Chương 61. Lễ vật (2)

Hai người vừa tới nơi là tới thẳng chỗ cần đến, không ai lo tới chuyện ăn cơm.

Khương Tân Nhiễm quả thật rất đói, nhưng không phải đói trong dạ dày, mà là đói trong lòng.

Nàng nghĩ về Cố Nhược nhiều đến mức đau đớn, đến mức khi nhìn cô trái tim nàng liền đập thình thịch, lồng ngực cũng nhói lên..

Cố Nhược nằm dưới nàng, hai tay ôm eo nàng, sau khi nghe nàng nói "Chị thật xinh đẹp", đôi môi mỏng của cô cong lên rồi bị Khương Tân Nhiễm hôn lấy, đỏ thẫm và ẩm ướt, cực kỳ xinh đẹp.

Đôi mắt ngấn nước của cô càng trở nên xinh đẹp, mí mắt cô nhắm hờ, lông mi đen dày kéo dài đến hết đuôi mắt, con người đen kịt, môi đỏ tươi, nụ cười yếu ớt lười biếng cất giấu sự nguy hiểm, dụ Khương Tân Nhiễm càng nóng lòng muốn thử.

Ngực Khương Tân Nhiễm lấp đầy một luồng khí đục ngầu, nàng vội vã cúi đầu hôn môi Cố Nhược, nàng như thể đứa trẻ không có kinh nghiệm, không biết ôn nhu một chút nào, không chú ý nên rất nhanh để lại một dấu răng trên cổ Cố Nhược.

Nàng liếc thấy khiến trong mắt Khương Tân Nhiễm có mấy phần áy náy, trong lòng đột nhiên hiểu ra.

Nàng luôn nói Cố Nhược không đủ nhẹ nhàng, đến bản thân nàng, quả thật cũng như vậy.

Ôm người trong lòng mình nhiều năm trong tay, lại là lần đầu tiên, không trách Cố Nhược, mà ngay cả chính Khương Tân Nhiễm cũng mất lý trí, trở nên vừa nóng ruột vừa xúc động.

Cố Nhược không nói gì, trong mắt cười ôn hòa, cổ vũ Khương Tân Nhiễm tiếp tục.

Một luồng hỏa khí thiêu đốt trong cổ họng Khương Tân Nhiễm, trong đầu căn bản không nhớ ra được gì, tất cả đều theo bản năng mà ôm Cố Nhược. Nàng muốn có được Cố Nhược, nhưng lại sợ làm đau cô, càng nhanh càng không bắt được trọng điểm, trán nàng nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi.

Lúc này Cố Nhược mở miệng cười, nhẹ nhàng dẫn dắt nàng: "Nhiễm Nhiễm, nghĩ lại xem chị làm thế nào."

Mặt Khương Tân Nhiễm nóng lên, dựa vào lời của cô mà từ từ nhớ lại, quả thật hữu dụng, chỉ một lát sau trên mặt Cố Nhược cũng phủ một tầng mây đỏ, lông mày hơi nhíu lại, mắt híp xuống, môi cũng cắn chặt.

"Nhiễm Nhiễm." Cô dang rộng vòng tay về phía Khương Tân Nhiễm.

Thanh âm của cô tràn theo nhiệt độ của nước, là giai điệu triền miên mà Khương Tân Nhiễm chưa từng nghe qua, truyền vào trong tai nàng khiến mặt Khương Tân Nhiễm cũng đỏ lên, cúi người tựa vào lòng Cố Nhược.

Cố Nhược siết chặt vòng tay nhốt nàng vào ngực. Khương Tân Nhiễm có thể cử động rất ít, nhưng nàng vẫn bao giờ dừng lại.

Mãi cho đến khi Cố Nhược vùi mặt vào hõm cổ Khương Tân Nhiễm, nàng đột nhiên căng thẳng, suýt chút nữa như muốn làm Khương Tân Nhiễm gãy xương.

Môi cô đặt ở cạnh tai Khương Tân Nhiễm, vì thế nàng nghe được tiếng cô cắn môi rất rõ ràng, giữa răng và má phát ra âm thanh trầm thấp.

Hơi thở nóng đến mức khiến cổ Khương Tân Nhiễm đỏ bừng lên.

Đôi mắt Khương Tân Nhiễm giật giật, âm thanh bên tai nàng cũng khiến trái tim nàng run rẩy mãnh liệt.

Sau đó hai người ôm nhau cùng nhìn lên trần nhà, không ai nói gì.

Hai người dùng chung một chiếc gối.

Nói đúng ra là Cố Nhược đang nằm trên gối, còn Khương Tân Nhiễm lấy ngực cô làm gối.

Trái tim Cố Nhược hừng hực lửa, Khương Tân Nhiễm áp mặt vào đó, gần như bị thiêu chín.

Tiếng hít thở của cô, tần số lồng ngực cô phập phồng theo nhịp thở, Khương Tân Nhiễm đều cảm nhận được hết, còn có một chút run rẩy ở bờ vai xuyên qua quần áo lọt vào tai Khương Tân Nhiễm, nàng đều thấy rõ.

Hơi thở trầm thấp kéo dài mấy phút mới bình ổn lại, ánh sáng từ đèn trên trần nhà từng chút một lọt vào đôi mắt, vầng sáng chuyển động như cảnh trong mơ.

Sau khi thấy tâm tình Cố Nhược đã bình tĩnh, Khương Tân Nhiễm đè vào ngực cô rồi nhấc người lên, yên lặng nhìn cô.

Ai cũng không nói gì, hoàn toàn ăn ý, Cố Nhược kéo gáy Khương Tân Nhiễm xuống cho đến khi môi hai người dính vào nhau.

Cố Nhược chiếm lấy môi dưới của Khương Tân Nhiễm, cọ xát một hồi lâu mới thả ra, rồi cô lại sượt qua chóp mũi của nàng, hơi thở của cả hai hòa quyện vào một chỗ.

"Có đói bụng không?" Cổ họng Cố Nhược có chút khô khốc, âm thanh phát ra khàn khàn, rót vào tai Khương Tân Nhiễm nghe rất ám muội.

"Có một chút." Khương Tân Nhiễm thành thật đáp.

Cố Nhược nghe vậy liền ôm nàng ngồi dậy rồi đặt nàng xuống giường, sau đó đứng dậy.

Khương Tân Nhiễm kéo tay cô, "Chị đi đâu?"

"Nấu cơm."

"Chị... Chị không mệt sao?" Ánh mắt Khương Tân Nhiễm ngẩn ra.

"Vẫn còn tốt." Cố Nhược cười nói.

Khương Tân Nhiễm vốn tưởng mình biểu hiện không tệ, nhưng nghe Cố Nhược nói như vậy lại có chút thất vọng.

"Sao vậy?" Cố Nhược phát hiện, ôm nàng hỏi.

Khương Tân Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô, "Có phải là em biểu hiện chưa đủ tốt không?"

Cố Nhược sửng sốt chốc lát, sau đó mím môi cười khó nhọc, "Sao lại thế được."

Cô đến gần, cắn lên vành tai Khương Tân Nhiễm, khí tức ấm áp làm nàng cảm thấy ngứa ngáy rụt người lại, rồi nghe cô nói: "Nhiễm Nhiễm, chị thấy vô cùng tốt."

"Vậy sao chị còn sức đi nấu cơm?" Khương Tân Nhiễm rũ lông mày, "Không phải sẽ đau lưng nhức eo đến nỗi không lên giường nổi à?"

Cố Nhược ngạc nhiên, tựa vào bả vai nàng cười đến mức toàn thân run rẩy.

Cố Nhược cười xong mới nói: "Có lẽ là em quá dịu dàng rồi."

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng, để lại Khương Tân Nhiễm một mình trong phòng ngủ.

Giang Tâm Nhiên liếc nhìn tấm trải giường họ vừa nằm.

Có một vết sẫm màu trên đó.

Nó thuộc về Cố Nhược.

Hai má Khương Tâm Nhiễm nóng bừng.

Nàng cúi đầu, nhìn tay phải của mình. Nàng không thấy được gì, nhưng có thể cảm nhận được nó. Cảm giác khô ráo căng thẳng trên lòng bàn tay, là Cố Nhược để lại.

Nàng khép năm ngón tay lại với nhau, mỗi ngón tay đều vô cùng nóng bỏng.

...

Trì hoãn một hồi, đã gần chín giờ, Cố Nhược làm một món ăn đơn giản rồi gọi Khương Tân Nhiễm ra ngoài ăn tối.

Không kịp để cơm chín nên mỗi người ăn một bát mì.

Khương Tân Nhiễm cẩn thận rửa tay sạch sẽ dưới vòi nước rồi đi tới phòng ăn, giúp Cố Nhược bưng đồ ăn lên bàn.

Trong lúc bưng thức ăn lên, nàng lén lút nhìn Cố Nhược một chút.

Vết ửng hồng trên mặt cô vẫn chưa mờ hẳn, một bên tai vẫn còn chút đỏ, xinh đẹp hơn thường ngày, dễ gần hơn và càng khiến người ta mơ màng hơn.

Thông qua các loại manh mối, Khương Tân Nhiễm tìm được chứng cứ nàng đã biểu hiện rất tốt, sắc mặt nàng đỏ bừng, khẩu vị cũng tăng lên rất nhiều.

Ăn xong nghỉ ngơi một lát, Khương Tân Nhiễm liền đi tắm.

"Đêm nay ngủ ở phòng em nhé?" Khương Tân Nhiễm cầm quần áo đứng trước cửa phòng tắm, thương lượng với Cố Nhược, "Phòng của chị... có vẻ không ngủ được."

Không giống như lần trước, lần này nàng rạng rỡ vui vẻ, giọng điệu hoàn toàn tự hào và khoe khoang.

Cố Nhược nhìn ra tiểu xảo của cô, không vạch trần, cười nói: "Được a."

Khóe miệng Khương Tân Nhiễm cong lên, vừa hát vừa đi vào phòng tắm.

Nàng tắm rất nhanh, sau khi nàng ra ngoài, Cố Nhược cũng vào tắm.

Khương Tân Nhiễm đánh răng, tắm rửa xong liền trực tiếp đi vào phòng rồi ôm gối nằm lì trên giường, lấy điện thoại di động ra, mở danh sách bạn bè tốt, kéo xuống.

Mạng xã hội hôm nay có rất nhiều cập nhật mới, đều là về ngày lễ tình nhân, hoặc là khoe khoang người yêu mình đã chuẩn bị gì, hoặc tự giễu mình là người độc thân. Người khoe hoa cũng không ít, nhưng Khương Tân Nhiễm kéo xuống hết ‌vẫn không tìm ra, ‌người gửi hoa cho nàng cuối cùng là ai.

Lướt qua hơn mấy chục bài đăng, Khương Tân Nhiễm thiếu kiên nhẫn quăng điện thoại lên gối, đúng lúc Cố Nhược vừa tắm xong tiến vào phòng.

"Uống nước xong là tức giận à?" Cố Nhược mỉm cười vươn mình lên giường, ôm lấy nàng.

"Không tức giận, chính là nghĩ không ra ai lại có thể làm việc không đầu không đuôi như thế? Vô duyên vô cớ gửi em một bó hoa, mà thậm chí còn không để lại một chữ ký, là sợ em phát hiện ra à?"

Cố Nhược không vui, "Sao còn nghĩ tới chuyện này?"

"A, tìm được hắn em mới có thể giáo dục hắn a! Chị nói người này nghĩ gì vậy chứ? Tại sao lại chọn ngày lễ tình nhân để khiêu khích mối quan hệ của tụi mình?"

Lời này vừa nói ra, tâm tình Cố Nhược lại tốt lên, hôn lên mặt cô một cái, "Hắn chọc tức chúng ta không được."

"Đúng rồi, suýt nữa thì em quên mất." Khương Tân Nhiễm nhớ tới điều gì, vươn mình xuống giường rồi lộc cộc chạy tới bên tủ, mở ngăn kéo rồi tìm kiếm một lúc, sau đó lấy một chiếc hộp nhỏ đã được giấu đi rất sâu, "Đây, cái này của chị."

Cố Nhược nhận lấy, nhướng mày nheo mắt hỏi: "Quà lễ tình nhân?"

Khương Tân Nhiễm đỏ mặt, "Chị mở ra xem sẽ biết."

Cố Nhược mở ra nhìn, không khỏi vui mừng.

Bên trong là một chiếc vòng tay bằng dây màu đỏ với một vật trang trí nhỏ bằng vàng hình trái tim.

"Em làm à?" Cô nhìn Khương Tân Nhiễm, sự ngạc nhiên trong mắt không giấu được.

Khương Tân Nhiễm dời ánh mắt đi, lúng túng nói: "Ngày nghỉ lễ em làm cho vui thôi."

Thật ra Khương Tân Nhiễm đã bỏ ra rất nhiều tâm tư về việc này, nàng phải vừa tết nó, vừa phải mua đồ trang trí, lại còn lén lén lút lút giấu nó đi không thể để Cố Nhược phát hiện.

Cố Nhược yêu thích tới mức không muốn buông tay, nhưng khi cô cầm mặt dây chuyền cảm giác không đúng, nó quá nhẹ. Cô đưa tới trước mặt xem xét một lúc, quả nhiên phát ra điều bí ẩn.

Hóa ra đó một hộp ảnh nhỏ rỗng, có thể mở ra bằng kẹp chốt, bên trong là một tấm ảnh thu nhỏ lại, nhỏ tới mức suýt không thấy mặt người nhưng Cố Nhược vẫn có thể lập tức nhận ra, đó là ảnh của cô và Khương Tân Nhiễm.

Là được chụp sau khi kết thúc kỳ thi đại học.

Lúc đó cả hai đều còn trẻ, có nhiều ảo tưởng và lo sợ về tương lai. Khương Tân Nhiễm đã suy nghĩ rất nhiều, nói rằng lo lắng nếu họ không thể cùng nhau thi đỗ đại học Lâm Uyên thì làm sao bây giờ? Vậy nên nàng đã kéo mặt Cố Nhược vào chụp ảnh tự sướng, để lại bức ảnh này.

Hai người vẫn còn mặc đồng phục học sinh trên người.

Cố Nhược tưởng Khương Tân Nhiễm đã xóa nó từ lâu, không ngờ rằng một bức ảnh có chút mất nét mà Khương Tân Nhiễm cũng giữ lại cho tới bây giờ.

Thật may mắn là nàng có thể tìm một studio ảnh sẵn lòng giúp nàng thu nhỏ bức ảnh và in ra nhỏ như vậy.

Với tâm ý thế này, đâu phải là hành động mù quáng.

Hai mắt Cố Nhược nóng lên, cô đóng mặt dây chuyền lại, nắm chiếc vòng vào trái tim, trịnh trọng nói: "Chị nhất định sẽ giữ gìn nó."

"Vòng tay để đeo mà, chị giữ gìn nó làm gì, để em làm vô ích sao?" Khương Tân Nhiễm xấu hổ giật lấy vòng tay của Cố Nhược rồi kéo tay trái của cô ra, tự mình đeo cho cô, vừa đeo vừa nói: "Chị nhớ kỹ, chị bị em nhốt lại rồi, từ nay về sau chị là của em, biết chưa?"

"Biết rồi." Cố Nhược ôm nàng vào lòng, ghé vào tai nàng mỉm cười: "Nhiễm Nhiễm, đây có phải giống lời cầu hôn không?"

Trong lòng Khương Tân Nhiễm run lên, "Chị mơ à, phải là chị cầu hôn em chứ."

Ánh mắt Cố Nhược chân thành, "Chị cầu hôn, em sẽ đồng ý sao?"


___

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro