Chương 5: Hộ thê
Tại một khắc Tư Mã Vân giật xuống mặt nạ, tất cả mọi người có mặt đều chấn kinh, thậm chí có chút không dám tin những gì mắt nhìn thấy, Tư Mã tướng quân tướng mạo xấu xí không dám gặp người trong truyền thuyết kia... Lại là một vị công tử tuấn mỹ tướng mạo văn nhã.
Thất vọng nhất là cái Thẩm Chiêu An tràn đầy ác ý kêu gào muốn kéo xuống mặt nạ kia, nàng ta có chút sững sờ, choáng váng, cơ hồ là ngẩn người, cùng lúc đó, Thẩm Chiêu Bình nhìn về hướng Tư Mã Vân ánh mắt càng là phát ra u mê, nàng biết rõ, Tư Mã đại tướng quân sẽ không phải là người tầm thường trong đám người.
Để đánh vỡ hoàn cảnh xấu hổ này, Thẩm Kỳ Văn ra mặt thịnh tình mời vị con rể này của mình, "Phòng bếp đã chuẩn bị tốt thức ăn, nếu như mọi người cũng đã đến đủ không bằng ở chính sảnh này mở một bữa tiệc đi."
Thẩm Chiêu An làm chuyện xấu hổ trước mặt mọi người ngoan ngoãn trốn bên người mẫu thân mình, một chữ cũng không dám nói thêm nữa, liền đến cả Mạnh Hương Lan cũng lôi kéo nàng nhỏ giọng một câu, "Chiêu An, ngươi vừa rồi quá vọng động rồi."
Thẩm Chiêu An đầy bụng ủy khuất, "Mẫu thân, Chiêu An làm sao nghĩ đến sẽ như vậy, cái tin đồn kia... một chút cũng không chân thực!"
"Được rồi được rồi, chuẩn bị dùng bữa, ngươi tạm thời ngoan ngoãn một chút."
"Lão Lý, đi mời lão phu nhân đến." Thẩm Kỳ Văn đứng ở cửa chính sảnh gọi Lý quản gia.
Lý quản gia khom người bẩm báo, "Lão gia, vừa nãy ta đã phái người đi mời, nha đầu hầu hạ lão phu nhân nói, lão phu nhân bị nhiễm lạnh đã nghỉ ngơi được một lúc."
Thẩm Kỳ Văn phất phất tay, "Vậy thôi đi, đợi tí nữa lại để nhà bếp đem chút thức ăn nóng đưa qua."
Tiệc lại mặt bắt đầu, bọn hạ nhân trong phủ từng người từng người lần lượt mang thức ăn lên, rất nhanh trên bàn tròn lớn đã bày đầy các loại sơn trân hải vị, nghiễm nhiên là một hồi Thao Thiết thịnh yến (*).
(*)Thao Thiết thịnh yến: mô tả một bữa tiệc với thức ăn phong phú đầy màu sắc.
"Con rể à." Thẩm Kỳ Văn bỗng nhiên lên tiếng gọi Tư Mã Vân, nàng không khỏi khẽ giật mình, thiếu chút nữa không kịp phản ứng, ngẫm nghĩ rất lâu mới nhổ ra chữ kia, "Cha, mời ngài nói."
"Mau nếm thử mấy món này, lão phu nhưng là đặc biệt mời đến đầu bếp tốt nhất kinh thành làm cho ngươi đấy."
Mọi người trong chính sảnh đều đang thưởng thức bữa tiệc, hương thơm bốn phía, Thuỵ Thu ở bên ngoài chán sắp chết đá đá hòn đá dưới chân, sáng sớm bởi vì vội vàng ra ngoài cũng chưa ăn no, bây giờ bụng đói đến kêu gào, thế nhưng các nàng làm hạ nhân, chỉ có thể đợi các chủ tử ăn xong mới có thể ăn, đây là quy củ.
"Thuỵ Thu!" Sau lưng bỗng có người gọi nàng, thanh âm trong trẻo.
Thuỵ Thu xoay người lại, "Miên Xuân tỷ tỷ."
Miên Xuân là nha hoàn bên người đại tiểu thư, cũng là nha hoàn lớn tuổi nhất trong phủ, khi Thuỵ Thu vừa mới vào phủ, không ít lần được nàng giúp đỡ.
"Thuỵ Thu, mấy ngày nay ngươi theo bồi gả đến phủ tướng quân vẫn tốt chứ?"
Thuỵ Thu hé miệng, hai tay chống trên lan can ao hoa sen sau lưng, "Vẫn tốt, có tiểu thư thủ hộ không ai dám khi dễ ta, chỉ là..." Đang nói Thụy Thu chợt cau mày như có tâm sự.
"Làm sao vậy?" Miên Xuân hỏi.
"Kỳ thật với tư cách là nha hoàn mấy chuyện này ta không nên nhiều lời, nhưng là ta nhìn tiểu thư như vậy trong lòng sốt ruột lại bất đắc dĩ." Thuỵ Thu thở dài nói.
Miên Xuân rất thông minh, một thoáng liền đoán ra, "Tam tiểu thư chớ không phải là cùng tướng quân phương diện kia bất hòa?"
"Xuỵt!" Thuỵ Thu rất khẩn trương, "Không nên lộ ra, loại chuyện này truyền ra ngoài đối với thanh danh tiểu thư không tốt, cũng không tính là bất hòa, bởi vì tối qua tướng quân trở về liền trực tiếp đi sương phòng ngủ."
Nói xong Thuỵ Thu bắt lấy tay Miên Xuân, "Miên Xuân tỷ tỷ, ngươi có chút lớn tuổi, đối với chuyện này có kiến nghị gì tốt không, ta là thật sự muốn giúp tiểu thư nhà ta."
Miên Xuân lâm vào suy tư, "Dân gian không phải có Thôi tình tán(*) ư, có lẽ có thể cầm đi cho tam tiểu thư thử xem."
Thuỵ Thu gãi gãi đầu, "Ta cảm thấy tiểu thư biết được sẽ đánh chết ta, có biện pháp khác không?"
"Tư Mã tướng quân đêm qua mới trở về, một đường lắc lư mệt nhọc ngủ khác phòng cũng là bình thường, Thuỵ Thu ngươi đừng sốt ruột, nếu không lại quan sát thử xem." Miên Xuân đề nghị.
"Vậy được rồi... Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy." Thuỵ Thu thở dài.
(*)Thôi tình tán: hiểu đơn giản là thuốc kích dục.
Sân huấn luyện lớn nhất vùng ngoại ô kinh thành.
Các binh sĩ đang chặt chẽ có tiết tấu mà thao luyện, một chút cũng không dám thả lỏng, bởi vì thượng cấp không chỉ có một Nguỵ Tuyết phó tướng nghiêm khắc, Tư Mã tướng quân càng là nghiêm khắc vạn phần, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.
"Các ngươi đều dồn hết sức lực hảo hảo huấn luyện cho ta, ai cũng không được phép lười biếng." Ngụy Tuyết chắp hai tay sau lưng một thân áo giáp nhung trang tư thế hiên ngang.
Đầu tháng tư khí trời hạ, bởi vì giám sát binh sĩ huấn luyện, mồ hôi trên mặt rơi như mưa.
Tần Tôn ngậm một cọng cỏ đuôi chó ngồi bên cạnh một tảng đá lớn nhàn nhã thoải mái, "Ngươi mệt chưa, mệt rồi đổi ta đến."
Nguỵ Tuyết không để ý hắn.
"Nguỵ Tuyết à, ngươi như vậy về sau khẳng định là không có nam nhân nào muốn."
"Ta không có nam nhân nào muốn, mắc mớ gì tới ngươi." Nguỵ Tuyết không nhịn được nữa, bắt đầu đáp trả hắn.
"Nói như thế nào, chúng ta cũng là chiến hữu kề vai chiến đấu xuất sinh nhập tử." Tần Tôn nói xong đứng dậy đi tới một tay khoác lên trên vai Ngụy Tuyết, "Trong lòng của ta sớm đã xem ngươi làm huynh đệ, so với huynh đệ ruột còn thân hơn."
"Ai với ngươi là huynh đệ." Nguỵ Tuyết không chút khách khí mãnh liệt đạp xuống chân của hắn.
Tần Tôn ăn đau nhảy cẩng lên, một bên kêu gào, "Ngươi như vậy.... về sau thật sự sẽ không có nam nhân nào muốn ngươi, cọp cái hung dữ."
"Tần Tôn, ngươi còn như vậy không nghiêm túc luyện binh, ta liền muốn hướng tướng quân báo cáo." Nguỵ Tuyết nhìn hắn nói.
Một đám binh sĩ bên này đào ngũ, niềm vui mỗi ngày bất quá chính là xem hai vị phó tướng đấu võ mồm cãi cãi đấu đấu nhau.
"Ai ya, được rồi được rồi, chẳng phải chỉ đùa với ngươi chút thôi sao, ngươi đại nhân đừng cùng tiểu nhân ta chấp nhặt." Tần Tôn khôi phục đứng đắn, "Bất quá nói thật, ngươi đều đã không còn nhỏ rồi, thật không nghĩ khi nào tá giáp quy điền(*) tìm một nhà nào gả đi à?"
Nguỵ Tuyết xoay mặt nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, thập phần khủng bố, "Tần Tôn, ngươi gần đây rất ngứa da có phải không, muốn ăn đấm." Nói xong còn bóp các đầu ngón tay kêu lên răng rắc.
"Được rồi lão đại, ta nhận thua! Ta nhận thua!" Tần Tôn xám xịt đầu hàng, phía dưới một đám binh sĩ rất là bất mãn, đúng là làm mất hết thể diện của nam nhân bọn họ!
(*) Tá giáp quy điền: giải ngũ.
Trên buổi tiệc trưa, Thẩm Chiêu Bình biểu hiện đối với Tư Mã tướng quân rất là có hứng thú, liên tiếp hướng nàng hỏi han ân cần.
"Nghe nói tướng quân thuở nhỏ đã đi quân doanh, ở tái ngoại một lần chính là mười hai năm, nhất định trải qua rất vất vả."
Tư Mã Vân ngược lại cũng là khách khí, không muốn ở trước mặt mọi người làm mất mặt mũi người ta, "Sớm thành thói quen." Lại là ngắn gọn bốn chữ, thanh âm không nhanh không chậm, ngữ khí vừa vặn, như trước không có độ ấm gì.
Thẩm Chiêu Bình cười yếu ớt, lập tức lại hỏi, "Đêm qua tướng quân hồi kinh, hồi ức trong trí nhớ đã bất đồng rất nhiều, rất nhiều phương diện cũng biến hóa, còn có thể thích ứng không?"
Tư Mã Vân lại đáp, "Vẫn có thể thích ứng, nhận đại tỷ quan tâm."
Thẩm Chiêu An nhìn rất không thoải mái, lén cùng Mạnh Hương Lan thì thầm, "Nương người xem, ta rất không quen nhìn cái bộ dáng quyến rũ kia của Thẩm Chiêu Bình, giống như nhìn thấy ai cũng giả mù sa mưa cười đùa muốn nịnh nọt."
Mạnh Hương Lan vỗ vỗ tay nàng ta, bảo nàng ta yên tĩnh xem kịch, tiếp tục bất động thanh sắc.
Đúng lúc này, Thẩm Chiêu Tuyết vẫn luôn trầm mặt không tham gia trò chuyện bị Thẩm Chiêu Bình kêu một tiếng, "Chiêu Tuyết, ngươi sau này cần phải hầu hạ tướng quân cho tốt, thay hắn sắp xếp chu toàn khó khăn làm một thê tử hiền lương thục đức."
"Chiêu Tuyết cẩn tuân đại tỷ dạy bảo." Thẩm Chiêu Tuyết có chút sửng sốt, chậm nửa nhịp mới hồi phục lại.
"Thế này đi, Chiêu Tuyết hôm nay gả cho người ta, ba tỷ muội các ngươi sau này cơ hội tụ họp cũng ít, đợi tí nữa dùng bữa xong, Chiêu Bình Chiêu An hai người các ngươi mang muội muội muội phu ở hoa viên trong phủ đi dạo nhiều chút, đầu xuân tháng tư trăm hoa đua nở đẹp mắt vô cùng."
"Vâng, cha." Thẩm Chiêu Bình ứng thanh.
Thẩm Chiêu An không có lên tiếng, ngược lại nhỏ giọng lẩm bẩm, mắc mớ gì kêu ta, ta cũng không có rảnh.
Mạnh Hương Lan đành phải nhắc nhở nàng ta, không nên ở thời điểm này phất qua mặt mũi cha ngươi. Sau đó Thẩm Chiêu An cực kỳ không tình nguyện "ân" một tiếng.
"Ra ngoài rồi." Miên Xuân vỗ tay Thuỵ Thu, "Đi, đi ăn chút gì đi."
Ai ngờ đại tiểu thư Thẩm Chiêu Bình đi ra gọi Miên Xuân lại, một bên nói với Thuỵ Thu, "Thuỵ Thu ngươi đi trước đi, ta có chuyện muốn nói với Miên Xuân."
Thuỵ Thu gật đầu rời đi, Thẩm Chiêu Bình vội vàng hỏi, "Ngươi và nàng đã nói những chuyện gì."
Miên Xuân xem xét xác định Thuỵ Thu đã đi xa, lúc này mới lôi kéo tay tiểu thư đến một bên, "Từ chỗ Thuỵ Thu biết được, đêm qua tướng quân trở về, trực tiếp đi sương phòng qua đêm."
"Ta biết rồi." Thẩm Chiêu Bình nói.
"Tiểu thư..." Miên Xuân có chút khổ não, "Ngài thật sự không nghe ý kiến từ phu nhân sao?"
Thẩm Chiêu Bình nhìn về phía xa xa, "Mẫu thân của ta không có nhìn xa cùng mưu lược gì cả, được rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Hoa viên trong phủ đang nở rất thịnh, các loại giống mới lạ đều từ tiểu thương các nơi kia có được, thậm chí còn có ở từ Tây Vực xa xôi, hoa mùa này mới từ nụ hoa nở ra, có loại chỉ có một nụ hoa, mềm mại vô cùng, kiều diễm ướt át.
"Thật ngại quá mọi người, ta đến trễ, vừa mới phân phó nha đầu phía dưới làm chút việc." Thẩm Chiêu Bình khoan thai đến chậm, khuôn mặt tươi cười chào hỏi.
"Chúng ta cũng vừa mới đến." Thẩm Chiêu Tuyết đáp, ngữ khí nhẹ nhàng nhu nhược.
Thẩm Chiêu An từ trước đến nay cùng hai người này không hợp, nàng ta một người độc lai độc vãng đã quen, hai cái thứ nữ xuất thân thấp hèn không xứng cùng nàng ta giao tiếp, lại càng không xứng làm tỷ muội của nàng, không nói trước lời nào cài lên đầu của Thẩm Chiêu Tuyết, "Như thế nào, muội muội, hoa tươi này thật xứng với ngươi."
Thẩm Chiêu Tuyết có chút thụ sủng nhược kinh, "Cảm ơn nhị tỷ."
"Ngươi cảm thấy thế nào, tướng quân?" Thẩm Chiêu An ném cuộc trò chuyện cho Tư Mã Vân vẫn im lặng ở một bên, nàng trước giờ không tham dự mấy chủ đề oanh oanh yến yến này, cũng không hứng thú.
Tư Mã Vân chấn kinh, ánh mắt chuyển đến trên người Thẩm Chiêu Tuyết, yết hầu ngạnh ngạnh, sau nửa ngày mới hộc ra hai chữ, "Đẹp mắt."
Thẩm Chiêu Tuyết bị nàng nhìn đôi má có chút nóng lên, vô thức quay mặt đi.
Trong lúc nhất thời tiếng cười tràn ngập khắp nơi, "Muội muội vậy mà xấu hổ rồi, hahahaha....."
Tư Mã Vân thật không thích trường hợp như vậy, diện vô biểu tình nói, "Ta đi vệ sinh." Tùy tiện tìm lấy cái cớ rời đi trước.
Nàng chưa bao giờ tới phủ đệ Thẩm gia, không nghĩ tới cư nhiên lớn như vậy, cong cong lượn lượn một lúc cũng không biết bản thân đi đâu, cách đó không xa có một cái đình giữa hồ, Tư Mã Vân đi qua ngồi một chút, một người rơi vào thanh tĩnh.
Đúng lúc này, có hai gã sai vặt đi ngang qua, bọn họ nói chuyện không khỏi đều rơi hết vào tai Tư Mã Vân.
"Lần này sao chổi trở về, không biết nhị tiểu thư lại chuẩn bị thế nào trừng phạt nàng ta đâu."
"Thật là xúi quẩy, nhắc nàng ta làm gì, ta còn muốn yên ổn sống qua thời gian mấy ngày đây."
"Muốn ta nói, nếu ta là lão gia, ta lúc đầu sẽ đem nàng bóp chết, không để nàng lớn lên, dù sao sống trên đời cũng bị người ta ghét bỏ."
"Bớt nói hai câu đi, bị người nghe thấy đấy."
"Sợ cái gì, tam tiểu thư tính tình nhu nhược, mấy năm này cũng chưa thấy qua nàng ta xử trí cái hạ nhân ngỗ nghịch nào."
"......"
Nói nói, hai gã sai vặt cũng dần dần từng bước đi xa, thanh âm cũng dần dần mơ hồ đến nghe không rõ, Tư Mã Vân không biết cũng không tìm hiểu vị "thê tử" đã qua cửa này của mình, thậm chí đến hôm qua mới là lần đầu gặp mặt, nhưng là bọn hạ nhân ở sau lưng ngôn luận này khiến người ta sinh lòng tức giận.
Bởi vì cái bông hoa trên tóc mai của Thẩm Chiêu Tuyết kia, lại trêu chọc đến đám ong mật phiền toái, bay vo ve xung quanh nàng, Thẩm Chiêu Tuyết có chút sợ hãi, vội dùng tay phủi phủi, hoa cũng theo đó rơi xuống, Thẩm Chiêu An thầy thế không khỏi giận dữ, hoa nàng tự tay tặng, lại bị cái thứ nữ hèn mọn này vứt trên mặt đất, là ghét bỏ nàng, hay là xem thường nàng, vậy chính là cố ý cùng nàng đối nghịch.
Thẩm Chiêu An vung tay lên muốn tát vào mặt Thẩm Chiêu Tuyết, Thẩm Chiêu Bình kịp thời ngăn cản, một bên khuyên bảo, "Chiêu An, không phải chỉ là đóa hoa sao, đáng giá cùng Chiêu Tuyết tức giận như vậy."
"Rõ ràng chính là cố ý cùng ta đối nghịch, hôm nay ta phải giáo huấn một chút cái nha đầu thối này!" Thẩm Chiêu An không nghe khuyên bảo.
Thẩm Chiêu Bình một mặt cùng nàng nháy mắt, "Hôm nay tướng quân ở đây, náo ra rất khó nghe, ngươi có thể hay không hiểu chuyện chút."
"Ta như thế nào còn phải do ngươi tới nói." Thẩm Chiêu An lực lớn đem Thẩm Chiêu Bình đẩy ra, liếc thấy cành cây trúc trên mặt đất thích thú nhặt lên chuẩn bị trút về hướng Thẩm Chiêu Tuyết, Thẩm Chiêu Tuyết vội vàng lùi về phía sau né tránh, không ngờ bị cục đá làm cho trượt chân cả người đổ về phía sau, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cũng không biết tướng quân là từ nơi nào bay vọt tới, một tay tiếp được Thẩm Chiêu Tuyết, đồng thời tay kia chặn lại cành trúc của Thẩm Chiêu An.
Cành trúc mảnh nhưng cứng rắn quất vào trên cánh tay, gãy làm hai nửa, nghe thôi liền có thể nghĩ đến đau thế nào.
"Tướng quân, cánh tay của ngươi..."
Tư Mã Vân buông nàng ra hộ ở phía trước, dùng con ngươi ác liệt lạnh lùng nhìn Thẩm Chiêu An, hàn khí bức người.
Thẩm Chiêu An nghé con mới sinh không sợ cọp, đã đến nước này, nàng có lý nào lùi bước, lại nói trong từ điển của nàng cũng không có hai từ nhận thua này.
"Ngươi tránh ra, hôm nay ta phải đích thân giáo huấn muội muội của ta, ai cũng không thể cản."
Tư Mã Vân diện vô biểu tình ung dung mở miệng, "Vợ của Tư Mã Vân ta, còn chưa đến phiên ngươi giáo huấn."
"Ngươi! Ngươi thật không tôn trọng trưởng bối." Thẩm Chiêu An tức xì khói, "Ngươi biết ta là ai không, luận bối phận ngươi còn phải gọi ta một tiếng nhị tỷ!"
Tư Mã Vân cười lạnh, toàn thân phát ra hàn khí khiến cho hiện trường đều phải lạnh đi ba phần, nàng không nói thêm gì nữa, ngược lại là một tay nắm lấy vòng eo nhỏ của Thẩm Chiêu Tuyết, dọa Thẩm Chiêu Tuyết ngây người.
Tay kia rút ra bội đạo bên hông chỉ xuống mặt đất, đao quang kiếm ảnh thập phần chói mắt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, "Hôm nay, ngươi cứ thử xem."
Thời khắc này, đến cả Thẩm Chiêu Tuyết tận trong đáy lòng cũng bắt đầu phát lạnh, người này thật sự rất khủng bố, lời đồn tuyệt đối không giả.
*************************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro