Chương 25: Đuổi Đi

Roi lần lượt hung hăng vung xuống, trên không trung kéo lê một đạo âm thanh sắc nhọn chói tai, rồi sau đó nặng nề mà nện vào sống lưng thẳng tấp cảu Tư Mã Vân, Tư Mã Vân con mắt thâm trầm cắn răng không nói một lời.

"Lão gia, tiếp tục như vậy sẽ đánh chết tiểu... sẽ đánh chết thiếu gia!" Quản gia nhìn không được trường diện này, nhịn không được quỳ xuống cầu tình.

"Lão gia, muốn phạt thì phạt Chiêu Tuyết đi." Thẩm Chiêu Tuyết đang quỳ kéo lê thân thể về phía trước.

Tư Mã Vũ Khê thấy thế đành phải nhìn gió lái thuyền đi theo nói câu tốt đẹp, "Phải phải, cữu cữu, tạm dược rồi, hơn nữa biểu ca cũng không phải cố ý phạm sai, con người luôn sẽ có lúc phạm sai lầm mà."

Lúc này Tư Mã Bá Dật mới thu hồi roi lại, hừ lạnh một tiếng vung tay áo rời đi.

"Biểu ca, người thế nào rồi?" Tư Mã Vũ Khê vội tiến lên nghênh đón, dù thời gian đã muộn, thông qua chuyện này sớm đã bị Tư Mã Vân thấy rõ bộ mặt thật.

Nàng ngược lại cũng không có nổi bão, cả người tỉnh táo đến đáng sợ, trong con ngươi hiện lên lãnh huyết cùng dục vọng giết người, chậm rãi đứng dậy vẫn là thoáng có chút lảo đảo, nhẹ nhàng quét mắt liếc Tư Mã Vũ Khê, đáy mắt hàm nghĩa ý vị thâm trường, sau đó quay người đi ra cửa.

"Tướng quân." Thẩm Chiêu Tuyết muốn tiến lên nâng nàng, lại bị Tư Mã Vân đưa tay ý bảo cự tuyệt.

"Tiểu thư, tướng quân lần này bị thương không nhẹ, không ngờ lão gia ra tay thật sự nặng như vậy." Thụy Thu ánh mắt thoáng có chút lo lắng, tướng quân sẽ xả thân giúp tiểu thư, đúng là nàng thật sự không ngờ tới.

"Thuỵ Thu, đi phòng ta lấy kim sang dược ra đây, từ nhà mẹ đem tới, đó là kim sang dược tốt nhất lúc trước cha được hoàng thượng ban thưởng, ta liền mang theo."

"Dạ, tiểu thư."

Phong ba tản đi, Tư Mã Vũ Khê một người sững sờ ở ngoài cửa đại đường, náo loạn một trận như vậy, bề ngoài người nên trừng phạt lại không có nhận lấy trừng phạt nào, người không nên trừng phạt lại nhận tổn thương, trong lòng không khỏi có chút nhụt chí.

Đúng lúc này, quản gia đi tới hảo tâm khuyên bảo một câu, "Biểu tiểu thư, ngài vẫn là nên sớm rời phủ đi, tướng quân lần này... chỉ sợ sẽ không đơn giản buông tha người."

Tư Mã Vũ Khê nghe xong, nội tâm bị doạ hoảng, trên mặt lại biểu hiện trấn định, "Ta làm sao phải rời đi, ta lại không có làm việc trái lương tâm!" Nói xong nhấc chân chuẩn bị ly khai, lại cảm thấy vẫn không thể hả giận, quay đầu bổ sung một câu, "Lão quản gia, ngài vẫn là làm tốt bổn sự của ngài đi, những thứ khác không cần ngài quản, vẫn là đừng mò mẫm quan tâm!"

Tư Mã Vân trở về phòng, đứng ở trước gương liếc mắt nhìn vết thương trên cơ thể, nàng đối với cái này sớm đã nhìn quen, những năm trên chiến trường chịu qua tổn thương nhiều vô số kể, một chút vết thương roi da tạo thành không tính là gì, chỉ là vết máu nhuộm đỏ vết thương nhìn xem đúng là giật mình.

Nàng thò tay kéo ra ngăn kéo, từ bên trong tìm ra một lọ thuốc, đang cởi ra một bên đầu vai chuẩn bị tự mình bôi thuốc, ngoài cửa truyền đến tiếng nhẹ nhàng gõ cửa, Tư Mã Vân không nói hai lời kéo xiêm y, đề cao cảnh giác, "Ai?"

"Là ta, tướng quân." Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhu hoà của Thẩm Chiêu Tuyết.

"Có việc gì sao?"

"Ta mang kim sang dược đến."

"...... Vào trong đi."

Được sự đồng ý, Thẩm Chiêu Tuyết mới đẩy cửa tiến vào, bưng theo đủ thứ bình thuốc băng gạc, hơi nhíu lông mày, cũng không nói gì thêm, đưa tay muốn giúp Tư Mã Vân thoát y thượng dược, nào biết tay vừa chạm đến liền bị Tư Mã Vân một phát bắt lấy.

Thẩm Chiêu Tuyết có chút giật mình, giương mắt nhìn nàng, ngón tay thon dài mảnh khảnh mềm mịn cứ như vậy bị bàn tay to lớn của Tư Mã Vân cầm lấy, bao bọc chặt chẽ.

Bầu không khí ái muội đi rất nhiều, Thẩm Chiêu Tuyết có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch, thình thịch... nàng nuốt nước bọt không chuyển mắt nhìn thẳng vào nàng.

Qua thật lâu, Tư Mã Vân mới dời tầm nhìn buông tay nàng ra, "Nàng ra ngoài đi, ta tự mình làm."

Thẩm Chiêu Tuyết giật giật khoé môi, khua lên dũng khí nói, "Tướng quân, để Chiêu Tuyết vì người bôi thuốc đi, dù sao cũng là vì Chiêu Tuyết, tướng quân mới phải bị thương."

"Không cần, nàng ra ngoài đi." Câu trả lời của Tư Mã Vân không cho phép thương lượng.

"......" Thẩm Chiêu Tuyết nhéo nhéo mép váy chính mình, không thể làm gì hơn vẫn là đóng cửa rời đi, nội tâm không khỏi lại nổi lên một tầng cô đơn, tướng quân không cho mình chạm vào có thể lý giải... nhưng chỉ đơn giản là bôi thuốc cũng không được sao, thật sự chán ghét đụng chạm của mình đến vậy sao?

Thẩm Chiêu Tuyết vô luận thế nào cũng nghĩ không thông, nghĩ mãi mà không rõ, đoạn đường ngắn ngủi này từ cửa sương phòng đến chính phòng, nàng đã đi rất lâu, phiền muộn cũng rất lâu.

Xác định Thẩm Chiêu Tuyết đã đi xa, Tư Mã Vân mới một lần nữa bắt đầu tự mình xử lý vết thương, bột thuốc rơi ở trên miệng vết thương đau đến nàng thẳng tắp nhíu mày.

Bôi thuốc được một nửa, bên ngoài lại có tiếng đập cửa, Tư Mã Vân há miệng lên tiếng, "Không phải đã nói, ta không cần nàng sao?"

Kết quả ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Ngụy Tuyết, "Tướng quân, nghe nói ngươi bị thương, ta đưa thuốc đến cho ngươi."

Tư Mã Vân mặc xong xiêm y đi ra mở cửa, "Vào đi."

Nguỵ Tuyết bước lớn đi vào, thấy được mảnh vải dính máu vẫn còn mới kia, không khỏi chậc lưỡi, "Lão gia tử xuống tay thật sự đủ nặng... tướng quân ngươi tự mình bôi thuốc sao, làm sao không cần tướng quân phu nhân giúp nha?" Nói xong hướng nàng cười xấu xa, cố ý trêu chọc.

Tư Mã Vân lườm nàng một cái, ngữ khí nói chuyện thả lỏng rất nhiều, "Được rồi, đưa thuốc xong rồi còn không trở về?"

Nguỵ Tuyết di chuyển đến ghế ngồi xuống, "Tướng quân ngươi và phu nhân tách ra ở cũng có một đoạn thời gian rồi, ngươi định vẫn tiếp tục như vậy sao?"

"Bằng không thì sao?" Tư Mã Vân nhướng mày, "Chẳng lẽ muốn để nàng phát hiện ta là... bỏ đi."

"Lúc có người vội vã đến sân huấn luyện tìm ngươi trở về ta litền đoán chắc là xảy ra chuyện!" Nguỵ Tuyết nói, "Thế nào, có muốn ta thay ngươi đi giáo huấn cái nha đầu không hiểu chuyện đó?"

"Không cần, chuyện nhà vẫn phải tự ta đi giải quyết."

Ngày thứ hai.

Tư Mã Vũ Khê ở trong viện tử của chính mình tưới nước cho hoa nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thẳng đến nghe được nha hoàn bên ngoài đến báo nói là tướng quân tới, Tư Mã Vũ Khê không nói hai lời sợ tới mức đánh rơi ấm nước xuống chân, vội vã liền muốn trốn vào trong phòng.

Ai biết đã không kịp nữa, thanh âm của Tư Mã Vân truyền đến, "Biểu muội đây là muốn đi đâu, không muốn nghênh tiếp biểu ca sao?"

Tư Mã Vũ Khê đưa lưng về phía nàng, bất đắc dĩ cắn cắn môi, xoay người lại lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười, "Biểu ca đến rồi, hôm nay không đi sân huấn luyện sao."

Tư Mã Vân cười lạnh một tiếng, ý trong lời nói, "Nhờ phúc của biểu muội, thân thể này hai ngày gần nhất không thể đi sân huấn luyện rồi."

Biểu tình trên mặt Tư Mã Vũ Khê nhất thời có chút khó tả, khoé miệng nàng kéo ra hồ loạn tạo một cái cớ nghĩ muốn thoát thân, "Ta hôm nay có chút không thoải mái, đầu choáng váng, không bằng ngày khác lại đi tìm biểu ca."

"Không cần ngày khác." Tư Mã Vân bước lớn đến trước mắt nàng, rút ra thanh kiếm ở thắt lưng một phát không kịp chuẩn bị kề lên cổ Tư Mã Vũ Khê, động tác nhanh đến Tư Mã Vũ Khê chớp mắt một cái, trên cổ đã bị kề một đao.

Nàng ta run lên, "Biểu... biểu ca, đây là làm sao vậy..."

"Mấy trò đùa nghịch tiểu thông minh kia của ngươi, gạt được cha ta, không lừa được ta." Tư Mã Vân ung dung mở miệng, "Ngươi với tư cách là biểu muội của ta, ta cho ngươi một cái đặc quyền là... hôm nay ta sẽ không giết ngươi, cho ngươi cút đi, có thể lăn được bao xa thì cút đi bao xa."

Tiếng nói hạ xuống, Tư Mã Vũ Khê sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, mặt mày biến sắc, hồn xiêu phách lạc.

"Sau giờ tỵ, đừng để bản tướng quân ở trong phủ nhìn thấy ngươi." Nói xong, Tư Mã Vân bước lớn rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng cao lớn lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro