ định đi tìm công chúa Hồng Liên, nhưng chỉ tìm thấy Ninh Vân Mộng ở nhà trọ.
"Ồ~ Nhãi con, đến tìm tỷ tỷ à?"
Ninh Vân Mộng kêu Tống Kỳ ngồi xuống, nhìn ngang ngó dọc, lại không thấy công chúa Hồng Liên đâu cả. Không phải nói Ninh Vân Mộng làm hộ vệ cho công chúa Hồng Liên à, sao giờ lại...
Không đúng, đã thỏa thuận là chỉ làm một tháng thôi mà, chẳng lẽ hiện giờ công chúa Hồng Liên đang hành động một mình?
"Ngươi tìm ai thế? Ôn Vãn Tịch không có ở đây đâu."
Thấy Tống Kỳ nhìn ngang ngó dọc, Ninh Vân Mộng liền bắt đầu trêu Tống Kỳ. Tống Kỳ đỏ mặt, lại nhìn ánh mắt mờ ám của Ninh Vân Mộng, bèn càng thêm ngượng ngùng.
Đờ mờ, sao người này luôn biết cách trêu mình thế nhỉ.
"Ta tìm..."
Tống Kỳ nói đến đó, rồi nhìn xung quanh nghe tiếng người ồn ào, lại nuốt bốn chữ "công chúa Hồng Liên" vào trong.
"Ồ~ Ta hiểu rồi."
Ninh Vân Mộng nghiêng người, thân hình như rắn nước, như không có xương mà dựa vào cạnh bàn: "Ngươi tìm nàng ấy làm gì thế?"
"Có chút chuyện muốn hỏi nàng ấy."
"Vậy thì xui thật đó, tối hôm qua ấy, bọn ta... mệt quá, cho nên giờ nàng ấy đang..."
"Ninh Vân Mộng!"
Lời Ninh Vân Mộng mơ hồ, Tống Kỳ đã có kinh nghiệm liền nghĩ ngay đến chuyện đó, tỏ ra sửng sốt vô cùng. Thế nhưng công chúa Hồng Liên bỗng xuất hiện, còn không thèm để ý đến hình tượng của mình mà quát to tên Ninh Vân Mộng một cách giận dữ, Tống Kỳ bèn nghĩ ngay vụ này phần lớn là giả.
"Khụ khụ, ý ta là tối hôm qua bọn ta lên nóc Minh Các ngắm sao, ngắm đến tận khuya."
Ninh Vân Mộng nhìn công chúa Hồng Liên ngồi xuống, hỏi: "Không phải ngươi đi nghỉ ngơi à?"
Công chúa Hồng Liên liếc Ninh Vân Mộng một cái, trong mắt toàn là khinh thường: "Ngươi mà còn nói vớ vẩn nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi."
Ninh Vân Mộng thờ ơ mà nhún vai, cười nói: "Nếu ta không còn lưỡi nữa, ta sợ sau này ngươi sẽ hối hận đấy."
Công chúa Hồng Liên nghe xong, cau chặt mày, rõ ràng trong lúc nhất thời không hiểu được Ninh Vân Mộng đang nói gì. Ngược lại là Tống Kỳ nghe hiểu, Ninh Vân Mộng đang nói chuyện 18+, nhưng mà cô không có bằng chứng rõ ràng!
"Ngươi có chuyện muốn hỏi ta sao?"
Công chúa Hồng Liên cũng không thèm tị nạnh với người không nghiêm túc này, nàng ấy biết mình càng so đo thì Ninh Vân Mộng sẽ càng vui vẻ.
Còn lâu nàng ấy mới sa bẫy của tên này.
"Muốn hỏi xem thử, trong số vũ khí ngươi thu được, còn có vũ khí nào đặc biệt không?"
Công chúa Hồng Liên nghe xong, rất nghiêm túc mà suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Toàn là mấy món vũ khí tinh xảo có thể thấy được ngoài thị trường, không có món nào đặc biệt cả, sao thế?"
Dù công chúa Hồng Liên có lòng riêng, nhưng trong chuyện vũ khí này, thứ nàng ấy cần là những vũ khí dùng cho việc hành quân, nàng ấy không cần giấu kiếm Thương Lan cho riêng mình.
Vì vậy, Tống Kỳ vẫn tin nàng ấy.
"Hồng môn đã thành lập nhiều năm rồi, ta còn tưởng họ sẽ rèn ra được thần binh lợi khí gì cơ."
Ninh Vân Mộng nhướng mày, cười nói: "Nếu ngươi có hứng thú, có lẽ có thể đi theo thăm dò đường hầm kia thử xem, biết đâu mấy món thần binh lợi khí giấu ngay trong đó thì sao."
"Ừ, nếu nơi đó thực sự có vũ khí Tống cô nương cần thì cứ lấy đi."
Công chúa Hồng Liên nghĩ, nếu trong đường hầm chỉ đơn thuần có vũ khí thôi thì Cao Thao còn phái một trăm lính tinh nhuệ đến làm gì, thực sự có hơi kì lạ.
Vì vậy công chúa Hồng Liên đoán nơi đó có thứ đồ Cao Thao cần, có lẽ đáng để hắn hao tổn tâm trí hơn cả vũ khí.
Nếu thực sự có một thứ như vậy, thì chỉ có thể là thuốc nổ.
Huyết Liên giáo có thuốc nổ, nhưng liều lượng không nhiều, tổn hại cũng không lớn, không có tác dụng gì mấy. Mà đấy còn là được Mẫu hậu của mình ngày trước trữ hàng xuống cho, toàn bộ do Tưởng Thưởng bảo quản và phân phối.
Một trong ba tuyệt tác của Vũ thành chính là pháo hoa, bọn họ có vật liệu chế tạo thuốc nổ, biết đâu...
"Ừm, chừng nào các ngươi xuất phát?"
"Ba ngày nữa."
"Gấp vậy à?"
Tống Kỳ cảm thấy, mình vừa về đến Vũ thành còn chưa kịp ngồi ấm mông đã phải rời đi nữa rồi, đúng là cái số vất vả.
"Việc binh quý ở chỗ nhanh."
Được thôi, ngươi là công chúa, ngươi có quyền quyết định.
Tống Kỳ không còn gì để hỏi nữa, song cô vẫn phải trả lời công chúa Hồng Liên sớm nhất có thể, để tiện cho bọn họ sắp xếp.
Ngay lúc Tống Kỳ chuẩn bị cáo từ, Tống Kỳ lại nổi ý muốn trêu chọc công chúa Hồng Liên và Ninh Vân Mộng.
"À đúng rồi, Ninh trưởng lão bảo lưỡi của nàng linh hoạt lắm, ngươi có chống đỡ được không?"
Nói xong, Tống Kỳ liền chạy vút đi. Chỉ cần cô chạy nhanh, Ninh Vân Mộng sẽ không tóm được cô!
"Ô hay, cái con nhóc này..."
Ninh Vân Mộng đứng dậy định đuổi theo thật, nhưng lại nghe thấy công chúa Hồng Liên nói một câu: "Quả thực rất linh hoạt, miệng lưỡi trơn tru, không có gì mà Ninh trưởng lão không nói được."
Ninh Vân Mộng vừa nghe, lập tức có phần muốn cười, có phải cô công chúa nhỏ này đứng đắn một cách quá đáng không?
"Ngươi không hiểu Tống Kỳ nói gì à?"
"...Bộ không phải là ý này à?"
Công chúa Hồng Liên vốn cho rằng mình đã hiểu, nhưng bị Ninh Vân Mộng hỏi như vậy, nàng ấy lại thấy mình không hiểu nữa.
Bộ không phải là ý trên mặt chữ ư?
Ninh Vân Mộng bật cười, lần này công chúa Hồng Liên có chút tức giận, nhưng lại không tiện phát cáu, bèn cứ lạnh lùng nhìn Ninh Vân Mộng.
"Ngươi đi theo ta."
Ninh Vân Mộng đưa công chúa Hồng Liên trở về phòng, nhưng khi công chúa Hồng Liên hỏi nàng muốn làm gì thì Ninh Vân Mộng đều không đáp.
Sau khi trở về phòng và đóng cửa lại, công chúa Hồng Liên hất tay Ninh Vân Mộng ra, tức giận nói: "Đây là phòng của ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Ninh Vân Mộng mỉm cười tiến lại gần công chúa Hồng Liên, một tay tháo mặt nạ trên mặt công chúa Hồng Liên ra, một tay ôm lấy eo nàng ấy, hỏi: "Không phải ngươi muốn biết ý Tống Kỳ là gì à?"
"Không muốn!"
Công chúa Hồng Liên muốn đẩy Ninh Vân Mộng ra, nhưng trên người Ninh Vân Mộng rất thơm, mùi hương này dường như khiến người ta có phần bất lực, đến nỗi mà ngay cả cơ thể bản thân cũng trở nên mềm nhũn.
"Ngươi muốn mà."
"Không muốn!"
"Suỵt!"
"Ngươi buông ra... Ưm!"
Ninh Vân Mộng hôn lên môi nàng ấy, vì công chúa Hồng Liên đang định nói chuyện, Ninh Vân Mộng thậm chí lợi dụng khe hở đó mà chui vào, đưa sự mềm mại của mình dò tìm vào miệng người kia.
Mềm mại quá, linh hoạt... quá!
Lúc này công chúa Hồng Liên mới nhận ra Ninh Vân Mộng đã làm gì với mình, nhưng sức lực nàng ấy không bằng Ninh Vân Mộng, vùng vẫy, đẩy ra mấy lần mà vẫn chưa đẩy ra được.
"Suỵt—!"
Lần này Ninh Vân Mộng lùi lại một chút, khóe môi rịn ra chút máu, nàng bị cắn mất rồi.
"Nàng công chúa nhỏ ơi, nàng chẳng học được gì ở trong cung có đúng không?"
Công chúa Hồng Liên muốn đánh Ninh Vân Mộng, nhưng tay chân nàng ấy đều mềm nhũn, căn bản không sử dụng được chút sức nào.
"Ninh Vân Mộng, ngươi không sợ ta giết ngươi à?"
"Sao nàng nỡ chứ?"
Môi Ninh Vân Mộng dừng bên môi công chúa Hồng Liên, mềm mại nói: "Ta không ngại khai sáng cho nàng đâu."
"Gì cơ?"
Công chúa Hồng Liên đỏ mặt, nửa hiểu nửa không, vẫn vùng vẫy trong lòng Ninh Vân Mộng, nhưng có thế nào cũng thoát được.
"Nàng công chúa nhỏ ơi, lưỡi của ta có linh hoạt không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro