Chương 23: Mất Sách


Hả......??? Không chỉ nàng không ngờ tới, tất cả mọi người có mặt đều không ngờ tới.

Đối mặt nhu tình bất thình lình, Thẩm Chiêu Tuyết thoáng đỏ mặt, nỉ non nói, "Không đau... không đau... nữa..."

Tiếng nói hạ xuống, Tư Mã Vân xoay người lại hướng mọi người, hai tay chống nạnh rất là uy nghiêm, "Thế nào, các ngươi đối với phu nhân ta còn có vấn đề gì sao?"

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất hiển nhiên là đối với nàng không thể làm gì, đã như vậy, Tư Mã Vân lại nói, "Không có việc gì, đều giải tán đi."

"Biểu ca..." Tư Mã Vũ Khê gọi lại một tiếng, lời nói đến bên miệng kẹt trong cổ họng, bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Thế nào, còn có chuyện sao?" Tư Mã Vân liếc xéo qua.

"Biểu tẩu nàng..."

Còn chưa đợi nàng nói xong, Tư Mã Vân liền một miệng cắt ngang nàng, "Biểu tẩu ngươi làm cái gì không làm cái gì, ta tự có chừng mực, dù thật sự phải giáo huấn, ta sẽ nhốt vào phòng tự mình giải quyết."

Tư Mã Vũ Khê có chút ủy khuất cắn môi dưới, dứt khoát từ bỏ.

Tiếp theo, Tư Mã Vân quay đầu nhìn về phía Thẩm Chiêu Tuyết, "Chúng ta trở về thôi."

Thẩm Chiêu Tuyết vẫn có chút mơ màng, gật gật đầu, tướng quân đây là... đang bảo vệ nàng sao, trong lòng ấm áp, từ đỉnh đầu đến bàn chân, từ thân thể đến linh hồn, đến mỗi tấc da thịt.

Bước chân của nàng rất lớn, Thẩm Chiêu Tuyết muốn đuổi kịp có chút cố sức, nhưng nàng như cũ cố gắng đi theo nàng ấy, vì để không quấy rầy thời gian hai người của tiểu thư cùng tướng quân, Thuỵ Thu chỉ là đi theo ở khoảng cách xa xa, nhìn xem bóng lưng hai người phía trước, trong lòng vui vẻ thích thú che miệng cười trộm.

Tư Mã Vũ Khê tức giận hai tay nắm thành quyền, hừ một tiếng lại một tiếng, lúc này mới dám phàn nàn, "Cữu cữu, người xem biểu ca..."

Tư Mã Bá Dật thật sâu thở dài, lắc đầu Không thể làm gì, "Vũ Khê à, chuyện này chỉ sợ thật có hiểu lầm, đợi Vân nhi tra ra, tự nhiên sẽ cho ngươi một cái công đạo, được không?"

"Nhưng cữu cữu đã nói, sẽ chủ trì công đạo cho Vũ Khê, vừa rồi một câu cũng không có thay Vũ Khê nói." Tư Mã Vũ Khê mân mê cái miệng nhỏ nhắn đến thật là ủy khuất.

"Vũ Khê à." Tư Mã Bá Dật bước lên phía trước an ủi nàng, "Biểu ca ngươi nóng nảy ngươi cũng biết, coi như là cữu cữu..."

"Vũ Khê đã biết, Vũ Khê về phòng trước, cùng cữu cữu cáo lui." Tư Mã Vũ Khê khom người hành lễ.

Nhìn qua hài tử này bóng lưng cô đơn cố chấp, Tư Mã Bá Dật thật sâu thở dài một tiếng, lắc đầu liên tục.

Ngay lúc này, quản gia tiến lên trước, cùng hắn nhìn về một phương hướng, "Biểu tiểu thư đối tướng quân chỉ dùng tình sâu để hình dung."

"Quản gia."

"Lão gia, ngài cứ việc phân phó."

"Giám sát nàng."

"Ngài là chỉ biểu tiểu thư sao?"

Tư Mã Bá Dật không phủ nhận, "Một khi có gió thổi cỏ lay gì phải lập tức báo lại."

"Vâng, lão gia."

Trên đường về biệt viện, chim hót hoa nở, hoa nở trong hoa viên đang khoe sắc, hoa nhỏ trên cây long não toàn bộ nở rộ, hít một ngụm khí đều là vị đạo mật ngọt, thập phần ý tứ hàm xúc.

Hai người một trước một sau đi tới, bất quá lần này đổi Tư Mã Vân đi phía trước, Thẩm Chiêu Tuyết theo phía sau.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, vừa mở miệng, thanh âm mềm mại tinh tế tỉ mỉ, "Cảm ơn tướng quân thay Chiêu Tuyết giải vây."

Tư Mã Vân bước chân dừng một chút, lập tức trả lời, "Nàng không cần cảm ơn ta."

Thẩm Chiêu Tuyết đuổi theo cước bộ của nàng, có một tia nghi hoặc, "Tướng quân đứng về phía Chiêu Tuyết, là vì tin tưởng Chiêu Tuyết sao?"

"Xem là vậy đi... lấy tính tình của nàng, không có khả năng làm ra chuyện như lời Vũ Khê nói."

"Tính tình của ta, tính tình của ta lại là như thế nào?" Thẩm Chiêu Tuyết có chút nôn nóng muốn từ chỗ nàng biết được đáp án, nhất thời bước chân nhanh hơn, thật không biết Tư Mã Vân đột nhiên dừng lại, theo quán tính liền đâm thẳng vào trên lưng của nàng, Thẩm Chiêu Tuyết vô thức đưa tay bưng kín mũi mình, có chút đau nhức.

"Nàng nên trở về nghỉ ngơi đi." Tư Mã Vân lãnh đạm nói xong, bước lớn rời đi, lưu lại Thẩm Chiêu Tuyết một mình đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu mới biết hai người bất tri bất giác đã sớm đến cửa ra vào biệt viện, mà tướng quân đi nhanh lập tức kéo ra khoảng cách, quay người đẩy cửa tiến vào sương phòng.

Thẩm Chiêu Tuyết đứng ở cửa ra vào có một tia nhụt chí, gió đêm xuống thân ảnh mảnh mai có chút lung lay như sắp đổ.

"Tiểu thư, sao ngươi đứng một mình ở đây, tướng quân đâu?" Thụy Thu chậm rãi đuổi tới.

"Tướng quân đi vào rồi." Thẩm Chiêu Tuyết thì thào, trong mắt tràn ngập không biết giải quyết thế nào.

"À..." Thuỵ Thu kéo dài âm cuối, "Vậy chúng ta cũng vào thôi."

"Ừ..." Thẩm Chiêu Tuyết mím môi cười, mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm.

Tư Mã Vũ Khê trở lại trong phòng, phóng mắt nhìn lại cảm thấy bàn ghế thật chướng mắt, toàn thân không thoải mái, hàm răng cắn nghe ken két, một giây sau xông lên đem ấm chén trên bàn toàn bộ hất xuống đất, âm thanh vỡ nát của bộ ấm trà lập tức vang lên trong phòng.

Chỉ là như cũ cảm thấy không thể hả giận, lại đưa tay đẩy ngã toàn bộ đồ trang điểm, son phấn bột nước các loại rơi xuống khắp nơi, cả người như phát điên lật tung hết đồ vật trong phòng.

Nha đầu ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong nhanh chóng đẩy cửa tiến vào xem xét, "Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư ngươi không sao chứ?"

Tư Mã Vũ Khê đưa lưng lại, hốc mắt đỏ bừng, cắn môi quát, "Cút! Đều cút cho ta!"

Nha hoàn bị doạ không dám nhiều lời, đóng cửa lại liền vội vàng bỏ chạy.

Đêm đã khuya, ánh nến trong phòng Thẩm Chiêu Tuyết vừa bị thổi tắt.

Tư Mã Vân cởi áo ngoài ngồi ở đầu giường, chợt nhớ tới cái gì, vội xốc giường lên từ bên trong lấy ra một quyển sách, do dự một hồi vẫn là hiếu kỳ mở ra trang thứ nhất.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng, Tư Mã Vân không nhanh không chậm đem sách buông xuống, bước lớn đến trước mở cửa ra, cửa được mở một màn kia, Tư Mã Vân giật mình, "Vũ Khê?"

"Biểu ca!" Tư Mã Vũ Khê không muốn giấu diếm tình cảm của bản thân nữa, tiến lên liền nhào vào ngực Tư Mã Vân, dùng hai tay ôm chầm lấy eo Tư Mã Vân.

Tư Mã Vân không nói hai lời đem nàng đẩy ra, khuôn mặt nghiêm khắc, "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Tư Mã Vũ Khê lại nhanh chóng dán lên, còn thuận tiện đóng cửa phòng lại, không hề cố kỵ biểu đạt tình cảm ái mộ của mình, "Biểu ca, chấp nhận Vũ Khê đi, Vũ Khê đã lẻ loi hiu quạnh, Vũ Khê thích biểu ca."

"Không nên hồ nháo."

"Ta không có hồ nháo." Tư Mã Vũ Khê dán lên hướng đến giường của nàng, Tư Mã Vân vội vàng tránh né, hai người uốn éo thành một đoàn.

"Ngươi đã không thích biểu tẩu, biểu tẩu cũng không thích ngươi, vậy vì sao không thử người mới, Vũ Khê đối ngươi là chân tâm thật ý."

Nghe đến đây, Tư Mã Vân bỗng nhiên không giãy giụa nữa, mắt lạnh quét về phía Tư Mã Vũ Khê, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, thanh âm không có độ ấm, "Chuyện của ta và biểu tẩu ngươi không đến lượt ngươi tới nói, bây giờ, lập tức ra ngoài cho ta." Dứt lời, đưa tay chỉ hướng cửa ra.

Tư Mã Vũ Khê bị doạ ngồi xuống đất, hai tay buông lỏng cánh tay Tư Mã Vân, cả người chưa tỉnh hồn, toàn thân run rẩy, lúc này nàng chú ý đến một quyển sách rơi bên cạnh mình, cũng không thấy cụ thể là cái gì liền yên lặng thò tay giấu vào trong ống tay áo.

"Còn không đi?" Tư Mã Vân ánh mắt lạnh lùng bắn qua.

Tư Mã Vũ Khê sợ tới mức khẽ giật mình, hoảng loạn bò dậy, "Ta đi, ta đi liền đây."

Cửa đối diện động tĩnh âm thanh có chút lớn, Thuỵ Thu ngủ không sâu, vừa mở cửa thò đầu ra nhìn quanh xem là chuyện gì, không cẩn thận thấy Tư Mã Vũ Khê vội vã từ phòng tướng quân chạy ra ngoài, cả kinh vội đưa tay bưng kín miệng mình.

Qua chốc lát, tướng quân đi tới đóng cửa lại, một bộ dáng cẩn cẩn dực dực.

Thuỵ Thu vô thức hoảng thần, tướng quân cùng Tư Mã Vũ Khê làm sao sẽ... chẳng lẽ hai người bọn họ...

Nàng vỗ vỗ tay của mình, giống như đột nhiên sáng tỏ gì đó, một loạt sự tình này.

Ngay lúc này nàng có chút xoắn xuýt... xoắn xuýt có nên hay không đem những gì mình thấy nói chi tiết cho tiểu thư... nếu như giấu diếm, tiểu thư cuối cùng sẽ có một ngày biết được chân tướng, đến lúc đó chỉ sợ sẽ càng bi thương, thế nhưng nói cho nàng biết, Thuỵ Thu lại càng không nhẫn tâm chứng kiến bộ dáng thất lạc của tiểu thư.

Tư Mã Vũ Khê thất bại xám xịt mà trở về, Tư Mã Vũ Khê với tư cách là một nữ tử đã làm đến như vậy, chắc hẳn biểu ca cũng không thể không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn là cự tuyệt nàng... cho nên là thật không thích nàng sao?

Nghĩ tới đây, Tư Mã Vũ Khê cảm thấy thất vọng cùng cảm giác thất bại.

Sách giấu ở trong ống tay áo rơi ra, Tư Mã Vũ Khê sửng sốt một hồi mới xoay người nhặt lên, đây là sách lấy từ trong phòng biểu ca, cầm ở trong tay nhàm chán lật qua lật lại vài trang, cũng không cẩn thận xem nội dung là cái gì, thẳng đến lật ra bức tranh trắng trợn cuối cùng, Tư Mã Vũ Khê con mắt đều trợn trắng.

Đây rốt cuộc là sách gì, trong đầu Tư Mã Vũ Khê sinh ra vấn đề thứ nhất.

Trước kia ở học đường, ngẫu nhiên có nghe tiên sinh nói qua, cái này hẳn là sách cấm lưu truyền trên thị trường...?

Trước cứ tạm thời bỏ qua tối hôm nay có bao nhiêu khuất nhục, bị biểu ca cự tuyệt có bao nhiêu thảm, dù sao nàng đã là vò mẻ lại sứt vòi, đến lúc Tư Mã Vũ Khê có việc mới rồi.

Nếu như mình và biểu ca kết cục đã định là không có khả năng, vậy ít nhất còn có thể báo thù Thẩm Chiêu Tuyết một chút, nàng làm mình chịu khuất nhục, không thể nhẫn nhịn! Nghĩ vậy Tư Mã Vũ Khê siết chặt nắm đấm của mình, chợt nhếch miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

Tiễn Tư Mã Vũ Khê đi rồi, Tư Mã Vân ngồi ở đầu giường yên lặng một hồi, nghĩ rất nhiều chuyện, cũng không biết thế nào, âm thanh kia luôn quanh quẩn trong đầu, nàng không thích mình, không phải vừa vặn đúng ý nàng đấy sao, nhưng là vì sao, vì sao liên tục cứ để trong lòng cân nhắc.

Đặt tay ở trên giường phát ngốc hồi lâu, lúc này mới ý thức được bản thân lấy quyển sách kia ra quăng mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro