Chương 75: Manh mối
"Thông minh."
Sự phồn vinh của Vũ thành có thể sánh ngang với kinh đô, những người lưu dân kia biết Vũ thành sẵn lòng thu nhận và giúp đỡ, chắc chắn sẽ ùn ùn kéo đến.
"Chuyện này ta sẽ cho người xử lý, bây giờ các ngươi cần ổn định những người lưu dân trong thành."
Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, Tiêu Sanh tiến lên trước một bước chắp tay hành lễ, nói: "Thành chủ, ta đã chuẩn bị một ngôi nhà cũ bố trí cho bọn họ, chỗ đó đã có người thu xếp ổn thỏa, tuy là ngôi nhà cũ, nhưng có thể chứa được không ít người."
Tống Kỳ suýt chút nữa là không nhịn được mà dựng ngón tay cái khen ngợi Tiêu Sanh. Có cứ điểm như vậy ở trong thành, Tống Kỳ có việc gì muốn dặn dò lưu dân cũng dễ hơn nhiều.
"Chỗ đó nằm ở nơi hẻo lánh, rất ít người sẽ tới đó."
Tiêu Sanh lại bồi thêm một câu, Ôn Vãn Tịch gật đầu tỏ ý đã biết, đưa mắt nhìn Tống Kỳ: "Ngươi và Tiêu Sanh hãy bắt tay vào xử lý việc này đi."
"Được."
Tống Kỳ đáp lời, vốn dĩ còn đang mong chờ xem Ôn Vãn Tịch nói gì, nhưng nàng chỉ nói: "Tống Kỳ có thể đi rồi, Tiêu Sanh ở lại."
Tống Kỳ: "..."
Sao người phụ nữ này cứ lạnh nhạt như vậy cơ chứ? Tống Kỳ tủi thân nhưng cô không nói, sau khi chắp tay hành lễ với hai người thì rời khỏi phòng nghị sự.
"Thành chủ có dặn dò gì sao?"
Tiêu Sanh biết Ôn Vãn Tịch bảo hắn ở lại một mình ắt hẳn có việc quan trọng khác cần dặn dò.
"Bên Thái Hư môn có tin tức gì không?"
Ôn Vãn Tịch giao việc Thái Hư môn cho Tiêu Sanh, ngoại trừ Hắc Bạch trưởng lão, cũng chỉ có Tiêu Sanh có thể khiến nàng yên tâm.
"Thái Hư môn tà tâm chưa chừa, cải trang làm giặc cướp gây phương hại cho đội buôn của Vũ thành ta, đã bắt được hai tên, đang chờ xử lý."
Trước đó Tiêu Sanh đã yêu cầu đội buôn đi ngang qua chân núi Thái Hư môn chú ý, cũng như cử đệ tử có võ công tương đối cao đi canh phòng, nếu có cơ hội thì bắt sống đệ tử Thái Hư môn.
Sau thời gian nửa tháng, bọn họ đã có thu hoạch lớn.
"Chẳng phải xóm làng gần Vũ thành có phụ nữ bị lăng nhục sao?"
Gần thị trấn Thanh Long đều là chân tay của Lăng Uân, bọn chúng hoành hành ngang ngược thấy ai xinh đẹp là muốn xâm hại, người người phẫn nộ.
"Đúng vậy, chẳng lẽ Thành chủ muốn ấn tội này vào đầu Thái Hư môn ư?"
"Phải."
Ôn Vãn Tịch muốn diệt trừ Thái Hư môn, như vậy thì phải có một lý do chính đáng, nếu đệ tử Thái Hư môn cướp bóc hãm hiếp, không có việc xấu nào là không làm, vậy thì Vũ thành sẽ có lý do vững chắc để yêu cầu tên lỗ mũi trâu Thiên Diễn đưa ra một lời giải thích.
"Ta hiểu rồi."
Hiện tại bọn họ đã bắt sống được hai tên đệ tử Thái Hư môn, chỉ cần khiến bọn họ vu khống ngược lại Thái Hư môn, Thái Hư môn với cả người đầy nước bẩn có tẩy rửa thế nào cũng sẽ chẳng sạch nổi.
"Với lại ta còn muốn thêm một tội danh nữa."
"Xin Thành chủ hãy chỉ rõ."
Tư duy của Tiêu Sanh không chặt chẽ tỉ mỉ như Ôn Vãn Tịch, lần này cũng không đoán được Ôn Vãn Tịch muốn làm gì.
"Đương nhiên là cấu kết với Huyết Liên giáo."
Ôn Vãn Tịch đứng dậy, đi vòng qua bàn đến trước mặt Tiêu Sanh. Tiêu Sanh không hiểu, Thái Hư môn cũng xem như là thận trọng, không hề để lại bất kì bằng chứng nào cho việc cấu kết với Huyết Liên giáo, phải làm sao để chứng minh được tội này?
"Tống Kỳ đã thành lập Cái Bang ở thị trấn Bạch Tượng, sau đó ta cũng phái đệ tử âm thầm quan sát."
Thị trấn Bạch Tượng sát cạnh đám người Huyết – Hư và Huyết Liên giáo, đệ tử qua lại nơi đó rất nhiều, quả thực rất dễ khai thác được tin tức, nhưng lời nói phiến diện từ ăn mày thì...
"Một người tên là Tiền Thất đã chặn được bức thư Thiên Diễn viết cho Huyết Liên giáo, đệ tử Vũ thành lấy danh nghĩa "Kiều đại nhân" lấy bức thư đi rồi, bây giờ bức thư đang ở trong tay ta."
"Kiều đại nhân?"
"Chính là Tống Kỳ."
Tiêu Sanh: "..."
Tại sao người này lại khai họ của mình là Kiều?
"Tiền Thất đó vậy mà lại dễ tin người như thế ư?"
Nếu là vậy, thì có lẽ giả danh "Kiều đại nhân", cũng có thể moi tin từ trên người Tiền Thất rồi.
"Đương nhiên là không phải."
Ôn Vãn Tịch dừng một chút, rồi nói tiếp: "Giữa bọn họ còn có ám hiệu, đây là bằng chứng tốt nhất."
"Chỉ những ai biết chuyện của Cái Bang mới biết ám hiệu này."
Lần này Tiêu Sanh xem như đã nhớ ra, Tống Kỳ đã từng nói câu ám hiệu này: "Không ăn đồ bố thí."
"Đúng vậy."
Ôn Vãn Tịch cười nhạt: "Bức thư này đủ để khiến Thái Hư môn mất sạch danh dự."
Tiêu Sanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nói: "Vậy thì tiếp theo nên hành động thế nào?"
"Không vội, đợi ta điều tra rõ mục đích của đám tay sai triều đình đến Vũ thành rồi hẵng diệt trừ Thái Hư môn cũng chưa muộn."
Vũ thành là của người Vũ thành, cũng là của Ôn Vãn Tịch nàng, vậy mà những kẻ này lại dám cả gan vuốt râu hùm.
"Thành chủ, sau khi Cố Khinh Phong và người phụ nữ bí ẩn kia đến Vũ thành thì không hề có bất kì động tĩnh nào, ngày thường chỉ ăn uống dạo chơi khắp nơi, cũng không tiếp xúc với bất kì ai."
Bây giờ Tiêu Sanh lại nhớ ra có chuyện quan trọng phải nói cho Ôn Vãn Tịch.
"Huyết Liên giáo cấu kết với triều đình, ta nghĩ hai người Cố Khinh Phong xuất hiện ở Vũ thành, không phải là ngẫu nhiên."
Tiêu Sanh nghe xong, chỉ thấy bối rối. Tai mắt của Ôn Vãn Tịch trải rộng khắp Vũ thành, những người này lại hẹn gặp nhau ở Vũ thành, đây chẳng phải phơi bày hành tung trước mắt Ôn Vãn Tịch sao?
"Thành chủ, ta không rõ vì sao bọn họ muốn gặp nhau ở Vũ thành."
Không hiểu thì hỏi, Tiêu Sanh hỏi thẳng ra thắc mắc của mình, chỉ sợ trong đó có điều giả trá.
"Không khó hiểu."
Ôn Vãn Tịch dừng một chút, ngón tay thon dài như ngọc mân mê những món đồ cổ trên kệ, giá lạnh, nhưng lại vô giá, là châu báu mà nhiều người chỉ có thể mơ ước.
"Kể từ khi ta tiếp quản Vũ thành là triều đình đòi hỏi lợi lộc liên tục, mà lần nào ta cũng nhận lời, chắc hẳn bọn họ cho rằng ta chỉ là một con hổ không có răng."
Tiêu Sanh rùng mình, nghĩ rằng đây là ý nghĩ sai lầm nhất mà triều đình từng có.
Ôn Vãn Tịch tàn nhẫn hơn Vũ Dã nhiều. Ôn Vãn Tịch giả vờ thuận theo, nhưng là để báo thù trước, làm giảm cảnh giác của bọn họ, rồi mới từ từ xử lý bọn tay sai của triều đình.
Một ngày nào đó Ôn Vãn Tịch phản công lại, e rằng những người này sẽ không còn sống những ngày yên ổn nữa.
Nhưng sức khỏe của Ôn Vãn Tịch...
Tiêu Sanh lộ vẻ lo âu, cái lạnh hao mòn xương cốt xâm chiếm cơ thể Ôn Vãn Tịch, cho dù Tiêu Sanh chưa từng trải qua cảm giác sống không bằng chết, nhưng cũng đã từng nhìn thấy.
"Bọn họ đặt địa điểm tại Vũ thành, rất có thể cũng là để thăm dò tình hình Vũ thành, rồi mới tính toán bước đi tiếp theo."
Ôn Vãn Tịch rút tay khỏi bình sứ cổ lạnh lẽo, đưa mắt nhìn Tiêu Sanh: "Bảo lưu dân hết sức chú ý, cũng như bảo đệ tử Vũ thành cảnh giác hơn chút."
"Vâng."
Tiêu Sanh lui ra ngoài, ánh mắt Ôn Vãn Tịch lại dần trở nên lạnh lùng, khi không có ai bên cạnh, sự lạnh lẽo rợn người mới bừng lên nơi đáy mắt.
"Phong Đế..."
Tay Ôn Vãn Tịch nắm chặt một góc kệ, lẩm bẩm với chính mình: "Nếu ta biết chuyện nhà họ Mạc có liên quan đến ngươi, thì dù phải lật đổ triều đình ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Sắc đỏ điên cuồng lan ra từ khóe mắt Ôn Vãn Tịch, đó là oán hận thấm đẫm máu.
**
Khi Tống Kỳ trở lại nhà trọ, không ngờ phát hiện sư phụ nhà mình và Giản Tử Thư đang uống rượu. Giản Tử Thư nhấp từng ngụm nhỏ, Trình Doanh thì lại ừng ực uống từng ngụm lớn.
Đây là tổ hợp thần kì gì đây?
Tống Kỳ vốn dĩ muốn giả vờ không quen biết hai người này, nhưng Giản Tử Thư nhìn một cái đã thấy được Tống Kỳ, có vẻ như đang cố ý chờ cô trở về.
"Tống cô nương."
Được thôi, lần này không trốn được rồi, có lẽ lại phải giúp Trình Doanh trả tiền rượu.
"Giản công tử, ăn cơm tối đấy à!"
Trình Doanh uống say đến mức mắt lờ đờ mơ màng, nhưng không gọi tên Tống Kỳ, như thể không quen biết cô. Đây là sự ăn ý giữa hai thầy trò, trước mặt người ngoài, bọn họ sẽ vờ như không quen biết.
"Ô kìa, bằng hữu của cậu nhóc nhà ngươi đến rồi, lão bợm rượu sẽ không làm phiền nữa vậy."
Trình Doanh cứ vậy mà đi, Giản Tử Thư bận thà bần thần, cũng không nhận ra Trình Doanh không để lại tiền rượu. Tống Kỳ thì nhìn Trình Doanh và cười, nhưng nụ cười này là nụ cười nghiến răng nghiến lợi.
Lão già vô lại này đúng là hết chỗ nói!
Tống Kỳ và Trình Doanh cứ vậy mà lướt qua nhau, Tống Kỳ cố nặn ra nụ cười mà đi đến trước mặt Giản Tử Thư, hỏi: "Giản công tử, có việc gì chăng?"
Có vẻ như, Giản Tử Thư đã cân nhắc xong rồi.
"Ừm, nhưng chắc Tống cô nương vẫn chưa ăn tối đâu nhỉ, ngươi ăn trước đi đã."
"Được."
Tống Kỳ cũng đói bụng ra trò, bèn không khách sáo qua khách sáo lại nữa, cơm là quan trọng nhất.
Giản Tử Thư không nói gì, sau khi gọi một số món ngon cho Tống Kỳ thì đợi cô ăn xong. Tống Kỳ cũng không để bụng việc người khác nhìn cô ăn cơm, dù sao Ôn Vãn Tịch cũng đã thấy, Giản Tử Thư còn chẳng đáng sợ được như Ôn Vãn Tịch.
Sau khi Tống Kỳ ăn xong, lúc này mới hỏi: "Ngươi cân nhắc xong rồi?"
Giao dịch giữa bọn họ, có lẽ chính là điểm then chốt trong vụ việc nhà họ Mạc bị diệt môn.
"Phải, chỗ này không phải nơi để nói chuyện."
Sau khi Giản Tử Thư nói xong, Tống Kỳ mời người vào thẳng phòng mình, hoàn toàn không nhớ đến việc "nam nữ thụ thụ bất tương thân", cô chỉ nghĩ phải mau chóng có được tin tức về Giản Kiền.
Hai người vào phòng, lúc đầu Giản Tử Thư còn có chút do dự, nhưng thấy Tống Kỳ vẫn thẳng thắn vô tư như thế, hắn cũng bèn không xoắn xuýt nữa.
"Nói đi."
Tống Kỳ rót trà cho Giản Tử Thư, đợi Giản Tử Thư mở miệng.
"Nhiều năm như vậy, những gì ta có thể điều tra được quá ít ỏi."
Ánh mắt Giản Tử Thư trở nên ảm đạm, khác hoàn toàn với hình tượng công tử ôn hòa thường ngày, đáy mắt hắn còn có cả oán hận. Nét oán hận này, Tống Kỳ đã từng nhìn thấy trong mắt Ôn Vãn Tịch, nhưng trong mắt Ôn Vãn Tịch còn mãnh liệt và nóng rực hơn nữa.
"Năm đó, sau khi cha trở về từ một trận cãi vã ầm ĩ với người khác, thì tự lẩm bẩm mắng vài câu."
Giản Tử Thư dừng một chút, rồi nói tiếp: "Tên trộm khốn kiếp đó tưởng thay tên đổi họ rồi thì ta sẽ không nhận ra hắn nữa sao?"
"Loại người này, ta nhất định phải giết hắn ta! Đừng tưởng có chỗ dựa thì ta không dám động đến hắn, loại người này chết rồi cũng không đền hết tội!"
Giản Tử Thư có ấn tượng rất sâu sắc với những câu này: "Mấy câu này ta có ấn tượng rất sâu, lúc đó cha ta nổi cơn tam bành, hơi giận bốc lên tận trời, có vẻ thực sự có ý định giết kẻ đó."
"Tên trộm khốn kiếp, thay tên đổi họ, có chỗ dựa..."
Tống Kỳ lẩm bẩm một mình, lờ mờ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có liên quan đến nhà họ Mạc.
Giản Tử Thư dừng một chút, suy nghĩ giây lát, rồi nói tiếp: "Lầu Thiên Tùng ở Ngự thành là chốn chỉ có quan chức quý tộc mới có thể vào, với địa vị của cha ta chắc chắn là không thể vào được, vì vậy những năm qua ta cũng đã điều tra giới quyền quý ở địa phương, tiếc là không thu hoạch được gì."
Tống Kỳ biết lầu Thiên Tùng, nhưng ngày nay lầu Thiên Tùng đã không còn tồn tại nữa, những người làm thuê làm việc ở đó năm ấy cũng đã tan tác bốn phương, nếu bây giờ muốn điều tra, thì căn bản không điều tra được.
"Không lâu sau khi sự việc này xảy ra, lầu Thiên Tùng liền bị niêm phong, ta đã từng đi tìm những người làm thuê ở lầu Thiên Tùng trước đây, tiếc là những ai biết chuyện này đều đã chết."
Tống Kỳ nghe xong, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, vụ này e là không đơn giản.
"Ta biết vụ này không đơn giản, bèn không dám điều tra công khai, những năm qua biết rất ít."
Giản Tử Thư đầy mặt phiền muộn, nhiều năm như vậy rồi nhưng chẳng điều tra ra được gì, điều này làm cho Giản Tử Thư nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng nhớ đến cha mình chết thảm không được yên nghỉ, bèn kiên trì cho đến bây giờ.
"Cảm ơn ngươi đã nói cho ta những điều này, theo lời ngươi nói, có thể làm được việc giết người diệt khẩu, thậm chí có thể khiến lầu Thiên Tùng bị niêm phong, vậy thì người này nhất định là người trong triều đình, mà hơn nữa còn có chút quyền lực."
Niêm phong một tửu lầu, việc mà người trong võ lâm không thể nào làm được, chỉ có người nắm quyền thế trong tay mới có thể làm được.
"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng manh mối đều đứt cả rồi."
Năm đó Giản Tử Thư vừa mới khoảng 14 tuổi, có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ dàng gì. Manh mối bị người khác cố ý xóa đi, Giản Tử Thư không quyền không thế không quan hệ, cho dù có mưu kế cũng không thể điều tra được.
"Ừm, việc này rõ ràng không ai dám điều tra, nhưng những kẻ liều mạng phạm pháp kia, biết đâu có thể lấy được một ít tin tức."
Tống Kỳ dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ta đã có thỏa thuận với một người trong đấu thú trường, hắn sẽ điều tra cho ta, đợi khi nào có kết quả, ta sẽ chia sẻ với ngươi."
"Nếu có thể tìm ra thủ phạm, thì Tống cô nương chính là ân nhân của tại hạ."
Giản Tử Thư đang định chắp tay hành lễ với Tống Kỳ, nhưng Tống Kỳ nhẹ nhàng cản lại ngay, lắc đầu.
"Ta cũng có lòng riêng, không cần phải làm vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro