Chương 3: Tên

Bách Mộc Cừ thần sắc nhàn nhạt, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Biết rồi."

Thời điểm Tiểu khất nhi còn đang ngủ, Bách Mộc Cừ đã lặng lẽ dò xét kinh mạch của nàng. Chỉ là linh lực của nàng ồn hòa hơn nhiều so với Tang Thiên Nam, cũng không mấy giao tranh với luồng ma khí kia, nên Tiểu Khất Cái không phải chịu đựng nỗi thống khổ như hiện giờ.

"Vậy mà người vẫn..."

"Điều đó thì liên quan gì đến việc ta nhận nàng làm đồ đệ ?"

"Người là Bách Mộc Cừ ! Là chấp pháp trưởng lão của Thiên Đạo Cung ! Là trấn sơn thạch của Thiên Đạo Thập Nhị Phong ! Đệ tử của người phải là thiên tài xuất chúng, là kiệt ngạo của nhân gian !". Tang Thiên Nam sắc mặt trầm xuống, nghiêm giọng nói: "Huống chi, đứa trẻ này kinh mạch bế tắc, tư chất hoàn toàn không có, việc tu luyện đối với nàng khó như lên trời. Chưa kể đến xuất thân bất minh, trong lòng còn mang linh lực của ma đầu. Nói nàng là dư nghiệt của Ma Đạo cũng chẳng sai ! Sư thúc tuyệt đối không thể nhận nữ hài này làm đồ đệ !"

Lúc này, Tiểu khất nhi đã tỉnh táo đôi chút, hơi thở dần ổn định lại. Lời của Tang Thiên Nam lọt vào tai nàng, có vài điều nàng nghe không hiểu, nhưng ý tứ căn bản thì nàng vẫn nghe ra được.

Nàng không xứng đáng làm đồ đệ của sư phụ.

Tang Thiên Nam phất tay áo, bày ra một tầng kết giới tại Cửu Trọng Đài, cách biệt âm thanh trong ngoài. hắn nói:

"Sư thúc, Cửu Châu - kẻ thống lĩnh Ma Đạo đã bị phong ấn trăm năm. Nếu nàng chỉ là một cô nhi bình thường, tại sao lại có linh lực của Cửu Châu ? Hài tử này chắc chắn không đơn giản ! Sư thúc, chuyện bái sư xin hãy tạm gác lại, để ta điều tra cô bé này trước..."

"Thiên Nam..." Bách Mộc Cừ đưa tay chắp sau lưng, mắt hơi khép, nhẹ giọng nói: "Cho dù hài tử này có liên quan gì đến Ma Đạo, ngươi cho rằng với tu vi của bản tôn, không thể giải quyết sao ?"

"Cái này..."

Thiên hạ này, nếu có người mà Bách Mộc Cừ phải kiêng dè, thì quả thật là chuyện nực cười. Ngay cả đại ma đầu như Cửu Châu năm xưa cũng không sánh nổi với tu vi hiện tại của nàng.

Chỉ là, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Tang Thiên Nam hiểu rõ sự cường đại của Bách Mộc Cừ, nhưng đó chỉ là ở tu vi. Còn về lòng người, nhân tính, âm mưu dương kế, thì Bách Mộc Cừ lại không quá am tường. Nếu là chính diện giao đấu, không ai có thể địch nổi, nhưng nếu bị ngấm ngầm tính kế thì thật khó nói trước.

Hiện nay, thiên hạ nhìn thì yên bình, nhưng Ma Đạo đã lặng im nhiều năm, thời gian gần đây lại có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch. Những ngày an ổn e rằng chẳng còn bao lâu. Bách Mộc Cừ là định tâm châm của chính đạo, chính vì nàng cường đại, nên càng phải đảm bảo an toàn cho nàng.

Tang Thiên Nam, thân là chưởng môn, mỗi hành động đều phải cân nhắc vì Thiên Đạo Cung. Nhưng Bách Mộc Cừ chỉ thản nhiên nói: "Bản tôn đã nói, sẽ nhận đứa trẻ này làm đồ đệ."

"Sư thúc, ít nhất hãy để Mộc trưởng lão bói một quẻ cho đứa trẻ này..."

Bách Mộc Cừ nhàn nhạt nói: "Hôm nay thời tiết thật tốt."

Tang Thiên Nam nghẹn lời, các trưởng lão của Thiên Đạo Cung đều hiểu rõ rằng mỗi khi Bách Mộc Cừ đã quyết định xong việc gì, nàng liền không muốn tốn thời gian vào những chuyện vô nghĩa. Vì thế, nàng liền chuyển sang những đề tài trời nam đất bắc không liên quan.

"Sư thúc..." Tang Thiên Nam định khuyên nhủ thêm, nhưng với tính tình của Bách Mộc Cừ thì...

"Không biết Lê Hoa Tửu của Thiên Tinh sư tỷ đã làm xong chưa ?"

Nhắc đến Thiên Tinh, Tang Thiên Nam lại nói: "Sư thúc vẫn là nên cùng Thiên Tinh sư thúc thương lượng một chút......"

"À !" Bách Mộc Cừ như bừng tỉnh, nhẹ kêu lên, rồi tiến về phía Cự Linh Thạch: "Đồ nhi, vi sư vừa nghĩ ra tên cho ngươi rồi."

Tang Thiên Nam bị phớt lờ hết lần này đến lần khác, sắc mặt càng lúc càng không tốt, thấp giọng gọi: "Sư thúc..."

Tiểu khất nhi chống tay lên vai Bách Mộc Cừ đứng lên, ánh mắt rơi vào sườn mặt của Bách Mộc Cừ. Đột nhiên, Bách Mộc Cừ quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng khiến nàng chỉ biết ngây ngẩn nhìn, không thốt lên được lời nào.

Bách Mộc Cừ nói: "Đã nhận ngươi làm đồ đệ, dĩ nhiên ngươi sẽ mang họ Bách của sư phụ. Tên thì gọi là Vô Ly đi, Bách Vô Ly."

Tiểu khất nhi lập lại theo lời nàng, lẩm bẩm nói: "Bách Vô Ly..."

Bách Mộc Cừ giơ tay, thanh kiếm cổ ở dưới chân nàng liền xuất hiện trong tay. Tang Thiên Nam thấy vậy, vội vàng quát lớn:

"Sư thúc, đợi đã..."

Nhưng đã muộn, Bách Mộc Cừ kiếm phong áp vào Cự Linh Thạch, nhẹ nhàng vu động, tiếp sau liền một luồng kim quang hiện lên, ba chữ "Bách Vô Ly" đã được khắc xuống dưới tên của Bách Mộc Cừ, nét bút mạnh mẽ, so với cảm giác mà Bách Mộc Cừ mang lại cho người khác hoàn toàn bất đồng.

Tên đã được khắc, danh phận sư đồ cũng đã thành. Dù Tang Thiên Nam có thuyết phục thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được. Lúc này, Bách Mộc Cừ cũng không còn tâm tình nán lại. Nàng chân nhẹ động, phi lên thanh cổ kiếm, nói:

"Ta về Lạc Nhật Phong trước, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến bái phỏng, bảo mấy lão già kia cũng ít đến quấy rầy ta."

Tang Thiên Nam bất đắc dĩ, giải trừ kết giới, cúi người tiễn biệt. Bách Mộc Cừ xoay kiếm, hóa thành một đạo thanh quang bay về phía nam. Tang Thiên Nam đứng thẳng, hai tay chấp sau lưng, mắt nhìn theo phương hướng Bách Mộc Cừ rời đi. Lông mày của hắn từ từ nhíu lại, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi.

"Xem ra, cần phải bàn bạc với Thiên Tinh sư thúc rồi."

Bách Mộc Cừ sống tại Lạc Nhật Phong, là ngọn núi ở ngoại vi của Thiên Đạo Thập Nhị Phong. Lẽ ra, với thân phận của Bách Mộc Cừ, dù không sống ở Chủ phong, nàng cũng sẽ ở gần trung tâm các ngọn núi. Nhưng vì nàng không thích ồn ào náo nhiệt, nên đã chọn dọn đến cư ngụ tại nơi ngoại vi hẻo lánh như Lạc Nhật Phong.

Tài nguyên của Lạc Nhật Phong ít hơn so với các phong khác, tự nhiên sẽ không có ai tranh giành với nàng, mà thật ra cũng chẳng ai dám đến cùng nàng tranh giành. Tang Thiên Nam ban đầu lo lắng về sự an nguy của Bách Mộc Cừ, dù núi có kết giới trận pháp, nhưng đối với những người tu vi cao thâm hoặc kẻ có âm mưu, kết giới chưa chắc đã là vô pháp phá giải. Vì thế, Bách Mộc Cừ có thể sẽ là người đầu tiên gặp phải nguy hiểm. Hắn từng nghĩ dùng lý do này để khuyên Bách Mộc Cừ thuyên chuyển chổ ở. Nhưng rồi hắn nhận ra lập luận này rõ ràng không đủ sức thuyết phục. Dẫu sao, cái danh "trấn sơn thạch của Thiên Đạo Cung" cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp.

Bách Mộc Cừ không có đệ tử, lại không thích đông người. Cả ngọn núi này, không tính nàng, thì còn có một ngoại môn đệ tử tên gọi Lăng Nhi phụ trách chăm lo sinh hoạt thường ngày cho nàng, Ngoài ra, ở lưng chừng núi còn có linh thú hộ sơn ở Bích Ngọc Đàm – một con giao long đã sống hơn chín trăm năm. Ngoài ra, mọi sinh vật khác ở đây đều là linh thú hạ cấp.

Gió thổi mạnh, mang đến cảm giác khoan khoái. Bách Vô Ly nằm trên vai sư phụ, nhìn xuống những ngọn núi xanh mướt và dòng suối uốn lượn. Nàng nhẹ nhàng mở miệng:

"Sư phụ..."

"Có chuyện gì ? Cảm thấy không thoải mái sao ?"

Bách Vô Ly lắc đầu, nàng cười nói:

"Ta có tên rồi."

Giọng nói vui tươi, Bách Vô Ly lén nhìn góc nghiêng khuôn mặt của sư phụ, đây là lần đầu tiên miệng nàng cong lên, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện. Cảm giác thỏa mãn trong lòng khiến nàng quên đi mọi cơn đau đớn trước đó.

Bách Vô Ly cười khẽ, nói:

"Ừm, ngươi có tên rồi, từ nay về sau, sư phụ sẽ gọi người là A Vô."

"Vâng." Giọng nói của hài tử bảy tám tuổi còn rất ngây thơ, mang chút âm thanh ngọt ngào, đáng yêu vô cùng.

Bách Vô Ly vẫn luôn len lén ngắm nhìn Bách Mộc Cừ, trong khi nàng dựa vào vai sư phụ, Bách Mộc Cừ có thể cảm nhận được từng cử động nhỏ của nàng, dĩ nhiên ánh mắt nho nhỏ kia của Bách Vô Ly nàng cũng cảm nhận được, nàng hỏi:

"Sao vậy, có chuyện gì à ?"

Bách Vô Ly trộm ngắm Bạch Mộc Cừ lại bị nàng phát hiện, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu, rồi yếu ớt nói:

"Sư phụ, có thể gọi ta một tiếng không ?"

Đây là một yêu cầu nhỏ bé, nhưng Bách Vô Ly lại nói rất dè dặt.

Bách Mộc Cừ ngẩn ra một chút, rồi ôn thanh gọi:

"A Vô."

"Vâng ạ." Bách Vô Ly cong mắt cười, lúc này nàng trông đã rất khác so với lúc còn ở Mạc Thành. So với dáng vẻ chết lặng trước kia thì đã tốt hơn bội phần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro