Chương 006:
"A. . ." Một tiếng nức nở từ trên giường phát ra, theo chiếc chăn bông rơi xuống mặt đất, một thân hình không một tấc vải từ từ lộ ra. Mấy ngày qua đi, Nguyễn Khanh Ngôn dần dần thích ứng với hình người, rốt cuộc cũng học xong làm thế nào để biến lại thành rắn, và làm sao từ rắn trở lại thành người. Tới nay, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được vì sao trước đây đa số yêu vật đều liều mạng muốn biến thành hình người, nguyên lai có hình người, đích xác là thuận tiện hơn so với thân hình động vật nhiều.
Từ trên giường bước xuống, Nguyễn Khanh Ngôn đứng trước gương đồng, ngây ngốc nhìn chính mình. Mấy ngày nay, việc nàng làm nhiều nhất mỗi ngày chính là ngắm nhìn dáng vẻ của mình. Nàng cảm giác chính mình dường như rất cao, so với Dịch Sơ rõ ràng là cao hơn nhiều, cũng cao hơn các ni cô khác ở trong chùa không ít. Cơ thể trắng nõn trơn bóng, làn da như tơ lụa thượng hạng, sờ vào liền khiến cho người ta cảm thấy láng mịn, không cấn tay.
Mấy ngày nay, Nguyễn Khanh Ngôn dần dần hiểu được tập tính của con người, nàng thường biến thành rắn đi quan sát những người tới đây dâng hương, cũng biết thêm không ít chuyện mà trước kia mình không biết. Tỷ dụ như con người nhất định phải mặc quần áo, trước ngực nam nhân không có thịt mềm, chỉ nữ nhân mới có, hơn nữa đối với nữ nhân thì thịt mềm càng lớn càng tốt.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Khanh Ngôn duỗi tay sờ sờ bộ ngực mà trước đây bị nàng cho là hai viên thịt thừa khó chịu, trước nàng luôn cảm thấy chúng nó vướng víu, nhưng giờ thì lại không cảm thấy như vậy. Trong họ nhà rắn nàng thế nhưng là loài đẹp mắt nhất, biến thành người tuyệt đối cũng không thể thua kém. Nhìn hai viên thịt mềm mềm trắng trắng này sau khi bị mình sờ qua liền trở nên dựng đứng, Nguyễn Khanh Ngôn tò mò dùng tay nhéo nhéo, thoải mái nheo đôi mắt, rất muốn lăn lên giường rung đuôi phun lưỡi, nhưng cái ý tưởng này vừa mới lóe lên, thì nàng liền nhớ ra chính mình không còn đuôi, lưỡi của nàng cũng đã bị hóa thành lưỡi của nhân loại.
Ở trước gương xoay tới xoay lui vài vòng, Nguyễn Khanh Ngôn đối với dáng vẻ hiện tại này của mình hết sức hài lòng, nàng nhớ tới ngày đó Dịch Sơ phải dùng vải bông quấn lấy thịt mềm của mình, bất mãn phồng miệng. Quả nhiên là con lừa trọc ni cô ghen ghét mình xinh đẹp hơn nàng, thịt mềm của nhỏ hơn của nàng, hôm đó lúc giúp mình mặc quần áo, siết chặt đến nổi nàng suýt nữa không thở được, ni cô thực xấu xa.
Xem xong nửa người trên, Nguyễn Khanh Ngôn liền dời lực chú ý xuống thân dưới. Nàng chưa thấy qua hồng quả của loài người, vốn định ngày thường nhìn trộm Dịch Sơ một chút, ai ngờ người này trừ bỏ lúc tắm rửa, thì ngày thường sẽ luôn là đem toàn thân bọc đến kín mít, một chút xíu cũng không thể thấy. Bây giờ nhìn mình trong gương, Nguyễn Khanh Ngôn tò mò đặt tay vào giữa hai chân, chạm lên nơi mọc ra bộ lông màu đen.
Nàng biết đây là nơi loài người dùng để bài tiết và giao phối, chính là vì sao nơi này lại mọc ra bộ lông màu đen chứ? Nguyễn Khanh Ngôn không hiểu điều này, cũng không có nghe được vị khách hành hương nào thảo luận chuyện gì liên quan đến nó, nhưng cũng có thể đoán được một vài điều. Bình thường rắn cũng sẽ đem nơi giao phối che đi, chỉ khi cần mới để lộ ra, xem ra chỗ lông màu đen này nhất định là thứ loài người dùng để che giấu chỗ đó.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Khanh Ngôn tò mò lấy tay rút một cọng lông đen, nàng nghĩ đám lông đen này thực sự quá xấu, tựa như tóc của loài người vậy. Nhìn mái tóc dài màu bạc của mình, Nguyễn Khanh Ngôn nghĩ, nếu đám lông ở chỗ đó có thể cùng màu với tóc của mình thì tốt rồi. Nguyễn Khanh Ngôn cầm cọng lông ngẫm nghĩ, mà lúc này, Dịch Sơ từ bên ngoài đã trở về sau khi kết thúc buổi tụng kinh sớm.
Nàng vừa vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Khanh Ngôn lại đang soi gương, lại còn không mặc gì cả mà nghênh ngang mà đứng trước gương, lúc này đang cầm thứ gì đó mà nhìn nhìn. Thấy chính mình trở về, con yêu xà kia hào hứng chạy tới, cơ thể trắng muốt chậm rãi đến gần.
"Ni cô, ngươi rốt cuộc cũng đã trở về, ngươi nói xem, vì sao chỗ lông che chắn của loài người lại là màu đen xấu xí như vậy." Nguyễn Khanh Ngôn đem cọng lông nàng bứt ra từ trên cơ thể của mình đặt ở trước mắt Dịch Sơ, nghe được lời nàng nói, Dịch Sơ khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Khanh Ngôn, lúc này mới rõ ràng, lông mà nàng kia nói, là ở chỗ nào.
"Ta không biết." Dịch Sơ không muốn trả lời yêu xà loại vấn đề này, nàng đem thước đặt lên trên bàn, từ trong ngăn tủ tìm một bộ đạo bào đưa cho Nguyễn Khanh Ngôn."Ngươi mặc quần áo vào đi, nếu có ai đó tiến vào, ngươi như vậy thực sự không ổn." Dịch Sơ tuy rằng không ngại yêu xà khỏa thân ở trước mặt mình, nhưng nàng vẫn là không muốn các đệ tử khác ở trong chùa nhìn thấy.
Ngày ấy nàng đã phải giải thích cho Dịch Tâm một hồi lâu, nói rằng vị nữ tử không mặc quần áo này chính là con rắn đã tu thành hình người, nhưng nhìn thấy sư muội của mình ngơ ngẩn ngắm nhìn cơ thể của Nguyễn Khanh Ngôn, Dịch Sơ liền biết, người trong chùa, không phải ai cũng có thể giống như mình coi cái cơ thể trắng noãn này giống như không tồn tại.
"Ni cô nè, bộ đồ này xấu tệ, ta không mặc đâu, ngươi mua cho ta mấy bộ quần áo xinh đẹp không được sao?" Nguyễn Khanh Ngôn có chút ghét bỏ đem đạo bào ném lên trên giường, nàng mới không muốn tiếp tục mặc mấy cái bộ đồ siết chặt thịt mềm này đâu, đã không thoải mái lại còn xấu xí.
"Ngươi muốn loại nào?" Nghe Nguyễn Khanh Ngôn nói như vậy, Dịch Sơ cảm thấy mình cũng nên vì con rắn này mà chuẩn bị vài bộ quần áo, cứ để nàng mặc đạo bào của mình quả thực không thích hợp, nàng nếu làm hư chúng, chính mình lại phải khâu vá.
"Ta muốn quần áo xinh đẹp, màu sắc gì đó tươi đẹp một chút, tỷ như là màu đỏ, hay màu tím đại loại vậy."
"Ở trong chùa không thích hợp mặc những màu quá mức sặc sỡ." Nghe Nguyễn Khanh Ngôn không chút khách khí mở miệng, Dịch Sơ trả lời.
"Ta cũng không phải là người trong chùa, ta bất quá là bị kẹt ở đây không đi được mà thôi."
Nguyễn Khanh Ngôn thấp giọng nói, trên mặt lóe lên một tia không được tự nhiên. Nàng tới Trần Duyên tự vốn chỉ là vì muốn tìm lại đồ vật của mình, không hề nghĩ tới ngôi chùa này lại được một ni cô lợi hại trấn thủ, còn đem nàng vây hãm tại đây. Hiện tại nàng không những không được tìm đồ, lại còn không ra khỏi ngôi chùa này được. Còn may là Trần Duyên tự có ăn có uống, những ni cô này cũng không có làm gì mình, cho nên nàng cũng có thể sống yên ổn tại đây.
"Mà thôi, ta vẫn là nói Dịch Tâm chuẩn bị cho ngươi." Dịch Sơ không muốn cùng Nguyễn Khanh Ngôn nhiều lời, cẩn thận ngẫm một chút, bình thường con yêu xà kia ngoại trừ đến phòng bếp ra thì cũng sẽ không đi loạn trong chùa, liền đồng ý với yêu cầu của nàng. Ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, Dịch Sơ cầm lấy giỏ tre muốn đi ra ngoài, thấy nàng hôm nay cư nhiên không có tiếp tục tụng kinh, Nguyễn Khanh Ngôn có chút tò mò, vội vàng theo sau.
"Ngươi đi đâu?"
"Trong chùa không còn thảo dược, cần phải ra sau núi hái một chút."
"Ta cũng muốn đi."
Biết được Dịch Sơ muốn ra sau núi, thứ Nguyễn Khanh Ngôn nghĩ tới trước tiên chính là trên núi nhất định sẽ có thật nhiều chim bay cá nhảy, nếu có thể bắt được một hai con, thì chính mình cũng sẽ không còn đói bụng nữa. Nghe được nàng muốn đi, Dịch Sơ theo bản năng muốn cự tuyệt. Nàng cảm thấy con yêu xà kia trước đây đã phiền phức rồi, bây giờ hóa thành người càng là dính người hơn. Cũng không hiểu sao trong chùa nhiều người như vậy, mà hết lần này tới lần khác nàng cố tình chỉ thích dính lấy mình.
"Ngươi đi với ta quả thực không tiện, ngươi không chịu mặc quần áo, lát nữa nếu chạm mặt đệ tử trong chùa thì phải làm sao."
"Ta biến thành rắn thì không phải là tốt rồi sao." Tất nhiên là Nguyễn Khanh Ngôn có thể nhìn ra Dịch Sơ không muốn mang theo mình, nàng vội vàng hóa thành một con rắn nhỏ cỡ bằng ngón tay, quấn lên cổ tay Dịch Sơ.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Dịch Sơ thấy nàng hóa thành thân rắn, lại phát hiện yêu xà kia không biết vì sao trên thân mọc thêm hai cái móng vuốt. Hai cái móng vuốt đó rất nhỏ, cũng không phải là chỉ nhỏ hơn thân rắn một chút, hai cái móng vuốt nhỏ mềm mại rũ trên người Nguyễn Khanh Ngôn, nàng hiển nhiên vẫn là chưa quen với móng vuốt, cũng sẽ không dùng sức, như cũ chỉ dùng cơ thể để vận lực. Thấy con rắn nhỏ quấn trên cổ tay mình, hai cái móng vuốt nhỏ mềm mềm dán lên làn da của mình, Dịch Sơ hết sức hài lòng với vẻ ngoài này của Nguyễn Khanh Ngôn, liền mang theo nàng đi hái thuốc.
Trước khi đi hai người đến tìm Dịch Tâm trước, nghe Dịch Sơ kêu Dịch Tâm chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày cho mình, Nguyễn Khanh Ngôn quấn ở trên cổ tay của Dịch Sơ, vui vẻ dùng lưỡi liếm cổ tay của nàng. Nàng nghĩ thầm, tuy rằng ngày thường Dịch Sơ rất xấu xa, không cho nàng đồ ăn ngon còn hay ghét bỏ nàng, nhưng những gì nàng yêu cầu, Dịch Sơ đều làm giúp nàng.
Hướng Dịch Tâm an bài sự việc xong xuôi, Dịch Sơ mang theo Nguyễn Khanh Ngôn đi tới phía sau núi, nơi đây là nơi chùa trồng thảo dược, vốn phải là các đệ tử cùng nhau trông coi, dần dần về sau không ai dùng thảo dược nữa, chỉ có Dịch Sơ lâu lâu sẽ đến đây một chuyến, nên cũng chuyển thành một mình Dịch Sơ trông coi. Vừa mới đến sau núi, Dịch Sơ liền cảm thấy cổ tay được buông lỏng, cúi đầu nhìn lại, Nguyễn Khanh Ngôn đã buông khỏi tay nàng, nhanh như chớp chui vào trong rừng cây.
Dịch Sơ biết có lẽ là nàng đã ở trong chùa chán muốn hỏng rồi, dù sao nơi này cũng đã được sư phụ hạ cấm chế, nghĩ đến yêu xà kia có muốn chạy cũng chạy không thoát. Dịch Sơ cầm giỏ thuốc, ngồi xổm xuống hái một ít thảo dược mà thường ngày cần, còn Nguyễn Khanh Ngôn thì chạy loạn đi khắp núi đồi tìm thứ gì đó có thể ăn được. Nhưng mà, dạo qua một vòng lại một vòng phía sau núi, ngoại trừ tìm được vài loại trái cây chua đến không ăn nổi ra, còn lại cái gì cũng đều không có.
Nguyễn Khanh Ngôn ủ rũ cúp đuôi bò trở lại, cái đầu rắn màu trắng cọ tới có lui, có vẻ có chút chật vật, thấy nàng trở về, Dịch Sơ liếc nàng một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục hái thuốc, còn con yêu xà kia thì cứ quanh quẩn vòng quanh trong ruộng thuốc, tựa hồ như đang tìm cái gì đó.
"Ngươi tìm thứ gì ở đây?" Thấy yêu xà lộng cho ruộng thuốc có chút bừa bãi, Dịch Sơ nhịn không được lên tiếng ngăn cản.
"Thịt." Nguyễn Khanh Ngôn đáp lại một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên mà tiếp tục tìm tòi, khứu giác và thính giác của rắn khá là nhạy bén, không quá bao lâu nàng liền phát hiện, đừng nói là chim bay cá nhảy, sợ là ngay cả một chút vật sống ở đây cũng đều không có.
"A di đà phật, ở trong chùa, không được phép ăn mặn cùng sát sinh." Nghe Nguyễn Khanh Ngôn lại là ở đây tìm thịt, Dịch Sơ nhẹ giọng trả lời. Nghe nàng nói như vậy, Nguyễn Khanh Ngôn càng thêm khẳng định phía sau ngọn núi này chắc chắn không có thịt. Chỉ thấy cái đầu rắn mới vừa rồi còn ngẩng cao của nàng lộ rõ vẻ hậm hực mà rũ xuống, toàn bộ thân rắn đều giống như là bị rút hết sức lực. Xem nàng nằm ở trong ruộng không nhúc nhích, dù Dịch Sơ cũng không biết là nàng bị làm sao, nhưng cũng có thể nhìn ra con yêu xà kia bỗng nhiên tâm trạng không tốt.
Đương nhiên Dịch Sơ sẽ không đem nàng bỏ lại đây, thấy Nguyễn Khanh Ngôn không theo kịp, nàng bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể từ dưới đất ôm con rắn nhỏ này lên, dùng khăn tay xoa xoa, bỏ vào trong giỏ thuốc. Mà suốt quá trình đó, con yêu xà kia một chút động tác cũng không có, tùy ý chính mình động, Dịch Sơ thầm nghĩ, không phải là nàng đã ngủ thiếp rồi đi?
Một người một rắn trở lại chùa, Dịch Tâm cũng đã mang đồ đạc trở về. Thấy Dịch Tâm thực sự mua những bộ váy diễm lệ, Dịch Sơ có chút đau lòng vị sư muội luôn luôn bận rộn này, lại phát hiện con rắn nhỏ nằm trong giỏ thuốc vẫn như cũ không hề lên tiếng, mặc dù thấy những bộ váy mà nàng muốn, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ rầu rĩ không vui.
"Yêu xà, y phục của ngươi đây rồi, tại sao lại không thử một chút." Dịch Sơ không hiểu được Nguyễn Khanh Ngôn này đang nháo cái gì, nàng vừa mới nói xong, chỉ thấy con rắn nhỏ trong giỏ thuốc nhanh chóng bò tới trên giường, trong nháy mắt liền biến thành một nữ tử trần trụi. Dịch Sơ đã sớm coi như không, mà Dịch Tâm thì lại mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào yêu xà.
Từ sau khi học được cách mặc quần áo, Nguyễn Khanh Ngôn cũng đã tìm hiểu được cách thức mặc các loại quần áo rườm rà của nhân loại, nàng hoàn toàn không thèm để ý đến cái nhìn soi mói của Dịch Tâm, lập tức đem váy áo mặc vào người. Nguyễn Khanh Ngôn hóa thành người vốn đã có dáng dấp xinh đẹp, bây giờ mặc váy đỏ lên thì càng giống như dệt hoa trên gấm, đem toàn bộ khí tức câu người ẩn từ trong xương cốt của nàng bộc lộ hết ra bên ngoài.
Mái tóc dài màu bạc của nàng xõa ngang eo, mắt phượng hơi xếch, con ngươi màu hổ phách híp lại, hiển nhiên là thập phần vui vẻ. Nhìn nhất cử nhất động của nàng, Dịch Tâm vội vàng niệm thanh tâm chú, nàng cảm thấy sư phụ nói không sai, loài yêu khi sinh ra đã mị hoặc lòng người, mà trong số đó thì xà yêu và hồ yêu là giỏi nhất. Trái lại là Dịch Sơ, Dịch Tâm lại càng thêm bội phục vị sư tỷ này của mình. Mặc dù mỗi ngày đều đối mặt với con yêu xà xinh đẹp kia, mà vẫn có thể không đổi sắc mặt, sư tỷ quả không hổ là đệ tử tâm đắc nhất của sư phụ.
"Ni cô, ta đói bụng." Làm dáng trước gương hồi lâu, lúc này Nguyễn Khanh Ngôn lúc này mới nhớ tới chuyện mình không tìm được thức ăn ở sau núi, nàng cọ cọ cơ thể mềm mại lên người Dịch Sơ, bày ra một bộ dạng làm nũng.
"Mấy ngày trước không phải là ngươi vừa mới ăn bánh bao xong sao?" Dịch Sơ trước sau vẫn nghĩ rắn không cần phải ăn cơm nhiều lần, nhưng con yêu xà trước mặt này, mỗi ngày đều than đói, quả thực khiến cho người ta không có biện pháp.
"Mấy cái bánh bao kia căn bản ăn không đủ no, ta muốn thịt." Nguyễn Khanh Ngôn nâng cao thanh âm, lộ ra hàm răng có chút bén nhọn, lúc nói đến thịt, ngay cả hai tròng mắt đều phát ra ánh sáng. Dịch Sơ kinh ngạc nhìn, nghĩ rằng con rắn này nhất định là một kẻ siêu tham ăn, bằng không khi nói đến thịt, như thế nào lại bày ra bộ dáng này. Nhưng chùa chính là chùa, mặc dù nàng muốn ăn thịt, nhưng người trong chùa các nàng đều là người xuất gia, cũng sẽ kiên quyết không sát sinh.
"Dịch Tâm, ngươi nghĩ biện pháp cấp cho nàng chút thức ăn đi."
"Sư tỷ a, trong chùa của chúng ta chính là không có thịt." Dịch Tâm thấp giọng nói, mới vừa nói xong không có thịt, liền thấy yêu xà kia quay đầu lại hung thần ác sát nhìn nàng, giống như nàng vừa nhả ra một lời nói dối nào đó cực kỳ lớn vậy.
"Tiểu ni cô, thịt." Nguyễn Khanh Ngôn biết Dịch Sơ sẽ không chuẩn bị cho mình cái gì đó ngon ngon, liền đem mũi nhọn hướng tới Dịch Tâm, thấy yêu xà kia từng bước từng bước đi về phía mình, còn gọi mình là tiểu ni cô. Dịch Tâm xem như đã hiểu, ở trong mắt yêu xà kia, sư tỷ của nàng là ni cô, nên chính nàng chính là tiểu ni cô...
"A... Ta đi liền đây, đi đây."
"Ân, ngoan." Nghe Dịch Tâm muốn đi tìm thịt cho mình, Nguyễn Khanh Ngôn thu hồi hàm răng bén nhọn, cười sờ sờ đầu nàng, đi lên giường làm ổ. Dịch Sơ cùng Dịch Tâm ra khỏi phòng, thấy Dịch Tâm bị hù dọa đến nỗi chân tay đều mềm nhũn, Dịch Sơ có chút lo lắng nhắc nhở nàng.
"Dịch Tâm, người xuất gia, nhớ lấy không thể sát sinh."
"Sư tỷ, ta làm sao có thể sát sinh chứ, nhiều lắm là tìm xem trong phòng bếp có con chuột chết nào hay không, không phải nói rắn yêu thích nhất là ăn chuột sao?"
"A di đà phật." Nghe Dịch Tâm nói như vậy, Dịch Sơ niệm câu A di đà phật, theo bản năng nhìn tới Nguyễn Khanh Ngôn lại đang soi gương sửa tóc ở trong gian phòng của mình. Nàng cảm thấy, nếu Dịch Tâm thực sự bưng mâm chuột qua đây, chắc chắn là yêu xà xinh đẹp này nhất định sẽ không ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro