Chương 46: Chết nào có bi
Sống có nào hoan, chết nào có bi (*)
—
(*) Xuất phát từ tác phẩm "Cực lạc" (至乐) của Trang Tử - nhà triết gia, tác gia Đạo giáo của Trung Quốc.
Hán Việt: Sinh diệc hà hoan, tử diệc hà bi.
Vế đầu chỉ thái độ sống điềm tĩnh (người sống có điều gì đáng để quá đỗi hân hoan), nhắc nhở con người cuộc sống không chỉ mỗi niềm vui, nên giữ cái tâm tĩnh ứng đối.
Vế sau nhắc nhở người không cần quá sợ hãi và bi ai trước cái chết (người chết rồi có điều gì đáng để quá mức thương tâm). Cái chết là điểm dừng tất yếu, như tự nhiên bốn mùa luân chuyển.
Editor: edit truyện tôi trở thành người nói triết lý nào không hay ~
—
Vẻ mặt điềm tĩnh của sư tỷ cuối cùng đã xuất hiện vết nứt, gân xanh trtrên trán nổi lên, cơ má cũng theo đó mà co giật: "Cái đồ vô liêm sỉ nhà ngươi!"
Nàng rút thanh kiếm bên hông, mũi kiếm sáng loáng chỉ thẳng vào Chúc Thải Y, tức giận cực độ: "Ta giết ngươi!!!"
"Chà, đừng lấy mặt ta làm bộ dạng khó coi thế chứ? Lỡ làm người trong lòng ta sợ rồi sao?"
Chúc Thải Y nhíu mày chán ghét, tiếp tục dùng lời kích động đối phương, nhấn mạnh ba chữ "trong lòng ta".
Hơi thở sư tỷ dồn dập, tay cầm kiếm run lên vì tức giận, quát lên một tiếng, vung kiếm chém tới!
Chúc Thải Y ôm Vân Bích Nguyệt nhảy vọt về sau, nháy mắt đã cách xa trăm mét. Nàng nhẹ nhàng đặt Vân Bích Nguyệt xuống, dịu giọng dặn dò: "Đừng chạy lung tung, ở đây đợi ta một lát, sẽ quay lại ngay."
Nói rồi quay người ung dung nghênh chiến.
Bóng đen dưới chân nàng nhanh chóng lan tràn, mọc ra vô số cánh tay quỷ dài thượt, như từng sợi dây leo điên cuồng vồ lấy đối phương.
Sắc mặt sư tỷ chợt biến, nhanh chóng ngừng thế tấn công, thu kiếm về vỏ, nhảy lên không trung, vừa lúc tránh được đòn công kích của tay quỷ.
Nàng chậm rãi nhắm mắt giữa không trung, đặt tay lên chuôi kiếm rồi rút nhanh, thân kiếm ánh lên vầng trăng non sắc lạnh.
Gào!
Tiếng rồng ngân nhức tai, kiếm thế hào hùng như rồng xanh uốn lượn, vẽ ra một vòng cung sắc lẹm quanh thân nàng, trong chớp mắt chém đứt toàn bộ tay quỷ.
Tiếng rít chói tai vang liên thanh, quỷ khí giãy giụa rồi mọc lại tay mới, bắt đầu đợt công kích thứ hai dữ dội hơn.
Sư tỷ múa hoa kiếm, lần nữa chém rơi từng cánh tay quỷ đang đến gần.
Ồ?
Chúc Thải Y thoáng ngạc nhiên, không ngờ đồ giả yểm ma tạo ra lại có thể giống thật đến vậy, ngay cả chiêu kiếm riêng của nàng cũng tái hiện được.
Nàng bất giác cảm thấy hứng thú, lửa chiến sôi trào trong mắt.
Tay quỷ như cảm được tâm ý của nàng, lặng lẽ rụt về nấp trong bóng đen.
Sư tỷ uyển chuyển đáp xuống khoảng đất trống phía trước, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt trên người Chúc Thải Y.
Chúc Thải Y cười nhẹ, thân người thoắt cái hóa thành luồng gió đỏ, thình lình xuất hiện trước mặt đối phương, ánh sắc đỏ thẫm đột ngột tuôn ra từ tay áo.
Hai bóng hình giống hệt nhau, một xanh một đỏ giao chiến.
Hai lưỡi kiếm xanh đỏ bất đồng múa từng ánh sắc lạnh lẽo, lướt qua rồi va chạm, tóe ra tia lửa rực chói.
Mặt đất rung chuyển, trúc xanh trong rừng đồng loạt gãy thân, đổ rạp từng khóm...
Vân Bích Nguyệt ngồi ở nơi xa không bị ảnh hưởng, tâm trí vẫn đắm chìm trong nụ hôn bất ngờ vừa nãy, đâu còn tâm tư chú ý chuyện khác.
– Nụ hôn đầu đời hơn hai mươi năm, à không hơn bảy mươi năm của nàng, vậy mà lại bị tên giả mạo cướp mất trong ảo cảnh.
Vân Bích Nguyệt khóc không ra nước mắt, càng nghĩ càng thấy thiệt.
Chẳng hạn là sư tỷ thật, nàng còn thấy dễ chịu hơn chút, tại sao lại là tên giả mạo cơ chứ? Thế có khác nào hôn tờ giấy đâu?
Đột nhiên, nàng giật mình bởi suy nghĩ của chính mình:
Vân Bích Nguyệt, ngươi tỉnh lại đi! Dù là sư tỷ thật cũng không hôn được! Sư tỷ là nữ, ngươi cũng là nữ, chẳng nhẽ ngươi cong rồi?
Trong đầu nàng bỗng hiện lên khuôn mặt gầy gò yếu ớt khác
Từ lần đầu gặp gỡ cho đến những vụn vặt sau này: hai lần bị cắn, một lần sinh tử, vài lần giận vặt vãnh, mấy đêm chung gối... Từng hồi gặp hung hóa cát, từng ngày vui vẻ bình dị hiện lên như ngựa xe trước mắt nàng.
Trái tim nàng loạn nhịp. Thứ cảm xúc từng bị nàng vô thức làm ngơ bỗng trỗi dậy như chồi non sau mưa, hất tung bức màn mỏng cuối cùng, hiện rõ ngay trước mắt.
Một bên là sư tỷ, một bên là Biển Thu Song. Thử nghĩ nếu người hôn nàng là một trong hai người họ, nàng dường như sẽ không kháng cự, thậm chí còn mơ hồ có chút mong đợi...
Vân Bích Nguyệt lập tức cảm thấy bản thân sai sai!
Hóa ra nàng không chỉ cong, mà còn cùng lúc cong hai người??
Vân Bích Nguyệt ôm trán, sau này gặp lại sư tỷ và Biển Thu Song, nàng nên đối mặt với họ thế nào đây?
– Xin lỗi, trái tim ta đã xẻ làm hai, mỗi nửa lại yêu một người.
Cái lời thoại "đa tình" này mà thốt ra, nhất định sẽ đánh chớt thôi!
Nàng đau khổ bứt tai, rối rắm không thôi.
Đúng lúc này, một luồng sáng nhẹ không biết từ nơi đâu rọi lên mặt nàng.
Vân Bích Nguyệt lần theo ánh sáng, phát hiện sau lùm trúc bên trái có cánh cửa gỗ lơ lửng khép hờ, ánh sáng xuyên qua từ khe cửa.
Cánh cửa này chẳng lẽ là lối ra mộng cảnh?
Vân Bích Nguyệt vừa chạm nhẹ, cửa đã tự động mở ra.
Nàng ngó đầu nhìn vào, bên trong cánh cửa là một hành lang rộng, ánh đèn trắng ấm áp chiếu xuống đỉnh đầu.
Đây có phải là hành lang lúc các nàng đến không?
Vân Bích Nguyệt không nhớ rõ, nhưng càng nhìn càng thấy quen thuộc. Nàng do dự một chốc rồi bước vào.
...
Chúc Thải Y đã giao chiến với sư tỷ không dưới trăm chiêu, đối phương dần lực bất tòng tâm.
Chúc Thải Y khẽ nhún chân, tách khỏi đối phương, giẫm lên cành trúc còn nguyên vẹn gần đó.
"Lấy chiêu này kết thúc thôi!"
Nàng vận quỷ khí bám lên kiếm Xích Uyên, mũi kiếm gãy chỉ thẳng lên trời xanh rồi đột ngột rời tay.
Xích Uyên cuộn sương mù đen kịt vút vào mây cao, ầm ầm xé toạc chân trời. Áng mây trong nháy mắt đen kịt cả vùng, mưa kiếm u tối giáng trời trút xuống như nước, như thể có mắt xuyên qua thân thể sư tỷ rồi rơi xuống đất, rộ lên từng đóa hoa bỉ ngạn đen tuyền.
Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh.
Chúc Thải Y giơ tay, Xích Uyên kéo theo vệt đỏ dài như sao băng, xẹt ngang trời cao, trở về tay nàng.
Sư tỷ ngửa mặt ngã xuống, nằm giữa cánh đồng bỉ ngạn nở rộ.
Trên thân không một vết thương, song dường như đã chịu trọng thương chí mạng, thân hình dần mờ nhạt, sắp không trụ nổi nữa.
"Đây là...chiêu gì?"
Nàng gắng gượng hơi tàn, hỏi Chúc Thải Y.
Chúc Thải Y thu kiếm, nhảy xuống từ cành trúc, bước đến gần nàng: "Ấy là chiêu kiếm ta rút ruột tơ tằm khổ luyện nơi Địa Ngục Vô Gian. Mưa kiếm xuyên qua thân thể ngươi, thoạt nhìn tưởng vô hại, kỳ thực lại đang hút lấy linh hồn ngươi. Những đóa bỉ ngạn đen kia, chính nhờ sinh mệnh ngươi tưới tẩm mà nở."
Nói là hút lấy linh hồn, kỳ thực là hấp thu bất cứ năng lượng nào chi phối ý thức.
Ý thức con người chi phối bởi linh hồn, còn vật giả thì không có linh hồn, mà do ý niệm của yểm ma mô phỏng bản thể tạo ra, vì vậy ý niệm thực chất chính là linh hồn của nàng.
"Thật lợi hại!" Sư tỷ không hề giấu giếm sự tán thưởng. Không chỉ là tính cách hay chiêu thức, ngay cả lòng kính ngưỡng kiếm đạo của bản thể nàng ấy cũng độc nhất vô nhị, "Chiêu...đặt tên chưa?
"Chưa." Nét mặt Chúc Thải Y có phần thương tiếc. Trận đấu này khiến nàng không còn chỉ coi đối phương là kẻ giả mạo đơn thuần nữa, mà là một đối thủ đáng trọng.
Đồng tử sư tỷ khẽ dao động, lúc sau mới hấp hối cười: "Chi bằng gọi 'Chết nào có bi' đi?"
"'Sống có nào hoan, chết nào có bi', quả là cái tên hay." Chúc Thải Y gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Người đối diện khẽ mỉm cười, thân ảnh dần trở nên trong suốt, cuối cùng tan vào hư vô.
Cánh đồng bỉ ngạn dưới thân nàng cũng tức thì tàn lụi, tiêu tán theo gió.
Chúc Thải Y trở lại chỗ cũ, phát hiện người đã không thấy đâu. Chỉ có dấu chân trải dài, dẫn đến cánh cửa gỗ lơ lửng cách đó không xa.
Ánh mắt Chúc Thải Y trầm xuống, sắc mặt hơi không vui.
Đã bảo ở yên đó đợi nàng, lại chuồn đi mất, đúng là khiến người lo lắng mà.
Không nói hai lời, nàng đẩy cửa bước vào.
Ban đầu chỉ là một hành lang trắng bình thường, sàn nhà nhẵn bóng, phản chiếu bóng ảnh nàng.
Đi chưa bao xa, hai bên lần lượt xuất hiện những căn phòng đóng kín. Trong không khí tràn ngập một mùi hương mà nàng chưa từng ngửi bao giờ, rất gay mũi.
Cuối hành lang có bóng người qua lại, bọn họ vận áo dài trắng mà nàng cũng chưa từng thấy, trên mặt bịt khăn.
Chất liệu của chiếc khăn không rõ là gì, không giống vải cũng chẳng như lụa. Kiểu dáng kỳ lạ, một miếng hình chữ nhật nhỏ che kín mũi và miệng, hai đầu có sợi dây trắng, khi dùng thì vòng qua tai, không dùng nữa thì kéo xuống là tháo được, rất tiện lợi.
Lại có người đẩy một khung sắt vuông có bánh xe lăn, trông như dùng để đựng đồ, phía trên bày rất nhiều chai lọ, mỗi chiếc đều dán nhãn, song nàng chẳng nhận ra nổi một chữ.
Bọn họ lướt qua Chúc Thải Y, không hề phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Nơi quái quỷ gì đây?
Chúc Thải Y tò mò bước vào một gian phòng, trông thấy một bà lão tiều tụy đang nằm trên giường, nét mặt hằn đầy phong sương. Trên giá cạnh giường treo một bình dịch trắng, miệng bình cắm ống nhỏ trong suốt, đầu kia ống nối với một cây kim.
Một nữ nhân cũng mặc áo dài trắng, đội mũ trắng đang cầm cây kim, không chút do dự đâm vào tay bà lão.
Bên giường đối diện, có đứa trẻ đang ngồi đong đưa chân ở mép giường, phía trên cũng treo bình dịch trắng.
Một nam nhân trung niên đứng cạnh, có lẽ là phụ thân nó.
Nữ nhân áo trắng tiêm xong cho bà lão, quay sang tiêm cho đứa bé.
Nó bật khóc oa oa, nam nhân trung niên chỉ ôm lấy con dỗ dành, không hề có ý ngăn cản.
Chúc Thải Y cau mày, không đành lòng nhìn tiếp, quay người đi ra.
Nàng men theo hành lang đi không biết đã bao lâu, cuối cùng nhìn thấy bóng bạch sam quen thuộc ở chỗ rẽ.
Vân Bích Nguyệt chưa nhận ra nàng, vẫn lẳng lặng bước đi.
Chúc Thải Y không muốn rút dây động rừng, chỉ yên lặng theo sau.
Nàng muốn xem nàng ấy sẽ làm gì.
Sắc mặt Vân Bích Nguyệt thoáng ngẩn ngơ, mọi thứ trước mắt đối với nàng vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Đây là bệnh viện trung tâm thành phố nàng từng sống trước khi xuyên không.
Khi nàng mổ ruột thừa năm xưa, từng nằm viện ở đây.
Vân Bích Nguyệt lần theo trí nhớ tìm đến phòng bệnh mình từng ở, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng trò chuyện ngắt quãng của một đôi nam nữ.
Giọng nói họ nhuốm màu bể dâu, dễ nhận ra là người đã có tuổi.
Vân Bích Nguyệt căng thẳng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, vừa bước vào liền thấy một thiếu nữ trẻ đang nằm bất động trên giường, đeo mặt nạ dưỡng khí.
Cô ấy không cao, dáng người vừa tầm, mái tóc dài đến tai khi trước, nay đã chấm vai. Gương mặt có nét phúng phính trẻ con, dung mạo khá thanh tú, tuy không phải đệ nhất mỹ nhân, nhưng cũng là tiểu thư đài các.
Bên giường là người phụ nữ trung niên thân hình phốp pháp, đôi mắt thâm quầng, khóe mắt còn vương vết lệ, mái tóc trước giờ đen nhánh đã nhuốm màu bạc, rõ ràng mới chỉ bốn hai tuổi, trông lại tựa nửa bách niên.
Phía sau bà, người đàn ông râu ria lún phún dựa lưng vào tường, vẻ mặt mệt mỏi, tròng mắt đầy tia máu. Chiếc áo vest trên người cúc cài lệch, chẳng còn chút hào hoa phong nhã của một giáo sư Đại học khoa Sử.
"Nguyệt Nguyệt, mấy ngày nữa là Tết rồi. Mẹ đã gói sẵn bánh bao nhân rau thịt con thích ăn nhất. Con mà không ăn, ba con sẽ ăn hết đó."
Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay thiếu nữ nằm trên giường bệnh, giọng nghẹn ngào.
Vân Bích Nguyệt xót xa chứng kiến tất cả, rồi chẳng thể nén được nữa, nàng khuỵu xuống đất, bật khóc: "Ba! Mẹ!"
Tác giả có lời muốn nói: Đây mới thực sự là mộng cảnh của Vân Bích Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro