Chương 46.
Tiểu hồ ly: "Xin chào... không phải, ta đến để..."
Nó nói được một nửa lại nuốt trở vào, dùng đôi mắt hồ ly hẹp dài ươn ướt trừng mắt nhìn Thôi Tiểu Tửu.
Suýt nữa đã bị nhân loại này dẫn dắt đi rồi!
Nó đúng lý hợp tình chất vấn: "Ta hỏi ngươi! Ngươi là người ngủ trong Mãn Nguyệt Các kia sao?"
"Mãn Nguyệt Các?"
Thôi Tiểu Tửu không chú ý đến tên của cung điện, nhưng người vẫn luôn "ngủ" ngoại trừ bản thân, hình như cũng không còn ai.
Nàng gật đầu.
Tiểu hồ ly hưng phấn: "Quả nhiên là ngươi!"
Thôi Tiểu Tửu lại cười nói: "Ta thế nào?"
Tiểu hồ ly này từ lúc đầu mùi thuốc súng đã rất nồng, nhưng bị giới hạn trong cơ thể xinh xắn đáng yêu cùng với giọng nói non nớt, không có khí thế gì, Thôi Tiểu Tửu cũng không tức giận được chút nào.
Tiểu hồ ly không đáp, lại hỏi ngược lại: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Nó nổi lên mặt nước, chiếc cổ nhỏ ngưỡng thật cao, trong đôi mắt hồ ly tràn ngập ngươi mau hỏi đi.
Thôi Tiểu Tửu cười cười, nể mặt hỏi: "Là ai?"
"Ta là thiếu tộc trưởng của Hồ tộc, là chủ nhân của tộc trong tương lai! Tên là Phi Phi!"
Phi Phi kiêu ngạo bổ sung: "Hiện tại đã có năm đuôi."
Thôi Tiểu Tửu biết trên đời này có tồn tại yêu tộc, nhưng đại đa số yêu tộc đều tồn tại ở Tây Châu, vẫn chưa chính mặt gặp qua. Yêu tộc tuổi thọ lâu dài, nghe tiếng nói của tiểu hồ ly, có lẽ tuổi vô cùng nhỏ, tuổi này đã có tu vi năm đuôi, đã là thiên phú dị bẩm.
"Vô cùng lợi hại." Nàng khen ngợi.
Đuôi Phi Phi cũng sắp vểnh lên.
Thôi Tiểu Tửu tò mò hỏi: "Ngươi cùng với... Ma tôn đại nhân, là quan hệ gì?"
Bằng hữu? Đồng bọn linh thú?
Phi Phi nghe vậy ngẩn ra, sau đó thay thành dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi: "Ta, chúng ta, đương nhiên là quan hệ vô cùng vô cùng thân mật!"
Nó dừng một chút, bổ sung nói: "Cũng không giống với người ngủ thật lâu như ngươi!"
Thôi Tiểu Tửu nhìn ra nó đang mạnh miệng, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác khó hiểu.
Đương nhiên không phải nàng hoài nghi Linh Quân, mà là... nàng bỗng ý thức được, đối với bản thân mà nói chẳng qua là vừa ngủ một giấc, nhưng đối với Linh Quân, đã qua rất lâu rồi.
Lúc trước Vấn Nhạn từng nói với nàng, Linh Quân thống nhất ma tu Tây Châu đã có hơn trăm năm, nói cách khác, nàng và Linh Quân ít nhất đã cách xa nhau lâu như vậy.
Cách một thời gian quá dài như vậy, Linh Quân sẽ thay đổi thế nào? Có thể khi gặp mặt sẽ cảm thấy xa lạ?
Nghĩ vậy, bỗng nhiên không còn hứng thú tiếp tục ngâm mình nữa.
Thôi Tiểu Tửu đứng dậy khỏi bể tắm, đi lên bờ.
Phi Phi: "Ngươi ngươi! Sao ngươi lại đột nhiên đứng lên vậy?"
Nó vội xoay người, lộ ra năm cái đuôi to quay về phía Thôi Tiểu Tửu, nếu trên mặt không có lông, nhất định có thể nhìn thấy làn da đỏ ửng trên mặt nó.
Thôi Tiểu Tửu không trả lời, dùng khăn lau khô cơ thể, lấy y phục từ trong chiếc làn bên ngoài.
Chiếc váy lụa này là dùng lụa Vân Cẩm dệt thành, vô cùng sang quý, chất vải như nước, xúc cảm như mây. Trước tiên nàng vén mái tóc đen như mây, bước xuyên qua đám san hô đỏ, sau đó chậm rãi mặc từng lớp y phục.
Phi Phi lúc này mới cảm giác được cảm xúc của Thôi Tiểu Tửu hình như có phần không đúng, bỗng nhiên sinh ra một chút hối hận trong lòng, có phải bản thân nói gì sai không. Nhưng nó lại rất sĩ diện, ngại nhận lỗi, sau khi nghẹn một hồi lâu, mới phun ra một câu: "Ta còn chưa biết tên của ngươi?"
Động tác buộc thắt lưng của Thôi Tiểu Tửu dừng một chút: "Thôi Tiểu Tửu."
Phi Phi: "Ồ..."
Nó lại không biết nên nói gì! Sao nhân loại mỏng manh yếu đuối như vậy!
Buộc thắt lưng xong, Thôi Tiểu Tửu rũ mắt nhìn thân y phục này. Đẹp đẽ quý giá nhưng không nặng nề, sẽ không cản trở hành động, vừa thấy đã biết bỏ ra rất nhiều tâm tư, cân nhắc đến sở thích của bản thân.
Vấn Nhạn không biết những chuyện này, có lẽ là Linh Quân đã căn dặn Vấn Nhạn, chí ít đã đề cập đến chuyện bản thân không thích y phục quá phức tạp.
Nghĩ như vậy, lo âu cùng phiền muộn dường như cũng ít đi một chút.
Nàng thở ra một hơi, quay đầu lại, nói với Phi Phi: "Ta muốn về, có muốn đến chỗ ở của ta ngồi chút không?"
Phi Phi nhìn kỹ nàng, thấy nhân loại này dường như không để tâm, mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó ý thức được bản thân quá mức xem trọng nhân loại này, có chút không giữ được mặt mũi, mạnh miệng nói: "Ta mới không đi!"
Nhưng mà, nhân loại này quả thật là nhân loại dịu dàng nhất, tính tình tốt nhất nó từng gặp – ừm, ngoại trừ Ma tôn đại nhân — hoàn toàn không giống một tên khác trong tòa Ma cung này.
Nó dừng một chút, thấy Thôi Tiểu Tửu thật sự muốn đi, bỗng nói: "Lão đại trước đây từng giúp ta, ta mới đi theo nàng ấy."
Thôi Tiểu Tửu quay đầu lại nhìn nó, cười cười: "Biết rồi. Ngươi biết cung điện của ta ở đâu mà phải không, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến tìm ta."
Phi Phi hừ hừ hai tiếng, không từ chối.
...
Trong suối nước nóng đã hoàn toàn không có bóng dáng con người, chỉ có sương mù dày đặc.
Tiểu hồ ly bơi lên bờ, vẫy vẫy nước trên người, lạch bạch chạy tới rừng cây ở một bên. Nó đi dọc theo rừng cây tới bên dưới tàng cây của một gốc hòe ở nơi sâu trong rừng, một con quạ lông đen đã sớm chờ ở đó.
Phi Phi vẫy vẫy đuôi, nói: "Nha Tam, người này không xấu như ngươi nói, tin tức của ngươi sai rồi."
Quạ đen quay đầu sang, dùng đôi mắt như hạt đậu đen nhìn nó, vỗ vỗ cánh: "Thiếu tộc trưởng, tri nhân tri diện bất tri tâm, câu châm ngôn nhân tộc lưu truyền này, không phải cô chưa từng nghe chứ?"
Khuôn mặt nhỏ của Phi Phi nhăn lại: "Ngươi đây là có ý gì?"
Nha Tam nói: "Nhân loại chính là thập phần xảo quyệt!"
Thấy Phi Phi có chút mất hứng, Nha Tam mềm giọng: "Ta cũng chỉ lo lắng cô bị nhân loại xảo quyệt lừa gạt, ta là bằng hữu của cô, luôn phải lo lắng cho cô một chút... Cô muốn giận ta sao?"
Phi Phi thấy Nha Tam đau lòng, vội nói: "Không có không có!"
Nha Tam: "Phi Phi cô thật tốt."
Phi Phi ưỡn ngực, khẽ ho một tiếng.
Đôi mắt Tam Nha đảo vòng, lại nói: "Phi Phi, ta vẫn còn lo lắng. Như vậy đi, ta có một phương pháp nghiệm chứng, nhân loại này có nói dối hay không, rốt cuộc có phải giả dạng làm người tốt để lừa cô không."
Phi Phi vẫn có chút do dự: "Phương pháp gì vậy?"
"Cô phải thăm dò nàng ta lần nữa!" Nha Tam duỗi mỏ xuống phía dưới cánh, móc ra một chiếc túi thơm, bay đến trước mặt Phi Phi bỏ xuống: "Đây, là thứ này!"
Phi Phi: "Đây là..."
Trong cặp mắt như đậu đen của Nha Tam hiện lên tia u tối, giải thích: "Bên trong có hương liệu có thể phun ra lời chân thật, chỉ cần đem nó bỏ vào trong hương lô ở Mãn Nguyệt Cát, nhân loại kia ngửi được, tất sẽ lộ nguyên hình!"
Phi Phi ngậm lấy túi hương, có chút lo lắng xác nhận: "Là vô hại chứ?"
Nha Tam tỏ vẻ thương tâm: "Đương nhiên rồi, cô xem ta mang theo bên mình lâu như vậy, có gặp chuyện gì sao? Sao cô có thể hoài nghi bằng hữu của mình..."
Phi Phi không giỏi ứng phó những lời này nhất: "Được rồi được rồi, hôm nào ta đi bỏ vào."
Nha Tam lại nói: "Không cần hôm nào! Ngay hôm nay, lập tức! Ma tôn sắp trở lại rồi, nàng ta bao che khuyết điểm như vậy, sẽ để cô có cơ hội thử sao? Chúng ta phải giúp nàng ta, giải quyết nhân tố không ổn định trước khi nàng ta trở về."
Phi Phi ngẫm nghĩ, hình như có chuyện như vậy...
Nó hỏi: "Nhưng bây giờ vẫn còn kịp sao?"
Nha Tam: "Trước khi nhân loại kia về cung điện vẫn có thể, nhuyễn kiệu đi rất chậm. Nhưng mà... nếu cô lề mề nữa thì sẽ không còn kịp rồi."
Phi Phi nghe đến có thời hạn, có chút nóng nảy, tạm biệt Nha Tam rồi ngậm túi hương bỏ chạy.
Nha Tam nhìn thấy bóng dáng nó biến mất trong bụi cỏ, lẩm bẩm: "Thật ngu ngốc! Hương liệu này phải bỏ vào hương lô làm tăng nhiệt độ mới có thể có tác dụng. Ma tôn? Hừ, chẳng qua là một nhân tộc, suốt ngày bày cái bộ mặt gì chứ! Ta thật muốn xem xem, chờ sau khi ngươi đau đớn mất đi tình yêu sẽ là cái dạng gì..."
...
Thời điểm Thôi Tiểu Tửu rời khỏi suối nước nóng, Vấn Nhạn vẫn đang hầu bên ngoài, nàng gật đầu chào hỏi, ngựa quen đường cũ ngồi lên nhuyễn kiệu.
Cỗ kiệu do ba con ma thú kéo đi về phía Mãn Nguyệt Các.
Bỗng nhiên nàng có chút mệt mỏi, đỡ lấy mặt chợp mắt. Không biết khi nào thì cỗ kiệu dừng, nàng chợt tỉnh lại, mở mắt ra: "Tới rồi à?"
Vén mành lên, nàng định đi xuống, một đôi tay khớp xương rõ ràng đưa tới trước mắt nàng.
Đôi tay này vô cùng quen thuộc.
Tầm mắt hướng lên trên một tấc, nàng thấy được khuôn mặt nàng ưu tư nửa ngày kia.
Dáng vẻ Linh Quân càng thêm lạnh lùng, dung mạo vẫn là dung mạo kia, lại có thêm một loại ý vị xa lạ.
Nàng sinh ra chút hoảng sợ, lại bỗng nhiên chú ý tới đường cong chiếc cằm của Linh Quân căng chặt, hắc bào được cắt may đẹp đẽ cũng nhăn lại, tóc cũng khá rối loạn, vừa nhìn đã biết là vội vàng đuổi tới.
Thôi Tiểu Tửu hiểu được, đâu chỉ riêng nàng khẩn trương.
Các nàng ly biệt trăm năm. Nàng lo lắng Linh Quân có sự thay đổi xa lạ, Linh Quân sao lại không nếm trải lo lắng, sự thay đổi của bản thân sẽ khiến nàng không vui? Cận hương tình khiếp, cận hương tình khiếp*.
*Cận hương tình khiếp: thành ngữ Trung Quốc, chỉ người xa quê đã lâu, không có tin tức, một khi trở về, càng gần quê nhà, tâm tình càng không bình tĩnh, chỉ sợ quê nhà đã xảy ra chuyện bất hạnh, đa phần để hình dung tâm tình phức tạp của người trở về quê nhà.
Nguồn tham khảo (baike.baidu.com): https://tinyurl.com/ykccesha
Nàng nhìn thẳng vào Linh Quân, thậm chí không chú ý tới có giọt nước mắt vừa rơi xuống, rơi trên làn váy màu lựu, thấm thành một màu đỏ sậm.
"Ta còn chưa khóc, sao Bồng Bồng lại khóc rồi?" Khóe mắt đuôi mày Linh Quân có biến hóa cực nhỏ, biến hóa này khiến cho nàng ấy chợt sống động hẳn lên, tựa như tượng ngọc băng lãnh lạnh lùng, bỗng nhiên có chút hơi thở khói lửa.
Thôi Tiểu Tửu nắm tay Linh Quân, từ bên trong kiệu nghiêng ngả lảo đảo đi ra, lao vào trong lòng Linh Quân.
"Ta tưởng rằng sẽ không còn gặp lại tỷ..." Giọng nàng truyền tới từ dưới lớp vải, sầu muộn.
Linh Quân xoa nhẹ tóc nàng, dịu dàng vỗ về lưng nàng: "Không có gì, đều qua rồi. Bồng Bồng vô cùng dũng cảm."
Thôi Tiểu Tửu nghĩ thầm: Ta không dũng cảm tí nào, ta sợ muốn chết.
Sợ... sẽ không còn được gặp lại tỷ tỷ.
Cách Mãn Nguyệt Các không còn xa lắm, hai người sóng vai trở về, Vấn Nhạn rất có mắt nhìn dẫn yêu thú lui xuống, lưu lại không gian cho các nàng.
Thời gian một trăm năm chung quy cũng lưu lại chút dấu vết, nhưng cũng may không khí vẫn hòa hợp như trước.
Thôi Tiểu Tửu cảm thấy Linh Quân lúc này có chút xa lạ, nhưng càng nhiều hơn chính là một... cảm giác thần bí hấp dẫn người thăm dò, tựa như mở một món quà đóng gói tinh mỹ, cảm giác này cũng không khiến người ta chán ghét.
Hai người thiết lập kết giới cách âm, tán gẫu chuyện Thôi Tiểu Tửu sống lại.
Hóa ra là khối ngọc bội màu đỏ kia.
Ngọc bội chứa đựng máu huyết cùng tinh phách của Thôi Tiểu Tửu, hơn nữa sau khi Linh Quân không ngừng dùng linh lực nuôi dưỡng, dần ngưng ra chiếc kén mỏng, hóa thành thân thể Thôi Tiểu Tửu.
Linh Quân: "Nó ghi lại chính là dáng vẻ nguyên bản của linh hồn, vì thế thân thể cũng dựa theo hồn phách mà thành, hiện ra... dáng vẻ trước kia của nàng." Thì ra là vậy. Thôi Tiểu Tửu gật gù.
Nói đến đây, đã trông thấy cửa điện Mãn Nguyệt Các.
...
Phi Phi nhờ vào sức mạnh đôi bàn chân, rốt cuộc chạy tới Mãn Nguyệt Các trước Thôi Tiểu Tửu.
Nó thân là thiên hồ hiếm có, từ nhỏ đã có được thiên phú huyễn thuật cường đại, cũng chính vì như thế, nó có thể lẫn vào suối nước nóng Vấn Nhạn đã dọn sạch, cùng với... Mãn Nguyệt Các có kết giới bảo hộ.
Nhìn trái phải mấy lần, nó tìm được cái bàn đặt hương lô, nhảy lên cẩn thận mở hương lô ra, lấy hương bên trong ra, lại cho túi hương Nha Tam đưa vào trong.
Kế tiếp chỉ cần đậy nắp...
Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân, gần trong gang tấc, nó lần đầu làm loại chuyện này, lập tức cuống quýt, nhảy xuống bàn, trượt xuống chui vào gầm giường.
Chờ khi chui vào nó mới nhớ ra, hình như... còn chưa đậy nắp lại.
Vậy chẳng phải sẽ bị phát hiện rồi?
Bên tai nghe được âm thanh mở cửa, tâm nó như tro tàn, lừa mình dối người cuộn thành một khối, trong lòng suy nghĩ xem làm sao mới có thể tranh thủ được sự khoan hồng.
Trước kia nó cũng từng gây sự rồi, nhưng chỉ cần thái độ đúng mực, lão đại cũng không truy cứu nữa...
...
Linh Quân đi vào trong điện, ánh mắt khẽ ngưng tụ, lập tức chú ý đến hương lô đang mở ra.
Thôi Tiểu Tửu cũng bước vào, bỗng nhiên ngửi được, nhíu mày nói: "Mùi của huân hương này... hình như có chút không đúng. Hình như là một loại độc?"
Thật ra sự khác biệt giữa hai mùi hương không nhiều, người bình thường cũng sẽ bị lừa gạt, nhưng nàng là đan sư, càng mẫn cảm hơn đối với mùi của dược liệu.
Linh Quân khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi."
Hương lô chứa hương liệu kia không tiếng động bùng lên ngọn lửa đen, giây lát liền tan biến. Nàng vươn tay, nắm tay chộp vào trong khoảng không.
Một con hồ ly trắng như tuyết kêu chít chít được túm ra khỏi gầm giường, trên cổ là "ma khí" đen kịt, trong mắt rưng rưng.
Phi Phi cảm thấy cổ của mình cũng sắp bị vặn xuống.
Mở to đôi mắt nước mắt mông lung, nó há miệng định cầu tình với lão đại, lại đối diện đôi con ngươi đen như mực của lão đại, trong lòng chợt lạnh, có một luồng khí lạnh chạy dọc từ đuôi đến đỉnh đầu.
Nó chưa từng gặp qua dáng vẻ đáng sợ như vậy của lão đại.
Lão đại thật sự... muốn giết nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro