Chương 45: Cảnh mơ
Hán Việt: mộng cảnh
Hai sư tỷ
Ba vị cốt cách tiên đạo ngự trên đài cao, người lên tiếng là vị trưởng lão cao gầy nhất bên trái.
Mặt mày hắn u ám, trừng mắt nhìn Chúc Thải Y, trong mắt lửa giận ngút trời.
Chúc Thải Y nhớ lại lời quỷ lửa đã nói với nàng trước đó - “đối diện với nỗi sợ trong lòng.”
Nàng chợt bừng tỉnh, mọi thứ trước mắt giống như hành lang vô tận đều là mộng cảnh yểm ma tạo ra.
Yểm ma lợi dụng góc khuất trong thâm tâm người, tái hiện trong mơ những cảnh tượng đáng sợ mà người không muốn đối diện nhất để giày vò tinh thần họ.
Với Chúc Thải Y, nàng không muốn đối diện nhất chính là phiên thẩm vấn trên đỉnh Ngọc Tạo hơn năm trăm năm trước.
Thế nhưng, quỷ vương hiện giờ đã không còn là Chúc Thải Y năm xưa.
Chúc Thải Y năm xưa đối diện với cảnh tượng này, có lẽ sẽ thống hận cực độ, nộ đến điên cuồng, mất hết lý trí.
Nhưng nàng thì không.
Bởi đã có một con thỏ tinh nghịch băng qua nửa ngàn năm tháng, tự ý xông vào thế giới điên đảo của nàng, bất chấp cơn giận của nàng, dạn dĩ lăn lộn.
Ban đầu nàng chỉ hiếu kỳ, tiện tay vuốt ve lông thỏ. Nào hay thỏ lại quấn lấy nàng, không ngừng dũi bộ lông ấm áp mà mềm mại vào thân thể đầy thương tích của nàng.
Dần dà nàng say mê con thỏ này, lòng chiếm hữu đối với thỏ vượt xa mọi thứ.
Nàng chỉ cần thỏ, những thứ khác đều không quan trọng.
Chúc Thải Y nâng gối, kéo lê xiềng xích đứng dậy, làm biếng quét mắt nhìn quanh một lượt rồi liếc sang trưởng lão, ngạo nghễ bất phục cười nói: “Ta có tội gì?”
“Hỗn xược!” Sắc mặt trưởng lão tức xanh tức trắng, lên giọng quát lớn: “Ngươi có thái độ gì? Còn không mau quỳ xuống?”
Chúc Thải Y cười lạnh: “Quỳ xuống?”
“Rắc” một tiếng, xiềng xích trên người nàng gãy đoạn. Gió thoảng lay động tóc mai nàng, máu tươi nhuộm đỏ thanh sam, con ngươi dần hoá màu thủy ngân. Nụ cười nàng khoáng đạt tự tại: “Các ngươi xứng à?”
“Nghịch đồ! Ngươi….ngươi muốn làm gì?” Trưởng lão ở trên ghế đứng phắt dậy.
Bên cạnh hắn có người khẽ nói: “Thải Y, chớ làm bậy.”
Chúc Thải Y chợt sững người, sự do dự loé qua đáy mắt nàng và rồi ánh mắt càng thêm kiên định.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bóng hình quen thuộc, nét mặt đối phương vẫn hiền hoà điềm đạm, không khác nào khi trước.
Nhưng nàng biết, đây chỉ là giả, sư tôn đã phi thăng hoá thần hơn hai trăm năm rồi.
Chúc Thải Y nhún chân, bước từng bước hướng lên Ngọc Đài. Nàng nhìn đối phương từ phương xa, khinh thường nói: “Mộng cảnh yểm ma cỏn con mà cũng dám biến thành sư tôn lừa ta?”
“Thải Y, con đang nói nhăng cuội gì vậy?” Người nọ nhíu chặt mày, vẻ mặt dường không hiểu.
Chúc Thải Y không muốn nhiều lời với bọn họ, quỷ khí ùn ùn kéo đến, tựa như từng mảng mây đen trút xuống người họ.
Trong nháy mắt, che lấp hoàn toàn bóng dáng ba người, biến mất không dấu vết.
Chúc Thải Y quay người, đi về phía đám đông đang bu ngó dưới đài. Đám người thấy biến bèn sợ hãi nhốn nháo lùi về sau, biểu cảm ai nấy sống động như thật.
Chúc Thải Y không hề do dự, quỷ khí lượn lờ quanh thân nàng, những nơi đi qua đều bị chúng nuốt chửng.
Ngọc Đài vốn chen chúc náo nhiệt, trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, chỉ còn chừa mình nàng cùng bóng dáng một nữ tử áo trắng.
Chúc Thải Y nhìn dung mạo thanh thuần, tuyệt thế bất phàm của nữ tử, dạo bước đến trước nàng.
Đồng tử nữ tử xao động, thân người khẽ run, dung nhan mỹ mạo tái nhợt, khoé mắt ửng đỏ, lệ vương gò má: “Sư tỷ, ngươi…giết cả ta sao?”
Quả là dáng vẻ nhu diễm đáng thương, bi ai nỉ non khiến người động lòng.
Yểm ma đã phục dựng hoàn hảo cả bộ mặt kiểu điệu vốn của Vân Bích Nguyệt.
“Đừng khóc nữa, không thấy ghê tởm à?” Chúc Thải Y không hề che giấu sự chán ghét.
Nữ tử nghe vậy, hoa lệ lập tức ngừng rơi, như không thể tin được: “Tỷ nói gì?”
“Ta nói ngươi ghê tởm, rõ ràng bọc dạ rắn rết, lại thích giả bộ dịu dàng lương thiện.” Chúc Thải Y khẽ nheo mắt, mất kiên nhẫn nói, “Cất cái bộ mặt giả dối của ngươi đi, ta đang vội, không có thời giờ diễn với ngươi.”
Tay ngọc vung lên, quỷ khí ùa tới phủ khắp người nữ tử, biến thành bóng ảnh đen xì. Hàm răng sắc nhọn gặm nhấm máu thịt nàng.
“Sư tỷ! Ta sai rồi! Cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi tha ta!”
Nữ tử gào khóc thống khổ, ngã quỵ xuống đất, vặn vẹo như một con bọ.
Chúc Thải Y ở trên cao nhìn xuống đối phương, như thể nhìn thấy nguyên thân: “Tiểu sư muội, đại sư huynh đã bị ta phế rồi. Những gì ngươi nợ ắt phải trả! Tuy giờ ta vẫn chưa biết ngươi thực sự trốn ở nơi nào, nhưng nhất định sẽ có một ngày, ta tìm ra ngươi.”
Câu nói ngập tràn ý báo thù thốt ra từ nàng, nhưng ngữ điệu lại điềm nhiên đến lạ, tựa như chỉ đang nói một chuyện tầm thường vặt vãnh.
“Sư tỷ! Ta sai rồi! Ngươi tha cho ta!”
“Sư tỷ! Tha cho ta! Cầu xin ngươi!”
Nữ tử liên tục lặp lại lời xin tha, thân thể dần trở hoá trong suốt.
“Sư tỷ, cầu…”
Cho đến khi nữ tử biến mất hoàn toàn, cảnh vật xung quanh cuối cùng cũng đổi.
Ngự tọa phía trên, Ngọc Đài dưới chân…cảnh vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ, ánh sáng trắng chói mắt trút xuống đỉnh đầu, trong nháy mắt nhấn chìm Chúc Thải Y.
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng đã ở trong gian phòng nhỏ hẹp tăm tối, ẩm thấp.
Bao quanh là tường đá rắn chắc, cánh cửa sắt đen kịt đóng chặt ở giữa, phía trên có ô cửa sổ nhỏ hình chữ nhật.
Chúc Thải Y nhìn ra bên ngoài qua ô cửa.
Hành lang u tối, ánh đèn nhập nhòe, thỉnh thoảng có ma binh qua lại tuần tra.
Nàng rời khỏi thân xác Biển Thu Song, hồn phách trực tiếp xuyên qua tường, nghênh ngang đi ra ngoài.
Chúc Thải Y không chủ động lộ diện, ma binh cũng không thấy được linh thể của nàng, vẫn vừa cười vừa nói lướt qua.
“Ê, ta nói này, bốn tên tu giả (**) vừa bắt vẫn chưa tỉnh lại à?”
(**): người tu tiên
“Ta thấy khó nha, chưa có kẻ nào sa vào mộng cảnh yểm ma mà tỉnh dậy được cả, chắc giờ này hồn phách bị yểm ma nuốt chửng luôn rồi.”
“Haiz! Ai bảo bọn chúng không biết tự lượng sức, dám cả gan xông vào Thiên Ma Điện? Mấy cơ quan pháp trận trong ngoài đây, ngay cả tu tiên giả Đại Thừa Kỳ cũng chẳng vừa.”
“Ngươi bảo, hồn phách bị nuốt rồi, chỉ còn bốn cái xác vô dụng, thiếu chủ giam bọn chúng lại làm gì chứ? Chẳng lãng phí chỗ sao?”
“Đừng nói bậy! Ý của thiếu chủ há chúng ta có thể bàn luận? Muốn mất đầu à?”
……
Xem ra kể từ khi các nàng đặt chân vào Thiên Ma Điện liền đã bị phát hiện, ma tộc thừa lúc các nàng rơi vào mộng cảnh, lén lút nhét người vào lao.
Chúc Thải Y đi vào nhà giam sát cạnh, một bóng người gầy yếu nằm trên sàn, quay lưng về phía nàng.
Nàng thấy bóng dáng này rất quen, bèn đi vòng ra trước mặt đối phương.
Người nọ nằm gối lên tay trái, mái mây hơi rối, dung nhan tiều tụy, cằm gầy nhọn, đôi mắt hạnh vô hồn nhìn chăm chăm bức tường phía trước. Y sam xanh biển nhăn nhúm phủ đầy bụi, khí thế ngùn ngụt ngày xưa không biết đã chạy đâu mất rồi.
Nàng chính là Doãn Vô Hoa mất tích đã lâu.
Chúc Thải Y lần lượt thăm dò các gian ngục khác, quả nhiên những môn đồ của Thiên Hộ Trang đều bị giam tại đây.
Vậy nơi này hẳn là lao ngục dưới lòng cung điện.
Chúc Thải Y không vội vàng cứu họ ra. So với bọn họ, ba người đang mắc kẹt trong mộng cảnh yểm ma mới nguy nan nhiều, nàng phải ưu tiên giải cứu họ trước.
———
Tiếng gió xào xạc, bóng trúc lay động, hai người một xanh một trắng đối diện trong gang tấc.
Vân Bích Nguyệt nhìn bàn tay trắng ngọc thon dài của sư tỷ đang chìa ra, do dự không quyết.
“Sư muội, ngươi sao vậy?” Sư tỷ nghiêng đầu, dịu dàng hỏi.
Vân Bích Nguyệt trộm lùi lại hai bước: “Ngươi thực sự là sư tỷ?”
Chuyện kỳ dị xảy ra ở hành lang còn rõ mồn một trước mắt, nàng nghi ngờ mình vẫn đang trong mộng cảnh, mà sư tỷ trước mặt đây chẳng qua chỉ là giả mạo.
Đối diện với sự xa cách của nàng, nụ cười sư tỷ không đổi, thậm chí còn thêm phần nuông chiều: “Nha đầu ngốc, ta không phải sư tỷ của muội thì là ai?”
“Nhưng sư tỷ thực đã trở thành quỷ vương rồi…”
Không đợi Vân Bích Nguyệt nói hết câu, sư tỷ đã đặt tay lên đầu nàng xoa nhẹ, cười nhạt nói: “Sư tỷ chỉ là sư tỷ của tiểu sư muội, không phải quỷ quái nào.”
“Ngươi quả nhiên là giả.” Vân Bích Nguyệt thở dài.
Sư tỷ hơi sững lại, rụt tay về: “Sao lại nói vậy?”
“Ta đã gặp sư tỷ, nụ cười của nàng không hề vậy.”
“Vậy thì như thế nào?”
“Hẳn là một nụ cười rất cay đắng.” Vân Bích Nguyệt nghẹn giọng nói.
Sư tỷ bị phản bội hãm hại, mất đi hết tất cả ấy, nàng đã trở thành quỷ vương cao xa khó tới, được ngàn vạn quỷ quái tôn sùng, phế Trang Vô Tướng, thành công báo thù…
Nụ cười của nàng sẽ không còn thuần khiết như khi xưa, nụ cười của nàng chỉ có cô tịch cùng miễn cưỡng.
Sư tỷ cúi đầu không nói, không biết đang suy nghĩ gì, lát sau lại ngẩng đầu, vẫn nụ cười: “Nhưng ta là sư tỷ của muội mà!”
“Ngươi…” Vân Bích Nguyệt cạn lời! Người gì đâu mà, đã bị vạch trần rồi còn mặt dày đến vậy?
“Sư muội, chẳng phải đã hẹn cùng nhau đi thả hoa đăng. Đi, chúng ta đi!” Sư tỷ tự nói tự đáp, vội vàng muốn kéo tay nàng.
Vân Bích Nguyệt ra sức lùi về: “Sư…sư tỷ, hôm nay ta thấy người không khoẻ lắm, không đi nữa.”
“Sao lại không khoẻ? Có phải hôm qua ra ngoài ăn mặc phong phanh, bị cảm lạnh rồi? Chúng ta trở về Noãn Nguyệt Các, sư tỷ nấu canh gừng giải cảm cho muội.”
Tay sư tỷ khoẻ đến kỳ lạ, mặc cho Vân Bích Nguyệt giãy giụa thế nào cũng không thể giằng ra.
Vân Bích Nguyệt bạt mạng ôm lấy một cành tre, quyết không chịu bước tiếp: “Sư tỷ ngươi muốn đi thả hoa đăng mà! Ngươi đi đi, không cần lo cho ta, chỉ cảm nhẹ thôi, ta về ngủ một giấc là khoẻ.”
“Không sao, thả hoa đăng khi nào đi cũng được, sức khoẻ sư muội quan trọng nhất.”
“Thật sự không cần đâu, sư tỷ!”
“Không sao mà, sư muội.”
Cây tre bị hai người giằng co qua lại, liền gãy làm đôi.
Vân Bích Nguyệt cùng với đoạn tre gãy ngã ngào ra.
“Sư muội!” Sư tỷ phía sau hốt hoảng kêu.
Vân Bích Nguyệt ném đoạn tre, hai tay vội ôm đầu, cả người rơi xuống.
Không có cảm giác đau đớn khi va chạm với mặt đất như trong tưởng tượng, đón lấy nàng là một vòng tay lạnh lẽo nhưng mềm mại.
Giống vòng tay đã cứu nàng khỏi luồng sáng nóng rực trên đỉnh Tháp Ngũ Hành khi ấy, êm ái lại quen thuộc.
“Biển Thu Song!”
Vân Bích Nguyệt vừa mừng vừa ngạc nhiên, ngước lên nhìn dung mạo đối phương, không hay chạm phải đôi mắt màu thủy ngân, nụ cười nàng chợt nghẹn.
Quỷ vương áo đỏ ôm chặt người trong lòng, nét dịu dàng trong đôi mắt sau khi nghe thấy cái tên Vân Bích Nguyệt gọi đột ngột biến mất, trở nên sắc bén. Nàng cười lạnh: “Mong chờ người đến cứu ngươi là Biển Thu Song đến vậy?”
“Sư…sư tỷ?” Vân Bích Nguyệt ngạc nhiên không ngớt.
Này là sao? Lại thêm một sư tỷ nữa?
Sư tỷ phía sau đuổi tới, vẻ mặt cảnh giác nhìn Chúc Thải Y: “Trả sư muội cho ta!”
Trong mắt Chúc Thải Y đầy xem thường: “Ngươi là cái gì? Cũng dám biến thành ta dụ dỗ nàng?”
“Không phải, dùng từ dụ dỗ không đúng lắm.” Vân Bích Nguyệt nói.
Vân Bích Nguyệt trừng mắt với nàng: “Ngậm miệng!”
Vân Bích Nguyệt rụt cổ, lòng tự nhủ cái khí thế này sao giống sư tỷ thật quá.
Nàng nghĩ Chúc Thải Y là đồ giả do yểm ma biến thành.
So sánh với nhau, sư tỷ kia vẫn ôn hoà hơn nhiều, đối diện với lời chất vấn của Chúc Thải Y, nàng vẫn điềm đạm đáp: “Ta là sư tỷ của nàng, nàng là sư muội của ta. Thỉnh trả sư muội cho ta.”
“Sư muội của ngươi?” Chúc Thải Y lặp lại lần nữa, ngữ điệu trào phúng.
Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Bích Nguyệt trong lòng, thình lình cúi người xuống, gương mặt âm u dần sát tới. Cuối cùng trước mặt kẻ giả mạo kia, cánh môi đỏ mọng của nàng áp lên môi Vân Bích Nguyệt, trao một nụ hôn sâu.
Nhiệt độ cơ thể quỷ vốn thấp, đôi môi Chúc Thải Y cũng lạnh căm, như thể từng miếng kem tươi không ngừng tràn vào khẽ môi Vân Bích Nguyệt.
Một tiếng ầm vang lên, não bộ Vân Bích Nguyệt rung động dữ dội.
Má ơi! Nụ hôn đầu của ta!!!
Chúc Thải Y lưu luyến rời đi, vấn vương dư vị mà liếm môi, đôi mắt khẽ cười, nhướn mày khiêu khích kẻ giả mạo trước mặt: “Nhìn thấy chưa? Nàng là của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro