Chương 10: Quan tâm
Phủ Tô quốc công.
"Tỷ tỷ!" Không có bất kỳ dấu hiệu nào cũng không có hạ nhân đến báo, Tô Tụ Yên liền trực tiếp đẩy ra cửa phòng tỷ tỷ Tô Thường Quan, tùy tiện đã quen không hề câu thúc.
Ngược lại là Tô Thường Quan đã nằm xuống giường chuẩn bị ngủ lại bị doạ một cái, không khỏi oán trách một tiếng, "Đã lớn như vậy thế nào một chút quy củ cũng không có, chờ sau này ngươi đi vào nội cung, vậy phải làm thế nào?"
"Tỷ tỷ, ta mới không muốn đi nội cung gì đó!" Tô Tụ Yên một mặt không kiên nhẫn, ôm lấy cánh tay của nàng.
Tô Thường Quan nở nụ cười, liếc mắt nhìn ra vấn đề, "Có phải buổi tối cha lại quở trách ngươi rồi?"
Tô Tụ Yên cúi đầu đá đá chân, ngữ khí không sao cả, "Ta mới không quan tâm, vì cái gì mỗi người đều chen chúc tranh nhau vỡ đầu đi làm thiếp cho hoàng đế lão nhi kia, cả đời biệt khuất...."
"Xuỵt xuỵt...." Tô Thường Quan nghe xong nhanh chóng bưng kín mồm Tô Tụ Yên may đây là trong phủ, ở bên ngoài nói như vậy sẽ bị bắt lại, ngươi sao có thể nói thánh thượng như vậy chứ."
Tô Tụ Yên giật giật khoé miệng, ngược lại là trả lời thế này, "Dù sao, cha coi như là đánh chết ta ta cũng sẽ không tham gia tuyển tú, muốn ta tiến cung, ta tình nguyện đi chết."
Tô Thường Quan vỗ vỗ nàng, "Không nên động một tí là nói từ chết này," tiếp theo lời nói xoay chuyển, đối với người muội muội này trong mắt đều là cưng chiều, "Được rồi được rồi, ngươi cùng tỷ tỷ nói một chút, buổi chiều ngươi tự mình một người đi đâu làm gì, để tiểu nha hoàn kia gấp đến độ xoay tròn."
Nói đến cái này, Tô Tụ Yên không khỏi hai mắt tỏa sáng, lập tức nhớ tới người nào đó, tranh thủ nắm lấy tay tỷ tỷ hỏi, "Ngươi biết Thẩm gia tam tiểu thư không?"
"Thẩm gia tam tiểu thư..." Tô Thường Quan thì thầm, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, "Là tam tiểu thư của nhà Thẩm Đô ngự sử Thẩm đại nhân sao?"
"Chắc là vậy..." Tô Tụ Yên ngữ khí không dám khẳng định, nàng bình thường hai tai không nghe chuyện quan trường, chỉ biết ăn uống hưởng lạc, thế nên đại gia khuê tú đại môn không ra nhị môn không bước đó nàng là chưa có nghe nói qua.
"Hình như nghe nói qua một chút, gần nhất không phải gả cho Tư Mã đại tướng quân sao?" Tô Thường Quan dừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi, "Ngươi thế nào đột nhiên nhắc đến người này?"
Tô Tụ Yên có chút không được tự nhiên, ấp ấp úng úng che giấu, trong lời nói không khỏi có chút cô đơn, "À... Xem ra đã thật sự thành thân rồi à."
"Ngươi nói cái gì?" Tô Thường Quan nghe không rõ.
"Ta là nói, ta hôm nay đi ngang qua một tiệm son phấn, trước cửa có bố cáo bài chữ viết bên trên nhìn rất đẹp, liền đi vào xem xét, không nghĩ tới chính là nàng." Tô Tụ Yên nói.
"Như thế nào, nhìn đẹp không?" Tô Thường Quan bỗng nhiên trở nên bát quái, giống như cố ý đùa nàng.
"Đương nhiên... Đương nhiên đẹp rồi." Tô Tụ Yên lắp bắp trả lời.
"So với tỷ tỷ đẹp hơn sao?" Tô Thường Quan lại hỏi, trong mắt mang ý cười xấu xa.
"Đương nhiên..." Tô Tụ Yên nhanh chóng sửa miệng, "Đương nhiên không có đẹp bằng tỷ tỷ ngươi, ngươi nhưng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành nha."
Tô Thường Quan với tư cách là thân tỷ tỷ của nàng, từ nhỏ xem nàng lớn lên, đầu ngón tay của nàng vừa động Tô Thường Quan đã có thể đem suy nghĩ của nàng đoán được tám chín phần.
Người muội muội này của nàng nha, khả năng ở phương diện tình cảm có chút đặc thù, từ nhỏ đã không thích cùng nam hài tử chơi đùa, chỉ yêu thích chạy theo tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, tuổi càng lớn càng là đối với chuyện kết thân này cấm kỵ, Tô Thường Quan cũng liền nhắm một mắt mở một mắt, đối với chuyện tiến cung nàng là đứng về phía muội muội này.
Bất quá.....
Tô Thường Quan biểu tình trở nên nghiêm túc, từng chữ một tựa như đang cùng nàng nói rõ gì đó, "Người ta đã có phu quân, ngươi nên biết như thế nào bảo trì đúng mực?"
Tô Tụ Yên lộ ra chút hoảng loạn, mặt lập tức hồng thấu, "Tỷ tỷ... Ngươi là có ý gì, Tụ Yên không hiểu lắm... Cái đó, có chút muộn rồi, ta không làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa, ta đi trước đây!" Nói xong, hoảng hốt chạy bừa ngã trái ngã phải như một làn khói ra ngoài.
Một đêm này ngủ cực kỳ không an ổn, cũng không có gặp ác mộng, chỉ là thường xuyên tỉnh giấc, bóng đen trước giường không biết là thật hay là ảo giác, mỗi khi Thẩm Chiêu Tuyết cố sức mở mắt ra vừa nhìn, lại cái gì cũng không có, như thế lặp lại, nàng cả người đều mệt mỏi chìm sâu.
"Tiểu thư, tiểu thư."
Bên tai mơ hồ như có âm thanh của Thuỵ Thu truyền đến, Thẩm Chiêu Tuyết thăm dò chậm rãi mở mắt ra, một hồi lâu mới thích ứng ánh sáng trước mắt này.
Nàng tự mình ngồi dậy, "Lúc nào rồi?"
" Hồi tiểu thư, vừa đến giờ thìn." Dứt lời, Thuỵ Thu đưa tới khăn ướt đã vắt khô, "Tiểu thư lau đi, trên trán người đều là mồ hôi, là gặp ác mộng sao?"
Thẩm Chiêu Tuyết đưa tay nhận lấy, có chút ngẩn ngơ, "Không có."
"Nguyên nhân có lẽ là do mê hồn dược đêm qua, tiểu thư người bây giờ cảm thấy thân thể khá hơn chút nào chưa?" Thuỵ Thu ân cần hỏi.
Thẩm Chiêu Tuyết mím môi cười cười, "Ta không sao, nên thu dọn đến cửa tiệm rồi."
"Hả?" Thuỵ Thu rất là nghe không hiểu, "Còn muốn đi sao? Tối qua vừa xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, tiểu thư người vẫn nên ở trong phủ nghỉ ngơi đi, hôm nay trong tiệm để tiểu An quản lý thôi."
"Ta cũng không thể bởi vì một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng, đi ra ngoài tóm lại là vẫn phải đi ra ngoài không phải sao?" Lời của Thẩm Chiêu Tuyết khiến cho Thuỵ Thu không thể phản bác, hơn nữa nàng là chủ tử, mình chỉ là nha đầu, nàng trái phải thế nào cũng không khuyên bảo được ý nghĩ của tiểu thư.
Rửa mặt trang điểm xong, Thẩm Chiêu Tuyết liền mang theo Thuỵ Thu chuẩn bị ra ngoài, ai ngờ vậy mà một khắc đó vừa bước tới cửa phòng, tướng quân cũng vừa lúc mở cửa sương phòng đi ra, thời gian vừa vặn, Thẩm Chiêu Tuyết cho rằng, giờ này tướng quân sẽ như thường ngày sớm đã đi sân huấn luyện.
"Tướng quân." Thẩm Chiêu Tuyết khom người.
"Tướng quân hảo." Thuỵ Thu vội vàng chào hỏi.
Tư Mã Vân hướng bên này xem xét, đơn giản trả lời vài chữ, "Miễn lễ đi."
Qua một hồi, thấy các nàng bộ dáng muốn đi ra ngoài, Tư Mã Vân bỗng nhiên gọi lại, "Phu nhân đây là muốn ra ngoài sao?"
Thẩm Chiêu Tuyết mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên trả lời, "Phải, trong tiệm còn có việc."
....Tư Mã Vân rủ xuống ánh mắt, hai con ngươi sâu không lường được, chỉ là ánh mắt kia có chút quét nhìn mà liếc qua, ngữ khí như là thăm dò, "Nhất định phải đi sao?"
Thẩm Chiêu Tuyết giật mình, "......" Lập tức cho nàng một đáp án kiên định, "Nhất định phải đi."
Tư Mã Vân nghe vậy thu hồi ánh mắt xoay người dẫn đầu cất bước ly khai, vừa đi vừa nói, "Ta sẽ phái vài thị vệ đi theo nàng."
Nói xong liền mất dạng, câu "Không cần" kia bị Thẩm Chiêu Tuyết cứng rắn cắm lại trong cổ họng.
Không ngờ một khắc sau Thuỵ Thu kích động hỏng rồi, ôm lấy cánh tay của nàng nói, "Tiểu thư, tiểu thư, tướng quân đang quan tâm người kìa, khối băng lớn đại tướng quân cư nhiên sẽ có một mặt săn sóc tri kỉ như vậy!"
Vốn Thẩm Chiêu Tuyết cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bị Thuỵ Thu như vậy ủng hộ lay động một phen, mặt càng thêm lộ ra phiếm hồng như phát sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro