Chương 6: Tâm hoảng loạn
Nơi nào thấy qua trận chiến lớn như vậy, Thẩm Chiêu An trực tiếp bị dọa khóc.
"Ta phải đi nói với cha nương, hu hu... Nói Thẩm Chiêu Tuyết ngươi liên hợp cái tên vũ phu không tôn trọng trưởng bối này khi dễ ta!"
"Ta..." Thẩm Chiêu Tuyết thân thể vừa động, muốn đi lên giải thích, bất đắc dĩ thắt lưng bị giữ chặt vô lực giãy dụa.
Tư Mã Vân đối với chuyện này không có ý định lùi một bước, cũng không bởi vì Thẩm Chiêu An khóc đến lê hoa đái vũ bộ dạng đáng thương mà mềm lòng thương hương tiếc ngọc.
Đại tỷ với tư cách là một người tương đối lớn tuổi ở hiện trường đối mặt với tình cảnh ác liệt như vậy, nàng tất yếu phải đứng ra hòa giải mâu thuẫn, duy trì uy nghiêm đại tỷ của bản thân, "Mọi người đừng ồn ào nữa, cha để ba tỷ muội chúng ta đến hoa viên ôn chuyện không phải đến đánh nhau, hôm nay tam muội phu cũng ở đây, Chiêu An ngươi cảm thấy ngươi có bộ dáng của tiểu thư khuê các sao, có bộ dáng của đích nữ trong nhà sao?"
Thẩm Chiêu Bình một phen ngôn luận triệt để khơi dậy lửa giận của Thẩm Chiêu An, nàng bình thường ở Thẩm phủ là người có mặt mũi nhất, làm sao chịu được ở trước mặt nhiều người như vậy bị Thẩm Chiêu Bình giáo huấn, vội thu hồi nước mắt cùng gào lên, "Thiệt thòi ngươi còn nhận thức ta là đích nữ Thẩm gia, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ vị trí của mình rồi lại đến nói chuyện với ta."
Mặc kệ Thẩm Chiêu An khích nàng thế nào, Thẩm Chiêu Bình một mực biểu hiện bình thản và rộng lượng, "Chiêu An ngươi cũng đừng lại đối Chiêu Tuyết gây khó khăn, hôm nay dù sao cũng là ngày lại mặt của nàng cùng Tư Mã tướng quân, nếu như ngươi lại cố tình gây sự, vậy cũng đừng trách ta đi bẩm báo phụ thân."
Thẩm Chiêu An mắt mở thật to, thân thể tức đến phát run, lập tức thay đổi sắc mặt, "Tín Đông, chúng ta đi." Thập phần ngạo mạn giương giọng nói xong phất tay áo bỏ đi.
Sau khi Thẩm Chiêu An kia hùng hổ bỏ đi, Tư Mã Vân lúc này mới bất tri bất giác buông Thẩm Chiêu Tuyết ra, đối với cử chỉ hành động vừa rồi của bản thân, nàng chỉ là có chút nhìn không quen mới ra mặt, lại không có ý khác.
"Cảm ơn trưởng tỷ thay Chiêu Tuyết giải vây."
"Ngươi đừng cảm ơn ta, ngươi nên cảm tạ tướng quân kịp thời đi đến, nếu không hôm nay ngươi phải bị cái nha đầu kia dùng cành trúc đánh cho da tróc thịt bong."
Nhặt lên cành trúc, hai người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh tay của Tư Mã Vân, "Tướng quân, cánh tay của ngươi..."
"Vô ngại." Tư Mã Vân buông thỏng tay, ống tay áo thật dài che chắn cái gì cũng không nhìn thấy.
"Tư Mã tướng quân, ngươi hay là để cho đại phu nhìn một cái đi, vết thương nhỏ cũng không thể xem thường." Thẩm Chiêu Bình nói xong liền chuẩn bị sai Miên Xuân đi tìm đại phu.
Bất quá vẫn là bị Tư Mã Vân cự tuyệt, "Vẫn là đa tạ ý tốt của đại tỷ, bản thân ta tập võ từ nhỏ, chút tiểu thương này chỉ là da lông, không đáng nhắc đến." Nói xong hơi cúi đầu, ánh mắt chuyển hướng về phía Thẩm Chiêu Tuyết, câu tiếp theo tựa hồ là nói với nàng, "Phu nhân không phải nói muốn mang bản tướng đi thăm biệt viện, hai người chúng ta không nên quấy rầy đại tỷ thêm nữa."
Tư Mã Vân không có nửa điểm ý tứ muốn lưu lại, Thẩm Chiêu Tuyết vội vàng hướng Thẩm Chiêu Bình cúi người nhấc lên làn váy đi theo.
"Ngươi, các ngươi..." Thẩm Chiêu Bình không tiện nói thêm gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi.
Miên Xuân tiến lên trước, "Tiểu thư, chúng ta cần trở về không?"
Thẩm Chiêu Bình cắn môi dưới, khoé mắt không khỏi liếc nhìn theo phương hướng hai người kia rời đi, rồi mới ứng thanh, "Trở về đi."
Trong giọng nói tựa hồ có chút thở dài không như ý, nếu không phải cái nha đầu Thẩm Chiêu An kia quấy rối, nàng còn có thể cùng tướng quân có nhiều thời gian ở chung hơn, bởi vậy hoàn toàn bị xáo trộn, đúng là thành sự không có bại sự có thừa.
"Mẫu thân!"
Thẩm Chiêu An vừa mới tiến vào viện tử liền đi đến làm nũng, đôi giày da dê đạp trên nền đá xanh vang lên mạnh mẽ, chứng tỏ phát cáu đến toàn thân đều dùng sức, Mạnh Hương Lan đang nghỉ trưa trực tiếp bị nàng ta ồn ào đánh thức, cũng không nóng nảy, đưa tay đem nàng kéo qua hết sức sủng ái, "Lại làm sao, tên nào trêu chọc bảo bối Chiêu An của ta, mẫu thân giúp ngươi giáo huấn hắn."
Thẩm Chiêu An cái miệng nhỏ vểnh lên cao, "Còn không phải Thẩm Chiêu Bình còn có Thẩm Chiêu Tuyết kia." Dứt lời, Thẩm Chiêu An tự mình đi đến bàn nhỏ bên kia rót chén trà uống một hơi cạn sạch giải khát, sau đó tiếp tục nói, "Ta hảo tâm hảo ý hái cho cái sao chổi Thẩm Chiêu Tuyết kia một đóa hoa, chẳng những bị nàng ném xuống đất, còn liên hợp tên vũ phu Tư Mã Vân kia khi dễ ta, còn có Thẩm Chiêu Bình kia ỷ mình là thân phận đại tỷ, diễu võ giương oai!"
Thẩm Chiêu An càng nói càng tức, cả người tức đến quai hàm phát phình, Mạnh Hương Lan đem nàng kéo đến bên người, vỗ nhẹ nhẹ tay của nàng, "Ngươi đừng cùng các nàng chấp nhặt, mẫu thân nơi này có tin tốt ngươi muốn nghe không?"
"Tin tốt gì?" Thẩm Chiêu An bán tín bán nghi.
"Tân hoàng đăng cơ muốn khuếch trương hậu cung, phải lập tức tuyển tú, cả triều văn võ bá quan nghĩ nát đầu tìm cách đưa nữ nhi mình vào cung, cha ngươi là tam phẩm Đô ngự sử, ngươi là đích nữ Thẩm gia, thân phận cao quý hơn so với nữ nhi quan gia bình thường, đợi sau này ngươi thành hoàng phi, ngươi còn không đối phó được một Thẩm Chiêu Tuyết, Thẩm Chiêu Bình nho nhỏ?"
Nghe xong lời này của Mạnh Hương Lan, Thẩm Chiêu An hai mắt phát sáng, tựa hồ đã tưởng tượng đến lúc bản thân trở thành hoàng phi, thậm chí là hoàng hậu, đến lúc đó mình chính là nhất quốc chi mẫu, muốn bóp chết ai đó chỉ là chuyện nhỏ động động ngón tay.
"Mẫu thân, ta muốn tham gia tuyển tú, ta muốn làm hoàng phi!" Thẩm Chiêu An kích động ôm lấy cánh tay Mạnh Hương Lan, "Không, ta muốn làm hoàng hậu!"
Mạnh Hương Lan đắc ý cực kỳ, "Mẫu thân và cha ngươi nhất định sẽ giúp ngươi một tay."
Tư Mã phủ.
Tư Mã Bá Dật ngồi ngay ngắn ở trong đình, tiện tay nhặt một quân cờ trắng vững vàng đặt vào trên bàn cờ, quân cờ đen ở bên cạnh góc lập tức bị vây không có chỗ trốn, người ngồi ở đối diện không khỏi ha ha cười tâm phục khẩu phục, "Tư Mã huynh, nước cờ này của ngươi thật sự là đi rất hay."
"Ngô lão đệ, nhường rồi nhường rồi." Tư Mã Bá Dật ôm quyền khiêm tốn.
Vị cùng Tư Mã Bá Dật đánh cờ này là Ngô quốc công, cũng là thân đệ đệ của mẫu thân đã qua đời của Tư Mã Vân, mượn hôm nay bọn nhỏ đều đi ra ngoài trong phủ không có người mới tới đây ôn chuyện.
Ngô Khải Sơn nhẹ phẩy tay áo tự mình cùng hắn châm trà, một bên vừa nói, "Tư Mã huynh đối tình hình trong triều thấy như thế nào?"
Tư Mã Bá Dật tiếp nhận chén trà, thổi thổi, còn chưa đưa đến bên miệng đã nói, "Khó, hôm nay thế lực phe tể tướng càng lúc càng lớn, sự kiêu căng của tên Thẩm Kỳ Văn kia cũng đi theo càng cao, hết lần này tới lần khác con ta lại cùng nhà hắn kết thân, ta là cả ngày đều khó có thể ngồi yên."
Ngô Khải Sơn nghe xong cũng là lắc đầu liên tục, bất đắc dĩ, "Ta mặc dù thân là nhất phẩm quốc công, những năm này bởi vì thế lực phe tể tướng ăn mòn, hiện nay lẫn vào trong triều còn không bằng tên Thẩm Kỳ Văn kia phong sinh thủy khởi."
Ngay sau đó Ngô Khải Sơn lại nói, "Ta là như thế nào cũng nghĩ không thông, tiên hoàng là vì sao phải đi một nước cờ này, đem ngươi cùng Thẩm gia kết thành quan hệ thông gia."
Tư Mã Bá Dật nghe xong nở nụ cười, "Có lẽ là xem chúng ta đấu nhau mấy mươi năm, muốn kết thúc tốt phần phân tranh này, hảo ý của tiên hoàng.... nay đã thành phiền toái lớn nhất của ta."
"Vậy Tư Mã huynh sau này lại có ý định gì?" Ngô Khải Sơn hỏi.
"Đi một bước tính một bước." Tư Mã Bá Dật thở một hơi dài, "Hiện nay tam nữ nhi của Thẩm Kỳ Văn đã gả vào Tư Mã gia ta, hổ dữ không ăn thịt con, hắn tạm thời sẽ không xằng bậy."
"Vân nhi bọn hắn hôm nay đi Thẩm gia, dựa theo quy củ lại mặt sợ là phải ở lại một đêm, Tư Mã lão huynh, không bằng chúng ta lại chơi một ván?"
"Rất tốt, rất tốt." Tư Mã Bá Dật cười dài.
Sau khi từ hoa viên rời đi, Tư Mã Vân không biết phải đi nơi nào, chỉ đành thật sự đi theo Thẩm Chiêu Tuyết đến tiểu viện nàng từng ở, nào biết vừa tới cửa viện, Thuỵ Thu liền kêu to, "Đây là ai làm!"
Thẩm Chiêu Tuyết gả ra ngoài bất quá thời gian ba bốn ngày, hôm nay một lần về nhà, tiểu viện của mình cư nhiên trở nên dơ dấy bẩn thiểu không chịu nổi, dùng thổ phỉ đến đây càn quét để hình dung cũng không chút nào khoa trương.
"Tiểu thư, bọn họ cũng quá khi dễ người rồi, chúng ta vừa đi liền đem nơi này biến thành đống rác!" Thuỵ Thu quay đầu bất bình,"Ta đây phải đi bẩm báo lão gia!"
Thẩm Chiêu Tuyết kéo nàng lại, "Bỏ đi." Dứt lời rất khó khăn trưng ra một nụ cười, "Không cần đâu, phụ thân một ngày trăm công nghìn việc làm sao rảnh xử lý việc nhỏ này, tự chúng ta thu dọn một chút thì tốt rồi, dù sao cũng chỉ ở một đêm."
"Nhưng mà tiểu thư..." Thuỵ Thu rất không tình nguyện nuốt xuống cục tức này.
Cũng không phải Thẩm Chiêu Tuyết không muốn đi nói lý lẽ, không muốn trút giận, mà là những năm này đã trải qua quá nhiều tang thương quá nhiều tao ngộ, trong tâm đã chết lặng thành quen, vô lực chống trả bất quá là cố sức không nịnh nọt không gây sự.
Hết thảy đều thu vào mắt của Tư Mã Vân từ nãy đến giờ đứng ở một bên không lên tiếng, trong đáy lòng bắt đầu không khỏi có chút tò mò, cuối cùng là nữ tử như thế nào, tuổi còn nhỏ đã có sự thản nhiên và bình tĩnh vượt qua rất nhiều người, nàng rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì... mới có thể biến thành bộ dáng như hiện nay.
Phóng tầm mắt nhìn lại, Tư Mã Vân phát hiện, không gian của biệt viện này thật sự rất nhỏ, cùng chỗ ở của nữ tử nhà bình thường không giống, nhưng cẩn thận nhìn lại, có thể thấy khu vực chưa bị phá hư được bố trí vô cùng đẹp đẽ, bóng cây xanh um xanh mát, như bị cuốn vào một bức họa, đặt mình vào trong đó làm cho người ta vui vẻ sảng khoái, toàn thân thoải mái dễ chịu.
Tư Mã Vân đi đến một nửa thân cây treo các đồ vật nhỏ trước mặt, kìm lòng không được đưa tay tới, mới vừa chạm vào, Thuỵ Thu không biết từ đâu xông ra, chủ động giới thiệu, "Những thứ này đều là tiểu thư nhà ta tự tay làm một ít đồ chơi nhỏ, thế nào đáng yêu không tinh xảo không?"
Tư Mã Vân rút tay về, không có trả lời nàng ngược lại là hỏi một vấn đề, "Cái cây này..."
Thuỵ Thu nhanh chóng nói, "Đây là cây long não mẫu thân tiểu thư nhà ta khi còn sống gieo xuống, nàng rất thích, đáng tiếc chủ mẫu không thích cưỡng ép sai người đến chặt mất, cũng không biết vì sao, tiểu thư vì nó tưới nước mỗi ngày, nó cũng không có mọc ra mầm mới."
Đúng lúc này, Thẩm Chiêu Nguyệt đột nhiên gọi Thuỵ Thu một tiếng, ý bảo nàng không nên nói nữa, "Thuỵ Thu, đừng quấy rầy tướng quân nữa, theo ta đem viện tử đơn giản thu thập một phen."
"Được, ta tới đây." Thuỵ Thu quay đầu vội hướng nàng chạy qua.
Ánh mắt Tư Mã Vân cũng đảo qua, Thẩm Chiêu Tuyết giơ lên cây chổi cao gần bằng nàng, cố sức quét sạch rác trên mặt đất, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt vì dùng sức nắm đã có chút phiếm hồng, ống tay áo trượt xuống đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, Tư Mã Vân yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
"Để ta làm." Đột nhiên có một cánh tay đưa đến trước mắt, Thẩm Chiêu Tuyết dừng lại ngẩng đầu lên, chẳng biết lúc nào tướng quân đã đi đến trước mặt, nàng nhẹ nhàng cười cười, đem cái chổi nắm chặt hơn, "Không cần, tướng quân nghỉ ngơi đi thôi."
Tư Mã Vân không nói lời nào, lần nữa đưa tay ra, cứng đầu, thái độ kiên quyết.
Lúc này Thuỵ Thu nói, "Tiểu thư, người đưa cho tướng quân đi, tướng quân muốn giúp mà..." vừa thì thầm vào tai nàng một câu, "Thật là săn sóc nha."
Thẩm Chiêu Tuyết thoáng có chút đỏ mặt ngại ngùng, không nói hai lời đem cây chổi cho Tư Mã Vân, một mình yên lặng bước nhanh đi làm những việc khác, dùng cái này để che dấu.
Sắc trời dần muộn, Thẩm Chiêu Bình ngồi ở trong khuê phòng của mình, Miên Xuân bỗng nhiên đến báo nói là Vương phu nhân đến, Thẩm Chiêu Bình đứng dậy, kêu một tiếng, "Mẫu thân, sao người lại đến đây."
Vương Uyển nhìn xem tựa hồ không cao hứng, vào cửa liền ngồi xuống khuôn mặt không vui, cũng không nói chuyện.
Thẩm Chiêu Bình ở trước mặt nàng ngồi xuống, "Nương, là ai chọc mẹ mất hứng sao?"
Vương Uyển lúc này mới nhìn về phía nàng, trong ngữ khí mang theo ý tứ hàm xúc, sắc mặt có chút nghiêm khắc, "Ngươi nói, ngươi có phải hay không đối Tư Mã tướng quân kia động tâm tư?"
Thẩm Chiêu Bình thấy thế có chút xấu hổ, phất tay trước để cho nha hoàn Miên Xuân lui ra ngoài, đợi trong phòng chỉ còn hai mẹ con các nàng mới không do dự nói, "Nương, người có ý gì, Chiêu Bình... không hiểu lắm."
"Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, ngươi ở buổi tiệc trưa hôm nay đối Tư Mã Vân hỏi han ân cần, ta là nương ngươi, chút tâm tư này của ngươi, ta còn có thể nào không biết?"
Thẩm Chiêu Bình có chút khẩn trương nhanh chóng nắm lấy tay Vương Uyển, "Nương, ta..."
"Ngươi đừng nói." Còn chưa đợi nàng mở miệng, Vương Uyển đã đánh gãy, "Nhanh bỏ đi mấy cái ý niệm kia, đừng cùng cha ngươi đối nghịch!"
Thẩm Chiêu Bình cắn môi, giận mà không dám nói, đành phải âm thầm đem ý nghĩ trong lòng giấu đi.
"Nguỵ phó tướng, chúng ta đều luyện cả một ngày rồi, khi nào mới có thể giải tán nghỉ ngơi."
"Đúng vậy, các huynh đệ đều đói sắp chết rồi."
"Tướng quân tối nay có lẽ sẽ không đến kiểm tra đâu."
"......"
Nguỵ Tuyết ngồi đó tâm sự nặng nề, bộ dáng không phải rất vui vẻ, phía dưới đám binh sĩ tiếng oán than dậy đất, nàng liền cảm thấy nhức đầu.
Tần Tôn đành phải làm ra quyết định, "Được rồi được rồi, trước tại chỗ giải tán, ăn cơm uống nước đi."
Thấy Nguỵ Tuyết như cũ không có bất kỳ phản ứng gì, cả người giống như mất hồn, Tần Tôn vỗ vỗ vai nàng nhắc nhở, "Phát ngốc cái gì, tướng quân tối nay tám phần là sẽ không đến."
"Làm sao ngươi biết?" Nguỵ Tuyết rất hiển nhiên là không tin.
"Ngươi xem." Tần Tôn ngồi xuống phân tích cho nàng, "Hôm nay là ngày tướng quân mang tướng quân phu nhân về lại mặt, dựa theo quy củ của tổ tông, đó là phải ở lại nhà mẹ đẻ một đêm, ngươi cảm thấy tướng quân sẽ bỏ lại tân phu nhân không quản, để đến xem một đám đại nam nhân bọn họ luyện binh sao?"
Nguỵ Tuyết nghe xong đứng dậy nhìn hắn một cái đi ra, Tần Tôn bận rộn đuổi theo, "Aiz, ngươi đừng đi, ta còn chưa phân tích xong đâu!"
"Tướng quân không hổ là người xuất thân luyện võ, hai ba thoáng liền đem viện tử dọn dẹp sạch sẽ." Thuỵ Thu đứng trên bậc thang trước phòng, trong tay cầm một chiếc khăn sạch sẽ, bất giác vui mừng cực kỳ, biểu hiện hôm nay của tướng quân khiến nàng lau mắt mà nhìn, một lần nữa đổi mới ấn tượng.
Thẩm Chiêu Tuyết nhìn xem trong lòng không nỡ, cầm lấy khăn trong tay Thuỵ Thu tiến lên phía trước, không nói lời gì giúp nàng lau mồ hôi trên thái dương, động tác tự nhiên, giống như nương tử bình thường lau mồ hôi cho phu quân, Tư Mã Vân thân thể không khỏi cứng đờ, cơ hồ là phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay Thẩm Chiêu Tuyết, có thể là có chút dùng lực, Thẩm Chiêu Tuyết nhẹ nhíu mày, nhỏ giọng thì thào, "Đau..."
Tư Mã Vân buông nàng ra, trên mặt phủ một tầng sương lạnh, một giây sau nghiêm mặt tự mình đem cái chổi lúc nãy về chỗ cũ, sau đó cũng không quay đầu lại tiến vào nhà chính.
"Tiểu thư, người thế nào rồi, hắn làm đau người sao?" Thuỵ Thu chạy tới khẩn trương xem xét.
Thẩm Chiêu Tuyết có chút thất thần, lắc lắc tay, "Ta không sao."
Thuỵ Thu ra vẻ tức giận, không lĩnh tình thì thôi đi, còn thô lỗ như vậy!
Tư Mã Vân ngồi ở trong phòng không hiểu được sự hoảng loạn của bản thân, không lý giải nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro