Chương 86. Cuộc sống ngọt ngào (END)
Ngày Khương Tân Nhiễm tốt nghiệp, Cố Nhược tự mình lái xe đưa nàng đi dự lễ tốt nghiệp.
Cái ngày hiếm khi có nắng ở Anh, hôm nay lại rất ưu ái, mặt trời ẩn sau tầng mây, lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
Trên đường đi, Khương Tân Nhiễm hớn hở, Cố Nhược cũng vui lây, ánh mắt tràn ngập ý cười, không hề lộ chút khác thường nào.
Khương Tân Nhiễm không hề hay biết lúc này trong túi Cố Nhược có một chiếc hộp trang sức nhung đỏ nhỏ tinh xảo, bên trong là một đôi nhẫn cưới bạch kim đính kim cương.
Không có ngày nào thích hợp để cầu hôn hơn ngày hôm nay. Cố Nhược không thể đợi thêm dù chỉ một khắc, chỉ muốn Khương Tân Nhiễm trở thành vợ mình càng sớm càng tốt.
Lễ tốt nghiệp được tổ chức trên sân thể dục ngoài trời. Dù tất cả mọi người đều mặc bộ áo tiến sĩ giống hệt nhau, Khương Tân Nhiễm vẫn là người xinh đẹp và nổi bật nhất trong đám đông. Tóc đen, da trắng, khuôn mặt thanh tú, tươi tắn, không trang điểm mà ngũ quan đã có một vẻ đẹp tự nhiên không cần chạm khắc.
Việc nhận bằng tốt nghiệp là lên sân khấu theo nhóm năm người. Khương Tân Nhiễm cùng bốn sinh viên khác đến từ khắp nơi trên thế giới đứng trên bục nhận bằng tốt nghiệp từ hiệu trưởng.
Tuy nhiên, Khương Tân Nhiễm những năm này ngày càng không ngoan ngoãn. Người đứng trên sân khấu nhưng tâm trí lại ở chỗ Cố Nhược dưới khán đài. Đôi mắt nàng dán chặt vào Cố Nhược, ánh nhìn nóng bỏng và thẳng thắn, còn hơi ngẩng cằm lên lộ ra vài phần thách thức.
Cố Nhược bình tĩnh ngồi dưới khán đài, cổ họng nuốt khan như ma sát trên cát nóng, khô đến mức khản đặc. Ánh mắt cô ấy thâm sâu dán chặt vào Khương Tân Nhiễm cũng không hề che giấu, thậm chí còn nhiệt liệt hơn cả sự thách thức của Khương Tân Nhiễm. Nếu ánh mắt có thể thành vật thể, Khương Tân Nhiễm trên sân khấu đã bị Cố Nhược lột sạch rồi.
Ánh mắt của họ giao nhau giữa không trung, va chạm tạo ra những tia lửa dữ dội mà chỉ hai người họ mới có thể nhìn thấy.
Da mặt Khương Tân Nhiễm rốt cuộc không dày bằng Cố Nhược, rất nhanh đã chịu thua, vội vàng quay đi, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên một chút đỏ ửng ẩn hiện dưới ánh nắng hiếm hoi của nước Anh, Cố Nhược nhìn chằm chằm, lòng ngứa ngáy khôn tả.
Sau buổi lễ tốt nghiệp, Khương Tân Nhiễm không lập tức đến tìm Cố Nhược mà mỉm cười trò chuyện với giáo sư và bạn bè về định hướng sau tốt nghiệp, kế hoạch tương lai, v.v.
Cố Nhược đành phải đứng từ xa nhìn Khương Tân Nhiễm cười nói với người khác, trong lòng khó chịu lại chua xót, bất mãn nhíu mày.
Dù Khương Tân Nhiễm đang hàn huyên với bạn học nhưng lòng vẫn luôn hướng về Cố Nhược. Nàng lập tức phát hiện sự kiên nhẫn của Cố Nhược đang giảm sút, liền lấy cớ có việc, chào tạm biệt bạn học, đi thẳng về phía Cố Nhược.
Chưa kịp đứng vững, nàng đã bị Cố Nhược ôm chặt như tuyên bố chủ quyền, vòng tay ôm lấy vai nàng khẽ hừ một tiếng, "Sao lâu vậy?"
Khương Tân Nhiễm lúc này đã rất biết cách nịnh Cố Nhược, cười nói: "Sau này không gặp được nữa, không cho em nói thêm vài câu sao? Còn hai chúng ta, lên giường gặp dưới giường thấy, em mới xa chị bao lâu mà chị đã không vui rồi?"
"Không giống nhau." Cố Nhược phản bác.
Khương Tân Nhiễm liếc mắt cười nói: "Có gì không giống nhau chứ?"
Cố Nhược cũng cười đầy ẩn ý: "Chị ngủ cùng em, họ có làm được không?"
Một câu nói khiến Khương Tân Nhiễm nghẹn họng, nửa ngày sau mới chép miệng, hậm hực nói: "Đầu óc chị có nghĩ được chuyện đàng hoàng chút nào không?"
Cố Nhược không nói gì, chỉ véo cằm Khương Tân Nhiễm mà cọ xát.
Ngay từ khi Khương Tân Nhiễm mới nhập học, thầy cô và bạn bè của nàng đã biết nàng có một người bạn gái đã ở bên nhau nhiều năm. Họ cũng thường xuyên bắt gặp Cố Nhược lái xe đến đón Khương Tân Nhiễm vì vậy họ đã quen với sự thân mật công khai của hai người.
Chỉ là Khương Tân Nhiễm vẫn hơi không quen khi hôn trước mặt nhiều người như vậy, mặt nàng nóng bừng, có chút e thẹn nắm lấy cánh tay Cố Nhược khẽ nhéo một cái, nhắc nhở cô ấy chú ý đến hoàn cảnh.
Khi áp sát vào nhau, Khương Tân Nhiễm cảm thấy có vật cứng trong túi của Cố Nhược, liền tùy tiện hỏi: "Nhược Nhược, chị bỏ đá vào túi áo à? Sao cứng thế."
Cố Nhược thầm giật mình.
Vui quá đà, suýt chút nữa quên mất thứ đồ trong túi, suýt bị Khương Tân Nhiễm phát hiện.
"Đồng hồ hỏng rồi, định tiện đường mang đi sửa." Cố Nhược bịa ra một lý do.
Khương Tân Nhiễm càng nghi ngờ hơn, "Chị đâu có bao giờ đeo đồng hồ đâu?"
Cố Nhược bị hỏi khó, không biết mở lời thế nào. May mắn thay lúc này bạn học của Khương Tân Nhiễm gọi nàng qua chụp ảnh chung, Khương Tân Nhiễm liền không để ý chuyện này nữa.
Cố Nhược thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả cả một ngày không tìm được thời cơ để cầu hôn Khương Tân Nhiễm.
Buổi tối vũ hội tốt nghiệp, Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược đặc biệt về thay váy dạ hội để tham gia.
Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược đều là tâm điểm tuyệt đối của vũ hội. Tuy nhiên vì Cố Nhược trông quá lạnh lùng, nghiêm túc và khó gần, tự thân toát ra một khí chất uy nghiêm, thiếu điều đứng trước mặt cô ấy là có tấm bảng ghi "người lạ chớ lại gần", nên không có nhiều người đến mời cô ấy khiêu vũ.
Khương Tân Nhiễm thì khác, búi tóc trang nhã, mặc chiếc váy dạ hội cao cấp được may đo thủ công, xinh đẹp, thân thiện, cười lên như mật ngọt thấm vào lòng. Mặc dù Cố Nhược đứng ngay bên cạnh nàng, hơn nữa để thể hiện mối quan hệ của hai người, Cố Nhược còn nắm chặt tay nàng nhưng những người đến mời nàng khiêu vũ vẫn nườm nượp không ngừng.
Mặc dù Khương Tân Nhiễm đều lịch sự từ chối, nhưng Cố Nhược nhìn những người vẫn không chịu bỏ cuộc đến mời, ánh mắt cô ấy càng ngày càng đen, cuối cùng đạt đến giới hạn không thể kìm nén được nữa, liền nắm tay Khương Tân Nhiễm kéo nàng ra ngoài sảnh tiệc.
Mọi người đều ở bên trong tham gia vũ hội nên bên ngoài đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng làm nền.
"Lại ghen rồi sao?" Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược kéo đi, cười hì hì theo sau, không quên trêu chọc cô ấy: "Em có đồng ý nhảy với người khác đâu, có gì mà ghen chứ, Nhược Nhược, chị càng ngày càng nhỏ mọn rồi đó."
Cố Nhược lại nghĩ, bông hoa Khương Tân Nhiễm này thơm quá diệu kỳ, ngay cả người ngoài đã biết hoa đã có chủ cũng vẫn thèm muốn, phải lấy một cái lồng che nàng lại mới được.
Khương Tân Nhiễm không biết hoạt động tâm lý của Cố Nhược, vẫn đang dùng lời lẽ trêu chọc cô ấy. Bất ngờ, Cố Nhược đột nhiên quay người dừng lại, Khương Tân Nhiễm không kịp phanh lại mà đâm thẳng vào lòng Cố Nhược, được cô ấy đón lấy ngay, không nói một lời mà ôm chặt eo nàng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng.
Cố Nhược đã được Khương Tân Nhiễm huấn luyện ba năm, kỹ năng hôn đã đạt đến trình độ điêu luyện. Cô ấy nắm rõ từng động tác nhẹ nhàng hay mạnh mẽ, khi nào thì hôn lướt qua, khi nào thì cuồng nhiệt bao phủ. Chỉ trong chốc lát, Khương Tân Nhiễm đã mê man mềm nhũn cả người.
Đợi đến khi Cố Nhược buông ra, Khương Tân Nhiễm thở vài hơi, cuối cùng khi hồi phục lại, cảm thấy có chút gì đó không đúng ở tay mình, hình như ở gốc ngón tay có thêm thứ gì đó.
Khương Tân Nhiễm cúi đầu nhìn, quả nhiên trên ngón áp út tay trái có thêm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, dưới ánh đèn đường tỏa sáng rực rỡ.
Nàng ngẩn người một lát, nhìn về phía Cố Nhược.
Đỉnh đầu Cố Nhược được bao phủ bởi ánh đèn dịu nhẹ, đôi mắt cô ấy rực rỡ hơn cả kim cương. Cô ấy ôm eo Khương Tân Nhiễm, cúi trán xuống chạm vào trán nàng, khẽ khàng dịu dàng hỏi nàng: "Nhiễm Nhiễm, em có đồng ý lấy chị không?"
Giọng nói rất nhỏ, sợ làm kinh động đêm.
Nhưng lại vô cùng kiên định, nghiêm túc hứa hẹn một lời thề trọn đời.
Hơi thở của cô ấy quấn quýt bên mũi Khương Tân Nhiễm, khóe mắt Khương Tân Nhiễm bị cô ấy hun nóng, thoắt cái đã ửng đỏ, đáy mắt lấp lánh nước.
Khương Tân Nhiễm không ngờ rằng, Cố Nhược lại luôn nhớ chuyện này.
Giờ đây không còn gì phải lo lắng, cũng không còn bất kỳ trở ngại nào. Người phụ nữ trước mắt chính là người mà mình muốn nắm tay đi suốt cuộc đời, còn lý do gì để từ chối?
Tim Khương Tân Nhiễm cũng run lên, nàng gật đầu, nghẹn ngào nói ra hai chữ: "Em đồng ý."
Đồng thời nước mắt cũng lăn dài, Khương Tân Nhiễm nhón chân hôn sâu Cố Nhược.
Đằng sau những người ban đầu đang nhảy múa trong phòng tiệc đột nhiên reo hò vỗ tay, không biết họ xuất hiện từ lúc nào khiến Khương Tân Nhiễm giật mình.
Ngôn ngữ bất đồng, nhưng tình cảm lại tương thông. Nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Khương Tân Nhiễm cùng với cái ôm và nụ hôn của họ, mọi người đoán được rằng Cố Nhược đã cầu hôn thành công. Sao có thể không phấn khích, kích động? Đương nhiên phải gửi lời chúc phúc nồng nhiệt nhất.
Đối mặt với sự chúc mừng của mọi người, Khương Tân Nhiễm lau nước mắt rời khỏi vòng tay Cố Nhược, cười nói cảm ơn họ, hào phóng khoe chiếc nhẫn của mình cho họ xem.
Sau khi về nhà vào đêm khuya, Cố Nhược đè Khương Tân Nhiễm vào cửa, rồi lại không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn khác giống hệt, cười trầm ấm, thì thầm: "Nhiễm Nhiễm, nhẫn của chị, em cũng nên đeo cho chị đi."
Có lẽ Cố Nhược là người không hiểu chuyện đời, cô ấy chỉ biết kết hôn cần nhẫn, lại không biết rằng nhẫn đính hôn và nhẫn cưới là hai thứ khác nhau.
Khiến Khương Tân Nhiễm trong lòng thầm cười nhưng lại tinh tế không vạch trần cô ấy, cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cô ấy, từ từ đeo vào ngón áp út tay trái của cô, tiện thể cắn vào tai cô lẩm bẩm: "Nhược Nhược, bị em đeo nhẫn rồi, sau này chị sẽ là người của em cả đời, dù chị có hối hận muốn trốn, em cũng không buông chị đi đâu."
Nụ cười trên môi Cố Nhược nở rộ, cũng áp vào tai nàng: "Cầu còn không được."
Sau lễ tốt nghiệp, Khương Tân Nhiễm có một kỳ nghỉ kéo dài một tháng, chuyến du lịch tốt nghiệp, tiện thể kết hôn.
Những thứ tầm thường như đám cưới là để người ngoài xem, Khương Tân Nhiễm không màng, nàng chỉ muốn nhanh chóng cùng Cố Nhược lấy giấy đăng ký kết hôn. Thế là hai người đặt chuyến bay sớm nhất về Lâm Uyên, chuyên dành cho việc kết hôn.
Căn hộ cũ được dọn dẹp định kỳ, mọi thứ vẫn như xưa. Hai người ở lại phòng ngủ cũ một đêm, cũng không chọn ngày, ngày hôm sau là ngày làm việc, ăn mặc chỉnh tề áo sơ mi trắng, thẳng tiến đến cục dân chính.
Theo lời Khương Tân Nhiễm, đây gọi là "chọn ngày không bằng gặp ngày", không chọn ngày chính là ngày tốt nhất.
Một ngày thứ tư rất bình thường, phòng đăng ký kết hôn không đông người, vừa đến là có thể làm thủ tục, điền biểu mẫu, đăng ký, chụp ảnh.
Ảnh cưới hai người nền đỏ, dán trên cuốn sổ màu đỏ, đóng dấu đỏ chói, mỗi người một cuốn, đổi cho nhau ký tên.
Khi Khương Tân Nhiễm viết tên, tay nàng run rẩy sợ viết sai. Nhìn lại Cố Nhược, từng nét bút vô cùng cẩn thận, lực xuyên qua giấy, như muốn khắc vào xương cốt.
Ký xong tuyên thệ. Người tuyên thệ: Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược.
Lời vừa dứt, nhân viên phòng đăng ký lập tức hớn hở đưa giấy đăng ký kết hôn cho họ, liên tục chúc mừng, chúc hai người hòa thuận hạnh phúc trăm năm.
Khương Tân Nhiễm cầm hai cuốn sổ đỏ, nâng niu so sánh, nhìn ảnh cưới trên giấy, càng nhìn càng thích, khóe môi nàng gần như cong đến tận trời, niềm vui từ trong mắt tuôn trào ra ngoài. Dọc đường đi nàng thậm chí còn không nhìn đường, ngây ngô, nếu không phải Cố Nhược bảo vệ, nàng suýt chút nữa đã đâm đầu vào cửa kính của cục dân chính.
Đứng ở cửa cục dân chính, Khương Tân Nhiễm có chút không tin nổi, ngây ngốc xác nhận với Cố Nhược: "Nhược Nhược, chúng ta vậy là đã kết hôn rồi sao?"
Cố Nhược cười nói: "Đương nhiên rồi."
"Sao em cảm thấy không giống thật vậy?" Khương Tân Nhiễm nhéo mặt Cố Nhược, "Đau không?"
"Không đau."
Mặt Khương Tân Nhiễm mếu máo, "Xong rồi, xong rồi, không lẽ thật sự là mơ sao, Nhược Nhược, chị nhéo em một cái thử xem."
Cố Nhược bị vẻ ngây ngô của nàng chọc cười không nhịn được, ôm nàng vào lòng, "Chị lừa em đó, đau mà, không phải mơ đâu."
"Thật không phải sao?"
"Thật không phải."
Khương Tân Nhiễm khoác tay Cố Nhược: "Vậy chị gọi em một tiếng nghe thử xem."
Cố Nhược hôn lên mặt Khương Tân Nhiễm, ghé vào tai nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vợ ơi..."
Cố ý kéo dài âm, hơi thở làm Khương Tân Nhiễm vừa cười vừa tránh, mắt cong lên, "Thật không phải mơ, thật không phải mơ..."
Nói xong cũng hôn Cố Nhược một cái, thân mật dựa vào cô ấy nũng nịu: "Vợ Nhược Nhược của em, bây giờ em có thể quang minh chính đại gọi chị là vợ rồi."
Trong lòng Khương Tân Nhiễm dâng lên một cảm giác thỏa mãn vừa dâng trào vừa ấm áp. Nàng treo trên người Cố Nhược gọi cô ấy là vợ, cứ gọi mãi không thôi.
Cố Nhược bị nàng gọi đến ngứa cả cõi lòng, cúi người xuống, vác nàng lên vai, trực tiếp vác đi.
"Nhược Nhược chị làm gì vậy!" Khương Tân Nhiễm kinh ngạc kêu lên, "Mau thả em xuống!"
"Không thả!" Cố Nhược cười xấu xa tột độ, lớn tiếng nói: "Em bây giờ là vợ của chị rồi, đương nhiên phải vác về động phòng thôi!"
Giữa ban ngày ban mặt đã bắt đầu động phòng, động phòng cho đến khi mặt trời lặn. Thời tiết ở Lâm Uyên là điều không nơi nào sánh bằng, trong trẻo.
Giấy đăng ký kết hôn trong tay, Cố Nhược có thêm những cách gọi mới: lúc thì vợ, lúc thì Cố phu nhân, cứ gọi mãi, khiến xương cốt Khương Tân Nhiễm cũng mềm nhũn trong lòng cô ấy, mặc cô ấy muốn làm gì thì làm, hợp tác chưa từng có.
Cố Nhược gần như mừng phát khóc.
Thỏa mãn, no đủ, Cố Nhược mãn nguyện liếm môi, ôm Khương Tân Nhiễm trong vòng tay, hai người cùng nhìn hoàng hôn từ khe rèm cửa sổ.
Khương Tân Nhiễm véo tai Cố Nhược, cười nũng nịu: "Nhược Nhược, từ hôm nay trở đi, cả đời sau này chị sẽ chỉ là Nhược Nhược của một mình em thôi."
Nàng dùng ngón tay vuốt ve đôi lông mày của Cố Nhược, nhìn sâu, khẽ gọi cô ấy: "Bà xã."
Vừa nói xong, liền cười híp mắt, như một chú mèo con xinh đẹp.
Cố Nhược nắm lấy mu bàn tay nàng hôn, nói thẳng thắn ba chữ: "Chị yêu em."
Nói xong chỉ thấy không đủ, bổ sung: "Nhiễm Nhiễm, chị yêu em."
Trong lòng Khương Tân Nhiễm như có suối nước nóng róc rách tuôn trào, nàng khoác tay Cố Nhược hôn, hôn mãi không đủ, yêu mãi không đủ.
Cũng mãi mãi không đủ.
Hoàng hôn từng chút một buông xuống, màn đêm còn dài lắm.
Cuộc đời ngọt ngào được bao bọc bởi mật ngọt, dài lâu và nồng nàn, bây giờ mới chính thức bắt đầu.
______
CHÍNH VĂN HOÀN.
____
Lời của editor:
Sau một khoảng thời gian dài thì cuối cùng mình cũng đã edit xong bộ này. Bộ đầu tiên mình edit cũng là vì rất thích cách hành văn của tác giả, cũng yêu thích câu chuyện của Cố Nhược và Khương Tân Nhiễm. Hy vọng ai cũng có thể gặp được người yêu mình nhiều như Cố Nhược yêu Khương Tân Nhiễm ~
Hẹn gặp lại mọi người ở các bộ sau nhá ✍🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro