Chương 10: Nội đan Côn hóa Bằng
Bách Mộc Cừ đưa tay ra, cổ tay trắng ngần khẽ xoay. Khi bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một viên châu, toàn thân trong suốt như ngọc, bên trong ánh lên tia sáng màu lam lưu chuyển.
Bách Vô Ly dù tu vi còn thấp, nhưng cũng cảm nhận được linh lực cuồn cuộn ẩn chứa trong viên châu, lập tức biết đây không phải vật tầm thường.
Thiên Tinh nhìn thứ trong tay Bách Mộc Cừ, đôi mắt mở lớn, kinh ngạc kêu lên:
"Nội đan của Côn ?! Ngươi đã đến Bắc Hải sao ?!"
Dứt lời, sắc mặt Thiên Tinh trầm xuống. Bắc Hải chính là nơi phong ấn Cửu Châu, nàng cũng mơ hồ đoán được chuyến đi này của Bách Mộc Cừ là vì chuyện gì.
Bách Mộc Cừ chỉ mỉm cười nhàn nhạt:
"Tình cờ gặp được một con Côn sắp hóa thành Bằng, cơ hội hiếm có, ta bèn lấy nội đan của nó."
Tuy Bách Mộc Cừ nói một cách nhẹ tênh, nhưng thần vật như thế há lại dễ đối phó? Côn sắp hóa Bằng ít nhất cũng đã đạt đến tu vi Phân Thần kỳ. Thân thể khổng lồ của nó khi từ nước nhảy lên có thể che kín cả bầu trời. Để hoàn chỉnh lấy được nội đan chỉ vỏn vẹn một tấc của nó, chắc chắn phải trải qua một hồi ác chiến !
Nơi phong ấn Cửu Châu cách Bắc Hải không xa, tuy nói đã có Lam Thương Môn canh giữ, nhưng ma đạo ở đây không ngừng tác oai tác quái. Nếu có cơ hội tập kích Bách Mộc Cừ, chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua. Nghĩ đến những nguy hiểm mà Bách Mộc Cừ có thể phải đối mặt, Thiên Tinh không khỏi cảm thấy đau đầu.
Nàng luôn không hiểu nổi, rõ ràng tu vi của Bách Mộc Cừ đã đứng đầu thiên hạ, nhưng vì cớ gì vẫn khiến đám người bọn họ lúc nào cũng phải thấp thỏm lo âu.
Thiên Tinh nhắm mắt, thở dài một hơi:
"Được rồi, mau vào trong, để ta xem vết thương của ngươi."
Bên ngoài, không biết từ lúc nào tuyết đã lại bắt đầu rơi, những bông tuyết lớn bay lượn, phủ xuống khắp mọi nơi.
Bốn người bước vào trong phòng. Thiên Tinh ném một mảnh tinh thạch đỏ vào lư hương trên bàn, trong phút chốc, không khí trong phòng trở nên ấm áp. Nàng kéo tay Bách Mộc Cừ, định dẫn nàng vào gian trong.
Thấy vậy, Bách Vô Ly cũng định bước theo, nhưng Thiên Tinh ngoảnh đầu lại, nghiêm giọng nói:
"Ngươi ở lại đây."
Bách Vô Ly lo lắng nhìn Bách Mộc Cừ, thấp giọng nói:
"Nhưng mà..."
Bách Mộc Cừ cười nhẹ, an ủi:
"Không cần lo lắng, sẽ trả lại cho ngươi một sư phụ nguyên vẹn."
"Vâng..."
Bách Vô Ly đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai người dần khuất, lòng không yên. Trong ấn tượng của nàng, sư phụ chỉ cần khẽ nhấc tay đã có thể khiến ác nhân không thể động đậy. Tu vi của sư phụ nhất tuyệt thiên hạ, được vạn người kính ngưỡng. Nhưng ngay cả như vậy, sư phụ cũng vẫn sẽ bị thương...
Thiên Tinh dẫn Bách Mộc Cừ vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại. Nàng nhìn Bách Mộc Cừ, trầm giọng nói:
"Cởi ra."
Bách Mộc Cừ bất lực cười, nói:
"Sư tỷ, thực sự chỉ là vết thương nhỏ thôi, qua vài ngày sẽ..."
Ánh mắt Thiên Tinh tối lại, âm trầm nhìn Bách Mộc Cừ. Bách Mộc Cừ đang nói liền im bặt ngay lập tức.
Rất rõ ràng, sư tỷ đã thật sự tức giận rồi.
Khi Bách Mộc Cừ còn là một tiểu hài tử, Thiên Tinh đã là thiếu nữ tuổi trăng tròn. So với những sư huynh đệ luôn chiều chuộng, thì vị sư tỷ này lại chọn cách nghiêm khắc, quản thúc Bách Mộc Cừ chặt hơn hẳn. Dù Thiên Tinh không hay nổi giận, nhưng một khi nàng giận, ngay cả Bách Mộc Cừ cũng phải nhượng bộ.
Bách Mộc Cừ chậm rãi cởi áo ngoài, tháo dây lưng, cho đến khi nửa thân trên không còn một mảnh vải. Nàng quay lưng về phía Thiên Tinh, vén mái tóc dài màu mực sang phía trước. Làn da trắng như ngọc, mịn màng tinh tế, đường nét từ cổ đến eo vừa mềm mại vừa tinh xảo. Nhưng trên phần eo bên phải, những dải băng vải thấm máu đỏ tươi lại phá hỏng vẻ đẹp ấy.
Thiên Tinh đưa tay chạm vào dải băng, đầu ngón tay nàng phát ra ngọn lửa màu tím, nhanh chóng nuốt sạch những lớp băng mà không hề làm tổn thương da thịt bên dưới. Nhìn kỹ vết thương, Thiên Tinh lạnh giọng nói:
"Côn hóa Bằng đúng là hiếm gặp, nhưng với tu vi của ngươi hiện tại, ngoại vật chẳng còn mấy tác dụng. Tại sao phải mạo hiểm lấy nội đan của nó ? Nếu nó liều mạng muốn đồng quy vu tận, tự bạo trước ngươi một bước, cho dù ngươi đã đạt đến Đại Thừa kỳ, cũng không tránh khỏi tổn hao nguyên khí. Huống hồ phong ấn Cửu Châu vẫn còn đó, ma đạo xưa nay luôn nhan nhản, nếu như..."
Thiên Tinh tuy nói vậy, nhưng trong lòng hiểu rất rõ giá trị của nội đan Côn hóa Bằng. Nàng và Bách Mộc Cừ đều sở hữu tu vi thâm hậu, thân mang vô số bảo vật, nên chẳng thấy hiếm lạ. Nhưng đối với tu sĩ dưới Phân Thần kỳ, nếu trực tiếp hấp thụ nội đan này, tu vi chắc chắn tăng vọt. Còn nếu luyện chế thành đan dược, đây sẽ là linh đan mơ ước của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ !
"Thứ bảo vật này nếu giao cho các trưởng lão Xuất Khiếu kỳ trong môn phái, e rằng chẳng bao lâu nữa Thiên Đạo Cung sẽ có một vị Phân Thần kỳ tọa trấn."
Bách Mộc Cừ muốn nói gì đó, nhưng đối diện với Thiên Tinh lúc này, nàng chẳng còn mấy dũng khí. Đành lẩm bẩm:
"Không đến mức như vậy mà, ta đã tính toán chắc chắn mới đi lấy nội đan của nó..."
"Ưm !"
Một tiếng rên khẽ thoát ra khi Thiên Tinh cố ý ấn mạnh lên vết thương trong lúc trị liệu, buộc Bách Mộc Cừ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thiên Tinh hỏi tiếp, ánh mắt sắc bén:
"Lần này ngươi đi Bắc Hải, là để kiểm tra phong ấn Cửu Châu ? Có phải cũng vì muốn điều tra thân thế đồ nhi của ngươi ?"
"Ân."
"Vậy có phát hiện được gì không ?"
Bách Mộc Cừ trầm ngâm một lúc rồi đáp
"Vẫn chưa rõ ràng lắm. Một thời gian nữa ta cần đi thêm một chuyến, chờ nắm được chắc chắn hơn, ta sẽ kể chi tiết với ngươi."
Thiên Tinh thấy nàng vẫn không chịu nói rõ, cũng không hỏi thêm. Nàng lấy ra từ nạp giới một chồng vải trắng. Những dải vải mềm mại, thoang thoảng hương hoa, được Thiên Tinh quấn từng vòng quanh vết thương của Bách Mộc Cừ.
"Xong rồi. Qua một ngày thì tháo ra, tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng vẫn cần chú ý. Gai lưng của Côn độc tính không phải nhẹ."
Bách Mộc Cừ gật đầu, cúi người định lấy y phục đặt trên giường. Nhưng do vết thương bị băng bó chặt nên cử động có phần khó khăn. Thiên Tinh thấy vậy, liền cầm áo đưa qua, làm bộ định giúp nàng mặc vào.
Bách Mộc Cừ vốn điềm tĩnh là thế, lại bất chợt lùi về hai bước, mái tóc đen nhánh rủ xuống bên tai, khéo léo che khuất hai điểm tuyết ngọc trước ngực. Tỳ bà che nữa mặt hoa, nửa kín nữa hở, bụng dưới phẳng lì săn chắc được lớp vãi lụa trắng che khuất một nửa. Khuôn mặt nàng cố ra vẻ bình thản, nhưng đôi tai đã đỏ ửng.
Thiên Tinh trêu ghẹo:
"Lâu lắm rồi mới thấy ngươi thẹn thùng như vậy."
"..."
"Có chỗ nào trên người ngươi mà ta chưa thấy đâu ? Hồi bé, ngày nào chẳng quấn lấy ta bắt ta tắm rửa cho. Giờ thì lại như cô nương ngượng ngùng."
Bách Mộc Cừ bất mãn nói:
"Ai mà là cô nương nữa, ta là bà cô rồi ! Đệ tử trong môn đều phải gọi ta là trưởng lão ! Những chuyện đó cũng chỉ là khi còn bé, ta chẳng nhớ rõ nữa... Ngươi sao lại nhớ kỹ như vậy.
Những ký ức đó đã bị thời gian phủ bụi, Bách Mộc Cừ giờ đã mấy trăm tuổi. Từ khi trưởng thành, nàng hiếm khi bị thương, dù có cũng chẳng đến mức phải cởi bỏ y phục. Dĩ nhiên cũng là không còn trần trụi trước mặt Thiên Tinh nữa. Dù khi bé có như thế nào, hiện tại cũng đã nhiều tuổi, loại sự tình này, dù có là Bách Mộc Cừ cũng không khỏi ngượng ngùng.
Thiên Tinh lườm nàng một cái, trong lòng thầm than Bách Mộc Cừ chẳng tự giác chút nào. Khi nàng còn bé, ăn uống, tắm rửa hay ngủ nghỉ đều do Thiên Tinh lo liệu. Vô Nhai sư phụ thì bất cẩn, Bách Mộc Cừ lại nghịch ngợm, quãng thời gian khổ cực ấy như đã in sâu trong trí nhớ của Thiên Tinh.
"Được rồi, không hồ nháo nữa. Tiếp tục lề mề, đồ nhi của ngươi sẽ sốt ruột mất."
Thiên Tinh cầm y phục bước tới, Bách Mộc Cừ cũng không né tránh nữa, chỉ là thân thể hơi cứng nhắc. Thiên Tinh ra lệnh:
"Giơ tay lên !"
"Ân..."
Thiên Tinh giúp Bách Mộc Cừ mặc ngoại bào, chỉnh sửa vạt áo cho nàng. Động tác chợt dừng lại, nàng ngước lên nhìn thẳng vào mắt Bách Mộc Cừ, hỏi:
"Nội đan này là ngươi lấy về cho đồ nhi của mình ?"
Thiên Tinh ngẫm nghĩ thêm, dựa theo tính cách của Bách Mộc Cừ, khả năng này quả thực rất lớn. Dù gì, nàng cũng không tin Bách Mộc Cừ lại đặc biệt mạo hiểm đi lấy nội đan này để tặng đám lão già phiền toái trong môn phái.
Bách Mộc Cừ không giấu giếm, đứng cạnh giường cầm lấy một sợi dây buộc tóc, vấn gọn mái tóc dài rồi đáp:
"Ta định dùng nội đan này để tẩy kinh dịch tủy cho A Vô, đây là lựa chọn tốt nhất."
Thiên Tinh kinh ngạc:
"Tẩy kinh dịch tủy ?!... Tuy không phải là không thể, nhưng quá trình này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, còn tiêu hao tinh lực và sức lực cực lớn. Vậy còn việc tu luyện của ngươi thì sao ?"
Nội đan này vốn là do Bách Mộc Cừ mạo hiểm mang về. Thiên Tinh dẫu muốn nàng ưu tiên nghĩ cho Thiên Đạo Cung, nhưng nếu Bách Mộc Cừ muốn dùng nó cho Bách Vô Ly, nàng cũng không cản. Ít nhất, việc này chứng tỏ Bách Mộc Cừ vẫn có chút tự giác của một sư phụ.
Thiên Tinh hiểu rõ kinh mạch của Bách Vô Ly. Với tình trạng hiện tại, việc nàng có thể đột phá lên Luyện Khí trung kỳ trong hơn sáu tháng đã là kỳ tích. Tuy tư chất không cao, nhưng khả năng lĩnh ngộ và sự chăm chỉ của nàng rất đáng khen ngợi. Nếu có thể giúp thể chất của nàng cải thiện, dù không thể so sánh với Tàng Diệc Thanh hay Cam Mạc, thì so với phần lớn đệ tử đồng môn chắc chắn sẽ không thua kém.
Chỉ là trình tẩy kinh dịch tủy vô cùng gian nan, liệu Bách Vô Ly có thể kiên trì hay không là một vấn đề lớn. Quan trọng hơn, việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chính việc tu luyện của Bách Mộc Cừ.
Thiên Tinh quả quyết:
"Không được ! Ta không đồng ý ! Để thúc đẩy nội đan này cần một lượng linh lực khổng lồ. Dù ngươi có tu vi thâm hậu, nhưng không thể chịu đựng được sự tiêu hao kéo dài như thế !"
"Sư tỷ..."
Thiên Tinh tiếp lời:
"Hơn nữa, mặc kệ đồ nhi của ngươi bao nhiêu tuổi, nhưng tâm trí nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ, định lực đâu thể mạnh đến vậy ? Một quá trình khắc nghiệt như vậy, làm sao nàng chịu nổi ?"
Bách Mộc Cừ mỉm cười nhẹ nhàng, đáp:
"Nàng chịu được."
Thiên Tinh thoáng sững sờ, rồi lập tức quát lớn:
"Đừng có cố tình tránh nặng tìm nhẹ với ta !"
Bách Mộc Cừ vẫn giữ nụ cười, đổi chủ đề:
"Sư tỷ, ta đói rồi. Để ta gọi Lăng Nhi chuẩn bị chút đồ ăn. Sư tỷ ở lại dùng bữa rồi hãy về biệt phong."
"Bách Mộc Cừ !"
"Sư tỷ không đói sao ?" Bách Mộc Cừ vừa nói vừa bước ra ngoài. Cánh cửa vừa mở, gió lạnh mang theo những bông tuyết trong suốt ùa vào, làm áo bào của hai người tung bay.
Thiên Tinh nghiêm giọng:
"Đừng đánh trống lảng với ta, chuyện này phải nói rõ ràng !"
Bách Mộc Cừ dịu dàng đáp:
"Sư tỷ, ta tự có chừng mực."
Thiên Tinh mấp máy môi vài lần, biết không thể thuyết phục được nàng, lời định nói ra cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. Trong giới tu tiên, dù mối quan hệ giữa sư đồ có sâu đậm đến đâu, rất hiếm có sư phụ vì đồ đệ mà hao tổn tâm sức như vậy.
Bách Mộc Cừ làm được như thế, rõ ràng là chịu ảnh hưởng từ Vô Nhai. Thiên Tinh hiểu điều đó, chính vì hiểu nên nàng càng không biết phải khuyên bảo thế nào.
"Thôi, tùy ngươi vậy !"
Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng, đi về phía sảnh ngoài. Bách Vô Ly vẫn đang đứng chờ ở đó, vừa thấy Bách Mộc Cừ, nàng lập tức chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng và bất an.
"Sư phụ..."
Bách Mộc Cừ mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an:
"Vi sư chẳng phải đã nói rồi sao, không sao cả."
Bách Vô Ly mím đôi môi đỏ mọng, bước thêm hai bước về phía trước, khẽ nói:
"Sư phụ, con có thể ôm người một chút được không ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro