Chương 4: Sư đồ
Chỗ ở của Bách Mộc Cừ ngụ trên đỉnh núi, nàng ôm Bách Vô Ly nhẹ nhàng đáp xuống, trong sân có một thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt đang tưới cho tiên thảo, khi nhìn thấy Bách Mộc Cừ, nàng lập tức vội vàng tiến lên đón chào: “Đại nhân, người đã trở về!”
Bách Mộc Cừ thở dài: “Lăng Nhi à, không phải ta đã nói rồi sao, những cây tiên thảo đó không cần tưới nước đâu.”
Bách Mộc Cừ là người không thích phiền toái, ngay cả những cây tiên thảo mà nàng trồng khi có hứng cũng là loài rất dễ chăm sóc, tựa như cỏ dại, sức sống rất mãnh liệt, Lăng Nhi cứ ba ngày lại tưới nước, ngược lại sẽ làm chúng chết đuối mất.
Lăng Nhi lè lưỡi, cười tinh nghịch, Bách Mộc Cừ không thích nói chuyện quy củ, cũng không muốn dùng quy tắc để ràng buộc người khác, mặc dù Lăng Nhi là đệ tử ngoại môn, nhưng đã ở chung một thời gian dài với Bách Mộc Cừ, cũng không còn sợ sệt nàng như người ở những phong môn khác, lúc nào cũng tất cung tất kính.
“Đại nhân, hài tử này là ai ạ ?”
Bách Mộc Cừ đặt Bách Vô Ly xuống, thân hình gầy gò nhỏ yếu của Bách Vô Ly chỉ cao đến đùi Bách Mộc Cừ, vừa rồi còn trãi qua một phen lăn lộn, Bách Vô Ly có chút vô lực, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của sư phụ.
“Là đệ tử ta mới thu nhận, tên là Bách Vô Ly, sau này ngươi phải chiếu cố nàng nhiều một chút.”
Lăng Nhi trên mặt liền không che giấu nổi sự kinh ngạc, nàng nói: “Đại nhân, người thật sự thu nhận đệ tử ?!”
Lăng Nhi mặc dù là đệ tử ngoại môn, nhưng nhờ được Bách Mộc Cừ chỉ bảo, nàng đã bước vào giai đoạn Tích Cốc sơ kỳ, dù bề ngoài mới mười mấy tuổi, nhưng thực tế đã sống hơn trăm năm. Nàng đã chăm sóc Bách Mộc Cừ lâu đến mức không nhớ nổi nữa, trong khoảng thời gian dài đó, không ít trưởng lão dẫn theo đệ tử mới nhập môn đến đây với khuôn mặt đầy tươi cười hưng phấn, rồi lại rời đi với vẻ mặt sinh khí bực dọc.
Bách Mộc Cừ là đệ tử đời thứ ba, hiện nay Thiên Đạo Cung đã có đến mười lăm đời đệ tử, nếu ai bái Bách Mộc Cừ làm sư phụ, không chỉ là đệ tử của người đứng đầu trong tu tiên giới, mà còn có bối phận ngang hàng với chưởng môn, thậm chí có một số trưởng lão gặp nàng còn phải gọi một tiếng là sư thúc. Chức vị này tự nhiên khiến nhiều người ghen tị, nhưng Bách Mộc Cừ lại không muốn thu nhận đệ tử, dù cho họ có dùng đủ mọi cách cũng vô ích.
Lăng Nhi đã hầu hạ Bách Mộc Cừ suốt thời gian dài, cũng minh bạch lý do vì sao Bách Mộc Cừ không muốn thu nhận đệ tử, đơn giản là vì nàng cảm thấy phiền phức. Một khi nhận đệ tử, đương nhiên phải dạy dỗ thật tốt, điều này đối với Bách Mộc Cừ, người chỉ tâm tâm niệm niệm với chuyện tu luyện, thật sự là phiền toái. Thậm chí những buổi giảng thuyết, Bách Mộc Cừ cũng chưa từng xuất hiện.
Sinh hoạt trong một ngày của Bách Mộc Cừ, ngoài việc tu luyện, chăm sóc tiên thảo, thỉnh thoảng lại ra nhìn con giao long ở Bích Ngọc Đàm, rồi đến tối, ngồi trên hành lang, nhâm nhi Lê Hoa Tửu do Thiên Tinh trưởng lão gửi đến, ngắm trăng ngắm sao, ngày qua ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Đôi khi, Bách Mộc Cừ cảm thấy hứng thú, sẽ nói muốn ra ngoài rèn luyện một phen, nhưng phần lớn chỉ vài tuần đã trở về, vì vậy lần này Bách Mộc Cừ trở về sớm như vậy, Lăng Nhi cũng không lấy làm lạ, nhưng Bách Mộc Cừ lại mang về một đệ tử, khiến Lăng Nhi suýt ngất. Đến tận giờ ăn, nàng vẫn giữ tâm tình không thể tin nổi, nhưng Bách Vô Ly vẫn thật sự ngồi đó.
Lăng Nhi nhìn đi nhìn lại, thật sự không hiểu tiểu cô nương này có điểm gì đặc biệt khiến Bách Mộc Cừ thu nhận làm đệ tử, mà từ diện mạo nhìn qua... một lời liền khó nói hết. Lăng Nhi không phải coi khinh Bách Vô Ly, nhưng người tu tiên thường có vẻ ngoài xinh đẹp hơn người phàm, hơn nữa nàng ngày nào cũng ở cạnh Bách Mộc Cừ, nhìn đến quen mắt, thế nên nhìn thấy vết sẹo trên mặt Bách Vô Ly, nàng thoáng có chút kinh sợ.
Lăng Nhi đánh giá Bách Vô Ly, ánh mắt nóng rực, Bách Vô Ly ngồi đó, mặt gần như đã vùi vào trong bát. Bách Mộc Cừ cười nói: “Được rồi, sao người cứ nhìn chằm chằm vào nàng mãi vậy ?”
Lăng Nhi rụt mắt lại, không thể không thừa nhận, Bách Mộc Cừ quả thực đã nhận đệ tử.
Tại Thiên Đạo Cung, bất kể là đệ tử ngoại môn hay nội môn, đều có những lớp học tập trung trong môn phái, do các trưởng lão có tu vi thâm hậu giảng dạy những kiến thức tu luyện căn bản, còn sư phụ sẽ truyền dạy những kỹ năng và kinh nghiệm.
Chỉ sau ba ngày, chuyện Bách Mộc Cừ thu đệ tử đã trở thành tin đồn khắp Thiên Đạo Cung, ai nấy đều chờ xem đệ tử của Bách Mộc Cừ sẽ thế nào, nhưng Bách Mộc Cừ không cho Bách Vô Ly đi học, lý do rất đơn giản, Bách Vô Ly không biết chữ.
Hơn nữa, kinh mạch của Bách Vô Ly bị tắc nghẽn, phương pháp tu luyện mà các trưởng lão dành cho những đệ tử tu vi Luyên Khí kỳ hoàn toàn không phù hợp với Bách Vô Ly.
Ban ngày, Bách Mộc Cừ giao cho Lăng Nhi dạy Bách Vô Ly học chữ và những kiến thức cơ bản, ban đêm, Bách Mộc Cừ lại ném Bách Vô Ly vào Bích Ngọc Đàm. Lần đầu tiên, Bách Vô Ly bị hoảng sợ, nàng không biết bơi, vẫy vùng, bất lực kêu lên: "Sư phụ !"
Bách Mộc Cừ tay chấp sau lưng, trấn an nàng: "Không sao đâu" rồi quay sang nhìn vào lòng hồ sâu thẳm, gọi lớn: "Nhung Xuy, đây là đệ tử ta mới thu nhận, ra gặp một chút."
Bách Mộc Cừ vừa dứt lời, cả hồ nước bỗng dưng chấn động, mặt hồ chuyển thành màu xanh biếc kỳ lạ. Bách Vô Ly nhìn thấy một đạo bóng đen khổng lồ nổi lên từ dưới đáy hồ, quanh quẩn xung quanh nàng, bơi lượn vài vòng, rồi lao lên không trung, tạo thành một màn nước lớn.
Bách Vô Ly lắc lắc đầu, lau khô nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con quái vật đang mở đôi mắt vàng rực nhìn chằm chằm vào nàng. Vây cá to lớn bên tai của nó giống như đôi cánh, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Con quái vật có thân hình màu đen, giống như con rắn, một nửa thân thể chìm dưới nước, nhưng phần thân trên đã đủ lớn để che khuất cả bầu trời.
Nhung Xuy cúi đầu, trái phải đánh gia tiểu gia hỏa trước mắt, rồi dùng chiếc sừng của mình nhẹ nhàng chạm vào Bách Vô Ly, rồi kêu lên một tràn tiếng ngâm khẽ, Bách Vô Ly có chút sợ, người cứng đờ, không dám động đậy.
Bách Mộc Cừ lên tiếng: "Nó đang chào hỏi ngươi đó."
Bách Vô Ly nhìn nhìn sư phụ, rồi quay lại, con quái vật khổng lồ đã gần hơn, Bách Vô Ly hoảng sợ lùi lại, do dự một hồi lâu, cuối cùng mới thử vươn tay sờ vào chiếc sừng của nó, khẽ nói: "Ta... ta tên là Bách Vô Ly, là đệ tử của sư phụ..."
Nhung Xuy nhẹ nhàng phe phẩy vây tai, phát ra một tiếng rì rầm như đáp lại nàng.
Bách Mộc Cừ nhẹ nhàng cười nói: “Nhung Xuy, A Vô kinh mạch bị tắc nghẽn, cơ thể lại yếu ớt, nếu dùng phương pháp thông thường thì e là rất khó vào được giai đoạn Luyện Khí kỳ. Sau này, mỗi đêm ta sẽ dẫn nàng tới đây, để ngươi giúp nàng đả thông kinh mạch.”
Bích Ngọc Đàm trước đây từng là một cánh đồng thuốc, nơi đây mọc vô số linh thảo, linh dược. Khi biển cả biến thành đất liền, hồ nước chuyển thành một vũng nước xanh biếc, với tính dược khổng lồ mà nước hồ mang theo, nó có ích rất lớn cho việc tu luyện.
Nhung Xuy đã tu luyện ở trong hồ này hơn chín trăm năm, từ một con rắn nhỏ đã biến thành một con giao long đen dài trăm thước, không lâu nữa nó sẽ có thể hóa thành rồng. Máu của hắc giao long vốn là linh dược hảo hạng, cộng với việc Nhung Xuy đã ở trong Bích Ngọc Đàm hàng trăm năm, tính dược trong nước hồ đã thấm vào huyết mạch của nó. Mặc dù máu của nó đối với người có tu vi sâu như Bách Mộc Cừ tác dụng không lớn, nhưng đối với Bách Vô Ly, người chưa từng tu vi thì chính là linh đan diệu dược.
Nhung Xuy bản thân tu vi cũng không thấp, để nàng vừa chữa trị huyết mạch của Bách Vô Ly, vừa dẫn dắt nàng hấp thu linh khí, dạy nàng tu luyện, quả là một công đôi việc.
Nhung Xuy chớp mắt nhìn Bách Mộc Cừ, bộ dạng có chút ủy khuất. Bách Mộc Cừ cười nói: “Được rồi, sẽ không lãng phí máu của ngươi, mỗi ngày một viên Ngưng Khí Đan, thế nào ?”
Nhung Xuy vẫy vẫy cái vây cá màu đen to lớn, xem như đồng ý với lời đề nghị.
Từ đó, ban ngày Bách Vô Ly theo Lăng Nhi học chữ, Vào ban đêm, nàng khó khăn lắm mới được gặp sư phụ, thì lại bị ném vào Bích Ngọc Đàm. Có lúc Bách Mộc Cừ sẽ đứng bên bờ đợi nàng, có lúc lại quay đi, đợi nàng tu luyện xong rồi lại đến đón.
Khi Bách Vô Ly tu luyện trong Bích Ngọc Đàm, Nhung Xuy sẽ hòa máu của mình vào trong nước hồ, chỉ cần một, hai giọt thôi cũng đủ làm cả hồ nước chuyển sang màu đỏ. Bách Vô Ly có lúc cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt, có lúc lại cảm thấy rất lạnh lẽo. Nàng không biết người khác tu luyện như thế nào, chỉ cảm thấy mỗi lần linh lực của Nhung Xuy xâm nhập vào mạch máu, nàng đau đớn vô cùng, nhưng nàng không kêu than, cũng không lùi bước, vì những lời của chưởng môn vẫn còn vang vọng trong đầu nàng.
"Nếu không có tư chất, thì phải cố gắng hơn."
Bách Vô Ly siết chặt tay, nàng không muốn bị ai bỏ lại lần nữa.
Sau một thời gian, những vết thương trên cơ thể Bách Vô Ly đều hồi phục gần như không sai biệt lắm, thân thể vốn gầy yếu nay cũng có thêm chút thịt, hiện tại trông nàng cũng có tinh thần hơn nhiều.
Trong quá trình tu luyện, Bách Vô Ly cũng đã biết bơi, qua vài lần tiếp xúc, nàng không còn sợ Nhung Xuy như trước nữa. Nhung Xuy đã ở Bích Ngọc Đàm một mình hàng trăm năm, mặc dù Bách Mộc Cừ thường xuyên đến thăm, nhưng nó cũng rất cô đơn, nay có một tiểu gia hỏa bầu bạn, cảm giác cũng không tệ.
Tiểu gia hỏa này rất có linh tính, dù chưa vào được Luyện Khí kỳ, nhưng có thể hiểu được ý nó muốn diễn đạt, vì thế Nhung Xuy càng thêm yêu thích Bách Vô Ly.
Khi Bách Vô Ly tu luyện xong và bước lên bờ, chợt thấy Bách Mộc Cừ đang ngồi xếp bằng bên bờ, nàng vui mừng chạy tới kêu lên: "Sư phụ !”
Bây giờ, gọi sư phụ đã trở thành thói quen, không còn ngại ngùng như lúc ban đầu nữa.
Bách Vô Ly chỉ mặc mỗi y phục đơn giản, bộ quần áo ướt đẫm dính chặt vào cơ thể, ống quần còn đang nhỏ từng giọt nước.
Bách Mộc Cừ nhìn nàng một hồi lâu, rồi hỏi: "A Vô, ngươi có phải đã cao lên chút không ?"
Bách Vô Ly hơi ngẩn người, cúi đầu nhìn cơ thể mình, Bách Mộc Cừ lên tiếng: "Lại đây."
Bách Vô Ly ngoan ngoãn đi tới, Bách Mộc Cừ giơ tay ra, giữ dưới nách nàng, ôm nàng lên và đặt lên đùi mình.
"Sư... sư phụ ?"
Bách Vô Ly mặc dù đã cao lên chút ít, nhưng vẫn còn quá nhỏ bé, đặt lên đùi Bách Mộc Cừ, chỉ cần một cánh tay của Bách Mộc Cừ là có thể ôm trọn lấy nàng.
Bách Vô Ly có chút lúng túng, từ nhỏ nàng đã không gần gũi với người khác, không quen với những hành động thân mật như vậy, nhưng mà những ngày gần đây, Lăng Nhi cũng đã dạy nàng thế nào là liêm sỉ lễ nghĩa quy cách, tuy nhiên mỗi lần sư phụ ôm nàng, thân cận với nàng, nàng lại cảm thấy thập phần vui mừng. Chỉ cần sư phụ xoa đầu nàng, nàng cũng đã cảm thấy mãn nguyện.
Bách Mộc Cừ đặt tay lên áo của Bách Vô Ly, chỉ trong một khoảnh khắc, chiếc áo ướt sũng đã khô ráo. Bách Mộc Cừ di chuyển ngón tay tới chỗ cổ tay của Bách Vô Ly, làn da trắng mịn của nàng cảm giác tốt hơn nhiều so với lần trước.
Bách Vô Ly cảm nhận được linh lực của sư phụ xâm nhập vào cơ thể, cơ thể nàng lập tức căng cứng, vì mỗi lần linh lực của Nhung Xuy xâm nhập, nàng đều đau đớn không chịu nổi, vì vậy nàng vô thức căng thẳng.
Bách Mộc Cừ nhận thấy sự căng cứng của Bách Vô Ly, dịu dàng nói: "Thả lỏng, vi sư chỉ kiểm tra trạng huống cơ thể của ngươi thôi."
Linh lực theo mạch máu của Bách Vô Ly chảy đi, nhưng kinh mạch bị tắc nghẽn vẫn chưa được thông thoáng mấy, linh lực trong người nàng cũng ít ỏi đến đáng thương. Nước ao của Bích Ngọc Đàm, máu của Nhung Xuy, đều là những linh dược tuyệt hảo, nhưng khi dùng cho Bách Vô Ly lại không có mấy hiệu quả.
Còn về luồng ma khí...
Bách Mộc Cừ thu tay lại, nói: "Trở về thôi."
Bách Vô Ly nhanh chóng đứng dậy, có chút quẫn bách. Nhung Xuy thấy họ sắp đi, liền quẫy đuôi trong hồ, làm nước hồ dậy sóng.
Bách Mộc Cừ cười nói: "Có vẻ ngươi và Nhung Xuy rất hợp nhau nhỉ ?"
Giao long kia không phải ai cũng được nó đối xử “thân thiện” như vậy đâu.
Bách Vô Ly gật đầu, cười nói: "Ân ! Nhung Xuy là bằng hữu thứ hai của đồ nhi."
Bách Mộc Cừ nhướng một bên mày, hỏi: "Ồ~ vậy vị bằng hữu đầu tiên là ai ?”
"Đương nhiên là Lăng Nhi !"
Lăng Nhi là người chu đáo, cũng là người tốt bụng, lòng tốt trong thế gian này rất khó tìm, đó cũng là lý do Bách Mộc Cừ đưa Lăng Nhi đến Lạc Nhật Phong. Dù lúc đầu Lăng Nhi có chút kinh sợ diện mạo của Bách Vô Ly, nhưng sau đó nàng ấy rất trách nhiệm trong việc dạy bảo vị sư muội này, thậm chí so với Bách Mộc Cừ còn ra dáng vi sư hơn.
Bách Mộc Cừ đưa tay trắng như ngọc, chỉ vào mình rồi hỏi: "Vậy còn vi sư thì sao?"
Nguyệt quang sáng trong chiếu rọi xuống Lạc Nhật Phong, Bách Vô Ly hơi ngẩn người, cúi đầu, đôi tai trắng mịn của nàng dưới ánh trăng hơi phiếm hồn, nàng lẩm bẩm: "Sư phụ... là sư phụ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro