Chương 15: Chợ Ngầm
Xe ngựa tiến vào thành, bánh xe chạy trên mặt đường trải bằng phiến đá phát ra âm thanh lộc cộc, thỉnh thoảng gặp phải một đám người hỗn loạn, mũi ngựa sẽ phát ra một âm thanh "Xiii" làm cảnh báo.
Thẩm Chiêu Tuyết ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa trong xe, không có biểu tình, cũng không có âm thanh.
Thuỵ Thu ngồi ở một bên sắp bị buồn bực làm hỏng rồi, tiểu thư từ lúc ở sân huấn luyện đi ra luôn một bộ dạng như vậy, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại là tướng quân làm tiểu thư không vui, không được, nàng phải nói vài lời dỗ dành làm tiểu thư vui vẻ mới được.
"Tiểu thư, hôm nay thời tiết rất không tệ." Nói xong, Thuỵ Thu nhìn phản ứng của Thẩm Chiêu Tuyết, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Tiểu thư, lát nữa chúng ta là hồi phủ, hay là đến trong tiệm?"
Thẩm Chiêu Tuyết chớp chớp mắt, nhàn nhạt trả lời, "Đến trong tiệm đi."
"Vâng, ta đi nói với mã phu một chút." Thuỵ Thu vén lên rèm xe cùng mã phu nói hai câu xong liền đưa đầu tiến vào.
Chỉ chốc lát xe ngựa đã dừng trước cửa tiệm, Tiểu An ra nghênh tiếp, trên mặt mang ý cười, "Phu nhân ngươi tới rồi, sáng hôm nay sinh ý cực tốt..." Chỉ thấy Tiểu An blabla nói không ngừng báo cáo công trạng, Thẩm Chiêu Tuyết cũng chỉ là nhẹ nhàng cười cười nhẹ nhàng gật đầu liền nhấc chân đi vào.
Tiểu An có chút cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Thụy Thu ở một bên, Thuỵ Thu bất đắc dĩ nhếch miệng nói, "Aiz ngươi vẫn là đừng hỏi nữa, tiểu thư hiện tại tâm tình không tốt." Nói xong cũng đi theo vào, Tiểu An ở trước cửa sờ sờ cái ót, không hiểu ra sao.
Thẩm Chiêu Tuyết vẫn như thường ngày, thẩm tra đối chiếu sổ sách, làm công việc tính toán hàng ngày các loại, tính đi tính lại vẫn tính sai nàng dứt khoát khép lại, hai tay chống trán, Thuỵ Thu ngược lại đã đem nước trà đặt ở trước bàn, "Tiểu thư, uống nước nghỉ ngơi chút đi."
Nàng phát hiện bản thân không có cách nào bình ổn tâm trạng, không có cách nào không đi để ý không đi nghĩ tới mấy chuyện kia, thế nhưng là rõ ràng... Trước đây lòng của nàng thập phần trống trãi, thập phần lạnh nhạt.
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Không biết cứ như vậy ngẩn người bao lâu, thẳng đến âm thanh của Thuỵ Thu đem suy nghĩ của nàng một lần nữa kéo trở về, Thẩm Chiêu Tuyết ngẩn đầu hỏi, "Làm sao vậy?"
Thuỵ Thu dùng ánh mắt chỉ đường cái đối diện, "Là Tô tiểu thư đến."
Nói xong tự mình tiến lên trước cửa nghênh đón, thuận tiện lặng lẽ cùng Tô Tụ Yên nói hai câu, "Tô tiểu thư, tiểu thư nhà ta hiện tại tâm tình không được tốt..."
Ai ngờ còn chưa nói xong, Tô Tụ Yên một vẻ mặt cảm thấy không có vấn đề nói, "Không sao, chuyện nhỏ, để ta."
"Tụ Yên ngươi đến rồi." Thẩm Chiêu Tuyết đứng dậy đón tiếp.
Tô Tụ Yên vừa thấy nàng, hơi giật mình, xác thực trạng thái không bằng ngày thường, "Nghe Thuỵ Thu nói tâm tình ngươi không được tốt."
Thẩm Chiêu Tuyết cười yếu ớt suy nghĩ muốn che lấp, mà không biết trạng thái là thứ không thể che giấu nhất, nàng vội nói sang chuyện khác hỏi, "Thuỵ Thu hôm nay không có bồi tỷ tỷ sao?"
Tô Tụ Yên khoát tay, "Trong cung bên kia thúc giục, ăn cơm trưa xong liền hồi cung rồi, aiz, không bằng thế này, ta mang ngươi đi ra ngoài dạo."
"Đi dạo?" Thẩm Chiêu Tuyết giật mình, "Đi... Nơi nào...?"
Tiếng nói hạ xuống, Tô Tụ Yên bắt được cổ tay Thẩm Chiêu Tuyết, "Một nơi rất thần bí." Nói xong mang theo nàng hướng ra bên ngoài chạy đi.
Thuỵ Thu đứng ở cửa trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm, Tô tiểu thư, kế tiếp phải dựa vào ngươi rồi.
Thẩm Chiêu Tuyết chạy đến có chút thở không ra hơi, nàng thân thể nhu nhược nơi nào chịu qua rèn luyện như vậy, chỉ chốc lát liền mặt đỏ tía tai thở gấp đến không được, Tô Tụ Yên chỉ đành dừng lại đợi nàng nghỉ ngơi hồi phục, xem bộ dáng kia của nàng là không có chuyện gì.
"Có còn xa lắm không?"
"Không xa, nửa canh giờ nữa, nhất định có thể đến."
"Nửa canh giờ?" Doạ Thẩm Chiêu Tuyết hỏng rồi.
"Một lát đi ngươi liền biết, chỗ đó nha là nơi chơi vui nhất kinh thành."
Theo lời nàng nói nơi đó chính là chợ ngầm lớn nhất kinh thành, tất cả những đồ cổ lạ hiếm thấy trên thị trường nơi này đều có bán, cũng có đồ đến từ Tây Vực, hàng hoá từ các quốc gia đặc biệt.
Sở dĩ được mệnh danh là chợ ngầm vì có một cái nguyên nhân là nơi đó thật sự được thành lập dưới lồng đất, cách biệt trần thế, nhân gia tầm thường hầu như sẽ không tìm đến nơi này.
Lối vào chợ có vài người phụ trách canh gác, có người đưa cho Thẩm Chiêu Tuyết một cái mặt nạ, Thẩm Chiêu Tuyết không rõ nhìn về phía Tô Tụ Yên, chỉ thấy nàng đã sớm tự mình mang tốt, cũng giải thích nói, "Người tiến vào nơi này, đều cần phải đeo lên mặt nạ, tất cả những người giao dịch và người được giao dịch, đều không thể thấy được diện mạo lẫn nhau, bảo trì cảm giác thần bí, đến, nhanh đeo lên chúng ta đi vào thôi."
Thẩm Chiêu Tuyết nhẹ gật đầu đem mặt nạ đeo lên, dần dần có một chút lòng hiếu kỳ.
Đeo tốt mặt nạ, hai người mới được cho đi, bên trong thật sự đúng như theo lời Tụ Yên nói, người người đều đeo các loại mặt nạ khác nhau, chỉ xem cách ăn mặc căn bản liền không phân biệt được người này là ai, lại có phải hay không chính là người mình quen biết.
"Những món đồ ở đây, có rẻ có đắt, nhưng mà tuyệt đối bảo đảm không có hàng giả, ngẫu nhiên có một hai người trà trộn vào nghĩ muốn thật giả lẫn lộn, sẽ bị người phụ trách chợ lôi ra đánh chết." Tô Tụ Yên vừa đi vừa hướng Thẩm Chiêu Tuyết phổ cập những chuyện liên quan.
"Bất quá, Tụ Yên làm sao hiểu biết như thế?" Thẩm Chiêu Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"Đó là bởi vì, không nói cho ngươi." Tô Tụ Yên cười xấu xa, nói xong vỗ vỗ vai của nàng, "Nhanh, ta dẫn ngươi đi dạo."
"Tây Vực cống phẩm huân hương, mau đến xem đi nào."
"Con rối đến từ Đại Hoà, toàn chợ chỉ còn một con."
"Tuyết liên Thiên Sơn tốt nhất, rẻ hơn bên ngoài đây."
"......"
Bốn phía đều là tiếng rao hàng của các thương gia, Tụ Yên bỗng nhiên ánh mắt toả sáng, như là trông thấy cái gì đó vừa ý, lập tức lôi kéo Thẩm Chiêu Tuyết xông lên phía trước, trước mắt chính là một cái thư quán nhỏ, bên trên bề mặt vẽ nữ tử mỹ lệ, phóng mắt nhìn lại, hầu hết đều là như vậy không sai biệt lắm.
"Lão bản, lại có hàng mới nữa à." Tô Tụ Yên vừa mở miệng, đối phương giống như là nhận ra nhau, thập phần nhiệt tình.
"Cô nương, là ngươi tới à." Nói xong vội vàng ngồi xổm người xuống lấy ra vài quyển đã giấu đi, "Người khác đến ta cũng không cho, đây là chuyên môn chuẩn bị cho ngươi, đều là hàng tốt."
Tô Tụ Yên cầm ở trong tay, vẻ mặt thỏa mãn, Thẩm Chiêu Tuyết tới gần nàng nhỏ giọng hỏi, "Đây là sách cấm lúc trước ngươi từng nói qua sao?"
Thương gia tựa hồ là nghe thấy lời nói của Thẩm Chiêu Tuyết, tranh thủ nói, "Vị cô nương này, là lần đầu đến chợ ngầm của chúng ta đi, sách cấm là cách gọi của người phía trên, tại nơi này của chúng ta, đều gọi vi tịch."
"Tịch?"
Tô Tụ Yên đưa vài quyển trong tay cho Thẩm Chiêu Tuyết, "Ngươi trước đem về nhà xem, xem xong ta lại tìm ngươi lấy." Nói xong nhét tiền cho người thương gia, thương gia vui sướng thu hồi ngân lượng.
Đúng lúc này, từ phía sau lướt qua một người giống như nhẹ đụng Thẩm Chiêu Tuyết một cái, nàng vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ đeo mặt nạ thân hình có chút quen mắt, nhưng cũng không nghĩ ra là ai, hai ba bước đã đi xa rồi.
"Chiêu Tuyết, đang nhìn cái gì đấy?" Tô Tụ Yên hỏi.
"Không, không có gì." Thẩm Chiêu Tuyết quay đầu lại.
"Ta lại mang ngươi đi chỗ khác dạo chơi."
"Ân!" Thẩm Chiêu Tuyết doanh doanh cười, gật đầu, lại nhịn không được quay đầu đưa mắt nhìn, người đeo mặt nạ kia sớm đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Màn đêm hạ xuống tại bất dạ thành này, mắt thấy nên đóng cửa Thuỵ Thu đứng ở cửa tiệm nhìn quanh hồi lâu, như cũ không thấy tiểu thư trở về, cái này làm sao tốt, chỉ mong đừng xảy ra chuyện không may.
Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa chạy tới, Thuỵ Thu liếc mắt nhận ra mã phu ngồi ở đằng trước, là người của Tư Mã phủ.
Người trên xe bước xuống, là Tư Mã Vân, Thuỵ Thu vội vàng hành lễ, "Tướng quân."
Tư Mã Vân liếc qua, chỉ là hỏi, "Còn chưa đóng cửa?"
Thuỵ Thu cúi đầu không biết nên thế nào cho phải, nắm chặt khăn trong tay, Tư Mã Vân ý thức được có chút không đúng, nhấc chân đi vào, bên trong chỉ có thư đồng Tiểu An, cũng không có thân ảnh của Thẩm Chiêu Tuyết.
"Phu nhân đâu?"
"Tướng quân tha mạng!" Thuỵ Thu bịch một cái quỳ rạp xuống đất, "Tiểu thư nàng... Nàng buổi chiều theo Tô tiểu thư đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa có trở lại."
Tô tiểu thư... Lại là nàng, Tư Mã Vân hai hàng lông mày nhanh nhíu lại, đang chuẩn bị ra ngoài tìm, không ngờ hai thân ảnh từ phía đường cái đối diện đi tới.
Thuỵ Thu đại hỷ, vội vàng kêu, "Các nàng trở về rồi."
Thẩm Chiêu Tuyết mang trên mặt nụ cười nhẹ nhàng, tâm tình tựa hồ rất là thích ý, lại tại lúc nhìn thấy thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi kia đứng ở trong tiệm, thoáng cứng đờ, tướng quân... làm sao tới rồi.
Thuỵ Thu chạy ra, giữ chặt tay Thẩm Chiêu Tuyết, "Tiểu thư, ngươi xem như đã trở về, bằng không ta cũng không có cách nói rõ."
Tô Tụ Yên hai tay chống nạnh, "Chiêu Tuyết cùng ta ngoạn một chút, có cái gì phải lo lắng." Dứt lời, nàng cũng theo nhìn về hướng trong tiệm, cà lơ phất phơ tự hỏi tự đáp, "Đó chính là Tư Mã tướng quân đi, khá là soái, bất quá ta vẫn là thích Chiêu Tuyết nhất, được rồi, trễ thế này ta cũng nên trở về, nếu không cha ta lại quở trách ta gieo hoạ tứ phương, ta cũng không thích ông ấy mỗi ngày đều ở bên tai ta ca cẩm nhắc đi nhắc lại..."
Thẩm Chiêu Tuyết mím môi hướng nàng phất tay từ biệt, Tô Tụ Yên đã đi xa vài bước, dùng sức vẫy tay.
Đưa mắt nhìn Tô Tụ Yên ly khai, Thẩm Chiêu Tuyết lúc này mới quay đầu lại, chỉ thấy Tư Mã Vân từng bước đi ra, vẻ mặt lạnh lùng đi tới cạnh xe ngựa, thấy Thẩm Chiêu Tuyết động cũng không động, chỉ là dùng dư quang liếc qua, "Còn không lên xe?"
"..." Thẩm Chiêu Tuyết thoáng giật mình, theo sau, nhỏ giọng nói, "Đến đây."
Trên đường trở về, Thuỵ Thu vì để tránh cho xấu hổ, chủ động xin đi giết giặc cùng mã phu ngồi ở bên ngoài, bên trong chỉ còn lại tướng quân cùng tiểu thư hai người.
Trong xe ngựa bầu không khí thoáng có chút ngượng ngùng, ai cũng không nói chuyện với ai, Thẩm Chiêu Tuyết ôm thật chặt sách trong ngực, chủ động hỏi thăm một tiếng, "Tướng quân... là cố ý đến đón Chiêu Tuyết trở về sao?"
"......" Tư Mã Vân nuốt nuốt nước miếng, yết hầu giật giật, mắt nhìn phía trước giọng điệu không nóng không lạnh, "Không có... tiện đường đi qua."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro