Chương 15: Mất tập trung
Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (讨酒的叫花子)
Edit: Hàn Mạch Tuệ
Chương 15: Mất tập trung
Mạng lưới internet luôn được cập nhật và thay đổi nhanh chóng, những chuyện hóng hớt ùn ùn không dứt, mấy năm gần đây kiểu làm video ngắn trên douyin bùng lên dữ dội, dựa vào một tấm ảnh hoặc một cái vlog liền trở nên rất thu hút, nhiều người cũng nhờ vậy vươn mình trở thành ngôi sao trên mạng, thành lưu lượng, thậm chí cải tử hồi sinh cũng không phải là ít. Đoàn đội công ích cũng là đang tận dụng xu hướng này mà lên kế hoạch phát triển về nhiều mặt, vừa có thể thực hiện triệt để công tác tuyên truyền bên ngoài vừa có thể theo kịp xu hướng, dung nhập vào quần thể cư dân mạng.
Nếu video này có thể được thực hiện tốt thì có ít nhất hai lợi ích rõ ràng, một là nó có thể giúp Mẫn Khê cùng làng Miêu thu hút nhiều khách du lịch, trong thời gian ngắn nó vẫn có thể kéo đến một lượng du khách nhất định, thứ hai là nó có thể thu hút nhiều khách du lịch kiểu như du lịch bụi, du lịch tự túc, do đó mang lại tính thời sự lớn hơn cũng như lợi ích kinh tế và phúc lợi công cộng.
Mặc dù có rất nhiều nhà tài trợ đằng sau hoạt động này, trong đó có hai nhà sản xuất lớn, căn bản không thiếu kinh phí, tuy nhiên sự hỗ trợ, giúp đỡ của đoàn đội này đối với những nơi họ đến thăm chỉ là tạm thời, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Hơn nữa, có một kiểu người trong đội như nhóm bloger du lịch chị Hạ, sở dĩ họ tiêu hao thời gian ba tháng tham gia loại hoạt động đường dài này mục đích rõ ràng nhất chính là sử dụng Internet để khơi dậy sự quan tâm của công chúng đối với những nơi như thị trấn Bắc Giang và làng Miêu đây, quyên góp này nọ chỉ là thứ yếu.
Một địa phương nhỏ nếu muốn phát triển nhất định phải kết nối được với thế giới bên ngoài, mà Internet chính là phương tiện trực tiếp nhất.
Ý tưởng của đội chị Hạ tương đối trực tiếp, dùng nhan sắc và suối nước nóng làm nội dung, lấy mô phỏng làm điểm thúc đẩy (*), sau khi các video ngắn được lan truyền nhanh chóng, ít nhất họ cũng có thể thu hút được một nhóm khách du lịch trong phạm vi nhỏ đến nơi này checkin.
(*) Tui nghĩ ý là chỉ lấy nhan sắc 2 bà kia ra dụ khách tới :))))
Diệp Tích Ngôn và Giang Tự đều sẵn lòng chụp ảnh, chị Hạ và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp hai cô còn không có đổi ý vội vàng đem người kéo đến, hai ba lần liền trang điểm cho hai người xong, làm tóc, dùng lớp trang điểm không thấm nước,... một lần nữa dựng lại ánh sáng, tấm phản quang...
Người chuyên nghiệp làm việc cực kỳ hiệu suất, trong khi trang điểm, thợ chụp ảnh còn dành thời gian nói cho họ biết chút nữa họ sẽ chụp ảnh như thế nào và phối hợp như thế nào.
Diệp Tích Ngôn không nghe lọt tai, mất tập trung.
Tóc cô được tết lại giống như của Giang Tự, lông mày cũng được kẻ lại, gần giống với hình dáng lông mày Giang Tự.
Về phần Giang Tự, trên người người này cũng có chút thay đổi, thoa kem dưỡng thể lấp lánh lên xương quai xanh để làm điểm nhấn, trên eo sau lưng đều được chỉnh trang lại, cánh tay cũng không buông tha.
Bởi vì Diệp Tích Ngôn đeo khuyên tai nhưng cô ấy lại không đeo, chị Hạ liền nghĩ đến việc tìm một đôi có kiểu dáng tương tự để cô ấy đeo.
Vốn là muốn cho Diệp Tích Ngôn tháo đôi khuyên tai ra, nhưng sau nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn là để lại.
Không vì gì khác, chỉ là đôi khuyên tai kia thực sự rất đẹp và khiến khí chất cô hiện lên rõ ràng hơn.
Giang Tự liên tiếp thử vài đôi khuyên tai, nhưng không có chiếc nào đẹp bằng chiếc trên tai Diệp Tích Ngôn.
Chị Hạ còn muốn tiếp tục tìm, phải tìm ra đôi nào có hình dáng tương tự mới được.
Diệp Tích Ngôn do dự hồi lâu mới nói: "Không cần tìm, tôi đưa một cái cho bác sĩ Giang là được".
Chị Hạ không để ý lắm, vẫn đang tìm kiếm: "Còn có những kiểu khác, mang đến đây hết đi".
Diệp Tích Ngôn nói: "Không phải muốn chụp kiểu linh hồn song sinh sao, lại tìm nữa cũng không tìm được mẫu giống vậy, một đôi chia ra không phải là được rồi sao?"
Một lời đúng trọng điểm, chị Hạ tỉnh ngộ: "Ừ he, tháo nó ra rồi chia cho hai người đeo, hai bên trái phải, so với hai đôi thì hợp hơn".
Diệp Tích Ngôn tháo chiếc khuyên tai bên phải xuống, đưa tới.
Chị Hạ tiếp nhận đồ vật, nghiêng người hỏi: "Giáo sư Giang, thời điểm quay chụp cô có thể đeo khuyên tai của Tích Ngôn một chút được không?"
Giang Tự nói: "Có thể".
Chị Hạ để Hà Anh Chính khử trùng và làm sạch đôi khuyên tai trước khi đeo cho người này.
Khuyên tai rất đẹp, đeo vào trên tai phải Giang Tự cũng không quá kỳ lạ mà còn thể hiện nên một loại phong cách khác.
Diệp Tích Ngôn không nhìn Giang Tự cho đến khi xuống nước mới liếc nhìn đối phương một chút.
Quá trình quay chụp rất thuận lợi, không có gì khó khan cả, trước tiên quay cảnh động sau đó là chụp ảnh tĩnh. Một cảnh quay dài từ xa đến gần, từ nhân vật đến rừng tre trước cửa, sau đó lại từ rừng tre lướt qua, cuối cùng cố định hình ảnh trên người hai người.
Hà Anh Chính đứng một bên chỉ đạo.
"Giáo sư Giang, cô phải cúi đầu nhìn Tích Ngôn, đầu tiên chậm rãi hạ ánh mắt xuống, sau đó nhìn nhau".
"Tích Ngôn, cô lại gần một chút, đưa tay lên cao một chút, thân dưới không được xê dịch, thân trên ngả về sau xíu, chừa ra một khoảng trống vừa đủ".
"Này, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, cách xa quá rồi!".
"Gần lại xíu, gần lại xíu!".
"Tích Ngôn, ánh mắt của cô không đủ tốt, ôn nhu một chút, phải tạo cảm giác giống như đang ngước nhìn chăm chú vào giáo sư Giang".
...........
Diệp Tích Ngôn không thể buông bỏ được nhiều, cô cùng Giang Tự kề bên quá gần, đến mức gần như chạm vào nhau. Vì phần thân trên của cô phải ngả ra sau để tạo tự thế nên chân hai cô đụng vào nhau, chống đỡ nhau, nhờ đó họ vừa có thể giữ được tư thế đứng yên không bị ngã sấp mặt, vừa có thể bắt chước sự quyến rũ của hai bông hoa liên kết với nhau, cộng sinh với nhau, quấn lấy nhau không thể tách rời.
Cô ôm lấy Giang Tự, tay vừa vặn đặt ở nơi khe hở của áo tắm, vô tình mà chạm vào eo đối phương, Giang Tự một tay vòng qua cổ cô, đôi môi đỏ mọng nửa khép nở mở, nghiêng người tới trước mặt cô, như gần như xa.
Cành lá được ngâm trong nước, phóng túng sinh trưởng.
Một người tỉnh táo, một người lạc lối.
Diệp Tích Ngôn tiến lên vài centimet, đều sắp môi kề bên môi Giang Tự.
Mi mắt Giang Tự run rẩy, ánh mắt theo ở trên người cô.
Thời khắc sắp chạm vào, Diệp Tích Ngôn chậm rãi lùi xuống phía dưới, eo và tứ chi chìm vào trong nước, nước dâng đến tận ngực, cô càng ngày càng chìm sâu, giống như bị sa đọa mà bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống, tách khỏi nhành hoa kia.
Sóng nước lắc lư nhè nhẹ.
Thời điểm cô sắp bị nhấn chìm hoàn toàn, Giang Tự đã kịp thời đỡ được người này.
Hình ảnh xoay một cái, ống kính lùi xa.
Khoảnh khắc tiếp theo là Diệp Tích Ngôn được Giang Tự bảo vệ, tựa đầu vào bụng dưới của Giang Tự, ánh mắt nhìn sâu vào camera.
Cảnh này là điểm nhấn của toàn bộ video, yêu cầu tương đối cao, phải quay rất nhiều lần.
Dù sao như vậy cũng quá thân mật, Diệp Tích Ngôn không thật sự dán lên, lần nào cũng chỉ làm theo kiểu khách đi ngang qua sân khấu là xong, chỉ cần tạo dáng vẻ đại khái là được rồi. Thấy cô bó tay bó chân, nhiếp ảnh gia có chút gấp, thậm chí còn gấp tới nói bằng tiếng địa phương luôn, nhất quyết đòi cô phải sát vào, nói nếu không gối đầu lên thì không ra ý vị kia.
Quay chụp lâu tốn rất nhiều công sức, lại không thành công sẽ lãng phí thời gian và sức lực của mọi người, Diệp Tích Ngôn làm công tác tư tưởng cho bản thân đủ rồi cuối cùng vẫn là làm theo ý muốn của nhiếp ảnh gia, quyết tâm làm cho tới nơi tới chốn.
Giang Tự không hé răng, từ đầu đến cuối đều theo ý của mấy người chị Hạ, kêu đứng như thế nào thì làm thế đó, giơ tay nhấc chân, ánh mắt lưu chuyển. Cô ấy có kỹ năng chụp ảnh, phối hợp khá tốt, tốt hơn Diệp Tích Ngôn rất nhiều.
Vốn dĩ hai người quay phim cũng không có gì, từ đầu đến cuối đều khá kiềm chế, tứ chi tiếp xúc là không thể tránh khỏi, trong mắt người khác không có một chút ý tứ ám muội gì. Linh hồn song sinh ấy mà, cách hiểu đơn giản thông thường chính là chị em gái, hoặc là bạn thân, không liên quan gì đến ý tứ khác.
Sau khi quay chụp xong, nhiếp ảnh gia kêu ngừng, Giang Tự lập tức buông Diệp Tích Ngôn ra, trở lại bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng như thường ngày.
Diệp Tích Ngôn sững sờ, chợt lùi về sau hai bước ngồi trên bờ, rút khăn tay lau nước.
Mấy người chị Hạ vây quanh một chỗ xem thành quả, dồn dập khen không dứt miệng.
"Cái này ổn rồi, tốt hơn nhiều so với cái chúng ta có trước đó."
"Nhìn rất có cảm giác, họ rất hợp nhau".
"Sau này điều chỉnh độ sáng này nọ thêm chút đỉnh, hiệu quả sẽ tốt hơn, ổn thỏa là có thể gửi cho nhóm xem".
..............
Lúc trước chìm vào trong nước, hình như lỗ tai bị vô nước rồi. Diệp Tích Ngôn cảm thấy không thoải mái, liền xoa xoa vành tai, nghiêng đầu lắc lắc.
Giang Tự ngồi bất động, làm như không quan tâm cô đang làm gì.
Một lúc sau, chị Hạ bảo họ đi qua quay thêm hai cảnh nữa, tiện thể chụp thêm vài tấm.
Mỹ nữ hợp tác không có gì để chê, chỉ cần vài bức ảnh là có thể tạo thành một video, có thời gian chỉ cần tùy tiện chỉnh sửa, cắt gọt chọn ra là được.
Trong một vài ảnh chụp, hai người vẫn câu vai ôm eo, nhưng tất cả đều thể hiện sự thân thiết giữa hai chị em
Có một ảnh là Diệp Tích Ngôn từ phía sau ôm lấy Giang Tự, gác cằm trên vai Giang Tự, hai chân vòng lấy đối phương, dưới góc nhìn của người bên ngoài xem xét, đó chính là vẻ đẹp của tình bạn khắng khít, chị em tình thâm, hình ảnh có thể miêu tả là êm đềm ấm áp, nhưng cảm xúc của hai bên lại không hề gióng nhau.
Giang Tự chịu đựng sức nặng phía sau, cùng với sự đụng chạm như có như không.
Diệp Tích Ngôn tận lực không hạ tầm mắt nhìn loạn mà nhìn thẳng về phía trước, chỉ nhìn vào camera.
Sau khi quay chụp kết thúc, Hà Anh Chính và những người khác mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thực sự thoải mái, từng người từng người kêu la muốn ăn uống, muốn tắm suối nước nóng để thả lỏng một chút.
Giang Tự cùng Diệp Tích Ngôn không ở bên ngoài lâu, họ lần lượt rời khỏi hồ nước nóng và quay trở lại phòng thay đồ.
Không nên ngâm suối nước nóng quá lâu, cả hai đều đã ngâm trong đó đủ lâu rồi.
Khi Diệp Tích Ngôn bước vào phòng thay đồ, Giang Tự đã mặc lại bộ quần áo ban đầu và ngồi trên băng ghế.
Cả hai đều không giao tiếp mãi cho đến khi Diệp Tích Ngôn cũng thay bộ áo tắm ra.
Trong phòng thay quần áo chỉ có hai người bọn họ, không ai khác.
Giang Tự lau sạch và trả lại khuyên tai cho Diệp Tích Ngôn.
Diệp Tích Ngôn đưa tay đón lấy.
Đầu ngón tay Giang Tự không cẩn thận xẹt qua lòng bàn tay của cô, cô không tự chủ được mà rụt lại.
"Cầm cẩn thận, đừng làm mất nó", Giang Tự nói.
Cô nhét đôi khuyên tai vào túi quần, dùng khăn mặt lau đuôi tóc ướt, không nói gì đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro