Chương 12: Khưu Nghi
Quỷ Vương tài ba
Quỷ Vương áo đỏ rốt cuộc cũng bộc lộ chân thân. Nàng cầm kiếm từng bước từng bước tới lại gần Khưu Nghi, nhịp bước ung dung như đang đi dạo quanh sân nhà.
"A a a a tay...tay của ta......" Nàng lướt qua tên nam đệ tử bị mất tay, người nọ còn đang rên kêu thống khổ, cơ bắp toàn thân co giật vì mất quá nhiều máu.
Các đệ tử ở đây bởi chuyện xảy ra thình lình mà hóa đá, không một ai dang tay cứu viện hắn.
Chúc Thải Y khinh bỉ tột độ liếc hắn một cái: "Ồn ào!" Cái đồ dơ bẩn này cũng dám đụng vào nàng? Đáng chết!
Ánh sáng đỏ tươi lưu chuyển dập dờn quanh Xích Uyên, nhát kiếm thứ hai chém xuống cắt đứt yết hầu hắn. Hắn trợn to hai mắt vẫy vùng một hồi, cuối cùng gục đầu xuống, không còn bất kỳ tiếng động nào.
Tận mắt thấy đồng môn bị giết, ai nấy đều kinh hoàng và khiếp sợ đến tột cùng.
"Nàng...nàng giết Thời Tiềm rồi!"
"Có ma! Biển Thu Song bị ma nhập rồi!"
"Khuyết Dương tông chẳng phải có Đại trận thủ sơn sao? Tại sao lại có ma ở đây?"
"Mau! Mau đi tìm trang chủ!"
Tình thế lại rơi vào hỗn loạn.
Trái tim Khưu Nghi đập như trống sấm. Nàng cảm nhận được uy lực vô cùng áp bức tản ra trên người Chúc Thải Y, sức ép còn mạnh mẽ hơn nhiều so với hai vị Đại Thừa kỳ cha nàng và trang chủ. Đối mặt với đối thủ đáng sợ như vậy, nàng tuyệt đối không chút phần thắng.
Hiện tại trong lòng nàng chỉ có một biện pháp —— chạy!
Thế là không nói một lời, quay người bỏ chạy.
Mọi người thấy tâm phúc Khưu Nghi bỏ chạy, hiển nhiên cũng chạy theo.
Tuy nhiên bọn họ hoàn toàn không thể ngờ, khi chạy tới cổng, bên ngoài cổng như có một bức tường vô hình chặn lại, mặc bọn họ cố gắng hết nhưng vẫn không thể thoát ra.
Là kết giới [1], từ khi bước vào Chúc Thải Y đã lặng lẽ bày ra kết giới, ngăn cách hoàn toàn căn nhà với bên ngoài, người ở ngoài không thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong.
[1] Nguyên văn: 结界. Lá chắn phòng thủ hình thành trong phạm vi nhất định để bảo vệ, ngăn sự tấn công từ bên ngoài.
Mắt thấy vô vọng thoát khỏi, chân Khưu Nghi mềm nhũn ngã gục trên đất, bạt mạng dập đầu cầu xin Chúc Thải Y: "Đều do Tư Mã Quỳ sai ta làm. Ta bị sai khiến bất đắc dĩ phải làm. Mong tiền bối tha mạng." Thấy Chúc Thải Y không chút động lòng bèn qua quýt tiếp: "Cha ta...cha ta là trưởng lão Thiên Hộ Trang. Ngài tha cho ta, ta có thể phục tùng làm trâu làm ngựa cho ma tôn các ngài. Dù cha ta không đồng ý, ta......ta cũng có thể, ta có thể làm nội gián cho ngài, tình báo thông tin các đạo phái lớn giúp ngài......"
Đồng môn phía sau nàng cũng đều quỳ xuống, bảy tỏ bản thân cũng nguyện ý phụng sự cho ma tộc, cầu xin tha mạng.
Nhưng Chúc Thải Y là quỷ chứ không phải ma, chẳng những không đả động gì đến lời xin quy hàng, mà còn càng chán ghét bộ dạng hèn nhát cậy thần cậy thế của bọn hắn.
Nàng thu Xích Uyên về, đứng chắp tay sau lưng. Đôi mắt màu bạc quét qua từng người bọn họ, lạnh nhạt nói: "Xỉ nhục đồng môn, hủy hoại thanh danh người khác, vì mạng sống không tiếc phản bội sư môn, khuất phục ma tôn. Các ngươi không chỉ không xứng làm đệ tử đạo môn, mà làm người cũng không đáng."
Lời vừa dứt, hơi quỷ dưới chân nàng bừng bừng như sương khói, kết thành từng mặt quỷ khiếp người bổ nhào tới đám người Khưu Nghi.
"Không! Các ngươi không được tới đây!!!"
Khâu Nghi rút bội kiếm bên hông ra, tay run rẩy gào khóc chém loạn những mặt quỷ.
Ấy kiếm của nàng chẳng qua chỉ là bảo kiếm thường thường, linh trí cũng chưa khai, không thể nào thương tổn được đến quỷ quái.
Mặt quỷ cực đại kiêu ngạo cười trước mặt nàng: "Ban này ai nói muốn sung sướng thế? Giờ ông sẽ sung sướng cùng ngươi!"
Hắn há miệng lớn như bồn máu, cắn "à" một tiếng lên mặt Khưu Nghi, lôi ra một sợi hồn phách xám tro từ trên người nàng. Đây chính là linh hồn của Khưu Nghi.
Hắn cắn hồn phách Khưu Nghi, nhấm nháp từng miếng đến khi nuốt hoàn toàn vào bụng, sau đó hóa thành một cái bóng đen nhập vào thân thể Khưu Nghi.
Cơ thể Khưu Nghi cứng đờ một lát rồi bỗng chợt động đậy, biểu cảm trên mặt biến từ sợ sệt thành thành sầu khổ bất đắc dĩ.
Nàng quay sang nhìn Chúc Thải Y, cong người quỳ lạy: "Tham kiến tôn thượng!"
Các đồng môn phía sau cũng trải qua biến hóa tương tự, tên nam đệ tử cụt tay cũng "chết đi sống lại", cánh tay bị đứt liền lại như cũ. Bọn họ cung kính quỳ trên đất, hô to: "Tham kiến tôn thượng!"
Chúc Thải Y khẽ gật đầu, nhấc tay ý bảo bọn họ đứng lên: "Từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử Thiên Hộ Trang, phải thời thời khắc khắc sắm vai thân phận của các ngươi cho tốt, ngàn vạn lần không được để lộ sơ hở."
Chúng bọn đáp "Vâng".
Chỉ duy nhất bản mặt "Khưu Nghi" khóc tang: "Tôn thượng, bọn họ thì dễ rồi nhưng ta. Ngài xem một đại lão gia ta bám vào trên người một tiểu cô nương. Nhìn thế nào cũng không thấy thích hợp à!"
Chúc Thải Y thản nhiên liếc nàng một cái.
"Khưu Nghi" lập tức hoảng sợ, vội vàng sửa lời: "Thích hợp thích hợp!" Nàng sờ ngực mình rồi sờ eo, nụ cười đầy nịnh nọt: "Nhìn cái dáng người này, ngực cong mông thủ, thật xứng đôi với ta. Mắt nhìn của tôn thượng thật tốt!"
Chúc Thải Y không để ý nàng, tiếp tục nói: "Cơ quan chế ngự của Đại trận thủ sơn ở bên trong Khuyết Dương tông, nhưng ta không biết chính xác là nơi nào. Ta cần các ngươi giúp ta tìm ra!"
"Trước kia tôn thượng là đệ tử Khuyết Dương tông đúng không? Sao lại không biết cơ quan của Đại trận thủ sơn ở đâu?" Có tên sinh nghi hỏi.
Chúc Thải Y đáp: "Chỉ có tông chủ mới có thể biết được cơ quan Đại trận thủ sơn, đệ tử bình thường không thể biết."
"Vậy tôn thượng có biết Đại trận thủ sơn có hình dạng thế nào không?"
Chúc Thải Y lắc đầu.
Người nọ buồn rầu: "Thậm chí hình dạng cũng không biết, sao mà tìm giờ?" Lời nói ra lại giống như đang trách móc Chúc Thải Y, những người khác sợ tới mới nhanh chóng kéo tay áo hắn.
"Các ngươi túm áo ta làm gì?" Người nọ hồn nhiên chưa phát giác, vẫn ngây ngô nhìn bọn họ.
Chúc Thải Y suy nghĩ rồi nói: "Cơ quan Đại trận thủ sơn sẽ không nơi tầm thường. Các ngươi rà soát xung quanh, một khi phát hiện ra khác thường phải báo với ta trước tiên, chớ có manh động."
"Tuân lệnh!" Chúng bọn trăm miệng một lời đồng thanh.
Chúc Thải Y ẩn giấu chân thân Quỷ Vương, trở lại thể xác Biển Thu Song.
Nàng cúi đầu, nhìn vạt áo trắng tuyết của mình bị bắn vài giọt máu của tên nam đệ tử cụt tay lúc nãy.
Chúc Thải Y nhíu chặt mày, hừ mũi ghét bỏ. Một tay nàng cầm kiếm, tay kia kéo áo. Mũi gươm nhẹ nhàng xoẹt xuống cắt bỏ vạt áo dính máu, chiếc áo trắng tức khắc ngắn mất một đoạn.
Bên ngoài kết giới truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhặt, Chúc Thải Y đoán là Doãn Vô Hoa đã quay lại. Nàng vung tay lên thu hồi hơi quỷ tạo kết giới.
Doãn Vô Hoa dẫn theo Tư Mã Diễn từ xa xa đi tới. Đám người Khưu Nghi bày lại tư thái vây quanh Chúc Thải Y như trước.
Doãn Vô Hoa bước nhanh đến cạnh Chúc Thải Y, thấy nàng không sao liền thở phào nhẹ nhõm, hỏi nhỏ bên tai nàng: "Biển sư muội, bọn họ không khi dễ ngươi chứ?"
Chúc Thải Y cười híp mắt lắc đầu.
Tư Mã Diễn nghiêm mặt, nhìn quanh đám người Khưu Nghi.
Hắn vẫn thường nghe thấy chuyện Khưu Nghi khi dễ Biển Thu Song, chỉ là con gái thường ngày vẫn giao hảo với Khưu Nghi nên hắn chưa từng hỏi. Hôm nay Doãn Vô Hoa chủ động đến tìm hắn nhắc đến chuyện này, hắn không thể tiếp tục giả câm giả điếc.
May mà chạy tới đám người Khưu Nghi vẫn chưa làm ra chuyện gì quá đáng, Biển Thu Song cũng chưa mất sợi tóc nào.
"Tụ tập ở đây làm gì? Tản ra hết đi!" Tư Mã Diễn chỉ đơn giản quở mắng vài câu rồi đi khỏi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Chúc Thải Y một cái.
Sau khi Tư Mã Diễn rời đi, Khưu Nghi hung hăng để lại một câu: "Biển Thu Song, ngươi cứ đợi đấy!" rồi dẫn đám người rần rộ rời đi.
Nàng vừa đi vừa dùng tay vuốt tóc. Các đệ tử phía sau nín nghẹn cười, cho đến khi xung quanh không còn người ngoài, mới không nhịn nổi cười ra tiếng.
Khưu Nghi chống nạnh, láo mắt trừng bọn họ: "Các ngươi cười cái gì? Có gì đáng cười à!"
Trong đó có một tên đệ tử đang ôm bụng, cười đến chảy nước mắt: "Ca, ô không, sư tỷ. Không phải chúng ta muốn cười, thực ra...tướng đi của ngài quá tao rồi!"
Khưu Nghi hừ lạnh một tiếng, quay nửa mặt lại: "Ông đây, khụ, bà đây nguyện ý. Các ngươi đừng có xen vào!" Nói rồi uốn cong eo như con rắn, cái mông tròn trịa lắc lư theo nhịp bước.
Các đệ tử phía sau bắt chước cách nàng đi, vừa đi vừa cười. Không gian tràn ngập không khí vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro