Chương 17 Mai mối
Tác phẩm: Mùa xuân trở lại – Tái độ xuân quang 《再度春光》
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử (讨酒的叫花子)
Edit: Hàn Mạch Tuệ
Chương 17 Mai mối
Ngay khi câu hỏi được đưa ra, mọi người đều có những phản ứng khác nhau.
Mấy người đàn ông có ánh mắt đều giảm thiểu tiếng nói xuống, ngầm hiểu không quấy rầy bên này, Tề Tam giả vờ húp cháo, như thể không nghe thấy mà cùng Diệp Tích Ngôn nói chuyện, cô thì lặng im đặt thìa xuống, trong lòng cảm thấy biết rõ.
Đêm qua Diệp Tích Ngôn ở góc cầu thang rõ ràng nghe được họ nói chuyện, hiện tại cô dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói bọn họ.
Hà Anh Chính đang giúp Tề Tam hỏi, có vẻ như là đang có ý định làm mai.
Tề Tam điều kiện không tính kém, ở giữa những người bình thường trông cũng khá, cao hơn 1m8, ngoại hình chính trực, gia cảnh cùng thu nhập cũng khá, nhân phẩm không xấu. Tuy rằng xét về tổng thể thì anh ta không ưu tú bằng Giang Tự, tuổi so với Giang Tự còn nhỏ hơn hai tuổi nhưng nếu so sánh theo chiều ngang thì anh ấy vẫn có thể miễn cưỡng gọi là tuổi trẻ tài cao, ở trong mắt người khác, anh ta vẫn có cơ hội theo đuổi Giang Tự, chí ít về ngoại hình và các phương diện khác đều rất xứng, không có nhiều khác biệt.
Nếu anh ta có ý định đó, Hà Anh Chính và những người khác sẽ nỗ lực ở đằng sau tạo ra cơ hội, nói không chừng sẽ là một chuyện tốt đó.
Đi dạo phố trên trấn chính là cơ hội, đi dạo và mua sắm xung quanh không chỉ giúp hai người họ tìm hiểu sâu hơn về đối phương mà còn có thể tìm ra nhiều điểm chung của nhau.
Giang Tự có lẽ không hiểu, căn bản không biết những ẩn ý trong đó. Cô không nhanh không chậm đặt đũa xuống, trả lời: "Khi nào?"
Hà Anh Chính lập tức cười nói: "Ăn xong nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lái xe tới đó."
Giang Tự nói: "Được thôi".
Hà Anh Chính không dấu vết nháy mắt với Tề Tam, lại làm bộ làm tịch nói: "Nhóm của bác sĩ La cũng muốn đi trên trấn, đến thời điểm chúng ta có thể hẹn nhau rồi cùng đi".
Dù sao thì hôm nay cũng không có việc gì làm nên đi trên trấn dạo quanh một chuyến coi như là giết thời gian đi, Giang Tự không ý kiến, đều theo ý bọn họ.
Khóe miệng Tề Tam khẽ nhêch, độ cong khóe mắt đều trở nên ôn hòa hơn, trong lòng thầm vui mừng.
Diệp Tích Ngôn là người duy nhất trong bàn vẫn im lặng không nói lời nào, cũng không ăn gì thêm nữa.
Không ai nhận thấy điều gì bất thường, tất cả mọi người đều cười nói. Thiệu Vân Phong rủ Diệp Tích Ngôn cùng đi trên trấn chơi, Diệp Tích Ngôn khách khí từ chối, nói dối là còn có chuyện khác muốn làm, không đi được.
Tâm tình của cô ẩn sâu đến mức không thể nhận ra có chuyện gì không ổn, Thiệu Vân Phong cũng không để tâm mà chỉ nói: "Sao vậy? Có cần giúp đỡ không?"
Sắc mặt cô vẫn bình thường: "Không có gì, mọi người cứ đi chơi vui vẻ đi."
Thiệu Vân Phong không hỏi chi tiết, thức thời đổi chủ đề trò chuyện, biểu thị muốn mượn chiếc xe jeep của cô sử dụng.
Cô đồng ý, hào phóng đưa chìa khóa xe cho Hà Anh Chính.
Bầu không khí rất hòa hợp, cuối cùng một bàn người lần lượt lên lầu chuẩn bị.
Khi mặt trời treo lơ lửng giữa bầu trời, hơi nước buổi sáng sớm tan biến hoàn toàn, nhiệt độ cũng tăng dần, lên tới 37°C.
Hà Anh Chính và những người khác nói nhao nhao ồn ào, phấn khích, ai trong số họ cũng không sợ nắng, toàn bộ đều chen lên xe và rời đi ngay sau đó. Trước khi xuất phát, Hà Anh Chính còn đặc biệt duỗi ra nửa người từ ghế lái vẫy tay chào Diệp Tích Ngôn trên lầu, hô: "Đi nha, buổi tối gặp lại!".
Diệp Tích Ngôn đứng sau cửa sổ căn phòng tầng ba, trên tay buông thỏng bên hong cầm điếu thuốc, nhìn theo chiếc xe lái đi xa, mãi đến tận khi hoàn toàn nhìn không thấy bóng mới quay lại.
Có lẽ thời tiết quá nóng, trong phòng không bật điều không khí quá nặng nề, Diệp Tích Ngôn trong lòng có chút buồn bực, không quá thoải mái.
Cô không tìm hiểu xem mình bị sao, cứ cầm điếu thuốc trên tay mà một hơi cũng không hút, luôn cảm thấy mình đang kìm nén một cái gì đó.
Tàn thuốc rơi xuống đất làm bẩn sàn phòng.
Diệp Tích Ngôn không để ý, cũng lười dọn dẹp, mở điều hòa chỉnh đến mười mấy độ, tiện tay dập tàn thuốc, nằm ngửa ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Thời gian buổi chiều thật không thể chịu nổi, so với dĩ vãng đều có vẻ dài hơn bao giờ hết.
Vào khoảng bốn giờ, chị Hạ ở trong nhóm @all các thành viên, chuyển một đoạn video ngắn cho nhóm.
Diệp Tích Ngôn không có việc gì làm, cô đang cầm laptop chơi game, tin nhắn trong nhóm không thèm xem, hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục chơi game, đôi tay với khớp xương rõ ràng ở trên bàn phím nhanh chóng di chuyển.
Level game của Diệp Tích Ngôn rất cao, là một người chơi có đẳng cấp, cô luôn luôn thắng nhiều thua ít. Ngày hôm nay cô phát huy cực kỳ đỉnh, ngay khi bắt đầu vào trò chơi, cô liền lưu loát giơ súng giết chết hai người, bắn tới kẻ địch phải chạy tán loạn đi trốn, muốn tránh cũng không được.
Những người đồng đội trong nhóm game này đều là người của đội đua, Herbert cũng có mặt ở đó.
Cô bắn tỉa nhanh gọn lẹ như vậy làm cho bọn Herbert rất vui, lúc đầu đều trốn ở phía sau cô cầu xin được chở che, họ dùng tiếng Anh và tiếng Đức kêu cô mạnh mẽ tiến công, nhất định phải tiêu diệt kẻ địch đến không còn manh giáp.
Diệp Tích Ngôn một mạch không lên tiếng, từ đầu tới cuối đều không phát ra âm thanh nào, trầm lặng hơn bình thường.
Dần dần, trong đội có người phát hiện cô có gì đó không ổn, cố ý hỏi: "Chị Diệp tâm tình không tốt sao?"
Cô dường như không nghe được, sự chú ý đều tập trung vào màn hình.
Herbert dùng mọt chút tiếng Trung sứt sẹo hỏi: "Diệp, cô bị sao vậy?"
Cô lúc này mới nhàn nhạt nói: "Không có gì".
Herbert nói bằng tiếng Anh: "Tâm trạng của cô đang không tốt."
Các đồng đội cho rằng đây là gặp phải chuyện phiền lòng hay có chuyện phiền toái gì đó nên một bên chơi game một bên quan tâm, không ngừng hỏi thăm.
Diệp Tích Ngôn nói: "Thật không có chuyện gì".
Cô mệt đến mức không chú ý tới Chu Duyên cũng ở trong đội nhóm game.
Chu Duyên thậm chí còn trầm mặc hơn cả cô, khi đám người Herbert vừa dứt lời, hắn mới bật mic lên, nhẹ giọng gọi: "Tích Ngôn".
Diệp Tích Ngôn đáp lại.
Chu Duyên nói: "Vào WeChat."
Giọng điệu của hắn vẫn như thường lệ, không có chỗ cho sự từ chối.
Diệp Tích Ngôn cau mày, không thích lắm cái thái độ này, liền nói thẳng: "Không rảnh!"
Chu Duyên im lặng.
Herbert và những người khác đều im lặng, biết điều mà đem mạch thoại để lại cho hai người bọn họ.
Một lúc lâu sau, Chu Duyên nhẹ nhàng nói: "Chúng ta trò chuyện hai câu".
Diệp Tích Ngôn tắt mic, chờ khi ván game kết thúc, cô không mở trận tiếp theo, không muốn lại bị tra hỏi.
Cô không phải là người có tính cách tốt, xưa nay đều là như vậy, không muốn tán gẫu chính là không muốn tán gẫu, càng ép cô lại càng mất kiên nhẫn.
Chu Duyên sau đó cũng ngừng chơi game, gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
[Tức giận?]
Cô không trả lời, chỉ liếc nhìn một chút.
Chu Duyên lại hỏi: [Hoạt động từ thiện xảy ra vấn đề gì sao?]
Cô vẫn không trả lời, nhấn vào nhóm và xem đoạn video ngắn do chị Hạ gửi.
Đoạn video ngắn là video cô và Giang Tự quay ngày hôm qua, cô không bấm vào xem trong nhóm mà vào phần mềm tìm kiếm.
Thành phẩm qua chỉnh sửa đẹp hơn nhiều so với lúc quay chụp trực tiếp, có nhạc lồng vào, sự liên kết giữa các hình ảnh cũng mượt mà hơn. Chỉ chưa đầy nửa ngày kể từ khi được tải lên, video dài 11 giây này đã nhận được hơn 30.000 lượt thích, hơn một nghìn bình luận, nhiệt độ của nó vẫn tiếp tục tăng cao.
Bình luận hot số một có hàng chục nghìn lượt thích, các bình luận ở hàng đầu đều có lượt thích rất cao.
Diệp Tích Ngôn liếc đọc nhanh, nhìn thấy bình luận thứ năm hỏi: [Trời ơi, hai chị gái này thật là đẹp đôi mà, họ là một đôi hả?]
Cô sửng sốt, ngừng lăn chuột xuống, bấm vào phần trả lời bình luận này.
Cư dân mạng rất phấn khích, có ngôn luận khá rõ ràng.
[Tuyệt đối là vậy!]
[Toẹt vời, rất có cảm giác].
[Chị gái áo tắm màu trắng thật xinh đẹp, dáng người tuyệt vời, khí tràng cao tận 2m8. Công khí mười phần].
[Lầu trên, áo tắm màu đen còn công hơn nữa đó, được hong?]
Nhóm của chị Hạ bước ra và trả lời: [Mọi người hiểu lầm rồi *che mặt jpg*, hai chị đẹp này không liên quan gì đến nhau, họ chỉ tạm thời bị bắt đi làm người mẫu thôi, không phải như các bạn nghĩ đâu.].
Cư dân mạng xếp hàng trả lời: [Tôi không tin.]
Sau khi đọc tất cả các câu trả lời bên dưới bình luận này, Diệp Tích Ngôn thoát khỏi app video (*chắc là douyin), nhấn lại vào WeChat.
Trong nhóm, Thiệu Vân Phong lúc khoảng bốn giờ ba mươi đã nhắn một cái tin: [Hai đại mỹ nhân, *like like.jpg*]
Hà Anh Chính và những người khác theo đó nói tiếp: [Tích Ngôn rất đẹp, Giang giáo sư cũng vô cùng xinh đẹp].
Tề Tam nói là: [Giáo sư Giang thật xinh!]
Diệp Tích Ngôn vuốt màn hình và kéo đến cuối.
Tin nhắn cuối cùng trong nhóm vừa được Giang Tự gửi tới, người này bỏ qua lời khen ngợi ở trên, @all mà nói: [Cảm ơn mọi người đã vất vả].
Diệp Tích Ngôn chần chờ chốc lát, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho mọi người: [Bác sĩ Giang thật đẹp].
Hai cô vừa xuất hiện, trong nhóm nháy mắt liền sôi động hẳn lên, tin tức nối tiếp bay tới nhanh chóng.
Hà Anh Chính ra mặt trước tiên, hỏi mọi người xem họ có muốn mua thứ gì không, anh ta có thể hỗ trợ mang về. La Như Kỳ trong nhóm cười ha hả nói rằng chuyện này cô ấy cũng có thể làm được, còn cố ý nói Giang Tự cũng được.
Có thể là không có thời gian xem điện thoại, trong nhóm chỉ có Giang Tự là người duy nhất không xuất hiện, gửi tin nhắn cuối cùng xong cũng không có động tĩnh gì.
Diệp Tích Ngôn cũng không nói nữa, chỉ liếc nhìn màn hình.
Hai ba phút sau, Hà Anh Chính gửi vào trong nhóm một bức ảnh, là ảnh chụp bọn họ ở bên kia.
Diệp Tích Ngôn nhấn vào, phóng to ra.
Bức ảnh hơi mờ, hình ảnh không đủ rõ ràng, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra bóng dáng quen thuộc bên trong. Giang Tự ở góc dưới bên trái, đang đứng ven đường nhìn điện thoại, bên cạnh chính là Tề Tam và mấy người khác. Tay Tề Tam đang cầm một túi nhựa trong suốt đựng nước đá và kem này nọ, trên tay kia cầm một cây kem đưa về phía Giang Tự.
Diệp Tích Ngôn mím môi, siết chặt các đốt ngón tay.
Tin nhắn trong nhóm nối tiếp nhau, cô không xem nữa mà chỉ thoát WeChat, đặt điện thoại xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro