Chương 12: Chỉ có tướng quân ngươi

Bình ổn phong ba, những người đi đường qua lại dừng chân xem náo sự cũng bắt đầu nhao nhao tản đi.

"Tô tiểu thư, thật là may mắn còn có ngươi!" Thuỵ Thu bắt đầu tán thưởng đối với vị nhị tiểu thư không giống người thường này của phủ quốc công.

Tô Tụ Yên không e dè nở nụ cười, có chút đắc ý, lại nhìn về Thẩm Chiêu Tuyết đang đứng thừ người ở một bên, "Chiêu Tuyết, bây giờ phiền phức đã giải quyết xong, sau này nha, loại người này đến một lần ta đánh một lần."

Thẩm Chiêu Tuyết hồi thần lại, giật giật khoé miệng, "Cảm ơn.... Cảm ơn ngươi, Tụ Yên...."

"Đừng khách khí." Tô Tụ Yên giơ tay vỗ vai Thẩm Chiêu Tuyết, bàn tay đang đưa lên bỗng nhiên dừng lại, đặt ở bên khóe miệng có chút hạ xuống như đang suy nghĩ điều gì.

Thuỵ Thu tranh thủ nghênh đón hỏi, "Tô tiểu thư, ngươi có muốn uống chút gì không, hoặc ăn chút gì đó, để Thuỵ Thu đi làm."

Tô Tụ Yên phất phất tay, xoay người ngồi xuống, rất là bất đắc dĩ thở dài.

Thẩm Chiêu Tuyết thấy thế đành đưa mắt liếc qua Thuỵ Thu một cái để nàng trước lui xuống làm việc, chính mình thì lại ngồi xuống bên cạnh Tô Tụ Yên, nhẹ giọng hỏi, "Tụ Yên thế nhưng là có tâm sự, không biết Chiêu Tuyết có thể hay không giúp một chút...."

Tô Tụ Yên nhìn về hướng Thẩm Chiêu Tuyết, rũ xuống mi mắt, "Ngươi biết ngày gần đây bệ hạ muốn tuyển tú không?"

Thẩm Chiêu Tuyết gật đầu, "Có nghe qua."

"Nhưng ta không muốn tiến cung làm phi tử, hơn nữa lỡ như không trúng tuyển, phải lưu lại trong cung làm cung nữ, làm không tốt cả đời đều kẹt lại bên trong."

Thẩm Chiêu Tuyết giật giật bờ môi, không biết nên nói gì cho phải, cho dù là tiểu thư của nhà quốc công quyền cao chức trọng, cũng như vậy khống chế không được vận mệnh của mình, nữ nhân của thời đại này giống như đều thật bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, có mấy gã sai vặt của phủ Tô quốc công tìm tới, "Nhị tiểu thư, lão gia đang tìm người khắp nơi, người mau cùng chúng tiểu nhân trở về đi."

Tô Tụ Yên vỗ vỗ chân đứng dậy, quay đầu nói với Thẩm Chiêu Tuyết, "Phải rồi, ta cũng nên trở về, đi ra ngoài lang thang lâu như vậy, đoán chừng sự tích vừa rồi sớm đã rơi vào trong tai cha ta, còn chưa biết ta sẽ bị giáo huấn thế nào đâu, Chiêu Tuyết tiểu cô nương, chúng ta ngày mai gặp." Nói xong nhếch miệng cười to, vừa hướng các nàng vẫy tay.

Thẩm Chiêu Tuyết đứng dậy, động tác chậm nửa nhịp, thời điểm hướng các nàng vẫy tay, Tô Tụ Yên đã đi đến trước gã sai vặt kia, từng bước lớn nhẹ nhàng.

Thuỵ Thu đang cùng Tiểu An bày hàng, thấy Tô Tụ Yên đi rồi mới bước đến phía trước.

"Tiểu thư."

Thẩm Chiêu Tuyết xoay người lại, cẩn thận dặn dò, "Tô tiểu thư hôm nay đối với chúng ta có ân, chúng ta không thể quên biết không?"

Thuỵ Thu gật đầu,"Là ân nhân của tiểu thư, cũng là ân nhân của Thuỵ Thu ta!"

Chẳng biết lúc nào, Tiểu An cũng xen vào, "Tô tiểu thư thật là người tốt, vừa đẹp người lại thiện tâm."

Thuỵ Thu ghét bỏ đẩy hắn qua một bên, "Sao ở đâu cũng có ngươi thế, nhanh đi làm việc!"

Sinh ý của cửa hàng dần dần khá hơn, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều khách nhân, lúc đầu còn có người cố kỵ danh tiếng sát tinh tai tinh của Thẩm Chiêu Tuyết, ngày qua ngày cũng không có phát sinh bất luận chuyện không tốt nào, dần dần nội tâm mỗi người cũng bắt đầu cải thiện, nói vì nàng gả cho Tư Mã tướng quân, đã tiêu trừ tai nạn bắt đầu đổi vận.

"Một lũ vô dụng, chút việc nhỏ ấy cũng làm không xong!" Mạnh Hương Lan tức giận đến mặt đỏ tía tai, một chút phúc hậu tôn quý thường ngày cũng không có.

"Phu nhân, xin ngài bớt giận, lão nô có một kế." Nói xong lão phụ(*) kia tiến lên trước một bước, ở bên tai Mạnh Hương Lan nói gì đó, Mạnh Hương Lan bán tín bán nghi, "Thật có thể dùng?"

"Phu nhân thử liền biết." Lão phụ vẻ mặt tự tin.

(*)Lão phụ: phụ nữ lớn tuổi

Lại là bận đến rất khuya mới về, Thẩm Chiêu Tuyết ngồi trong xe ngựa đánh ngáp liên tục, Thuỵ Thu vén rèm xe thò ra nửa cái đầu, quay lại nói với Thẩm Chiêu Tuyết, "Tiểu thư, thị vệ tướng quân phái tới đều đi theo phía sau xe ngựa, chơi thật vui."

Thẩm Chiêu Tuyết nhắm mắt ngồi ngay ngắn, Thuỵ Thu thấy không có hồi đáp thức thời ngậm miệng lại, không đi quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, đoạn thời gian này đến nay, tiểu thư thật sự là mệt mỏi.

Đã đến phủ, Thuỵ Thu dìu Thẩm Chiêu Tuyết xuống ngựa, ngoài ý muốn nghe thấy có người kêu một tiếng lão gia, nghe tiếng ngẩn đầu nhìn, quả nhiên là lão gia tới.

Thẩm Chiêu Tuyết lập tức khom người, "Cha."

"Miễn lễ đi." Tư Mã Bá Dật tiến lên một bước hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn xuống nàng, "Lão phu ngày gần đây nghe hạ nhân trong phủ nói, ngươi tiếp nhận tiệm son phấn trên phố kia."

"Dạ phải, thưa cha." Thẩm Chiêu Tuyết gật đầu đáp.

"Đừng vất vả quá, chú ý thân thể." Tư Mã Bá Dật lại nói.

Thẩm Chiêu Tuyết cúi đầu gật nhẹ, "Chiêu Tuyết hiểu rõ."

"Đi vào đi."

Sau khi trở về, Thẩm Chiêu Tuyết cố ý hướng mắt nhìn sương phòng bên kia, vừa rồi một giây bên trong còn có ánh sáng, hiện tại đã tắt rồi, đành phải nghiêng đầu sang hướng khác đi đến chính phòng, Thuỵ Thu liền vội đuổi theo, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu thư, ta đi múc nước cho người tẩy rửa nha."

Thẩm Chiêu Tuyết ừ một tiếng, vào nhà liền cởi ra áo ngoài, đợi lúc Thuỵ Thu múc nước xong bưng vào, nàng nói một câu, "Ngươi để xuống đi, ta tự mình làm."

"Tiểu thư....."

Thẩm Chiêu Tuyết mím môi cười, "Ngươi theo ta cả ngày cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi, ở đây không có việc gì nữa rồi."

"Vâng." Thuỵ Thu gật đầu, thập phần nhu thuận, "Vậy tiểu thư có việc liền kêu ta." Nói xong đóng cửa lui xuống.

Trong thùng tắm gỗ có mùi gỗ sồi toả ra hơi nóng, Thẩm Chiêu Tuyết cởi áo nới dây lưng, trước dùng chân ngọc thử thử nước ấm, đợi thấy được rồi mới toàn thân chui vào, cứ như vậy tùy dòng nước ấm áp lưu động, một thoáng toàn thân mỏi mệt đều được tẩy đi.

Thẩm Chiêu Tuyết thoải mái dựa vào thùng gỗ sồi, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm của cánh hoa hồng dùng để tắm, khuôn mặt nhiễm hơi nước ửng đỏ, làn da trắng như tuyết cũng lấm tấm một vệt ửng hồng, đôi mắt nhắm lại giống như sắp thiếp đi.

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một trận tiếng vang, phía cửa sổ hình như có gì đó bay nhanh lướt qua, Thẩm Chiêu Tuyết bị doạ tỉnh mở to hai mắt, trái tim lập tức nâng lên đến cổ họng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hai tay chộp vào cạnh thùng gỗ, mắt dừng lại ở cửa phòng.

Tư Mã Vân từ trước đến nay thiển miên(*), một động tĩnh tự nhiên cũng có thể đem nàng đánh thức, bởi vì lo lắng có địch xâm nhập, hơn nữa lúc trước đã trải qua một lần, Tư Mã Vân cơ hồ là hướng thẳng đến chính phòng, không chút do dự lực lớn đẩy ra cửa phòng.

(*)Thiển miên: ngủ cạn, ngủ không sâu giấc

Kết quả đập vào mi mắt chính là Thẩm Chiêu Tuyết khuôn mặt ửng đỏ hoảng sợ, có thể rõ ràng thấy được xương quai xanh trắng nõn mê người, một đôi tay ngọc che ở trước ngực, lộ ra chút kinh hoảng.

Tư Mã Vân kinh ngạc, ấp úng một hồi lâu mới mở miệng, "..... Vừa rồi có người nào xông vào không....."

Thẩm Chiêu Tuyết cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Chỉ có tướng quân ngươi....."

Tư Mã Vân cảm thấy mặt mình có chút phát sốt, lại ra vẻ trấn định, "Không có thì tốt."

Vì để giảm bớt xấu hổ, Thẩm Chiêu Tuyết đưa tay chỉ phương hướng bóng đen kia vừa mới xẹt qua, "Hình như có bóng đen ở bên kia."

Tư Mã Vân há miệng, ánh mắt từ trên người Thẩm Chiêu Tuyết bắt đầu chuyển hướng, "Ta đi xem xem." Nói xong xoay người biến mất thân ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro