Chương 11: Không phải cùng một việc

Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (酒的叫花子)

Edit: Hàn Mạch Tuệ

Chương 11: "Không phải cùng một việc"

Tia lửa bị dập tắt rõ ràng, làn khói trắng nhạt.

Nơi đây đèn đường xa xa không thể chiếu sáng, mọi thứ trong bóng tối đều bị bao phủ bởi một tầng sương mờ, giống như một tấm màn mỏng.

Diệp Tích Ngôn cầm bật lửa, không có động tác gì khác, hồi lâu, cho đến khi đối phương buông tay, cô mới rũ tay xuống.

Một mẩu tàn thuốc rung lên và rơi xuống đất.

Giang Tự cách cô rất gần, châm thuốc xong cũng không rời đi, vẫn đứng đó, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm đến cô.

Những cây tre dày đặc là một bình phong tuyệt vời, nó giống như một không gian nhỏ nửa kín, cô lập nhóm Thiệu Vân Phong bên kia, không cho phép quấy rầy họ, không ai sẽ chú ý đến sự tồn tại của họ.

Diệp Tích Ngôn không tiếp tục hút thuốc, chỉ là kẹp ở trên tay, tùy ý để cho nó tự cháy, dần dần bị nuốt chửng từng chút một.

"Sao không vào nghỉ đi?", cô nói, giọng hơi khàn khàn, nghe có vẻ không thoải mái.

Giang Tự nói: "Trước tiên nghỉ ngoài này một lát".

Diệp Tích Ngôn đem bật lửa bỏ vào trong túi, "Có muốn đến trong sân ngồi chút hay không?"

"Không cần", Giang Tự nói, "Nghỉ ở đây được rồi, tôi lười đi".

Quá nửa đêm, thôn Miêu so với ban ngày yên tĩnh hơn, so với hoạt động trước đó, vào giờ phút này bầu không khí nặng nề như nước, hai cô đều ít nói, tựa hồ tìm không ra đề tài gì có thể nói chuyện.

Diệp Tích Ngôn nghiêng đầu nhìn đối phương, bởi vì ánh sáng quá yếu, cho dù đứng cùng một chỗ đều nhìn không rõ biểu hiện trên mặt Giang Tự, chỉ có một đường nét mơ hồ.

Giang Tự giương mắt, bắt gặp ánh mắt của cô.

"Đang nhìn gì đó?"

Cô biện giải: "Không có gì!".

Cuối cùng còn có một câu: "Tôi cũng không có nhìn cô!".

Rõ ràng là đang nói dối, sao có thể giấu được?

Giang Tự không vạch trần người này, tùy ý cô ấy, trong lúc nhất thời quay người nhìn về phương xa, hiếm khi chủ động hỏi: "Tự học pha chế rượu sao?"

"Không", Diệp Tích Ngôn nheo mắt, đóng hộp thuốc lá lại, "Tôi học được từ bạn bè."

Cô học pha chế rượu từ Chu Duyên, khi mới ra nước ngoài, không thích nghi được với cuộc sống bên đó, mỗi ngày đều cùng đám người Chu Duyên cùng đi chơi, còn có đi đua xe, học những kỹ năng vô dụng để khoe khoang khi cần, thuần túy là để giết thời gian.

Cô không đề cập là dạng bạn bè thế nào, cố ý nói như vậy, nghĩ đến những chuyện liên lụy hỗn loạn kia, cô không muốn dính líu quan hệ gì đến Chu Duyên, đặc biệt ngay ở trước mặt Giang Tự.

Giang Tự không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Cũng tốt".

Diệp Tích Ngôn nói: "Tối nay cô uống nhiều quá."

Đêm nay ngoại trừ Hà Anh Chính cùng Thiệu Vân Phong, Giang Tự là người uống nhiều nhất, không ai có thể so sánh được.

Giang Tự trả lời: "Dù sao ngày mai tôi cũng không có việc gì làm".

"Thiệu Vân Phong không có sắp xếp công việc gì cho cô sao?"

"Sắp rồi".

"Đi đâu vậy?"

"Ở ngay trong làng".

Diệp Tích Ngôn nói: "Tôi cũng vậy".

Giang Tự: "Cô làm gì?"

"Buổi sáng tôi đi dựng lều, buổi chiều quay lại đây giúp phát sóng trực tiếp hoặc là đi hỗ trợ này nọ. Cô thì sao?"

"Không có gì khác, cứ ở lại đây trông coi thôi".

Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn nhàm chán như vậy, thậm chí còn khô khan hơn so với lần đầu gặp nhau, nửa ngày không nghĩ ra được một câu hữu ích, hoàn toàn nằm ngoài giới hạn, thậm chí không có chung mục tiêu để trò chuyện.

Diệp Tích Ngôn di chuyển hướng về bên cạnh một chút, thiếu một chút là có thể đụng trúng Giang Tự, nhưng lại có khoảng cách giữa hai người.

Giang Tự chú ý tới, nhưng vẫn không tránh né.

Hai người tiếp tục nói đến chuyện khác, tránh đề tài riêng tư.

Không có mấy người Thiệu Vân Phong ở đây, hai người đúng là cũng có thể tán gẫu vài câu mà không cần quá chú ý.

Diệp Tích Ngôn nhẹ giọng hỏi: "Cô đi leo núi Everest với người bạn nào?"

Giang Tự nói: "Bạn học".

"Bạn học thời đại học?"

"Là bạn cấp ba".

Diệp Tích Ngôn: "Vậy là quen nhau nhiều năm rồi".

Giang Tự ừ một tiếng: "Xem như là bạn thân".

Diệp Tích Ngôn nhíu mày: "Trước đây không học đại học cùng một nơi sao?"

Giang Tự: "Không học cùng trường".

"Vậy à", Diệp Tích Ngôn nói: "Xem ra quan hệ của các cô khá tốt".

Giang Tự không trả lời, tựa như không có gì để nói.

Điếu thuốc trong tay gần như đã cháy hết, Diệp Tích Ngôn đưa tay ấn vào thân tre, dập tàn thuốc.

Cô không hỏi người bạn thân kia là nam hay nữ, suy nghĩ chốc lát, chỉ nói: "Tôi cũng có kiểu bạn này, giống với người bạn kia của cô".

Giang Tự nhìn cô.

Cô thẳng thắn nói: "Chúng tôi học chung trường từ nhỏ đến lớn, khi chúng tôi học cấp ba thì anh ta di cư. Cả nhà ra nước ngoài, vài năm chúng tôi không liên hệ. Có điều không giống với các cô, sau đó tôi sang Đức du học và chúng tôi gặp lại nhau, bây giờ chúng tôi chơi chung một đội xe".

Cô đang nói Chu Duyên.

Giang Tự lập tức liền nghe ra cô đang nói đến ai, trực tiếp hỏi: "Là người bạn dạy cô pha rượu?"

Cô gật đầu.

Giang Tự nói: "Không cùng một chuyện".

Diệp Tích Ngôn sửng sốt một lát, không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất phủ đầy lá tre rải rác.

Chỉ trong vòng vài phút, cả hai đều đã lên men say, cơn say ngấm vào tận xương tủy, hóa thành những sợi chỉ mỏng manh, dai dẳng, thao túng hành vi sau đó của các cô.

Giang Tự là người đầu tiên không thể đứng vững, thân hình đảo một cái.

Diệp Tích Ngôn nhanh chóng đỡ lấy cô ấy, ôm lấy cánh tay của cô ấy.

Giang Tự đẩy một cái: "Không có chuyện gì".

"Tôi đưa cô đi", Diệp Tích Ngôn không buông ra, sợ người này không vững vàng được nên đưa tay ôm lấy eo của người kia.

Tửu phẩm Giang Tự rất tốt, mặc dù ý thức của cô ấy đã hỗn loạn từ rất lâu trước khi đến đây, nhưng biểu hiện vẫn là tương đối lý trí bình tĩnh. Cô không từ chối Diệp Tích Ngôn nhưng vẫn kiềm chế, muốn tự mình đi trở về.

Diệp Tích Ngôn nhất quyết muốn đưa người này trở về phòng.

Trong sân nhỏ, nhóm người dọn dẹp đống bừa bộn vừa rồi đã lên lầu, cầu thang và hành lang đều không có ai.

Men say càng ngày càng nặng, ban đầu còn không có cảm giác được bao nhiêu nhưng dần dần sẽ trở nên khó chịu vô lực, càng ngày càng không khống chế được.

Lúc lên thang lầu Giang Tự còn có thể tự mình đi, nhưng khi đến cửa phòng, bước chân lại chậm chạp, lung tung, tầm nhìn mơ hồ. Cô vẫn luôn tự chủ, lúc này còn có thể duy trì trạng thái nửa tỉnh táo nói Diệp Tích Ngôn đi về trước đi, nhưng mà khi cô chạm vào chìa khóa liền có một màn cửa mở mãi không được, cô thử mấy lần đều không tìm được lỗ khóa.

Cuối cùng vẫn là Diệp Tích Ngôn mở cửa, lo lắng Giang Tự còn chưa lên giường đã ngã xuống, đành phải đỡ người đi vào, sẵn sàng giúp đỡ cô ấy.

Diệp Tích Ngôn cũng có ý tốt và làm điều này xuất phát từ lo lắng. Trước đây cô đã gặp quá nhiều tình huống tương tự khi tụ tập cùng bạn bè, có người mới nhìn không có vẻ gì là say rồi, có thể tự mình trở về mà không cần cô giúp, kết quả ngủ luôn ngoài đường, thậm chí sau khi trở về nhà cũng không tìm được giường, khá hơn một chút có thể tự tìm cho mình một chiếc ghế sofa, những người khác đều là ngã trên mặt đất liền bất động, mọi người phải giúp dọn dẹp hậu quả.

Đi vào và đóng cửa lại.

Công tắc đèn ở trong phòng, bên cạnh giường.

Ánh sao tràn vào từ cửa sổ rộng mở, những đồ vật trong phòng hiện ra lờ mờ.

Diệp Tích Ngôn trong bóng tối mò mẫm về phía trước, bước đi rất chậm.

Gần đến bên giường, Giang Tự tránh khỏi cánh tay cô, không chịu để cô ôm nữa.

"Tôi tự mình làm".

Diệp Tích Ngôn khom người chạm vào công tắc, tìm được vị trí tương ứng, nghĩ rằng nó cũng giống như trong phòng mình.

Giang Tự nói: "Không có ở đó, là ở bên kia."

Nghe thành là ở đầu giường bên kia, cô trả lời: "Được rồi".

Ngay lập tức cô đứng thẳng lên và muốn đi vòng sang đầu bên kia.

Cô không chú ý tới Giang Tự đang đứng ở phía sau mình dịch một cái, quay người lại, đụng phải cô ấy.

Giang Tự cũng không ngờ tới cô lại đột nhiên quay người lại, cô ấy loạng choạng mất thăng bằng, theo bản năng liền kéo người này.

Trong khoảnh khắc mất kiểm soát, Diệp Tích Ngôn bị kéo xuống, cảm giác như chạm vào thứ gì đó, chờ phản ứng lại, tự mình đã hoàn toàn rơi vào trong vòng tay mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro