Chương 11: Duyên phận

"Ừm... Dĩ nhiên là được."

Vừa được Bách Mộc Cừ cho phép, Bách Vô Ly lập tức lao vào lòng nàng, đôi tay mảnh mai ôm lấy eo Bách Mộc Cừ.

Thân thể Bách Mộc Cừ rất ấm áp, tu vi thâm hậu nhưng linh lực lại ôn nhuận như nước, so với người thường thiếu đi cảm giác áp bách, càng khiến người ta cảm thấy yên tâm. Bách Vô Ly vùi đầu vào sâu trong lòng ngực Bách Mộc Cừ, từng chút một, tâm nàng dần an bình trở lại.

Bách Mộc Cừ ngẩng đầu, nhìn về phía Lăng Nhi, nói: "Lăng Nhi, đi làm chút đồ ăn đi."

"Vâng." Lăng Nhi hành lễ, rồi quay người bước về phía bếp.

Thiên Tinh đi đến, nói: "Ta phải về trước."

"A, sư tỷ không ở lại thêm một lúc sao ? Lăng Nhi làm đồ ăn cũng rất nhanh."

Thiên Tinh hơi dỗi, nói: "Bây giờ nhìn ngươi mà ta không thể bình tĩnh được, ta phải tự mình điều chỉnh một chút !"

"......."

"Được rồi, ta đi đây."

Thiên Tinh vung tay áo, cánh cửa phòng mở ra, tuyết lạnh tung bay, một màu trắng xóa, Thiên Tinh ngự kiếm rời đi. Bách Mộc Cừ bất đắc dĩ cười nhẹ hai tiếng, phất tay đóng cửa lại.

Nàng kéo Bách Vô Ly đến đệm ngồi, khoanh chân ngồi xuống, ôm lấy Bách Vô Ly, thăm nhập vào kinh mạch của nàng. Bách Vô Ly ngồi trên đùi Bách Mộc Cừ, khi thẳng người lên, vừa vặn ngẩng đầu thấy đôi môi mỏng thoáng sắc hồng của sư phụ, tiếp trên là chiếc mũi thanh tú, rồi đến đôi mắt nhu hòa và hai hàng lông mày mềm mại.

Nàng luôn cảm thấy sư phụ rất đẹp, Thiên Tinh sư thúc đẹp, Lăng Nhi cũng đẹp, ngay cả người chưa thật sự trưởng thành như Tang Diệc Thanh cũng thập phần xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của Bách Mộc Cừ lại bất đồng với những người đó, không phải kiểu đẹp thu hút ánh nhìn của mọi người, không có tính xâm lấn. Vẻ đẹp của nàng là cái đẹp nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn một cái, tim đã như tan chảy, vẻ đẹp ấy là thứ có thể ngắm nhìn cả đời.

Bách Vô Ly ngây ngốc nhìn Bách Mộc Cừ, cho đến khi Bách Mộc Cừ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve phần mặt trái bị bỏng của Bách Vô Ly. Nơi đó không cảm giác gì, giống như là bị che chắn bởi một lớp mặt nạ. Bách Vô Ly nhẹ lùi lại một chút, yếu ớt gọi: "Sư phụ..."

Bách Mộc Cừ thu tay lại, cười nói: "A Vô quả thực rất nỗ lực, đã đạt đến Luyện Khí trung kỳ rồi."

Kinh mạch của Bách Vô Ly vẫn còn tắc nghẽn nghiêm trọng, nhưng so với trước đây đã khá hơn rất nhiều. Sau sáu tháng tu luyện mà có thể đạt đến Luyện Khí trung kỳ, quả thật đã vượt xa dự đoán của Bách Mộc Cừ. Còn về phần ma khí trong thân thể Bách Vô Ly, như Bách Mộc Cừ đã đoán, không có chút động tĩnh nào, rõ ràng là đang bảo vệ tâm mạch của Bách Vô Ly.

Bách Vô Ly lắc đầu, nói: "Đều là nhờ sự giúp đỡ của Nhung Xuy, còn có đan dược của Thiên Tinh sư bá."

"Những ngày này lên Chủ phong học tập, có quen không ?"

Bách Vô Ly nhìn vẻ ôn nhu của sư phụ, do dự một lát, cuối cùng khẽ gật đầu.

"Sư phụ," Bách Vô Ly nhẹ nhàng gọi, "Sư phụ có cảm thấy đau ở chỗ bị thương không ?"

Trước kia ở Mạc Thành, bọn người kia đấm đá cũng không mạnh lắm, chỉ có chút bầm tím, nhưng nàng vẫn phải chịu đựng cơn đau mấy ngày. Có một lần, một người ra tay quá mạnh, đánh gãy tay nàng. Nàng cuộn mình trong góc đền hoang, đau đớn không sao ngủ được, nỗi đau thấu xương khiến nàng chỉ ước gì mình có thể lập tức chết đi.

Nàng không muốn sư phụ phải chịu đựng loại đau đớn này.

"Vi sư không phải đã nói rồi sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Lại còn có thuốc của Thiên Tinh sư bá ngươi, ngày mai là có thể bình phục."


Ánh mắt Bách Vô Ly dừng trên người Bách Mộc Cừ, nắm chặt áo nàng, thấp giọng nói: "Lăng Nhi từng nói qua, sư phụ là người lợi hại nhất thế gian, đồ nhi nghĩ rằng không ai có thể làm thương tổn đến sư phụ..."

Bách Mộc Cừ cười nói: "Sư phụ đâu phải thân thể kim cương bất hoại, cũng sẽ phải chịu thương tổn trên da thịt, dù sư phụ có tu vi cao thâm, nhưng cũng sẽ có lúc mất tập trung."

"Sư phụ, đồ nhi biết..." Bách Vô Ly nhìn thẳng vào Bách Mộc Cừ, hai người gần nhau đến mức Bách Vô Ly có thể nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt thủy nhuận của sư phụ.

"Sư phụ, nếu một ngày nào đó đệ tử mạnh lên, không cần sư phụ phải lo lắng nữa, nếu... nếu đến ngày đó, khi sư phụ ra ngoài du ngoạn... có thể mang đệ tử theo không ?"

Bách Mộc Cừ im lặng một lúc, rồi hỏi: "A Vô muốn mạnh lên sao ?"

"Đồ nhi muốn mạnh lên !"

"Nhưng A Vô à, thiên phú bẩm sinh không chỉ quyết định mức độ khó khăn của việc tu luyện, mà còn quyết định cực hạn tu vi sau này. Có người chỉ cần tiêu tốn trăm năm đã có thể tu luyện đến Đại Thừa, nhưng cũng có người cả đời không thể đạt tới Kim Đan."

Bách Vô Ly cắn chặt môi, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nàng thấp giọng nói: "Đồ nhi biết, đồ nhi sẽ cố gắng, đồ nhi không sợ chịu khổ..."

Bách Mộc Cừ xoa đầu Bách Vô Ly, mái tóc đẹp mềm mại như tơ, khiến người ta yêu thích không muốn rời tay. "Vi sư biết A Vô rất chăm chỉ..."

"Đây, A Vô, hiện tại tu vi của vi sư thâm hậu, ở Thiên Đạo Cung có thể coi là có chút thực lực. Dù cho ngươi không có tu vi gì, sư phụ bảo vệ ngươi an ổn suốt một đời là không thành vấn đề."

"Vi sư cũng có biện pháp cải thiện tư chất của ngươi, nâng cao cực hạn của ngươi, nhưng nếu làm vậy, ngươi sẽ phải chịu đựng nỗi đau ăn mòn xương tủy, hủy tâm diệt phách, hơn nữa điều đó sẽ kéo dài rất lâu. Dù vậy, ngươi vẫn muốn mạnh lên sao ?"

Bách Vô Ly ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên, "Sư phụ nói thật sao ?"

Thấy Bách Mộc Cừ gật đầu, Bách Vô Ly không chút do dự trả lời: "Đồ nhi muốn mạnh lên ! Dù có gian khổ đến đâu, đồ nhi cũng nguyện ý !"

Với câu trả lời của Bách Vô Ly, Bách Mộc Cừ không tỏ vẻ quá ngạc nhiên cũng không quá vui mừng. Nàng chỉ rũ mắt, nhẹ giọng nói: "A Vô, sức mạnh thường đi kèm với nhiễu nhương, có năng lực rồi sẽ có người nhòm ngó..."

Người bình thường dễ bị người khác kiểm soát, dễ bị áp bức. Tuy nhiên, có sức mạnh đồng nghĩa với phải gánh trên vai trách nhiệm, nguy hiểm cũng sẽ theo đó mà đến. Bất kể là kẻ nào cũng có những khó khăn riêng, làm sao mới tốt cũng không phải điều mà Bách Mộc Cừ có thể đưa ra một đáp án chắc chắn, vì vậy nàng đặc biệt hỏi Bách Vô Ly, để nàng tự chọn lựa.

"Bất quá, nếu đây là ý muốn của ngươi, vi sư sẽ giúp ngươi."

Hôm sau, khi Tang Diệc Thanh đến đón Bách Vô Ly, nàng nhìn thấy Bách Mộc Cừ, nàng cố hết sức kìm nén sự thôi thúc mãnh liệt muốn đến hỏi rõ ràng với Bách Mộc Cừ. Quyết định sẽ đợi đến khi tan học rồi lại lên Lạc Nhật Phong.

Đại tiểu thư thường ngày điềm đạm nay bỗng trở nên hấp tấp, còn Bách Vô Ly, vốn hay lạnh lùng, giờ cũng lộ ra nụ cười nơi khóe môi.

Khi Tang Diệc Thanh và Cam Mạch Chi đưa Bách Vô Ly trở về, Bách Mộc Cừ đang bày một chiếc bàn nhỏ trong đình viện để nấu rượu, hương thơm của rượu hòa lẫn trong những cơn lạnh buốt thổi vào phế phổi.

Bách Vô Ly từ trên kiếm của Cam Mạch Chi nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Bách Mộc Cừ, đôi tay nhỏ nhắn đặt lên cánh tay trắng mịn của nàng, "Sư phụ, vết thương của người chưa lành, không được uống rượu !"

Bách Mộc Cừ mỉm cười, "Đã hồi phục rồi, không có gì đáng ngại."

Thấy Bách Vô Ly mím môi, biểu hiện vừa lo lắng vừa không biết làm sao khuyên nhủ, Bách Mộc Cừ thở dài, lặng lẽ đặt cốc rượu xuống, quay sang nhìn Tang Diệc Thanh đang đứng bên cạnh nói: "Ta thấy ngươi sáng nay đến đón A Vô, dáng vẻ ngươi như muốn nói nhưng lại thôi, giờ lại vội vã như vậy, chắc hẳn có việc gì muốn nói với ta."

Tang Diệc Thanh bước tới, chắp tay hành lễ với Bách Mộc Cừ một cách thật nghiêm túc, vẻ mặt trầm tĩnh hơn hẳn thường ngày, khí chất có phần giống như Tang Thiên Nam, "Sư thúc tổ, đệ tử thật sự có một việc không rõ, muốn hỏi sư thúc tổ một câu."

"Ồ, hỏi đi ! Nếu sư thúc tổ biết, tự nhiên sẽ giúp ngươi giải đáp."

Tang Diệc Thanh nhìn Bách Vô Ly, hít một hơi sâu, chậm rãi nói: "Đệ tử không hiểu, sư thúc tổ trước kia nói không muốn nhận đệ tử, ngay cả khi mười đại trưởng lão cử những đệ tử xuất sắc nhất đến Lạc Nhật Phong mà còn không được vào đình viện của sư thúc tổ, vậy mà bây giờ lại nhận Bách Vô Ly làm đệ tử. Dám hỏi sư thúc có gì hơn người, có thể cảm động được lòng sư thúc tổ ?"

Tang Diệc Thanh bướng bỉnh, nhưng nàng biết rõ chừng mực. Thiên tư thông minh, giác ngộ cao, tuy sống theo ý mình nhưng lại biết kiềm chế, là một người có tiềm năng, mang theo ánh hào quang và kiêu ngạo của chính mình. Người nàng ấy tôn kính nhất trong toàn bộ Thiên Đạo Cung chính là Bách Mộc Cừ. Dù có nghịch ngợm, không nghe lời, nhưng đối với sự dạy bảo của Bách Mộc Cừ, từng câu từng chữ nàng đều ghi lòng tạc dạ.

Bách Mộc Cừ từ chối nhận nàng làm đồ đệ, nàng không oán giận, vì Bách Mộc Cừ là người nàng tôn trọng, có lẽ do bản thân còn thiếu sót nên không thể nhận được sự ưu ái của sư thúc tổ. Nhưng Bách Mộc Cừ lại nhận Bách Vô Ly làm đệ tử, kẻ mà trong mắt các đệ tử Thiên Đạo Cung còn bị coi là phế vật bỏ đi, nàng không hiểu tại sao mình lại không bằng Bách Vô Ly ! Những đệ tử ưu tú khác trong Thiên Đạo Cung sao lại không bằng Bách Vô Ly ?

Ánh mắt của Bách Vô Ly cũng rơi vào Bách Mộc Cừ, kỳ thật đây cũng là nghi vấn mà Bách Vô Ly luôn muốn biết. Khi trước ở Mạc Thành bái sư, nàng hoàn toàn không biết thân phận của người này mà chỉ coi đó là một ân huệ trời ban. Giờ biết được thân phận cao quý của Bách Mộc Cừ, nàng càng cảm thấy mình không xứng đáng làm đệ tử của người. Như lời Tang Diệc Thanh nói, Bách Mộc Cừ có rất nhiều sự lựa chọn, ai ai cũng xuất sắc hơn Bách Vô Ly, vậy tại sao lại nhận một khất cái như nàng làm đồ đệ ?

Bách Mộc Cừ tựa người vào chiếc bàn gỗ, ngón tay thon dài đặt ở trên trán, nói: "Ta vốn không muốn nói, nếu để phụ thân của ngươi biết thì lại lải nhải mãi, nhưng ta biết nếu không nói, tiểu gia hỏa ngươi sẽ không thể yên lòng, thôi thì nói cho ngươi cũng không sao."

"Ngươi biết đấy, sư thúc tổ ta vốn thích làm theo ý mình, không kỳ vọng việc nhận đệ tử có thể giúp ta có thêm bao nhiêu thể diện, tư chẩt như thế nào đối với ta không quan trọng, cũng không nói đến chuyện có xứng đáng làm đệ tử của ta hay không. Lúc trước không nhận đệ tử, không phải vì các ngươi không đủ tài năng hay không hợp ý ta, chỉ đơn giản là không muốn nhận đệ tử mà thôi. Còn chuyện nhận A Vô làm đệ tử, chỉ là tình cờ trên đường đến Mạc Thành, cảm thấy muốn có một đệ tử, không liên quan những việc khác, mọi thứ đều là duyên phận thôi."

"Thế này..." Tang Diệc Thanh bĩu môi, khí thế ban đầu đã tan biến hết, nàng lẩm bẩm: "Đệ tử không thể chấp nhận."

Biết được lý do như vậy, Tang Diệc Thanh cảm thấy như một quyền đấm vào đống bông, tất cả cảm xúc đều không biết trút vào đâu.

Bách Mộc Cừ khẽ cười: "Ngươi có gì mà không thể chấp nhận ?"

Tang Diệc Thanh tức giận chỉ vào Bách Vô Ly, nói: "Như vậy là không công bằng !"

Bách Mộc Cừ khép nữa đôi mắt, đưa tay nhẹ nhàng gạt đi lớp tuyết trên mép bàn, cất giọng nhẹ nhàng: "Diệc Thanh, ngươi sinh ra là Thiên Đạo Cung đại tiểu thư, thiên tư vô song, được nuông chiều hết mực, còn A Vô lại sinh ra trong cảnh ngộ cô độc, chịu đủ nỗi nhục nhã. Diệc Thanh, thế gian này vốn không có gì là công bằng."

"Ta..." Tang Diệc Thanh lại lén liếc nhìn Bách Vô Ly, khí thế yếu dần đi.

"Đệ tử chỉ là không cam lòng mà thôi, thực lực của đệ tử không thua kém sư thúc, nhưng lại không thể trở thành đệ tử của sư thúc tổ..."

Thái độ của Tang Diệc Thanh đã trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, Bách Mộc Cừ liếc nhìn nàng một cái, thấy vẻ buồn bực của nàng, không khỏi thở dài nói: "Làm đệ tử của ta có gì tốt, ngươi cũng không phải không biết tính tình lười biếng của sư thúc tổ, có thể dạy ngươi được bao nhiêu ?"

"Thực lực không dựa vào lượng mà dựa vào chất. Thuật pháp của sư thúc tổ so với những chiêu thức hoa mỹ nhưng rườm rà, không thực tiễn của các trưởng lão thì bền bỉ và hữu dụng hơn rất nhiều."

Bách Mộc Cừ cười: "Lời này mà bị những trưởng lão kia nghe thấy, chắc chắn sẽ tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, thôi thôi, nếu ngươi trong lòng không phục, sau này khi ta truyền thụ thuật pháp cho A Vô, ngươi cũng có thể đến nghe thử."

Tang Diệc Thanh đang ủ rủ liền trở nên phấn khởi, nói: "Sư thúc tổ có phải nói thật không ?"

Bách Mộc Cừ còn chưa kịp lên tiếng, Tang Diệc Thanh như sợ Bách Mộc Cừ sẽ đổi ý, vội vàng nói tiếp: "Sư thúc tổ không được đổi ý đâu đó !"

Bách Mộc Cừ cười nhạt, lắc đầu, ánh mắt chuyển sang phía bên cạnh Tang Diệc Thanh, nơi có Cam Mạch Chi đứng lặng lẽ đứng một góc, thiếu niên mặt than từ đầu đến cuối chỉ một mực lặng yên đứng đó, không khác gì một cái cọc gỗ. Bách Mộc Cừ nói: "Mạch Chi cũng cùng đến đi."

Ánh mắt của cậu thiếu niên bỗng sáng lên, bước lên hành lễ: "Đa tạ sư thúc tổ !"

Bách Mộc Cừ gật đầu, nhìn thấy Tang Diệc Thanh và Cam Mạch Chi có thiên phú xuất chúng, nếu có thời gian nhất định sẽ làm nên đại sự. Tang Diệc Thanh còn là người được các trưởng lão trong lòng mong chờ trở thành người kế thừa chức vị Trưởng môn. Hỗ trợ bọn họ tu luyện, coi như vì Thiên Đạo Cung mà bỏ ra một phần sức lực. Bách Mộc Cừ cũng không cần phải lừa gạt hai tiểu bối này.

Sau khi hai người cáo lui, ngự kiếm rời đi, Bách Mộc Cừ hít một hơi thật sâu, không khí trần vào phổi, lạnh buốt, khiến nàng cảm thấy chút tiếc nuối nhìn bình rượu trên bàn, sau đó im lặng thu lại.

"A Vô, vào trong đi."

"......"

"A Vô ?"

"A ? Vâng !"

"Sao thế, có tâm sự à ?"

"Không ạ, sư phụ, trời lạnh rồi, nhanh vào trong đi." Một đôi tay trắng nõn đẩy nhẹ vào eo Bách Mộc Cừ, dẫn nàng vào trong.

"Được rồi, được rồi, sư phụ không hỏi nữa, tối nhớ qua chỗ Nhung Xuy nhé."

"Đồ nhi nhớ rồi."

Sư phụ muốn giúp nàng cải thiện tư chất, nàng dĩ nhiên tin tưởng vào lời sư phụ nói, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro