Chương 16: Đi dạo thị trấn

Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (酒的叫花子)

Edit: Hàn Mạch Tuệ

Chương 16: Đi dạo thị trấn

Chuyến đi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Mẫn Khê kết thúc, một đám người trở lại Miêu trại đã gần rạng sáng.

Thiệu Vân Phong đang đợi ở cửa nhà sàn, tận hết chức trách kiểm kê nhân số, khuân đồ, nhỏ giọng gọi mọi người ăn chút thức ăn khuya nhẹ trước khi lên lầu nghỉ ngơi.

Bữa khuya cũng không quá phong phú, chỉ có hai con cá bọc giấy bạc với hương vị khác nhau, vài món rau trộn ăn kèm, thêm vào là nước trà đặc sản của trại.

Ra ngoài làm việc tốn rất nhiều công sức, tối nay ai cũng bận rộn vội vàng quay chụp, ăn uống không nhiều, bây giờ xác thực là đói bụng. Diệp Tích Ngôn ăn mấy miếng rau dương xỉ, hai đũa cá, sau đó chỉ uống trà, Giang Tự ăn còn ít hơn cô, chỉ gắp mấy đũa cá, ngay cả nước trà cũng không uống.

Tuy nhiên, hai người ăn được gần đủ rồi cũng không rời bàn mà theo lễ phép vẫn ngồi ở đó.

Mấy người Hà Anh Chính đang nói chuyện quay chụp, thảo luận nên làm sao để cắt nối biên tập đoạn phim, nói là trước trưa mai phải làm xong, đêm nay nhất định phải thức đêm để biên tập.

Diệp Tích Ngôn không hiểu những cái này, nhàm chán lướt điện thoại dưới gầm bàn, không tham gia vào.

Giang Tự ngồi đối diện lại càng ít nói hơn cô, trong lúc đó cô ấy chỉ nói nhỏ với Hạ Anh Chính vài câu, cũng không biết đang nói cái gì.

Thiệu Vân Phong hỏi về quá trình quay phim cũng như kết quả, người đàn ông ngồi bên tay trái Diệp Tích Ngôn, cười nói: "Hôm nay nhờ có Tích Ngôn và giáo sư Giang, nếu không thì còn phải mài mò nửa ngày nữa".

Chị Hạ cũng xen vào, nhướng mày nói: "Hiệu quả trước ống kính của hai người họ rất tốt, ngày mai cắt sửa xong tôi sẽ cho hai người xem".

Một bàn người bỗng dưng đem câu chuyện chuyển tới trên người Diệp Tích Ngôn cùng Giang Tự, lại bắt đầu cảm khái về việc hai người này ăn ảnh ra sao, biểu hiện tốt như thế nào.

Nhiếp ảnh gia thưởng thức Giang Tự đến mức nói vòng vo để khen ngợi cô, sau đó anh ta thẳng thắn nói rằng Giang Tự thật tuyệt vời, có năng lực xuất chúng lại còn trưởng thành xinh đẹp, đúng là một nữ thần.

Mấy người Hà Anh Chính đều cười, ý vị sâu xa trêu ghẹo hắn: "Tam tử, cậu được rồi đó, giáo sư Giang còn đang ở đây, thu liễm lại đừng có nói hoạch toẹt ra vậy".

Nhiếp ảnh gia tên là Tề Tam, sờ sờ mũi và cảm thấy xấu hổ khi bị chọc thủng trước mặt mọi người nên lên tiếng xin lỗi.

Có người ồn ào.

"Ây da, còn mắc cỡ đồ nữa!"

"Hiếm thấy nha, Tam tử vậy mà lại có lúc da mặt mỏng".

"Không dễ dàng không dễ dàng".

Một trò đùa vừa phải không bị coi là mạo phạm, chỉ cần có thể bắt được điểm đúng mực thì những suy nghĩ thẳng thắn của bạn cũng có thể thông qua cái gọi là trêu đùa mà được thể hiện ra.

Diệp Tích Ngôn nhấn nút tắt nguồn, khóa màn hình và nheo mắt lại.

Cười đùa sẽ không thái quá, nhẹ nhàng hai ba câu sẽ đổi chủ đề.

Tiếp theo, Thiệu Vân Phong đề cập rằng ngày mai sẽ không có nhiều công việc, để mọi người đêm nay ngủ một giấc thật ngon, đến lúc đó tự thu xếp công việc của mình.

Hà Anh Chính và những người khác tại chỗ hẹn nhau, nói ngày mai sẽ đi suối nước nóng Mẫn Khê ngâm, ngày hôm nay còn chưa có ngâm thoải mái được.

Ăn bữa khuya gần một tiếng, chị Hạ là người đầu tiên rời khỏi bàn ăn. Chị ấy mệt và muốn về phòng sớm.

Giang Tự là người thứ hai rời đi, đi lên cùng chị Hạ

Diệp Tích Ngôn nằm trong số những người cuối cùng rời đi, cùng với mấy người Hà Anh Chính, bao gồm cả Tề Tam trong đó. Khi đến góc cầu thang, cô tách khỏi họ, tiếp tục lên phía trên.

Mới đi được hai bước, phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông, ý tứ sâu xa truyền vào lỗ tai.

---- "Tam tử, chiều mai hẹn giáo sư Giang luôn không?"

Cô quay đầu lại, nhìn nhìn phía sau.

Bọn họ đã đi xa, rẽ sang phía bên kia hành lang.

Dừng lại một lát, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy những người kia, Diệp Tích Ngôn mới từng bước một đi lên tầng ba.

Tầng ba yên tĩnh hơn tầng hai, hành lang mờ ảo với ánh đèn vàng cam, khách du lịch sống ở tầng này đã ngủ cả, cửa các phòng đều đóng kín.

Sau cơn mưa thời tiết ẩm ướt, trong phòng thoang thoảng mùi gỗ mục, hơn nửa đêm không khí đều là lạnh lẽo.

Đêm nay khó ngủ, Diệp Tích Ngôn nằm ngửa trên giường, chỉ đắp một mảnh chăn nhỏ, cô không ngừng nghĩ ngợi, thỉnh thoảng lại nhớ đến quá trình quay phim ở khu suối nước nóng, còn có những cảnh tượng không đầu không đuôi trước đó.

Cô phải mất rất lâu mới ngủ được mà ngủ cũng không ngon giấc, nửa mê nửa tỉnh.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, cảnh tượng trong hồ tái hiện, vẫn là cô cùng Giang Tự, còn có mấy người Hà Anh Chính, có điều chuyện xảy ra trong mơ khác với thực tế, dần dần trở nên không thể kiểm soát được, những người đó đều biến mất, trong nháy mắt toàn bộ bọn họ đều biến mất, trong hồ chỉ còn lại hai người các cô.

Diệp Tích Ngôn vẫn ôm eo Giang Tự, giống như cô đã làm khi quay phim, nhưng cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Giang Tự vẫn như lúc trước, một tay đặt lên cổ cô, trêu chọc....

Thời điểm sau nửa đêm, Diệp Tích Ngôn tỉnh dậy, lưng ướt đẫm mồ hôi, toàn thân nhớp nháp khó chịu, cô nằm thẳng tắp, chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn còn tối đen...

Trong màn đêm thăm thẳm, căn phòng tĩnh lặng, không có nửa điểm tiếng vang.

Diệp Tích Ngôn chống người ngồi dậy, trong lòng bàn tay nóng hổi, mái tóc rối tung bết vào cổ, trước ngực, giữa hai chân có một tầng ấm áp, quần áo dính chặt vào da thịt, cả người như là được vớt từ trong nước ra.

Trước khi đi ngủ quên bật điều hòa, mùa hè nhiệt độ cao, oi bức khó chịu.

Đại khái là sự sợ hãi vẫn chưa tan, chưa kịp khôi phục, Diệp Tích Ngôn đờ ra ngồi đó hai ba phút rồi mới chạm vào công tắc đầu giường bật một ngọn đèn nhỏ.

Ánh sáng ấm áp dịu nhẹ nhưng cũng tăng thêm hai phần phiền muộn. Cô khoanh chân lại, lung tung đẩy chăn sang một bên, tìm thấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, bật điều hòa ở mức 26°C, sau đó nhấc điện thoại lên xem.

Bây giờ đã gần bốn giờ rưỡi sáng, vẫn còn sớm.

Sau khi tỉnh dậy rất khó ngủ lại, cảnh tượng trong mộng cũng đứt quãng, ngồi một hòi cũng không chắp vá hoàn chỉnh được. Ký ức đứt đoạn, như bờ biển sau khi thủy triều xuống, ngoại trừ dấu vết ướt đẫm cũng không lưu lại cái gì khác.

Diệp Tích Ngôn cau mày, không khỏi xoa xoa thái dương, cảm thấy khó chịu.

Một lúc sau, cô đặt điện thoại xuống, rời giường, đi đến bên bàn rót một ly nước để làm ẩm cổ họng khô khốc của mình.

Khi cô nằm trở lại giường, trong phòng đã mát mẻ hơn, không khí lạnh từ điều hòa thổi về bên này, Diệp Tích Ngôn cũng không tắt đèn, cứ như vậy nửa người bao bọc trong chăn.

Lại lần nữa tỉnh ngủ đã là hừng đông, bên ngoài có sương mù dày đặc, hơi nước rất nặng.

Lầu ba có người rời giường, căn nhà gỗ cách âm kém, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng động phiền lòng.

Diệp Tích Ngôn ngủ không được, bị làm cho không còn cơn buồn ngủ, cô dậy sớm tắm rửa sạch sẽ để loại bỏ mùi mồ hôi trên người.

Nước buổi sáng khá nóng khiến cô cảm thấy sảng khoái sau khi tắm.

Buổi sáng không có nhiệm vụ nào được giao, cô cũng không muốn ăn cơm, Diệp Tích Ngôn sửa soạn xong sau đó liền vùi ở trong phòng không ra khỏi cửa.

Khoảng chừng mười giờ rưỡi La Như Kỳ gửi cho cô một tin nhắn WeChat, hỏi xem buổi trưa cô có muốn ra ngoài đi dạo một vòng trại giải sầu không. Cô uyển chuyển từ chối, thà rằng nằm dài trên giường còn hơn.

Buổi trưa, Thiệu Vân Phong ở trong nhóm @ tất cả thành viên, nhắn mọi người nhanh xuống lầu ăn cơm.

Diệp Tích Ngôn ngửa mặt nhìn trời đi xuống lầu, vẫn mặc quần short và áo ba lỗ, tóc xõa xuống sau lưng, trông có vẻ tùy ý hơn thường ngày.

Trong đội có người đã hẹn nhau ra ngoài chơi, nhà sàn chỉ có tám người ở lại ăn trưa, cơ bản đều là nhóm người ngày hôm qua đi suối nước nóng quay video.

Hà Anh Chính và những người khác đã ngồi xuống, mấy người họ đang thảo luận cùng Thiệu Vân Phong về đoạn video họ vừa chỉnh sửa.

Giang Tự đã ở đó, mặc áo sơ mi vải lanh cổ chữ V màu xám nhạt, mái tóc đen mượt được cố định bằng một chiếc kẹp tóc ngọc trai cổ điển, khiến nó trở nên hơi lộn xộn nhưng vẫn không mất đi khí chất. Bộ váy của cô ấy hôm nay rất trang nhã, vô tình lộ ra một chút dịu dàng, sự trưởng thành của cô toát ra sự mềm mại từ trong ra ngoài.

Khi xuống lầu, Diệp Tích Ngôn nhìn thấy mấy người ngồi ở đây, cũng nhìn thấy Tề Tam ngồi ở bên cạnh cô ấy.

Tề Tam bình thường lôi thôi lếch thếch làm như thay đổi diện mạo, sáng nay không chỉ có thay đổi một thân trang phục sạch sẽ mà đầu tóc cũng được tạo kiểu gọn gàng, thậm chí còn cạo sạch râu. Hắn vui cười hớn hở phục vụ đồ ăn, xới cơm cho mọi người, thậm chí còn hỏi ai muốn ăn canh không, cũng không cố ý chỉ chú ý đến một mình Giang Tự.

Thoáng nhìn thấy Diệp Tích Ngôn tới, Tề Tam còn lên tiếng gọi, để cô đến ngồi.

Giang Tự nghiêng đầu nhìn, thấy chân Diệp Tích Ngôn có chút khựng lại.

Trên bàn chỉ còn lại một chỗ ngồi, vừa vặn ngay ở bên trái Giang Tự, cô đi tới kéo ghế ngồi xuống.

"Bác sĩ Giang", cô nhẹ giọng nói như một lời chào.

Giang Tự lấy một chiếc thìa sứ màu trắng đặt ở bên cạnh cô, dư quang nhìn thấy viền mắt hơi xanh đen của cô, bộ dáng rất không tốt, liền hỏi: "Tối qua ngủ không ngon à?"

Cô lắc đầu, cầm thìa khuấy cháo trong tô: "Ngủ trễ quá lại dậy tương đối sớm."

Giang Tự nói: "Nghỉ ngơi nhiều một chút".

Cô chưa kịp trả lời thì Tề Tam ở bên cạnh đã cắt ngang cuộc trò chuyện không dinh dưỡng này.

"Tích Ngôn, có muốn một thìa dưa muối không?"

Cô muốn nói lại thôi, nhưng lại trả lời Tề Tam trước: "Không cần, cảm ơn".

Tề Tam hỏi tiếp Giang Tự.

Hai người không tiếp tục trò chuyện.

Bầu không khí trên bàn cơm còn sinh động hơn so với tối hôm qua, nhưng nội dung cuộc trò chuyện vẫn mấy câu như: định đi đâu, làm gì, có dự định gì, tất cả đều cũ rích, không có gì mới mẻ.

Diệp Tích Ngôn không thể hòa nhập, toàn bộ quá trình chỉ lắng nghe, một mình húp cháo.

Khi đã sắp ăn xong, Hà Anh Chính ngồi chéo đối diện với cô giống như thuận miệng nhấc lên: "Giáo sư Giang hồi nữa có rảnh không? Bọn tôi dự định đi dạo trong thị trấn, cô có muốn đi cùng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro