7 - 8

Chương 7: Giúp đỡ

Trước cổng bệnh viện, làm gì có chỗ nào mà không gắn camera chứ. Nghe đến đây, gã tra nam kia hơi chột dạ, nhưng vẫn nghĩ việc hòa giải chắc cũng không kéo dài bao lâu. Còn chuyện trích xuất camera thì ai cũng biết là chậm rì rì, nhân lúc đó dạy cho Tôn Miểu, cái người cứ thích xía vào chuyện người khác, một bài học cũng không tệ.

Hai bên không ai chịu nhường ai, cảnh sát đành phải đưa hai người về đồn, để họ ngồi trong phòng hòa giải mà từ từ nói chuyện.

Tôn Miểu chưa kịp phản ứng gì, Tô Thụy Hi đã sững người trước. Cái bụng cô... vẫn đói meo. Cô vốn đã tính là sẽ ăn cơm chiên trứng mà! Giờ thì hay rồi, Tôn Miểu bị đưa đi, còn cô thì không biết bao giờ mới được ăn cơm nữa.

Nếu không ăn, thì làm sao giờ? Chẳng lẽ phải bụng đói mà đi truyền dịch? Hay là phải tiếp tục đặt đồ ăn ngoài, ăn mấy món dầu mỡ trơn nhẫy kia à? Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau bụng rồi...

Cơn đói ập tới như sóng thần, khiến cô bật thốt lên câu đầu tiên:

"Không thể đi được!"

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô. Nhưng Tô Thụy Hi đã quen với việc bị nhìn chằm chằm rồi, cô bình tĩnh như không, tiếp tục nói:

"Nếu không thì tôi đi chung cũng được."

"Hả?"

Hai tiếng "hả" vang lên cùng lúc, là từ miệng Tôn Miểu và cô y tá. Tôn Miểu ngạc nhiên vì Tô Thụy Hi lại muốn theo mình đến đồn cảnh sát, còn cô y tá thì ngơ ngác hỏi:

"Cô Tô, không phải cô còn phải truyền dịch sao? Hôm nay cô vẫn còn một lần nữa mà. Giờ mà không đến, bác sĩ chắc phát hoảng mất."

Nghe vậy, Tôn Miểu cũng vội khuyên:

"Vẫn nên ưu tiên sức khỏe bản thân. Tôi không sao đâu."

Quả thật, cô nàng có bị gì đâu, chỉ là bán đồ ăn mà bị vướng cái Hệ Thống trong đầu thôi. Cũng may Hệ Thống này khá "có tình người", không những không trách cô nàng vì không làm việc mà còn tức giùm cô nàng nữa. Nó đang gào lên trong đầu cô, mắng gã tra nam kia te tua:

[Tôi phải nguyền rủa anh ta! Tôi là Hệ Thống đó nha, lời nguyền của tôi ghê gớm lắm! Vài ngày tới anh ta sẽ đen như mực cho coi!]

Tôn Miểu nghe cũng thấy... có lý, Hệ Thống thì chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh thật. Nhưng mà nghĩ đến cảnh từ khi ràng buộc với cô nàng, nó chỉ có thể "trú ngụ" trong cái phòng trọ 600 tệ/tháng, còn bị dột tứ tung, thì đúng là... có khi nó chỉ mạnh miệng thôi.

Dù sao thì có một cái "loa phát thanh" trong đầu cùng mắng chửi tên kia với mình, nghe cũng sảng khoái hơn hẳn.

Với lại, hôm nay cô nàng cũng không cần phải làm bù giờ thêm nữa... Hệ Thống thật tuyệt vời!

Mặc cho bị khuyên can, Tô Thụy Hi hoàn toàn không bị lay chuyển. Cô là kiểu người đã quyết là làm, nói một là một. Cô nhất định phải ăn được cơm chiên trứng. Chuyện này phải giải quyết nhanh gọn lẹ, hơn nữa còn phải khiến cái kẻ phá bữa ăn của cô phải trả giá đàng hoàng!

Tô Thụy Hi không chỉ quyết đoán mà còn rất lanh trí. Cô nói ngay:

"Y tá, phiền cô gọi giúp cho bảo vệ bệnh viện, nhờ họ phối hợp trích xuất camera."

Sau đó cô quay sang Tôn Miểu và cảnh sát, tiếp lời:

"Tôi thấy tốt nhất là chờ lấy được video rồi hãy đi. Anh cảnh sát, tôi đề nghị anh đi với y tá một chuyến, lấy xong thì chúng ta cùng tới đồn cũng chưa muộn."

Cảnh sát gật đầu:

"Cô nói có lý."

Khí chất của Tô Thụy Hi mạnh mẽ đến mức khiến Từ Định càng lúc càng chột dạ, thậm chí còn nảy ra ý định... hay là thôi luôn, không thèm lấy 500 tệ đó nữa, trốn quách đi cho xong. Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy, Tô Thụy Hi đâu dễ dàng mà bỏ qua.

Cô liếc anh ta một cái, rồi quay sang hỏi Tôn Miểu:

"Cô cần giúp không? Tôi có quen vài luật sư giỏi, chuyên xử lý mấy vụ kiện tụng dân sự thế này. Cô không cần trả phí đâu, bên thua kiện sẽ phải chịu toàn bộ chi phí."

Tôn Miểu sững người, cô nàng vốn không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến mức phải nhờ pháp luật. Nhưng người ta nói vậy là vì muốn giúp mình, cô nàng không thể từ chối, bèn gật nhẹ đầu:

"Vậy... làm phiền cô nhé?"

Nói xong lại cảm thấy ngại quá, vội thêm một câu:

"Cảm ơn."

Tô Thụy Hi vui vẻ hơn một chút, khẽ gật đầu ra vẻ tao nhã, rồi quay sang Từ Định:

"Anh Từ, giờ chuyện không còn là anh có kiện Tôn Miểu đánh anh hay không nữa, mà là anh đang vu khống, quấy rối và tống tiền cô ấy."

Với tình huống này, ai nhìn vào cũng thấy là chuyện nhỏ xé to. Có 500 tệ thôi mà cũng lôi nhau ra tòa, đúng là hơi quá. Ngay cả cảnh sát cũng hơi bất ngờ, quay sang nhìn Tôn Miểu.

Tôn Miểu không phải người khiến người khác thất vọng, cô nàng gật đầu một cách kiên quyết:

"Đúng vậy, tôi muốn kiện anh!"

Nói là chuyện nhỏ xé to thì cũng đúng, nhưng với Tôn Miểu mà nói... 'Không hổ là người mình thích! Vừa tốt bụng lại vừa chính nghĩa, đúng là tuyệt vời ông mặt trời!'

Cô nàng hoàn toàn không biết, lý do thật sự khiến Tô Thụy Hi hăng hái như vậy là... vì đói bụng muốn ăn cơm chiên trứng mà thôi.

Hai bên không hòa giải được, cảnh sát yêu cầu Từ Định và Tôn Miểu ở lại đợi một lát, còn anh ấy đi theo cô y tá tìm bảo vệ để lấy video từ camera giám sát. Hai người vừa rời đi, Từ Định đã định chuồn, nhưng mà cảnh sát thường đi một đôi, một người đi rồi thì vẫn còn một người khác ở lại canh chừng.

Có người nhìn chằm chằm, anh ta nào dám manh động.

Lúc này, Tô Thụy Hi quay sang Tôn Miểu, thành thật bày tỏ nguyện vọng:

"Tôn Miểu, tôi muốn một phần cơm chiên trứng, ăn tại chỗ."

Tôn Miểu ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Tô Thụy Hi đã tiếp tục đưa ra yêu cầu, cô tự thấy hôm nay mình làm người tốt, giúp cô nàng một phen, đòi thêm một bát canh trứng chắc không quá đáng đâu hen.

"Thêm một phần canh trứng nữa."

"Trong xe còn ít rau xanh, canh rau trứng được không?"

"Được."

Tôn Miểu cẩn thận hỏi cảnh sát:

"Tôi làm đồ ăn ở đây có được không?"

Cảnh sát khoát tay:

"Miễn cô không đi xa là được."

Được cảnh sát gật đầu cho phép, Tôn Miểu lập tức dẫn Tô Thụy Hi quay lại bên chiếc xe đồ ăn của mình. Cô nàng lau lại bàn ghế một lượt, đợi Tô Thụy Hi ngồi xuống rồi mới bắt đầu làm cơm chiên trứng. Cô đang ngồi trên ghế xếp nhỏ, mở điện thoại, bắt đầu gọi điện.

Khoảng cách không xa, nhưng âm thanh của chảo va vào vá khi rang cơm át hết tiếng nói. Tôn Miểu cũng không có ý định nghe trộm, chuyện đó đâu có tử tế gì.

Chỉ là khi cơm chiên xong, cuộc điện thoại bên kia vẫn chưa dừng. Tôn Miểu cho cơm vào hộp đựng một lần, hơi lưỡng lự. Tô Thụy Hi thấy vậy, vẫy tay gọi cô nàng lại, cô nàng mới mang cơm tới gần.

Không tránh khỏi đã nghe được vài từ trong cuộc gọi:

"Ừm", "kiện", "một người bạn của tôi".

Chỉ cần nghe vài từ mấu chốt là biết rồi,  cô đang giúp mình kiện Từ Định.

Tôn Miểu thấy lòng ấm áp, nghĩ bụng: 'Mình là "bạn" của cô ấy đó nha!'

Nhưng nghĩ thêm chút nữa... 'Ủa, sao cảm thấy mình "mất giá" dữ vậy?'

Trong đầu Tôn Miểu lập tức vang lên điều thứ nhất trong "luật bất thành văn của hội chị em mê gái":

'Không được thích gái thẳng!'

Sau khi đưa cơm chiên trứng qua cho Tô Thụy Hi, Tôn Miểu lại quay về tiếp tục làm canh trứng. Món canh này không nằm trong khóa huấn luyện của Hệ Thống, nên cô nàng không thể nấu nó hoàn hảo như cơm chiên trứng được. Phải nói thật, hệ thống đúng là một cái "kim chỉ nam" đỉnh của chóp trong khoản dạy nấu ăn, đến mức ngay cả bản thân Tôn Miểu khi ăn món cơm chiên trứng mình làm ra cũng phải thấy 'Trên đời chắc không còn ai làm ngon hơn nữa đâu!'

Canh trứng thì không bằng, nhưng như người ta vẫn nói: "Một pháp thông, vạn pháp thông" (*). Dù chưa học qua công thức bài bản, nhưng cô nàng cũng hiểu đại khái cách làm. Nhất là khoản đập trứng, trời ơi, cô nàng quen đến mức nhắm mắt cũng làm được.

(*) Một pháp thông, vạn pháp thông: ý chỉ thành thạo một phương pháp thì sẽ thành thạo mọi phương pháp còn lại.

Thêm vào đó là độ lửa và gia vị, những thứ này cô nàng đã quá rành rẽ, cho nên dù món canh trứng không thể sánh được với cơm chiên trứng, nhưng so với mặt bằng chung đầu bếp chuyên nghiệp ngoài kia thì... vẫn đủ sức "đè bẹp" khối người.

Cô nàng đập trứng, cắt rau, không cần nêm nếm cầu kỳ, chỉ chút muối, một chút bột ngọt để tăng hương vị, rồi thêm xíu đường để tăng thêm đậm đà. Vậy là một chén canh trứng rau xanh ra đời. Nghe đơn giản, nhưng làm được ngon thì không dễ chút nào.

Cách đánh trứng của Tôn Miểu thật sự khéo léo, mỏng, nhẹ, trôi nổi như mây. Từng lớp trứng vàng và trắng xen lẫn nhau như mây tầng, điểm thêm chút rau xanh tươi tắn, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy thèm.

Húp một miếng, thanh đạm mà không nhạt, có chút kích thích vị giác, ngon đến không tưởng.

Tô Thụy Hi lúc ấy thực sự cảm thấy, với tài nghệ nấu ăn này, Tôn Miểu mà đi làm đầu bếp thì có thể lên làm bếp trưởng ở bất kỳ nhà hàng nào.

Chỉ là... cô không hề biết, Tôn Miểu chỉ biết nấu ngon mỗi món cơm chiên trứng, và vài món làm từ trứng và cơm. Nâng cấp độ lên một chút là lộ tẩy ngay!

Khi chén canh nóng hổi trôi xuống bao tử, Tô Thụy Hi cảm thấy cả người như sống lại. Cái bao tử vẫn nhức nhối của cô bỗng dịu đi hẳn. Dĩ nhiên, canh trứng không phải thuốc tiên, hiệu quả chỉ là do... cảm giác tâm lý.

Nhưng được như vậy cũng đã quý lắm rồi.

Cô bị đau bao tử là do ăn uống thất thường, kén chọn, nay được bữa tử tế thì cũng xem như có ích phần nào. Một chén canh thôi là đã đủ no theo tiêu chuẩn thông thường rồi.

Vì Tôn Miểu dùng hộp nhựa loại lớn như cơm chiên để đựng canh, nên thực ra đó là cả một bát đầy ụ. Tô Thụy Hi vốn không nghĩ mình sẽ ăn hết, vậy mà... hết sạch.

Giống như đêm hôm trước, cô cảm thấy đây mới chỉ là "mở màn", thế là tiếp tục ăn cơm chiên trứng.

Tháng Tư, thời tiết vừa phải, cơm chiên trứng mới ra lò còn nóng hổi. Lúc trước không để ý, giờ dưới ánh nắng, cơm càng trở nên hấp dẫn, trứng vàng bao phủ từng hạt cơm, trông như hoa vàng nở rộ trên cánh đồng nhỏ xíu.

Do bàn ghế khá thấp, Tô Thụy Hi phải đặt túi lên đùi, hai tay cầm hộp cơm, cúi người ăn bằng đũa.

Nếu ba mẹ cô thấy cảnh này chắc sẽ nhắc nhở cô phải giữ phong thái thục nữ.

Nhưng mà... đã ăn vỉa hè rồi, còn giữ hình tượng làm gì nữa.

Cô ăn rất nhanh, đến lúc cảnh sát và y tá quay lại, cả bát canh lẫn hộp cơm chiên đã sạch sành sanh. Một hạt cơm cũng không còn, một giọt canh cũng chẳng sót.

Tô Thụy Hi no căng bụng, xoa nhẹ phần bụng, ánh mắt bỗng có phần ngẩn ngơ.

Bởi vì cô chỉ phải truyền dịch ba ngày, nên ngày mai không cần tới nữa.

Mà không tới bệnh viện thì... sẽ không được ăn cơm chiên trứng ngon thế này nữa.

Nhưng cha mẹ đã dạy 'chuyện gì cũng phải biết tiết chế'.

Ba ngày liền ăn cơm chiên trứng rồi, cũng... nên buông bỏ thôi, haiz...


Chương 8 Có thể chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa

Chỉ nghĩ tới chuyện ngày mai không còn được ăn cơm chiên trứng nữa, Tô Thụy Hi đã cảm thấy hơi mất hứng. Nhưng cô giấu hết tâm trạng vào trong, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản như không có gì xảy ra. Cô đứng dậy, quét mã QR rồi chuyển cho Tôn Miểu 50 tệ.

Tôn Miểu vội nói: "Nhiều rồi, chỉ 20 tệ thôi mà."

"Tiền canh." Tô Thụy Hi đáp ngắn gọn.

Tôn Miểu vẫn cảm thấy hơi ngại, nhưng tính cách Tô Thụy Hi vốn cố chấp, nếu cô không đưa mã QR thì Tôn Miểu cũng không thể chuyển trả lại tiền cho cô được. Tôn Miểu còn nói thêm vài câu nữa nhưng Tô Thụy Hi giả vờ không nghe thấy.

Tôn Miểu đành chịu. Lúc này, cảnh sát đang trông chừng Từ Định lên tiếng: "Cô chủ nhỏ, dọn hàng đi. Lát nữa chúng ta còn phải đến đồn làm bước hòa giải tiếp theo. Nếu hai bên không muốn hòa giải nữa, thì ký tên xong sẽ chuyển sang khởi kiện theo quy trình."

"Được." Tôn Miểu gật đầu.

Cô nàng lau bàn sạch sẽ, thu dọn đồ đạc đâu vào đấy. Cảnh sát thấy cô nàng có cả thùng rác riêng được bọc túi rác, dọn xong còn chuẩn bị lấy nước từ thùng khác ra lau rửa mặt đất, không khỏi tán thưởng gật đầu.

Tô Thụy Hi cũng thấy hết mấy việc ấy, trong lòng không khỏi nghĩ: 'Cô gái này đúng là người cẩn thận, có trách nhiệm thật'.

Đợi y tá nhỏ và cảnh sát quay lại, y tá đã hối thúc Tô Thụy Hi mau vào trong truyền dịch. Tôn Miểu cũng giúp khuyên mấy câu, lần này Tô Thụy Hi không cãi nữa, mà ngược lại, còn chủ động hỏi xin số điện thoại của Tôn Miểu.

"Cho tôi số điện thoại của cô đi, tôi gửi cho luật sư. Cô ấy đang trên đường tới đồn cảnh sát rồi, sẽ hỗ trợ cho cô, đừng lo."

"Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm."

"Không có gì đâu."

Nói xong, Tô Thụy Hi chuẩn bị rời đi truyền dịch. Trước khi đi, không hiểu sao cô lại thuận miệng hỏi một câu:

"Cô có hối hận không?"

Câu hỏi đột ngột, không đầu không đuôi, khiến Tôn Miểu ngơ ra, theo phản xạ hỏi lại: "Hả?"

Mặt Tô Thụy Hi không biểu cảm gì, vẻ lạnh nhạt như thường, nhưng giọng nói vẫn mang chút nhẫn nại:

"Cô có hối hận vì đã giúp cô y tá trẻ đó không?"

Cô y tá đó trông có vẻ mới vào nghề, tầm 21 - 22 tuổi là cùng, không chừng vẫn còn đang thực tập.

Cả Tô Thụy Hi lẫn Tôn Miểu đều lớn tuổi hơn, gọi một tiếng "cô y tá trẻ" cũng chẳng sai gì.

Tô Thụy Hi cũng không hiểu nổi bản thân vì sao lại hỏi câu đó. Trong đầu cô tự biện hộ đại khái là: 'Chắc do ngày mai không còn được ăn cơm chiên trứng nữa nên buồn bực vu vơ thôi'. Nhưng cô lại không ngờ, đối diện với câu hỏi đó, Tôn Miểu lại nở một nụ cười thật tươi:

"Có gì mà phải hối hận, đâu có sao đâu? Với lại, còn có cô giúp tôi nữa mà."

"...Tôi giúp cô là vì tôi có khả năng." Tô Thụy Hi đáp, nói sự thật.

Hôm nay cô ra tay vì muốn ăn cơm chiên trứng, vì nhìn Từ Định ngứa mắt, nên mới giúp Tôn Miểu. Ngày mai, cũng có thể sẽ vì một lý do trời ơi đất hỡi nào đó mà giúp một người khác.

Cô không cần lý do quá to tát để giúp ai, vì cô có điều kiện.

Tô Thụy Hi có tiền, có quan hệ, mấy chuyện như thế này đối với cô chỉ là một cái nhấc tay, gọi một cú điện thoại, nói vài câu là xong. Nhưng đối với Tôn Miểu thì lại khác, cô nàng chỉ là một người buôn bán nhỏ ven đường, nếu thực sự bị ăn vạ...

500 tệ, chẳng phải là công sức làm việc cả ngày đem đổ sông đổ biển hết sao?

Cô đã nói hết những lời cần nói với Tôn Miểu. Suy cho cùng, hai người cũng chỉ là khách qua đường, một người mua cơm, một người bán cơm, hôm nay gặp nhau, ngày mai có khi chẳng còn cơ hội chạm mặt nữa... À thì, nếu sau này còn phải tới bệnh viện, chắc là vẫn sẽ ghé qua quầy nhỏ của cô nàng ăn chút gì đó.

Hai người chào nhau tạm biệt.

Tô Thụy Hi bước vào bệnh viện truyền nước biển, còn Tôn Miểu lái chiếc xe ba bánh điện của mình, theo địa chỉ cảnh sát cho mà đến thẳng đồn cảnh sát.

Còn cô y tá và Từ Định thì được đưa đi bằng xe cảnh sát.

Tới nơi, vừa bước vào đại sảnh, Tôn Miểu đã thấy một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, khí chất mạnh mẽ, toát ra vẻ chuyên nghiệp của dân luật sư chính hiệu.

Người phụ nữ kia chủ động bước đến, chìa tay ra:

"Chào cô, tôi là luật sư do cô Tô mời đến. Cô có phải là cô Tôn Miểu không? Đừng lo, tôi đã nghe Giám đốc Tô kể rõ tình hình rồi. Mọi chuyện cứ giao cho tôi xử lý."

Tôn Miểu bắt tay cô ấy, mà quả đúng như lời nói, sau đó chẳng cần cô nàng mở miệng nói thêm câu nào.

Chưa tới nửa tiếng, vụ hòa giải chấm dứt, luật sư lập tức dẫn cô nàng đi nộp đơn kiện, còn thay cô viết đơn kiện đầy đủ, chỉ để cô nàng kiểm tra lại lần cuối.

"Vụ này đơn giản lắm, hôm nay là xử lý xong hết."

Không rõ do khác thế giới hay khác luật pháp, mà mọi thứ ở thế giới này giải quyết khá nhanh gọn. Không mất bao nhiêu thời gian, đến chiều là xong xuôi hết mọi chuyện.

Tòa không chỉ ra phán quyết nhanh chóng, mà khoản bồi thường cũng được chuyển vào tài khoản của Tôn Miểu ngay trong ngày.

Tuy cả buổi chiều không buôn bán được gì, nhưng tính cả tiền bồi thường lẫn chi phí tổn thất, cũng được 2.000 tệ.

Tôn Miểu nghĩ thầm: 'Với cái mức phí này, chắc chẳng mời nổi vị luật sư trước mặt mình đâu nhỉ...'

Không ngờ luật sư lại cười:

"Chuyện đó khỏi lo, tôi sẽ không bị thiệt thòi đâu. Với lại, vụ án này tôi hiểu rất rõ, loại đàn ông như thế tôi cũng cực kỳ chán ghét. Tôi rất khâm phục cách xử sự của cô, nên phí luật sư không cần nhắc nữa."

Ra khỏi tòa án, Tôn Miểu chào tạm biệt luật sư, rồi lại leo lên chiếc xe ba bánh điện thân yêu. Giữa việc về nhà ngủ một giấc và tiếp tục ra bán hàng, Tôn Miểu chọn cái sau.

Tiền, dĩ nhiên là vẫn phải kiếm tiếp.

Buổi tối không gặp lại Tô Thụy Hi. Khi Tôn Miểu ra mở hàng thì đã hơn 6 giờ, Tô Thụy Hi truyền nước biển xong chắc cũng quay lại công ty rồi, nên tất nhiên là không đụng mặt.

Dù vậy, Tôn Miểu vẫn nghĩ: 'Chắc là mai vẫn có thể gặp lại cô ấy'.

Tầm 6 giờ là giờ ăn tối, Tôn Miểu suýt nữa xoay xở không kịp đơn hàng.

Buổi chiều tối, cô y tá nhỏ cũng đến mua cơm chiên trứng. Mua xong, cô ấy không rời đi ngay, mà đứng lại một bên, vừa ăn vừa trò chuyện với Tôn Miểu.

Phần lớn thời gian, Tôn Miểu chỉ khẽ gật đầu hoặc đáp lại vài tiếng đơn giản, dù gì cô nàng cũng đang bận xào nấu, không tiện nói nhiều. Cho dù có đeo khẩu trang trong suốt đi nữa, mà cứ luyên thuyên suốt buổi thì khách nhìn cũng khó chịu lắm. Chỉ lúc rửa chảo, tay nhàn rỗi một chút, cô nàng mới chen vào được vài câu.

Cô y tá nhỏ: "Cô không sao chứ? Tôi về luôn bệnh viện sau khi rời đồn, sợ anh ta làm khó cô..."

Tôn Miểu: "Không sao."

Cô y tá cũng chẳng phiền gì chuyện Tôn Miểu ít nói, cứ thao thao bất tuyệt:

"Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm. Nếu không có cô với cô Tô giúp đỡ, chắc tôi bị làm thịt rồi chứ chẳng đùa! Thiệt tình, vô cùng cảm ơn cô luôn đó!"

Tôn Miểu không đáp lại nhiều, nhưng ánh mắt cong cong, nụ cười lấp lánh, nhìn qua là biết tâm trạng cô nàng đang phơi phới. Khi tâm trạng tốt, cơm chiên trứng cô nàng làm ra cũng thơm ngon hơn hẳn. Mà điều lạ là, niềm vui của cô nàng cứ như có sức lan tỏa, khiến cả không khí quanh cái quầy nhỏ cũng vui hẳn lên.

Cô y tá cũng vui lây, cảm ơn thêm vài câu nữa, chân thành không thể chối từ.

Tôn Miểu tranh thủ lúc rảnh tay, vẫy vẫy như ý bảo "khỏi cần khách sáo".

Một vị khách đang đứng chờ cơm chiên phía trước, nghe cô y tá kể chuyện thì khá bất ngờ, bèn bắt chuyện với cô.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện lúc chiều, khách liền giơ ngón cái với Tôn Miểu:

"Trời ơi, cô chủ nhỏ xịn quá trời luôn! Người tốt bụng mà tay nghề nấu nướng còn đỉnh của chóp nữa!"

Tôn Miểu bị khen mà đỏ mặt, vừa lúc phần cơm chiên trên tay xong, cô nàng liền đóng hộp rồi đưa cho khách:

"Trời, anh quá khen rồi, quá khen rồi. Đây, cơm chiên trứng của anh nè."

Mà nói thiệt, Tôn Miểu là kiểu bênh vực có chọn lọc. Nếu người bị bắt nạt là con gái, cô nàng mới ra tay.

Chứ mà đổi lại là một cô gái cao to, vai u thịt bắp đi ăn hiếp một chàng trai gầy như que củi, thì... xin lỗi nha, cô nàng sẽ coi như không thấy. Tất nhiên, nếu hai người đó mà chênh lệch tuổi rõ ràng, thì cô nàng vẫn sẽ bênh vực đứa nhỏ tuổi hơn.

Cô y tá luyên thuyên một hồi, nhớ ra phải quay về làm nên đặt cái túi xuống:

"Đây là chút quà cảm ơn của tôi. Không đáng bao nhiêu đâu, cô chủ nhỏ rảnh rỗi thì ăn ngọt một chút cho vui. Tôi sắp phải vào ca rồi."

"Ơ... cái này... thôi cô cầm về đi, tôi ngại lắm."

"Không có gì đâu mà, đừng có từ chối, không là tôi áy náy lắm. Nhưng mà cô yên tâm, không phải mấy món quái dị tên Từ Định kia tặng đâu! Toàn là kẹo tôi tự chọn đó, siêu ngon luôn, cam đoan!"

Tôn Miểu nghĩ ngợi chút, ừm thôi được, đồ ăn vặt mà, có gì to tát đâu.

Trước khi cô y tá rời đi, chẳng hiểu sao Tôn Miểu lại buột miệng gọi lại:

"Tô Thụy Hi sao rồi? Truyền nước xong chưa?"

Cô y tá quay đầu đáp:

"Xong rồi, chiều là về luôn. Hôm nay là buổi cuối rồi. Bệnh của cô ấy là đau bao tử mà, đâu phải chỉ truyền nước là xong. Phải ăn uống điều độ, chăm chút kỹ mới khá được. Nhưng giờ chắc cũng đỡ nhiều rồi."

Nói xong, cô ấy vẫy tay tạm biệt:

"Tôi đi trước nha, mai gặp lại!"

"Mai gặp!"

Tôn Miểu đứng ngẩn ra nhìn bóng lưng cô y tá xa dần, tới khi có khách gọi:

"Cô chủ nhỏ ơi, một cơm chiên trứng, ít cay, không hành, mang đi nha!"

Tôn Miểu mới sực tỉnh, nở nụ cười tươi rói như nắng tháng năm:

"Rồi rồi, có liền đây~!"

Tới khoảng bảy rưỡi, giờ cơm vừa qua thì cơm cô nàng nấu cũng bán sạch bách.

Vẫn còn khách tiếc nuối:

"Cô chủ nhỏ ơi, mai nhớ nấu nhiều cơm hơn nha, nay không đủ ăn. Tôi ăn khỏe lắm, hai hộp còn thấy thiếu!"

"Ủa, hai hộp là 40 tệ lận, thôi anh ăn một phần rồi kiếm thêm món khác đi." Tôn Miểu thật lòng khuyên, vì công nhận là cơm cô bán cũng hơi mắc.

Nhưng khách lại gạt phăng:

"Cô đừng lo, tôi chỉ mê món của cô thôi. Với tay nghề như vầy, 50 tệ một phần tôi vẫn thấy đáng!"

Mấy người xung quanh liền cười phá lên:

"Anh đừng nói kiểu đó chớ, không khéo ngày mai cô chủ nhỏ tăng giá thiệt rồi sao!"

"Không có đâu, không tăng, vẫn giữ giá cũ nha~" Tôn Miểu vừa cười vừa chào tạm biệt, bắt đầu thu dọn đồ nghề.

Qua hơn chục phút, cô nàng mới leo lên chiếc xe ba bánh điện của mình, bắt đầu về nhà.

Trên đường, xe cô nàng đôi lúc cũng bị kiểm tra, nhưng Hệ Thống đã lo sẵn mọi thứ từ A tới Z, không chỉ có biển số vàng hẳn hoi, mà còn có cả hồ sơ đăng ký, thậm chí bằng lái xe điện cũng chuẩn bị cho cô nàng luôn rồi. Nên cho dù bị thổi còi, cũng chẳng có gì phải lo.

Hai hôm trước, trên đường về, Tôn Miểu còn vừa lái vừa hát nghêu ngao. Nhưng hôm nay thì... im ru. Đến mức hệ thống còn cảm thấy hơi kỳ.

[Ký chủ, cô không vui à?]

"Không phải không vui... chỉ là..." – Tôn Miểu nói tới đây thì im bặt.

Chỉ là nghĩ tới chuyện về sau không còn được gặp crush của mình nữa, lòng có chút hụt hẫng, không vui lắm thôi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hai người vốn chỉ là người qua đường, không gặp lại cũng là chuyện bình thường.

"Haizz..."

Tôn Miểu thở dài một tiếng, tiếng thở dài này, Hệ Thống đã âm thầm ghi nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro